Liệp đội đồng bộ mang áo choàng kim sắc có đôi cánh rơi làm ký hiệu nhìn thấy hắn ngất đi, cả đám quay đầu sang nhìn đội trưởng đứng đầu nói:
- Đội trưởng Mạnh, ngài xem chúng ta làm gì với hắn bây giờ? Nếu đem hắn về chỉ sợ sẽ gây phiền phức không đáng có. Lai lịch bất minh không rõ là người của gia tộc nào.
- Đúng vậy đội trưởng, tuy chúng ta mấy năm nay ẩn dật trong cốc chưa từng ra ngoài nhưng làm sao không biết được kí hiệu kẻ thù hay gia tộc khác! Người này không hề sở hữu nó, hẳn là ẩn giấu đi để trà trộn vào trong chúng ta. Ta nghĩ không nên lưu lại người này.
- Đội trưởng! Ta thấy ngài nên nghĩ kỹ, mấy ngày trước ta thấy một đội ngũ hoạt động xung quanh đây, ta vẫn nên cẩn thận thì hơn chẳng may là người Độc gia sẽ bại lộ vị trí Táng Địa cốc, lại còn rước họa vào nhà.
Thấy mọi người tỏ vẻ khó gần với người ngoài, tên vừa bắn một viên đá vào chân trung niên nhân kia lập tức cười mỉa, khinh thường cái chức vị đội trưởng của Sở Mạnh yếu đuối gió chiều nào theo chiều ấy này.
Sở Mạnh nghe mọi người nói vậy cũng vô cùng tức giận, hắn vốn không nỡ bỏ lại người này nằm đây cho dã thú ăn thịt định quay người rời đi nhưng bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt đứa bé khá quen, lại gần xem xét thì thấy túi gấm hồng, y lập tức nhíu mày, giọng run run thì thào:
- Đây là của cô! Cô thường chơi với ta lúc ta còn nhỏ... Đây… đây là… Cậu?
Sửng sốt một hồi, Sở Mạnh lấy túi gấm khỏi tay người trung niên, nhìn khuôn mặt đứa trẻ trong lòng người mà hắn cho là cậu, bàn tay thô ráp sờ vào đôi tay vô lực của thiếu niên bồi hồi nhớ lại xem đứa trẻ này có mang nét gì của cô, tay phải đưa túi gấm lên ngửi:
- Thật mềm mại, môi, khuôn mặt này giống hệt cô! Mùi hương này… không thể sai được! Trước khi cô rời đi từng tặng ta một túi gấm, ngày nào cũng đặt đầu giường để trong mơ vẫn thấy hình ảnh cô dắt ta đi dạo chợ. - Sở Mạnh vừa nói vừa lấy từ trong người ra một cái túi gấm đối chiếu xem có gì khác biệt.
- Đội trưởng! Người của Độc gia!
Một tiếng nói đánh thức hắn từ trong hồi ức trở về, hắn nhìn thấy ba người Độc gia đội mũ trùm đầu che mặt, vây quanh bọn họ, ném độc dịch về phía bọn hắn.
Tiếng xé gió vang lên, một đống châm độc phi về phía hắn, Sở Mạnh thúc dục khế ước thú của bản thân, cơ thể bành trướng lớn hơn trước hai lần, cao khoảng ba trượng toàn thân mọc lông màu vàng kim, khuôn mặt cũng bị một lớp lông trắng xen lẫn hoàng kim bao phủ, bốn chiếc răng nanh nhô ra phía bên ngoài, đỉnh đầu có lấy một nhúm lông xích sắc, đồng tử màu nâu của Sở Mạnh chuyển sang kim hỏa sắc, những đường tơ máu trên lòng trắng vô cùng dữ tợn.
Bốn người Độc gia nhìn thấy như vậy lập tức hốt hoảng, nói:
- Bạch Hỏa Tinh Viên!
