Long Việt Thần Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Phủ Hoàng Đằng và Thiết Bảo Diệp!
Không lừa được Hỏa Văn Diệm Hổ rời đi, Việt Hưng có chút buồn bực, đành lấy ra mấy bài quyền, đao cùng bộ pháp luyện tập tăng độ thuần thục đối với những võ kỹ.
Sau đó hổ con ở xung quanh ngôi nhà rải thảm khắp nơi từ chiếc đuôi liên tục bốc hỏa. Trải thảm xong, nó nhìn Việt Hưng như đang nói cho hắn biết mau chóng sử dụng Chu Bì quả để trồng cây xuống. Và nó cũng còn một quả nữa nhưng rất tiếc, không dám lấy ra sử dụng.
- Ừm.
Thấy thế, Việt Hưng cũng đại khái hiểu được ứng một tiếng liền lấy ra một quả, từng chút cắn xuống rồi nuốt vào trong bụng. Cắn hết thịt quả, lộ ra nhân bên trong cùng hai hạt của nó, Việt Hưng không nghĩ nhiều mà đào một hố rồi ném xuống, lấp đất lên.
Hỏa Văn Diệm Hổ liền tới gần nằm xuống, sử dụng lực lượng hỏa hệ của mình nuôi dưỡng nó nảy mầm. Mà y thì lập tức ngồi xuống tiêu hóa lực lượng mà Chu Bì quả mang tới. Da y đỏ phừng, người nóng như lửa đốt, y nhanh chóng ngồi xuống an vị rồi sử dụng dược lực luyện bì.
Đến tối, y luyện hóa hết dược lực Chu Bì quả, lại tiếp tục luyện tập võ kỹ. Sớm ngày tăng trưởng thực lực lừa được Tiểu Hổ đi cùng để bảo vệ mình để đi tìm những dược liệu khác rèn luyện nhục thể.
Những ngày kế tiếp, Việt Hưng liên tục ra ngoài quan sát xung quanh, tìm kiếm dược liệu và để mắt tới những con yêu thú nguy hiểm. Tới một ngày, hắn tìm thấy một loại trong đó là Phủ Hoàng Đằng. Nhưng vướng chút khó khăn, Phủ Hoàng Đằng lại bị một đám rắn độc ẩn nấp xung quanh, còn con rắn to nào không thì y cũng không rõ ràng.
Biết được vị trí của nó, Việt Hưng bắt đầu lập ra kế hoạch, đồng thời quan sát những nguy hiểm rình rập xung quanh dược liệu này.
Thấy cậu nhóc đi sớm về muộn, Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan cũng không nghĩ nhiều, vì khi phát hiện ra nó, cậu đã sớm báo cho hai người, họ cũng âm thầm đi quan sát, không thấy nguy hiểm nhưng chẳng nói.
Một là vì cho Việt Hưng biết suy tính, biết cẩn thận với môi trường xung quanh, lợi dụng sự hiểu biết về địa thế để thuận lợi đánh cắp bảo vật.
Hai là để Việt Hưng tự mình đối phó, thông qua những đợt thực chiến tăng cường thực lực của chính mình.
Sau nhiều ngày quan sát xung quanh, không thấy nguy hiểm nào đáng lo ngại. Nhuyễn Cốt kiếm chế tác đặc biệt từ xương sống lưng đám Hỏa Bạo Lang mài bén các cạnh được Việt Hưng cầm trên tay, ngang nhiên đi vào khu vực Phủ Hoàng Đằng.
Sưu! Sưu! Sưu!
Đám tiểu xà trên cây thấy động tĩnh, trong mắt chúng nhìn về Việt Hưng đang di động lập tức từ trên cây bổ nhào xuống. Kẻ xâm nhập địa bàn chúng đều phải c·h·ế·t. Y định lấy cứng đối cứng, xem trình độ của bản thân sau khi có Chu Bì quả rèn luyện da thì chống lại được nanh rắn không, lại thấy việc này hơi nguy hiểm đành thôi.
Một tay vung kiếm, khí thế trên người bộc phát, sau đó nương theo chuyển động của đám rắn nhỏ, y xoay chuyển thân thể né tránh, mỗi một đường đi qua đều có hai đoạn thi thể của rắn nhỏ rơi xuống đất.
Phá Xích đao trong Cửu Phá đao đang được Việt Hưng lợi dụng đám rắn như sợi xích mà chém hay ngăn cản. Bất kể thế nào cũng không chạm được tới người y. Đám rắn không ngừng lao xuống như con thiêu thân, đâm đầu vào chỗ c·h·ế·t, vung kiếm được hơn chục lần, kéo theo thân thể né tránh công kích cũng tiêu hao rất nhiều thể lực. Việt Hưng đã thấm mệt, song đám rắn vẫn không ngừng vô cùng vô tận tiến công.
