Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2036
Cho nên hai ngày nay, Đường Hạo Tuấn thỉnh thoảng sẽ chọc một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
CHƯƠNG 2036
Điều này khiến cho Tống Vy khiếp sợ nhưng đồng thời cũng rất vui vẻ.
Chương 2036
Làn da của cậu bé mỏng, mặt cũng mềm, chọc vào cảm giác tay rất tuyệt.
Nhưng sự thật chính là như thế, An An của cô không ngờ đã biết cười rồi.
An An biết cười, điều đó có nghĩa là cảm xúc của cậu bé đang phát triển bình thường.
Cho nên một em bé như này, hẳn là không biết cười mới đúng.
Thấy thế, Tống Vy đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lần nữa bắt đầu kích động: “An An con cười rồi, An An cười với mẹ rồi!”
Có lẽ là do sự liên kết của tình mẫu tử, không bao lâu sau khi Tống Vy dỗ dành, An An đã dần dần ngừng tiếng khóc, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra, dùng một đôi mắt to tròn đỏ hoe, ướt đẫm nhìn Tống Vy, sau đó nhếch miệng một chút, phát ra tiếng em bé cực kỳ đáng yêu.
“Vậy sao, An An con quá giỏi rồi, mẹ yêu con.” Tống Vy nghe xong lời của anh và hai đứa trẻ, ánh mắt nhìn sang An An càng thêm mừng rỡ bất ngờ, sau đó cúi đầu, lại hôn An An một cái.
Tống Vy gật đầu: “Phải, An An chê ba rồi, cho nên mới nắm tay của ba có phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng cười non nớt của đứa trẻ sơ sinh vang lên trong phòng, khiến bầu không khí trong phòng trở nên rất ấm áp.
“Thật đấy mẹ, con có thể làm chứng.” Tống Hải Dương gật cái đầu nhỏ cũng phụ họa.
An An lại cười nữa, cười khanh khách.
An An dường như bị anh chọc có chút mất kiên nhẫn, vậy mà cử động cái tay nhỏ, nắm lấy ngón trỏ của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn lại chọc cái mặt nhỏ của An An.
Đường Hạo Tuấn đi tới, đứng cùng với cô, cúi đầu nhìn An An trong lòng cô, khẽ nói: “Anh nhìn thấy rồi, An An quả thật đã cười.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Hạo Tuấn đưa tay, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào gương mặt nhỏ của An An: “Điều hai đứa trẻ nói là thật, khi ba con anh vừa tới đây, An An đã tỉnh ở trong lòng anh rồi, hơn nữa còn cười, cho nên anh đang nghĩ, nó có thể biết là anh ở đây, cho nên đặc biệt tỉnh lại, muốn nhìn thấy em, cười với em.”
Bàn tay nhỏ của đứa trẻ sơ sinh mềm mềm ấp ấp bao bọc ngón trỏ của Đường Hạo Tuấn, khiến trên mặt Đường Hạo Tuấn không khỏi lộ ra một chút khác lạ, đồng thời cũng càng làm mềm trái tim của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ mẹ.” Cạnh chân của Đường Hạo Tuấn, Tống Dĩnh Nhi nhảy hai cái, sau đó vỗ tay nói: “Mẹ, con cũng biết em trai cười, vừa rồi khi tụi con tới đây, em trai ở trong xe đã cười rồi.”
Điều này cũng thật quá mức tưởng tượng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Vy biết Đường Hạo Tuấn đi vào rồi, cô ôm An An vội vàng xoay lại, kích động nói với Đường Hạo Tuấn.
“An An nắm tay của anh rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy, cười rồi nói.
“An An, con giỏi quá, con biết cười rồi, chồng ơi, anh nhìn thấy chưa? An An cười rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô vừa dỗ, vừa cúi đầu hôn lên trán và mặt An An.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