Bạch Hỏa Tinh Viên là yêu thú vô cùng cường đại, đặc biệt là lúc nổi giận, phát động yêu kỹ ra dù là bản thân Sở Mạnh cũng khó thể khống chế. Bản thân hắn rất ghét người nào đâm lén sau lưng hắn, nhất là đám ruồi muỗi Độc gia này. Cũng như bị kích thích bởi hồi ức mà chiếc túi gấm này đem tới, làm hắn càng cuồng nộ, muốn nhanh chóng xử lý đám người Độc gia đem cậu cứu tỉnh lại dò hỏi thông tin của cô.
Bốn tên Độc gia yêu tu thấy Sở Mạnh hóa thân Bạch Hỏa Tinh Viên, lập tức dùng sát chiêu tổ hợp của bọn họ.
‘Sát trận, Tam Điểm Độc Chỉ!’
Độc gia yêu tu đứng ở ba phương vị, tạo thành hình tam giác chạy xung quanh đám người Sở gia, liên tiếp bắn ra những tia tử quang là những cây châm mang độc dịch, khiến đoàn đội của Sở Mạnh có chút khó khăn trong việc phản kích. Mỗi một giây trôi qua là ba người Độc gia bắn thêm mười chỉ nữa, cứ như vậy phòng thủ đến khi nguyên khí của chúng hao hết thì người khác trong tổ đội của Độc gia họ cũng đã chạy tới.
Nguyên bản nó là hình ngũ giác phối hợp năm người nhưng được Độc Điểm Mã cải tạo lại, ba người thi triển, một người khống chế hoặc thừa cơ đánh lén, nếu không lại có thể bắn pháo cứu viện. Đương nhiên muốn đánh bại Sở Mạnh không nương tay chút nào thì tên còn lại chỉ còn nước cứu viện. Pháo bắn thẳng lên trời nổ đoàng một tiếng, chim kêu sợ hãi bỏ chạy.
Chưa tính đến việc tại sao bốn người bọn họ lại xuất hiện tại đây. Khu vực xung quanh Táng Địa cốc này không hề có một con yêu thú nào có thể tạo ra uy h·iếp với yêu tu Hoàng Kim cảnh, mà cậu của hắn bị người Độc gia truy đuổi tới tận đây thì nhất định là cô của hắn cũng đang gần đây. Bởi nếu không có một người chặn phía sau thì sao chạy thoát khỏi tay người Độc gia dễ như thế. Còn nếu bảo bọn họ khinh địch thì thôi đi, dù là con kiến cũng phải toàn lực đạp c·hết.
Sở Mạnh không còn nổi kiên nhẫn, trực tiếp nhảy lên trên, hai tay giơ qua đầu, liền lao xuống hai tay đập xuống đất làm trọng khí tràng xuất hiện tại vùng đất xung quanh hắn hai trượng bao gồm cả khu vực ba người Độc gia sử dụng sát chiêu và một kẻ ở ngoài đè xuống biến mặt đất thành một cái hố sâu sáu mươi phân.
Một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh này của Sở Mạnh trực tiếp phá tan Tam Điểm Độc Chỉ mà bốn người bọn họ thổ huyết phun máu tươi, bị sóng xung kích đánh trượt một đường dài trên mặt đất. Máu này vừa mới rơi vào đất lập tức biến vùng đất đó hóa thành một cái hố sâu, tới khi cạn kiệt huyết dịch.
Đây chính là đại giới phải trả khi sát chiêu bị phá cũng như độc dịch đã thấm vào trong máu của bọn hắn từ khi còn nhỏ để chứng minh là người Độc gia! Cũng là nguyên nhân bọn họ cực kỳ mạnh và có thể bành trướng bất cứ khi nào thích.
Người trong đội Sở Mạnh cũng biết chiêu này sẽ phát ra công dụng rất mạnh trong việc phá vây nên đều nhảy lui ra sau tránh chiêu hiểm này.