Phù! Phù! Phù!
Tiếng thở nặng nề từ miệng phát ra, sức lực cũng sắp cạn kiệt, Việt Hưng vẫn gắng gượng vung kiếm chém, sau cùng vì không kịp né mà một con rắn đã bay được lên thân thể. Hai nanh sắc bén lộ ra, kịch độc chảy xuống.
Phập!
Đôi nanh đã găm vào người y, nhưng y lại không thấy đau đớn, chỉ hơi nhói như muỗi đốt. Chỉ còn một cánh tay, sự linh hoạt kém hẳn, y chỉ có thể chấp nhận bị thương mà dùng kiếm gạt nó xuống đất rồi chém c·h·ế·t. Vết thương tạm không quan tâm tới, dù sao trước đó dính phải kịch độc c·h·ế·t người của Độc gia vẫn còn sống thì loại độc này thấm vào đâu.
Liên tục chém hơn mười con nữa, thế công của chúng mới chịu ngưng lại. Không biết đã bị toàn diệt hay vì g·i·ế·t quá nhiều dẫn đến khí thế chính y dọa sợ đám rắn đó.
- Như vậy cũng tốt. Chém đám c·h·ế·t tiệt này mất quá nhiều sức. Còn nữa thì không biết sẽ phải như thế nào.
Mặc dù quan sát nhiều ngày, hoạch định chiến lược kỹ càng nhưng không có cách nào đối phó với đám rắn này hiệu quả nhất. Chỉ có thể cứng đối cứng, xông thẳng mà chém.
Việt Hưng nhìn chiến trường đầy xác rắn xung quanh, lại nhìn thương thế trên cơ thể không đáng quan ngại là bao, vết rắn cắn cùng độc dịch cũng không thể đâm vào thịt, y yên tâm hơn hẳn. Nghỉ ngơi lấy sức xong, y vội vã lấy da lau sạch độc dịch đi.
Không biết do độc của Độc gia lợi hại ăn vào cơ thể rồi tự thân hắn sản sinh tính kháng độc mà miễn nhiễm loại độc rắn này hay là da được Chu Bì quả trui luyện trở nên cứng rắn hơn khiến nó không đâm được.
Bất kể thế nào thì đây cũng là chuyện tốt với hắn.
Lại gần Phủ Hoàng Đằng đang bám lên thân cây. Y cẩn thận men theo đường bám của nó mà gỡ xuống mà vẫn giữ lại gốc, sau khi xong việc, lập tức quay người rời đi. Còn đám rắn này thì bỏ mặc chúng ở đó làm chất dinh dưỡng tẩm bổ Phủ Hoàng Đằng sinh trưởng.
Vừa bước ra được một bước, bỗng chiếc lá màu bạc từ đâu rơi xuống trước mắt Việt Hưng. Cậu nhìn lên cao xem nó từ đâu rơi xuống, không có phát hiện gì lại nhìn quanh. Sau một hồi ngắm nghía trên trời dưới đất, chẳng rõ nguồn gốc chiếc lá ở đâu, Việt Hưng nhặt nó lên quan sát về đường gân phân bố, cách phân biệt dược liệu dễ nhất.
Thiết Bảo Diệp!
Vậy là biết được loại thứ ba trong số năm loại dược liệu cần thiết, Việt Hưng vô cùng vui mừng. Sau đó lùng sục xung quanh thì phát hiện ra một điều rằng chính những con rắn hắn cực lực diệt sát khi nãy là nguyên nhân Thiết Bảo Diệp xuất hiện.
Chúng làm tổ một cách kỳ lạ ở trên cây như tổ chim, như một ngụy trang để săn mồi với những con chim lạc lối với tổ của chúng nó. Đám rắn nhỏ tiến hóa tới mức bắt chước được chim Ngân Âm xây tổ trên cây, sau đó chúng ẩn nấp trên các cành cao.
Chờ chim Ngân Âm tiến đến tổ, cẩn thận chờ đợi nó an vị liền sà xuống và quấn lấy con mồi trong thoáng chốc. Đám rắn sẽ từ từ xiết lại và làm nó c·h·ế·t ngạt. Thậm chí chúng còn chấp nhận hy sinh trứng con của bản thân để đổi lấy một bữa no nê vì ngoại hình hai quả trứng này tương đồng ở nhiều mặt.
Bởi vậy mới nói, tâm địa độc ác như rắn, cả con mình cũng có thể lấy ra thí mạng được.
Việt Hưng gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu, việc quan trọng là sống cho chính hắn càng trở nên mạnh hơn chứ không phải là ngồi đây suy ngẫm triết lý nhân sinh. Leo trèo trên cây sớm đã thành thói quen, dù chỉ có một tay y cũng dựa vào lực chân và lực tay kéo sợi dây quấn trên cành mà xông tới.
