0
[Huyền Minh đại lục]
Nơi đây thực lực vi tôn, cường giả luôn có được sự tôn trọng nhất định theo đẳng cấp tu vi và thân phận. Đại lục chia làm năm vực, phía Nam là nơi bát đại gia tộc chung tay cai quản, khí hậu ôn hòa, sơn mạch liên miên không dừng.
Bao gồm Long gia, Thạch gia, Vũ gia, Viêm gia, Độc gia, Ưng gia, Bội gia cùng Đoàn gia.
Đứng đầu gia tộc là các Thái trưởng lão, dựa vào số lượng nhiều hay ít cùng thực lực sẽ quyết định địa vị của gia tộc đó ở tại Nam Huyền. Long gia nhiều nhất cũng mạnh nhất sở hữu năm vị, Thạch gia, Ưng gia có ba vị, Vũ gia bốn vị, Viêm gia, Bội gia cùng Đoàn gia có hai vị, duy chỉ có Độc gia một vị nhưng vẫn có thể xếp vào trong hàng ngũ Bát đại gia tộc, vì Độc gia tu luyện chuyên về độc hệ âm hiểm tàn ác, khế ước thú của bọn họ cũng thuộc độc tính.
Yêu tu chính là nguyên nhân của việc phân chia này. Khởi đầu bằng việc ký kết khế ước giữa nhân loại cùng yêu thú, khiến cho linh hồn hai bên tương liên, linh hồn yêu thú sẽ tiến vào thức hải nhân loại sống dưới dạng ký sinh. Càng ôn hòa càng dễ thích ứng và sử dụng năng lực của chúng, có thể gọi là mối quan hệ cộng sinh. Ký sinh đương nhiên cần hồn lực để hấp thu bổ sung cho chúng, hoặc có thể thay thế bằng một số năng lượng khác để chúng duy trì được sự sống như lương thực hàng ngày, máu huyết,...
Lâu dần dẫn đến biến đổi ngoại hình cũng như sử dụng đặc điểm của chúng phục vụ cho chiến đấu, hỗ trợ hay bất kỳ thứ gì khác trong khả năng. Kế đến là Yêu kỹ và nguyên lực sẽ đồng hệ với thuộc tính của yêu thú. Các tu sĩ có thể nâng cao tu vi bằng cách hấp thu nguyên khí trong thiên địa, lực lượng thuần khiết nhất trong cơ thể người khác đ·ã c·hết kết lại thành tinh hoa hoặc yêu thú tinh hạch và thiên tài địa bảo.
Tất nhiên có cách để phân biệt giữa loại nên động hay không nên động, chỉ cần dựa vào đôi đồng tử của yêu thú cùng yêu khí mà yêu thú đó tản ra được phân làm năm cấp. Đồng thời nguyên lực cũng phải cùng hệ mới có thể hấp thu chứ hấp thu bừa bãi thì hậu quả rất khó lường.
Táng Địa cốc là một nơi vô cùng rộng lớn, sâu tới đâu thì vẫn chưa ai có thể kiểm chứng vì người tới được nửa đường cơ bản đều đ·ã c·hết. Ngoại trừ Sở gia gia tổ vì hắn đã tạo ra nơi đó, sau mới tuyên truyền đủ loại thông tin làm Táng Địa cốc trở nên nguy hiểm trong tâm khảm tộc nhân cùng ngoại tộc. Tới sau khi đại nạn lâm đầu thì bọn họ mới biết được Táng Địa cốc do Sở gia gia tổ tạo nên, chỉ có người có huyết mạch thuần khiết của Sở gia gia tổ mới có thể khai thông mật đạo huyền bí đó, biến nó trở thành một khu vực cấm địa với người ngoài mà an toàn với tộc nhân.
Mà Sở Hoàng chính là người đó, một người có huyết mạch thuần khiết có thể mở ra Táng Địa cốc huyền bí dẫn dắt tộc nhân vào trong tránh qua đại nạn.
Sở Hoàng là tôn tử của Đại trưởng lão trong Trưởng lão hội, Sở Nham, con trai của Hình đường đường chủ, Sở Viêm. Sở Viêm là đường chủ chấp pháp quyền xử phạt trong tộc nhưng lại yêu thương và chiều chuộng Sở Hoàng hết mực, dẫn tới Sở Hoàng luôn kiêu ngạo lẫn khinh thường những người khác, đặc biệt là hắn thù rất dai. Mỗi lần phạm lỗi, cha hắn đều bao che cho hắn mà không hề làm động tác gì gọi là trừng phạt với hắn để thỏa mãn người bị hại.
Cách động khẩu Táng Địa cốc khoảng chục dặm về hướng Tây Bắc, hai thân ảnh mờ ảo chật vật chạy trốn dưới những tán lá um tùm của rừng rậm, sát sau bọn họ là bảy tám người mang áo bào đen trùm đầu che mặt, chỉ để hở mắt. Xuyên qua lớp áo, đôi đồng tử của mỗi người đều là màu tím, giấu dưới lớp áo choàng để lộ ra một đống kim châm tẩm độc màu xanh lục.
Những đặc điểm như vậy, có thể khẳng định bọn họ là người của Độc gia. Về hai người chạy đằng trước.
Một là trung niên mặc một đống áo dày cộm khó đoán ra thể hình của hắn, mái tóc ngắn được ‘keo máu’ dính sền sệt lại với nhau. Mặt mang vết sẹo dài trên má được khâu lại một cách vội vã vẫn còn đang chảy máu nhuộm thẫm đường chỉ, giọt máu lăn xuống má chảy tới cằm nhưng hắn chẳng thèm gạt làm giọt máu rớt xuống mặt thiếu niên hắn ôm trong lòng.
