0
Lương Đấu Thiên nhìn ba hào quang trên mái nhà kia liên tục rung động trao đổi thông tin với nhau, trong lòng càng bất an. Cả cơ thể hắn như cảm nhận được mối nguy hiểm vô cùng lớn nếu không nhanh chóng rời khỏi đây nhưng hai chân lại không hề nhúc nhích được phân nào. Cứ như hai chân của hắn bị trói chặt lại, như một con gà chuẩn bị đem đi làm thịt, dù có cố gắng giãy dụa bao nhiêu cũng không thể thoát.
Đại não của hắn như bắt đầu điều khiển tâm trí hắn khiến hắn đột ngột trở nên thông minh hơn, nói thì thầm vào tai của Lạc cô nương:
- Lạc cô nương, trong người cô có bảo bối nào thì mau mau sử dụng đi. Nếu không thì cả hai chúng ta đều phải chết tại nơi này đó.
Lạc cô nương dường như rất tự tin vào lực uy hiếp của bản thân với những bằng chứng vô cùng rõ rệt này, bởi vậy mà không hề sợ hãi khi đối mặt với ba lão đầu, trái lại nàng khịt mũi khinh thường Đấu Thiên nhút nhát, sợ hãi.
Quả nhiên bản năng của Sa Mạc Đà luôn luôn ẩn hiện trong bản thân hắn đã đúng, cảm giác nguy hiểm đó thực sự đã xuất hiện. Ba hào quang tán đi để lộ ra chân thân ba lão già lưng còng mặc bộ y phục đồng màu với hào quang bản thân, hai tay chắp sau lưng như cao nhân.
Tam Đại Lưu Chủ cùng nhau gật đầu rồi lao tới phía hai người Đấu Thiên đầy sát khí hiện rõ trên mặt. Bấy giờ Lạc đại tiểu thư mới chịu tin tưởng lời nói của Lương Đấu Thiên là thật, hai chân mau chóng thúc vào hông Đấu Thiên như đang cưỡi ngựa.
Còn Đấu Thiên thì hóa thân thành lạc đà, hai chân của hắn trở thành chân lạc đà, vừa dài vừa thon, chạy cực kỳ nhanh. Lạc đại tiểu thư thấy khoảng cách giữa hai bên được kéo giãn ra, tay trái ôm cổ Đấu Thiên, tay phải luôn kề trúc tiêu bên miệng bắt đầu thổi lên một khúc nhạc nhẹ nhàng.
Khúc nhạc nhẹ bay bổng đưa tâm hồn hắn vào trong tiên cảnh huyền ảo, khúc nhạc như một loại thuốc tăng cường tinh thần cho hắn, khiến hắn càng có thêm sức lực để cõng lấy Lạc đại tiểu thư chạy xa. Đồng thời kéo dài thời gian để ba người trong lời nói Lạc cô nương xuất hiện giải nguy cho bọn hắn.
Hạ Lưu Chủ mặc thâm lam bào, tay ngưng tụ hai đạo Thủy Lôi Tiễn bắn ra với tốc độ mắt thường khó thể nhìn thấy, xuyên qua chân Lương Đấu Thiên. Bất ngờ là Thủy Lôi Tiễn mang theo tốc độ cùng uy lực khủng bố như vậy mà vẫn không cách nào có thể xuyên qua, mà nó chỉ đâm sâu khoảng năm phân liền bị dính chặt trên đó.
Máu từ lỗ hổng do Thủy Lôi Tiễn tạo ra chảy xuống vẫn không thể làm ảnh hưởng đến tốc độ chạy như bay của Lương Đấu Thiên, ngược lại càng bị đau, càng kích thích hắn chạy nhanh hơn. Giống như một con thú nhút nhát bị kích động sẽ giật mình hoảng sợ bỏ chạy như lạc đà của Lương Đấu Thiên đây là con may, chứ gặp mấy loại khế ước thú hay loại lạc đà khác như Sa Phong Bạo Đà, Hỏa Đà, Cuồng Lôi Đà thì dù chết bọn chúng nhất định phải quay lại cắn cái tên làm tổn thương nó một miếng thịt.
Đấu Thiên cõng nữ nhi họ Lạc chạy liên tục trong địa phận Tam Đại Lưu Chủ thủ hộ, đầu không ngừng quay cuồng, suy nghĩ làm sao kéo dài thời gian lâu nhất, làm sao chạy được đoạn đường dài nhất để có thể chờ người tới giải vây cho mình. Hắn cũng không dám tin tưởng rằng một người họ Lạc uy hiếp người ta như vậy, ra ngoài lại không mang theo bảo bối nào trừ một cây trúc tiêu.
Trên thực tế thì người Lạc gia không thể nào ra ngoài mà không mang theo bảo vật phòng thân, chỉ là đám người đó tới quá lâu.