Bốn người bị thổ huyết còn chưa kịp lấy lại tinh thần lập tức bị bảy người Sở gia công tới bắt giữ phong huyệt đạo bế khí hải, dùng dây thừng đặc chế trói tay trói chân bọn này lại.
Sở Mạnh dùng một chiêu xử lý nhanh gọn bốn người, trực tiếp giao nhiệm vụ cho bốn huynh đệ thân tín lâu năm bên cạnh mang cậu cùng em họ trở về Táng Địa Cốc kiểm tra cùng tịnh dưỡng cho tốt. Bản thân Sở Mạnh thì dẫn một người chuyên truy tung trực tiếp chạy theo v·ết m·áu cùng mùi hương trên đường cậu đã lưu lại chạy đi.
Trong trạng thái cuồng bạo này thì đồng cấp khó mà có thể làm gì được hắn, hắn muốn cứu người cũng không ai cản được.
Trên đường đi dạo tại khu chợ nhỏ, một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi vui vẻ được thiếu nữ khoảng hai mươi hai khuôn mặt mỉm cười hiền hòa cầm tay dắt đi, Sở Mạnh lúc còn nhỏ này mồm liên tục không ngừng hé mở đòi hỏi:
- Cô! Mua cho ta cái trống lắc này đi…
- Cô! Mua cho ta cây kiếm…
- Cô! Mua cho ta bộ đồ Thú Hiệp…
- Tiểu Mạnh! Ngươi chỉ có thể chọn một thôi!
Dường như nàng không còn chịu nổi sự đòi hỏi của hắn, giọng nói có chút than thở nói. Nhưng khuôn mặt nàng vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn, cưng chiều hắn như con trai mình vì tâm nguyện của người chị đã mất, phải để thằng bé thật vui vẻ sống tiếp. Sở Mạnh mang khuôn mặt suy nghĩ trầm tư hồi lâu mới quyết định:
- Vậy... ta muốn bộ đồ Thú Hiệp! - Sở Mạnh đắn đo rồi chỉ tay vào bộ đồ đang được dựng trước cửa tiệm.
Bộ đồ Thú Hiệp này hắn chọn là đồ thú hiệp loại Viên Hầu, lông đỏ mặc chiến giáp hoàng kim sáng bóng vô cùng đẹp, mặt phủ đầy bạch mao, đầu đội thêm một chiếc mũ mang hai dải lông vũ liên tục lắc lư dài từ eo người thiếu nữ tới mắt nàng, làm nàng phải gạt nó qua một bên vì vướng víu, sau lưng đeo áo choàng, phi phong màu đỏ phấp phới trông rất oai hùng. Tay Sở Mạnh cầm một gậy côn bằng gỗ giòn nhẹ, bước đi tiêu sái phía trước Cẩm Tuyền.
- Cô đi sau ta, ta bảo hộ ngài về! Ki ki ki ki. - Sở Mạnh cười nham nhở như một con khỉ thật đi đằng trước, thi thoảng lại ngoái đầu xung quanh cảnh giới.
Đi được một đoạn, khuôn mặt nàng hiền hòa nhân hậu cùng đôi mắt đẹp, liễu mi cong cong, mày ngài ngồi xuống mỉm cười nhìn Sở Mạnh, nói:
- Tiểu Mạnh, ngươi nói xem, ngươi chọn thứ này là vì điều gì? Muốn bảo hộ ta? Hay bảo hộ người ngươi yêu thương?
Sở Mạnh tự tin, cao hứng trên thân tỏa ra vầng hào quang hạo nhiên chính khí cười khanh khách trả lời:
- Ki ki ki ki. Đương nhiên là cả hai! Hai mà như một, vì người ta yêu thương nhất chính là cô, ta nhất định sẽ bảo hộ cô suốt đời!
Thiếu nữ nhìn Sở Mạnh mỉm cười đầy vui vẻ xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn rồi dắt tay hắn tiếp tục đi dạo trong chợ. Chờ đến ngày Tiểu Mạnh đủ sức lực bảo hộ mình, cũng không biết nó còn nhớ lời hứa này không nữa.