Thiếu niên này khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi thân trên để trần lộ ra cơ bắp sắp thành hình, nhìn qua có thể đoán dáng người cân đối, diện mạo cũng tương đối dễ nhìn. Hai mắt nhắm lại, cánh tay vô lực thả khỏi vòng tay người cha, da mặt khoảng vài phút lại đổi màu một lần, chính là triệu chứng trúng độc của Độc gia, đây là loại độc không hề có thuốc giải mà Độc gia đặc chế dành ‘tặng’ cho người xứng đáng.
Trông cậu ta mười lăm, mười sáu tuổi, tưởng chừng như rất cao lớn, người lớn không cách nào bế cậu ta chạy được nhưng so với cha hắn đây thì vẫn chỉ là đứa trẻ ba tuổi, ôm chạy cả ngày hơn trăm dặm. Nghỉ ngơi đối với y thì chỉ thoáng chốc có thể chạy tiếp. Người Độc gia khó mà đuổi kịp, chẳng qua là có vợ của y kề bên, hắn không thể bỏ lại bất cứ ai trong số họ.
Vợ y chính là mỹ phụ lấm lem đất cát trộn với máu, ngọc thủ của nàng nhiễm máu trên mặt người chồng, càng toát ra vẻ cần cù chịu khó cùng với một lòng yêu thương phu quân hết mực. Tuy quần áo cũng bị những vết bẩn che lấp nhưng nàng vẫn toát lên vẻ thanh tao, làn da trắng tuyết hiển lộ.
Ngọc thủ lâu lâu lại vung lên tung hỏa mù đánh lừa truy binh thừa dịp đổi hướng tranh thủ kéo dài khoảng cách duy trì một tia sinh cơ cho gia đình nhỏ của nàng.
Mỹ phụ tung hỏa mù xong bắt đầu dừng lại, quay người, toàn thân bắt đầu biến hóa. Màu da nàng từ trắng tuyết bắt đầu chuyển sang màu xanh lam, da mềm mại hóa cứng rắn, lân giáp hiện lên. Khe giữa các ngón tay hiện lên lớp màng mỏng có mạch máu chằng chịt chảy quanh khiến nó hồng hào hơn với chút máu có sẵn, bên xương từ cổ tay tới khuỷu tay mọc thêm đôi vây cá bén nhọn như lưỡi hái. Da mặt hiện lên lớp ngư phiến bao bọc nhưng vẫn lộ ra đôi mắt thanh tịnh, tai và chân cũng đổi theo.
Nàng chính là đang sử dụng lực lượng yêu thú trong cơ thể.
Trung niên đang bế thiếu niên chạy trốn, cảm nhận được mỹ phụ biến hóa đoạn hậu ngăn địch giúp phụ tử mình cũng quay lại, vội vàng hét:
- Cẩm Tuyền! Không được! Nàng không thể dùng biến thân thêm một lần nào nữa.
Lạc Tuyền Ngư là yêu thú hệ thủy nàng sở hữu, chỉ có thể tác chiến khu vực gần nước hoặc dưới nước. Một khi sử dụng cần phải có nước bên cạnh, nếu không sẽ bị mất lượng lớn uy lực, uy lực yêu kỹ loài này vô cùng mạnh đồng thời tiêu hao thủy hệ nguyên khí trong cơ thể vô cùng nhiều. Chiến đấu trong rừng thì sức mạnh cũng bị giảm đi nửa phần.
Nơi này ngoại trừ dựa vào địa hình thuận lợi mà còn phải dựa vào nguyên khí của bản thân đủ dùng để phát động yêu kỹ.
Mà Cẩm Tuyền nàng phát động lần này chính là lần thứ ba trong lúc bị truy đuổi, khí hải chẳng còn bao nhiêu nguyên khí, giữa đường tung hỏa mù cũng chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi khôi phục nguyên khí chắc còn chưa nổi một phần mười.
Theo suy đoán của hắn thì bây giờ cũng chỉ còn lại ba phần, cách Táng Địa cốc một khoảng rất xa tầm chín mười dặm nữa mới có thể tới. Mà hắn thì chỉ là một phu quân vô dụng, không chút thiên phú tu luyện nào nhờ nàng mà hắn mới có thể sống sót tới ngày hôm nay.
Bất lực nhìn thê tử vì mình chặn hậu, khóe mắt hắn ngấn lệ, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống mặt con trai chỉ một lần rồi tập trung kiên định, đôi chân vội vàng chạy tới Táng Địa cốc, nơi Sở gia trú ngụ.
Bế người con trai của mình một chạy một quãng đường, không biết được bao xa mà chẳng còn nghe thấy tiếng đánh nhau, hắn nhìn chiếc túi gấm thêu bông hoa sen trong tay con trai, nhớ đến ngày hắn và nàng gặp mặt, cùng nhau trải qua những gian khổ. Những khó khăn nhọc nhằn từ khi nàng ở bên, hắn muốn để cho nàng bớt đi những tháng ngày cơ cực, muốn cho nàng ấm êm nhưng chẳng thể.
Đã từng có ý nghĩ rời xa nàng nhưng nghĩ tới cảnh phận của nàng mà hắn lại mềm lòng, nguyện ở lại cả đời để trợ giúp nàng, để nàng thật hạnh phúc. Hiện tại thì sao? Hắn làm gì khiến nàng hạnh phúc? Chưa hề!