Không biết chạy được bao lâu mà mỗi lần quay đầu nhìn đều thấy thân ảnh bọn họ luôn bám sát hai người, không chịu khuất khỏi tầm mắt bọn họ. Còn muốn chạy ra khỏi địa phận Vũ gia từ Thảo Đằng Nguyên thì phải mất khoảng ba đến bốn ngày. Vì vậy, hai người chỉ còn trông chờ vào Thập Nhị, Thập Tam và Thập Tứ mau mau chạy đến cứu lấy bọn họ, nhặt về cho hắn một cái mạng nhỏ.
Qua thêm một chén trà nữa, từ phía sau lưng hắn vang lên tiếng tích tụ nguyên lực, đồng thời có thêm tiếng hét đầy phẫn nộ, đầy uy lực, khiến phi ngư phi điểu tại nơi đây đều sợ hãi bay tán loạn lên trời.
- Còn không dừng tay!
Nghe thấy tiếng vọng đầy nộ uy đó, đám chim chóc liền như pháo hoa nổ đùng đùng trên không trung, như muốn nhuộm trời xanh sang màu đỏ. Máu của đám phi ngư phi điểu từ trên không rơi xuống như mưa, lại không hề rơi vào trên thân năm người đang chơi trò truy đuổi.
Ba lão giả kia thì không có gì để bàn, được phong làm Tam Đại Lưu Chủ, nhận nhiệm vụ bảo vệ địa phận Vũ gia thì tu vi nhất định vô cùng cao, có thể dùng nguyên lực của bản thân che mưa, chắn gió hay làm bốc hơi nước trên quần áo.
Còn về hai người Lương Đấu Thiên thì bên cạnh họ đã xuất hiện hai người, một người mập mạp mặc tông bào, một người mặc lục y, mặt hai người bình tĩnh vui vẻ nhìn lấy người đứng trên trời toàn thân xích sắc, mặt đầy hung uy kèm theo tiếng thét vừa rồi làm cho tình hình trở nên vô cùng căng thẳng.
- Vừa gặp đã giương cung bạt kiếm chuẩn bị đánh nhau, rất hợp với phong cách của hắn. - Tông bào bên cạnh vui cười nhìn Hỏa Côn mặt tức giận. Lục Côn cũng chỉ gật đầu một cái. Thấy Lục Côn vậy, Tông Côn miệng vẫn cười lại nói một câu:
- Nhạt nhẽo. - Lục Côn nghe thế mắt rơm rơm nước.
- Thập Tam thúc, đừng nói khó nghe thế với Thập Tứ thúc được không? Thập Tứ thúc rất nhạy cảm đó! - Lạc cô nương vừa nói vừa an ủi Lục Côn.
Đấu Thiên thấy vậy cũng suy nghĩ đến cái gì. Lục Côn khóc là Ai, Tông Côn cười là Hỷ, người mặc áo đỏ kia phẫn nộ là Nộ. Vậy hẳn còn có những người khác nữa thuộc Hỷ Nộ Ái Ố Ai Lạc Dục.
Đám người Thập Nhị vừa kịp lúc chạy đến, thấy Tam Đại Lưu Chủ tích tụ nguyên lực trên bàn tay thành một đám quang điểm như muốn chuẩn bị bắn ra, Thập Nhị nhịn không được tức giận tới bức toàn thân như bốc hỏa phừng phừng, biến mất tại chỗ.
Xoẹt… Thập Nhị xuất hiện trước mặt Tam Đại Lưu Chủ, tay của hắn cầm lấy tay từng người một rồi đập vào mặt bọn họ một cách vô cùng mạnh mẽ, động tác vô cùng nhanh, chỉ thấy trên mặt bọn họ in dấu một bàn tay cùng rất nhiều điểm đen bốc khói lẫn mùi cháy khét. Máu trên mặt bọn họ tuôn ra từ hơn chục lỗ nhỏ do quang điểm của chính bọn hắn ngưng tụ tạo thành.
Xoẹt… Thập Nhị xuất hiện trước mặt hai người Đấu Thiên, ánh mắt hắn lướt qua mặt Đấu Thiên liền làm cho Đấu Thiên sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu, chân tay run rẩy suýt nữa thì làm Lạc cô nương rơi xuống đất.
Sau ánh mắt hắn nhất chuyển, nhìn lên thiếu nữ họ Lạc trên lưng Đấu Thiên nhìn lại hắn với vẻ mặt không vui. Có lẽ do Thập Nhị dọa người đã đồng hành cùng nàng, giúp đỡ nàng từ khi rơi từ trên vách núi xuống, nhưng chẳng thể làm gì được tên này như một tên đầu gỗ chẳng biết cái quái gì, đành thở dài bỏ qua.
