0
Ba ngày trôi qua, Lương Việt Hưng với tốc độ hồi phục đáng kinh ngạc đã có thể đi lại như bình thường, đồng thời hắn còn tăng số lượng thiết hoàn cùng thiết bài trên thân thể lên sáu.
Trong buổi tối hôm đó, hắn vẫn giữ nguyên số lượng hai loại mà ngồi ăn cơm, nhưng ăn cơm theo cách khác. Chính là biến bữa ăn bình thường trở nên không bình thường, khiến nó trở thành một trận chiến.
Hai người dùng đôi đũa của mình giao phong với nhau, hai đôi đũa giao phong như hai thanh kiếm sắc bén múa qua múa lại, vô cùng hoa lệ, thậm chí còn thêm tiếng gió v·út v·út vô cùng sống động, tranh nhau miếng thịt cuối cùng.
Bỗng miếng thịt bay trên không, Sở Mạnh nhanh nhẹn dùng đôi đũa của mình kẹp chặt lấy nó nhanh chóng. Bất ngờ một tàn ảnh vụt qua muốn gắp lại miếng thịt nhưng bất ngờ là ánh mắt Sở Mạnh còn nhanh hơn, thoáng chốc đã di chuyển đôi đũa cùng miếng thịt cuối cùng tới gần miệng.
Sở Mạnh cười khinh thường, trực tiếp đem miếng thịt thả vào trong miệng nhai nhai một lúc rồi nuốt xuống. Lương Việt Hưng không được ăn thịt, cảm thấy có chút tiếc nuối, nhìn Sở Mạnh với ánh mắt hừng hực ngọn lửa báo thù.
Sở Mạnh nhìn thấy vậy cũng vỗ vai hắn cười ha ha nói:
- Đệ sau này cần phải luyện tập Phong Quyền nhiều hơn nữa. Chỉ khi nào Phong Quyền của đệ vượt qua ta sẽ là lúc chúng ta tu luyện Du Long Bộ. Luyện tập càng nhanh thuần thục thì lúc đó ắt sẽ tiến được vào tầng cao hơn, những việc chưa làm trước giờ đều sẽ thực hiện được thôi.
Việt Hưng nghe tiếng này như được tiếp thêm động lực, khí thế cùng nhiệt huyết càng hừng hực sôi trào muốn vượt qua Sở Mạnh, gật đầu ứng một tiếng, sau đó nở một nụ cười rất chi là tự tin.
- Cả ngày được vài miếng thịt vào bụng cũng đã rất tốt rồi. Trước đó ta luyện với sư phụ cũng không nhanh như vậy đâu, nhiều hôm còn chẳng được miếng nào. Tiến độ cũng không nhanh như đệ, vài ngày đã tăng tải trọng đến mức này. Đệ vẫn cần tiết chế lại, nếu không rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Hai người ngừng tranh nhau, Sở Mạnh chân tâm thật ý khuyên bảo xong Việt Hưng ôm thù trong lòng quyết đi luyện tập để có ngày vượt xa Sở Mạnh, y cũng bất lực lắc đầu. Lấy ra hai thiết bài gắn lên tay, quyền đầu liên tục đánh vào không khí với tốc độ lúc nhanh lúc chậm.
Sở dĩ hắn không gắn thiết hoàn thay vì hai tấm thiết bài vì cân nặng bằng nhau nhưng thiết bài rời rạc sẽ tạo cản trở ngăn cản khả năng hắn tung quyền được trầm ổn.
Cứ thế, ngày qua ngày, khoảng vài tháng sau, bản thân Lương Việt Hưng đã quen sinh hoạt với một tay thậm chí còn rất thuần thục, Sở Mạnh gặp Việt Hưng để chỉ bảo những thứ kế tiếp cần tu luyện.
- Đệ hẳn đã thuần thục đôi chút về việc cầm nắm những thứ nặng và Phong quyền, có thể thử dùng phác đao luyện đao pháp. Đương nhiên là hiện giờ sẽ không có các bài pháp cho đệ luyện, nhưng yên tâm sau này sẽ có được, ta đang muốn thử nghiệm một bài pháp bộc phá, nhưng phác đao này có chút yếu, lực lượng ta truyền vào quá lớn, nó không chịu được.
Đao pháp cũng là một bộ môn v·ũ k·hí Việt Hưng thích nhất nên rất chuyên tâm, dù chỉ còn một tay cũng quyết tâm vung hết sức.