Trên đó không ngoài dự đoán, rất nhiều tổ Thiết Bảo Diệp, một vài trong số đó còn có trứng của Ngân Âm Xà. Tên do hắn tự đặt ra vì đám rắn này tiến hóa tới mức tương tự với chim Ngân Âm. Dỡ hết tổ của chúng xuống, trứng đám rắn thì dựa theo kiến thức vốn có của mình mà y tạo ra môi trường sống phù hợp nhất để nó thuận lợi sinh sôi.
Còn về sách liên quan tới yêu thú thế giới này thì hắn vẫn nên bỏ qua, dù sao nhiều yêu thú như thế, đại lục này có biết bao người có ý nghĩ tạo ra cuốn Vạn Yêu Toàn Thư nên không đến lượt hắn bận tâm.
Dỡ được ba tổ, thấy không có cách mang theo về nữa, y bỏ đám còn lại trên cây, vui vẻ về nhà cất giữ dược liệu cẩn thận rồi chuẩn bị đi tìm hai loại dược liệu còn lại.
Tối mới mò về nhà, hai người sớm biết hắn vì nâng cao thực lực mà vào rừng tìm kiếm dược liệu nên đã thay hắn chuẩn bị xong cơm cùng nước nóng. Hắn liền vui vẻ phần nào, hướng hai người họ Sở vui vẻ nói:
- Oa! Rất cảm ơn anh và chú Đoan đã chuẩn bị giúp cháu bữa cơm và nước tắm. Cháu nhất định nỗ lực gấp mười để sớm ngày nâng cao thực lực.
- Không có gì. Mau lại đây ăn cơm rồi kể chút thu hoạch hôm nay xem nào.
- Ưm! - Sở Mạnh vừa nói xong, Việt Hưng để dược liệu vào một góc gọn gàng rồi rửa sạch chân tay không ngần ngại ngồi vào bàn ăn.
Trong bữa cơm, ba người nói chuyện vui vẻ về quá khứ huy hoàng trước đó như thế nào. Việt Hưng kể về hành trình tiêu diệt cả ngàn con Ngân Âm Xà, về tập tính mới tìm hiểu được của chúng nó và cả đống dược liệu. Về phần Tiểu Hổ, nếu không phải nó ngoan ngoãn nghe lời thì thứ trên bàn ăn bây giờ sẽ là nó chứ không phải là thịt con gì khác.
- Ngân Âm Xà... - Sở Hành Đoan tuổi cao, kinh lịch nhiều nơi nên kiến thức sâu rộng cũng phải chống cằm suy nghĩ. - Hẳn là loại mới phát hiện ra gần đây, đối với yêu tu chúng ta cũng không có bao nhiêu giá trị, chỉ là chúng vì sinh tồn trong tự nhiên nên phải tiến hóa chính mình để thích ứng hơn.
- Ưm. Lúc đầu trong sách cháu đọc qua thì nó chỉ là rắn lục có nọc độc phổ thông, không có tu vi, nhưng về sau lại học được cách thức ngụy trang nên mới đặt tên như vậy. Sau này nó có tu vi, linh trí khai mở sẽ không biết ngụy trang thành dạng gì nữa. - Việt Hưng vừa nuốt cơm xuống liền nói.
Buổi ăn cơm cứ vậy diễn ra rất bình thường, hai người sớm quen việc Việt Hưng để bát lên kệ gần cằm ăn cơm nên không nói gì. Còn cậu thì thấy nó quá phiền phức, giống như có gì đó ngăn cách giữa cậu và hai người thân thích duy nhất ngoài cha mẹ vậy.
- Còn hai loại dược liệu kia có manh mối gì chưa? Nếu khó khăn thì có thể gọi con hổ kia giúp đỡ, cũng không chỉ để nó ở nhà ngủ qua mùa đông vô ích như thế được. - Sở Mạnh quay qua nhìn Việt Hưng, trên nét mặt dường như có chút mệt mỏi, không biết là vì chuyện gì.
Việt Hưng biết nhưng không tiện hỏi nhiều, chỉ đáp:
- Vẫn chưa. Nếu như có con hổ kia đi cùng thì tốc độ tìm kiếm hẳn là nhanh hơn em đi bộ, dù sao thì bốn chân vẫn hơn hai.
- Vậy ngày mai liền đem nó theo, nó không nghe lời thì cứ lấy thứ này ra đâm nó. - Sở Hành Đoan tiện tay lật cái, một thanh đinh ba đỏ rực dài sáu mươi phân xuất hiện, so với cái hơn mét trước đó thì không thể bằng nhưng để uy h·i·ế·p con hổ vẫn rất tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.