Cảnh vật biến ảo, bên trong một căn phòng tối tăm ẩm mốc được làm bằng gỗ, chút ánh sáng heo hút từ những cây nến phát ra, chiếu rọi căn phòng bớt vài phần tăm tối nhưng tiếng khóc nức nở đã làm nó trở nên vô cùng t·ang t·hương kèm theo tiếng sấm và mưa rào khiến không khí lại càng thêm nặng nề.
- Tiểu Mạnh! Nương ngươi, phụ thân ngươi đã rời bỏ ngươi đi. Trước khi đi, Nguyệt tỷ từng dặn dò ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, tìm thêm bạn bè cho ngươi, tìm cho ngươi một đệ đệ đáng yêu chơi cùng. Có được không?
Cẩm Tuyền thời thiếu nữ ngồi xuống trước mặt Sở Mạnh đang oa oa khóc lớn ôm chiếc quan tài của Sở Nguyệt, phụ thân Sở Mạnh cờ bạc thua lỗ đã sớm bỏ hai người đi từ vài tháng trước, nợ nần đổ hết lên đầu Sở Mạnh. Lão cha đó là người y ghét nhất, căm ghét tận xương tủy, chỉ cần có người động đến nó dù vô tình hay cố ý đều bị hắn tẩn cho một trận.
- Cô.. Người sẽ tìm cho ta một đệ đệ sao..?
Sở Mạnh nức nở gạt nước mắt, thống khổ tới mức mà hai mắt sưng lên, khàn giọng đáp.
- Đúng! Ta…
Sở Cẩm Tuyền đang định nói tiếp, bỗng bên ngoài vang tiếng gõ trầm đục cùng giọng nói có chút thanh thoát, thư sinh vang lên:
- Tuyền Nhi! Muội mau mở cửa, Tiểu Mạnh, mở cửa cho ta. Chỉ cần ngươi mở cửa, Tuyền Nhi chấp nhận gả cho ta, ta sẽ giúp Tiểu Mạnh xóa nợ.
Cẩm Tuyền nghe vậy, mặt mày xám xịt ủ rũ nhìn Sở Mạnh gật đầu thở dài.
Cảnh vật lại chuyển đến trong hôn lễ của hai người, pháo đốt nổ nghe vô cùng vui tai, kèn trống chiêng kêu inh ỏi khắp ngõ ngách, nơi nơi trải thảm đỏ vải đỏ băng rôn đỏ, nhà nhà sơn tường đỏ ngói đỏ để chúc mừng tân lang và tân nương của đại gia tộc.
Một chiếc kiệu xa hoa đỏ chói to lớn được mười sáu yêu tu loại Hổ, tám trước tám sau, mỗi bên bốn người, ai nấy đều cao một trượng hóa thú mặc áo da lông Xích Hổ thân thể tráng kiện bê kiệu phủ màn che mỏng đi trong đoàn rước dâu.
Đi đầu là một yêu thú uy mãnh vô cùng, thân cao hai trượng, loại hình ngựa, da bờm màu đỏ lửa, chân đạp hỏa diệm, miệng thở phì phò khói lửa, đuôi ngựa kéo theo hỏa diệm cháy dài, trông hết sức phi thường.
- Tiểu Mạnh! Cô thực xin lỗi ngươi, cô không thể dẫn theo Việt Hưng quay về để hắn gặp mặt ngươi!
Cẩm Tuyền ngồi trong trận pháp mình bày ra ẩn giấu trong yêu kỹ Vũ Lạc Mê Huyễn hồi tưởng lại lần cuối nàng cùng Sở Mạnh gặp mặt. Giờ nàng đã gần bốn chục tuổi, không biết Sở Mạnh ra sao, liệu có bị người kia làm hại hay không? Đến giờ vẫn còn nhớ tới cái ước mơ Thú Hiệp bảo vệ nàng đó sao?
0