- Phác đao là v·ũ k·hí chuyên về tốc độ, không thể vung mạnh hết sức như trường đao được. Xem ta vung đao! - Sở Mạnh tiến lại gần cầm lấy phác đao của Việt Hưng nói, rồi thuận tay mượn phác đao đứng thế trung bình tấn, tay cầm đao ngang ra đằng sau, một tay thu về sau hông.
Hây! Ha! Hai tiếng hô, Sở Mạnh tay phải cầm đao múa đao nhẹ nhàng vô cùng, uyển chuyển dựa theo những lá cây rơi xuống lướt qua một vòng chém ngang. Sau đó hai chân đạp thân cây, lá rơi, thuận thế bay lên cao xoay liên tục trên không trung. Xung quanh tạo ra một đợt phong nhận không ngừng cắt nát lá xanh, tới khi rơi xuống đất thì nó đã chia thành năm bảy mảnh.
Việt Hưng nhìn vậy liền gật đầu xem như đã hiểu. Nhưng thấy không có phong phú trong chiến đấu cho lắm, dù sao đao là để chém lực mạnh, còn như kiếm mới là linh hoạt như vậy. Trong đầu vừa suy nghĩ vậy, những cái cây xung quanh đã b·ị c·hém mất lớp vỏ lộ ra phần thịt trắng, rồi dần dần nhựa chảy ra chậm rãi như máu, cuối cùng đổ rạp xuống.
Sở Mạnh thu thế, trả Việt Hưng đao rồi vỗ vai hắn rời đi. Cậu đứng tại chỗ cảm thụ một đợt vũ đao vừa rồi, sau đó dần dần tiến hành luyện tập.
Vài tháng yên bình trôi qua, y tiến bộ vô cùng nhanh chóng, thủ pháp có thể vượt mặt Sở Mạnh gắp đi miếng thịt dưới tình huống Sở Mạnh không sử dụng bất kỳ lực lượng của khế ước thú cũng như việc bản thân đeo ba cái thiết hoàn.
- Tốt! Rất tốt! Đệ tiến bộ nhanh như vậy, sư phụ ta mà thấy nhất định sẽ còn muốn chỉ dạy đệ nhiều hơn nữa. Chờ chút nữa ta đi lấy một món này cho ngươi.
Sở Mạnh đầy phấn khích, đối với Việt Hưng mất đi một tay vẫn còn ý chí quyết đấu như vậy, hắn cũng thấy vui mừng thay. Còn với Việt Hưng, chuyện cụt tay này so với độc dược dày vò còn tốt hơn trăm ngàn lần.
Tại nơi u ám tối tăm, đi qua thêm một đoạn là thấy được huyết quang lóe lên phía cuối đường, Kim Bức nằm ngủ say bên cạnh tế đàn liên tục chảy xuôi huyết tương gột rửa bộ khô lâu… không đúng, bây giờ khô lâu đã có thịt, da, chỉ thiếu duy nhất linh hồn là trở thành một nhân thể hoàn chỉnh.
Điểm khác thường trên nhân hình này là một đống vết ban đen xì xuất hiện nhiều vô kể che kín nửa thân trái, giống như một con chó mực toàn thân đen thui. Nửa phải là nhân hình bình thường, da cổ đồng, cơ bắp rõ rệt khác xa nửa trái gầy gò chỉ còn da bọc xương.
Dường như Kim Bức cũng không có tý gì quan tâm tới việc đó, ngược lại rất an phận bảo hộ nơi này.
Nhân hình này đang bị trói chặt trên thanh cự thạch kiếm nhắm mắt bỗng một vị trí tả thủ của hắn xuất hiện một cục gì đó, di chuyển bên trong cơ thể như con chuột chạy qua. Thứ không biết là gì đó lập tức đi từ bàn tay lên trên bả vai sau đó lại hơi ngừng một chút. Đồng thời bên hữu thủ cũng xuất hiện tình huống tương tự, một ‘con chuột’ nhỏ chạy từ hữu thủ lên vai phải, bắt gặp ‘con chuột’ đối diện.
Cả hai dừng lại một lúc, bỗng rung rung lên, một mạch phi thẳng vào nhau, làm phần da nơi gần kề cổ có chút tím, ngay sau đó hai ‘con chuột’ xông lên não bộ, hay chính là thức hải của nhân hình này, trở thành linh hồn cho nhân hình.
Nhân hình bị trói chặt, hai bên đối lập nhau, đôi mắt lập tức mở lớn, hai đôi đồng tử một trắng một đen lần lượt xuất hiện tại hai bên trái phải. Có lẽ trong lúc v·a c·hạm ma sát lẫn nhau, hai bên có chút mất phương hướng nên vị trí xuất hiện có chút không đúng.