Thập Nhị định mở miệng hỏi, nhưng lại bị nàng chen ngang trước:
- Ba người các ngươi làm cái gì mà lâu như thế? Người ta cõng ta chạy không biết bao lâu, mệt mỏi biết bao nhiêu mà giờ các ngươi mới tới! Đợi lát nữa về đến gia tộc ta nhất định bẩm báo phụ thân trừng phạt các ngươi!
Hai người Thập Tam mỉm cười gãi đầu như biết hối lỗi, Thập Tứ như sắp khóc còn Thập Nhị thì vẫn như khúc gỗ cứng nhắc, nói:
- Chúng ta đến chậm, là chúng ta sai. Còn Lạc đại tiểu thư, Lạc Tịnh Chi cô tự ý rời đi, dẫn tới kết quả như vậy chính là do cô sai.
Lạc Tịnh Chi nghe thấy Thập Nhị nói vậy cũng có phần đúng nhưng lập tức khăng khăng khẳng định quan điểm của mình không sai:
- Không phải mỗi lần ta ra ngoài đều là các ngươi dẫn ta đi vòng vòng trên trời, xong rồi về sao? Mỗi lần như thế đều mây là mây, ta nhìn muốn thuộc quỹ đạo di động của nó luôn rồi! Không phải có một đỉnh Thiên Sơn tại đó thì sao ta có cơ hội thoát thân?
Đấu Thiên cõng Tịnh Chi nghe hội thoại giữa nàng với Thập Nhị này cũng cảm thấy không hay, liền làm ngơ không để ý đến, nhưng tiếng cãi vã ngày một lớn, hắn không muốn nghe cũng không được.
Tịnh Chi cảm thấy cãi nhau đủ rồi liền quay về với vấn đề trước mặt cần giải quyết, nói với Tam Đại Lưu Chủ:
- Sao hả? Tam đại lão đầu các ngươi tin rồi chứ! Dám bắt nạt ta? Ta tuy bị thương nhưng không phải người Vũ gia các ngươi có thể trêu nổi! Bây giờ nói chút chuyện bồi thường đi!
Nói đến hai chữ ‘bồi thường’ khuôn mặt Tịnh Chi thể hiện ra nét mặt sầm xuống một cách vô cùng ranh ma, ma mãnh. Hai người Thập Tam, Thập Tứ đều cười khổ không thôi, trong lòng thầm nhủ:
‘Đại tiểu thư a… Mỗi lần cô trốn đi đều là một cách khác nhau, mỗi lúc một lâu hơn, mỗi lần đều mang theo một đống đồ về nhà. Không biết bao nhiêu công tử bột, đại gia tộc vì cô mà táng gia bại sản đâu!’
Tịnh Chi như đọc được suy nghĩ trong lòng hai người, nhìn bọn hắn lườm một cái khiến bọn hắn im lặng nhìn diễn biến tiếp theo.
Tiếp theo đó chính là, toàn thân Thập Nhị bốc hỏa, khói bay nghi ngút, nhiệt độ lớn tới mức đốt trụi những bụi cỏ xung quanh, như muốn thiêu rụi cả thương khung, khí thế của hắn đẩy cao tới tận trời, vượt xa mấy lão đầu kia nhiều.
Chính khí thế đó khiến một đám người xuất hiện, đều là lão đầu trên trăm năm tuổi trong Trưởng Lão Hội. Đứng đầu là một cô nương nhan sắc xinh đẹp không kém Tịnh Chi, khác với khí chất trẻ con tinh nghịch của Tịnh Chi, nàng ta mang khí chất cao quý và trưởng thành, khí thế chỉ kém Thập Nhị một đường kẻ.
Nhìn thấy đám người này xuất hiện, ánh mắt Tịnh Chi híp lại, lập lòe ánh hào quang như thấy bảo bối, mặt suy nghĩ tay úp úp mở mở một lát liền giơ ra trước mặt ba ngón tay về phía bọn họ, hét lớn:
- Những người có mặt tại đây nghe cho kĩ! Ta chỉ nói một lần! Sẽ không nói lại lần thứ hai! Các ngươi muốn ta rời đi khỏi nơi đây giữ cho nơi này còn cảnh vật đẹp đẽ, thì mỗi người phải cho ta ba đồ vật, giá trị mỗi món…
Suy nghĩ đến giá trị của mỗi món, lại thấy nhiều người như này, bản thân nàng cũng không quá tham lam, suy nghĩ một lát liền ra năm ngón tay, kèm thêm chút điều kiện ‘nho nhỏ’:
- Giá trị mỗi món không được thấp hơn năm vạn nguyên thạch hạ phẩm, đặc biệt là lão thái bà Vũ Cực Huyền kia, ta chỉ lấy của bà hai món…