Hắc bạch nhân này mở mắt ra làm địa động nơi đây rung chấn cực mạnh, địa chấn vô cùng mãnh liệt, thạch nhũ trên trần nhà liên tục rơi xuống nền đất và rơi vào trong huyết trì, lộp độp tõm tõm.
Huyết tương chảy xuôi xuống thân thể cũng không có chảy xuống tiếp được, mà nương theo cỗ thân thể như cái động không đáy kia, ào ào tràn vào khiến người này bành trướng lên nhiều lần xong lại bị nửa người trái hấp thu.
Kim Bức đang nằm ngủ phát hiện ra địa chấn cường liệt như vậy cũng sực tỉnh, nhìn nửa thân cổ đồng cường tráng đối lập nửa thân đen gầy gò, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn hai cánh dang rộng, huyết khẩu mở lớn gầm lên một tiếng ảnh hưởng đến địa chấn ngày càng mạnh, thạch nhũ bắt đầu rơi xuống cắm xuống mặt đất như mũi tên sâu ba tấc.
Nhân hình kia một bên cười một bên nhíu mày, nửa trái cười vô cùng tà dị thêm con mắt hắc ám thâm thúy càng khiến nó trở nên vô cùng đáng sợ, như một Ma Thần giáng thế, biến không khí xung quanh cô đặc khó thở, sát khí tỏa ra từ đôi mắt trắng đen đó dọa ý chí tinh thần Kim Bức.
Còn bạch nhãn kia thì biến thành dịu hòa nhìn Kim Bức, như chữa trị thương thế tinh thần nó gánh chịu, đồng thời ra hiệu Kim Bức rời xa khỏi nơi đây. Ý chí giao phong giữa hai bên bắt đầu từ đó, khuôn mặt nhân hình trở nên nhăn nhúm lại như khỉ.
Kim Bức nhìn thấy một màn như vậy, hai cánh vội vàng vỗ vù vù phi ra khỏi địa động này, quay ngược lại về nơi những chiếc hộp cẩm thạch rơi xuống, phi thẳng lên trên như mũi tên bắn ngược. Những hộp cẩm thạch rơi xuống đụng phải Kim Bức liền bị chấn nát, vụn đá bắn tung tóe ra hai bên vách tường, đính chặt tại nơi đó.
Tại nơi ở của gia chủ, nơi này cũng không có gì đặc biệt sang trọng, chỉ có một chiếc giường đơn sơ, một chút đồ vật trang trí đơn giản. Sở Hành Đoan đang ngồi đọc sách tu tâm dưỡng tính như cảm nhận được mặt đất dưới chân rung động kịch liệt, chén trà bên cạnh xuất hiện gợn sóng, vội vàng chạy ra ngoài, vận khí rồi đẩy ra hét lớn:
- Tộc nhân Sở gia! Lập tức ra khỏi Táng Địa cốc! Ngay lập tức!
Tiếng Sở Hành Đoan vang vọng bên trong hang động ra tới tận ngoài cửa hang, khiến các tộc nhân có chút nghi ngờ nhưng bọn họ không kịp nghĩ nhiều, theo lời gia chủ vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài vì địa chấn ngày càng mãnh liệt, không nhanh sẽ phải chôn mạng tại đây.
Sở Mạnh quan sát Lương Việt Hưng đang luyện tập Du Long Bộ vô cùng hài lòng, nghe thấy tiếng tộc trưởng vang vọng, vội vàng nói:
- Việt Hưng! Lập tức tháo thiết hoàn, thiết bài, toàn lực chạy ra cửa hang!
Việt Hưng nghe thấy cũng không chút do dự, tháo toàn bộ nhét một bộ phận vào không gian giới chỉ, một bộ phận chưa kịp nhét liền bỏ lại dưới đất, toàn thân tăng tốc phát động Du Long Bộ uốn lượn lắt léo qua tộc nhân Sở gia vượt lên đầu tiên, nhìn thấy thành quả mấy tháng qua của Việt Hưng.
Sở Mạnh mỉm cười hài lòng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc thúc dục Hầu Phi nhanh chóng nhảy tung tăng giữa các vách tường, nhanh tới mức chỉ còn lại tàn ảnh chưa kịp tán đi. Đương nhiên trong lều còn một vật quan trọng hắn cất giữ bao lâu, nên rẽ qua đó lấy đi trước rồi mới ra tới cửa động.