0
Có thể nói quyết định của Hàm Thanh Thiên vô cùng chuẩn xác khi phát động huyết hóa ngay từ khi bắt đầu chiến đấu với Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn nói là kỳ phùng địch thủ của Hàm Thanh Thiên cũng không sai, nhiều lần đánh chiếm các bộ tộc khác cũng không cần động thân, chỉ cần cho đám tướng lĩnh ra trận là có được một địa đồ mang về.
Chẳng thể ngờ được, vậy mà Sở Hành Đoan lại tới giúp Hải Ngân Sơn, hắn từng nghĩ liệu có phải Hải Ngân Sơn trong lúc chờ đợi mà đã kêu gọi Sở Hành Đoan tới hay không? Nhưng hắn lập tức phản bác lại cái ý nghĩ đó, nếu Sở Hành Đoan tới thì cũng chẳng mất bao lâu có thể trực tiếp ra mặt một chiêu quét sạch toàn bộ tộc của hắn, hắn cũng chẳng có cơ hội để huyết hóa chứ đừng nói chiến đấu với người này.
Lại nhìn về phía Hỏa Hổ cùng thiếu niên trên lưng kia hắn cũng hiểu ra, Hỏa Hổ là thú sủng của Sở Hành Đoan, chỉ cần nó b·ị t·hương tức là tính mạng của thiếu niên kia bị uy h·iếp dù có ở đâu hắn cũng sẽ tới.
Hiểu được điều này nhưng bên ngoài quá đông người bảo hộ cho tên nhóc đó, nguyên khí thì cạn kiệt, thần thức bị giới hạn nên khó thể phát hiện ra cảnh giới của người mới tới cùng Sở Hành Đoan kia.
Đi trong khói mù, hắn liên tục ném hạt châu về phía Sở Hành Đoan, cản trở hành động của hắn. Chỉ cần có thể phát hiện ra tu vi người mới tới kia hắn liền không cần cố kị tung hết hạt châu ra. Chấp nhận lộ con bài tẩy cuối cùng để bắt được tên nhóc kia.
Thậm chí trong đầu hắn còn nổi lên ý nghĩ muốn thông qua đứa bé đó đến khống chế Hải Ngân Sơn cùng Sở Hành Đoan.
Trí tuệ trì trệ phải mất một lúc lâu mới có thể hoàn thành đống câu hỏi trong đầu, hắn liền đến bên cái động khẩu Sở Hành Đoan tạo ra, cẩn thận đưa thần thức bao trùm tất cả người đứng đó.
Hắn phát hiện ra, hai người Hoàng Kim lục tinh là Hàm Phù cùng Hàm Phượng dưới trướng hắn cũng không để ý, liếc qua hai cái Ám Kim nhị tinh, một tên phàm nhân cùng một tên Hoàng Kim đỉnh phong.
Phát hiện Sở Mạnh là Hoàng Kim đỉnh phong, nụ cười trên mặt Hàm Thanh Thiên mở rộng, răng hổ chi chít trong miệng hắn trông vô cùng rợn người, như muốn nuốt sống những người tại đó.
Tự tin nắm chắc cái mạng nhỏ của tiểu tử trên lưng hổ kia trong tay, hắn phát lực lao ra khỏi Băng Phong Thiên Địa. Trong nháy mắt liền vụt qua lưng Hỏa Hổ, tay hắn tóm lấy cổ Lương Việt Hưng siết chặt như muốn bóp c·hết hắn.
Lương Việt Hưng ánh mắt hoảng hốt, cố gắng giãy dụa, tay phải hắn nắm lấy cổ tay Hàm Thanh Thiên dùng lực đưa bản thân lên tránh bị ngẹt thở quá lâu, hai chân liên tục đạp vào người hắn nhưng chẳng hề hấn gì.
Ngược lại huyết tính trên người Hàm Thanh Thiên càng lúc càng đậm, miệng mở rộng như muốn nuốt hắn nhưng lập tức bị ý thức của bản thân đánh tỉnh lại. Tay của hắn có móng vuốt sắc bén cứa nhẹ vào cổ Lương Việt Hưng làm máu chảy ra, nhìn thấy máu như thấy kỳ bảo, lưỡi hắn dài ngoằng thò ra tiến tới cổ Lương Việt Hưng lấy đi đống máu đó.
Nhìn về phía đám người trước mặt, từng cái đều đang cảnh giác nhìn mình, ánh mắt lo lắng sợ Lương Việt Hưng c·hết. Ngay cả Sở Hành Đoan bên trong Băng Phong Thiên Địa xua tan đi sương khói cũng sợ rút dây động rừng, khiến những gì bọn hắn bố cục lâu nay đều phải thay đổi.
Lương Việt Hưng chính là một chiếc chìa khóa để giúp bọn họ lấy lại đất đai từ tay Độc gia. Chìa khóa then chốt quyết định thành bại của đại chiến sắp tới, mà cái sắp tới đó chắc phải vô cùng lâu mới có thể xảy ra.
Tại một nơi hư vô hắc ám, một nơi có vô số thứ kì lạ trôi nổi không rõ là thứ gì, trong đó có một quả trứng màu trắng tinh với hoa văn chằng chịt nhưng rất cân xứng, không hề hỗn loạn, tạo hình đẹp mắt tới mức không muốn rời.
Bỗng nhiên có một vật chất kỳ lạ phẳng lì lướt qua quả trứng đó khiến nó xuất hiện một vết nứt. Vết nứt dần lan tràn ra xung quanh, dần dần thứ bên trong quả trứng xuất hiện, những mảnh vỏ nứt vỡ đó tùy ý trôi nổi xung quanh không thể rời đi quá xa quả trứng vô cùng kỳ quặc.
Bên trong quả trứng đó phát ra một loại hấp lực khiến những vỏ trứng xung quanh lại gần, ngay trong giây đó một lực tác động không hề nhẹ giữa những vỏ trứng với nhau làm chúng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ hơn.
Từng mảnh tiến vào bên trong quả trứng.
Mà quả trứng thì bắt đầu phát ra tiếng răng rắc có chút khó chịu vì khiến người liên tưởng tới việc nhai phải sạn trong cơm. Nhưng chẳng còn cách khác, tại hư vô này không ai có thể ngăn được tiếng răng rắc đó phát ra.
Thời gian trôi qua, vô số đồ vật quen thuộc như phóng đại lên gấp nhiều lần bay ngang qua quả trứng, tùy ý di động. Nửa trên của vỏ trứng đã bị sinh vật bên trong ăn hết, chỉ còn lại nửa dưới.
Tới gần hơn một chút, chính là một tiểu thú hình rùa mang màu vàng ánh kim, móng vuốt nhỏ bé lại sắc bén như vuốt mèo. Đuôi thỉnh thoảng vẫy vẫy miệng nhai rộp rộp vô cùng thỏa mãn với những thứ nó nuốt vào.
Qua một lúc, nửa dưới của vỏ quả trứng đã bị Tiểu Kim Quy ăn hết, nó nằm ngửa thân hình, mắt nhắm lại như đang ngủ, miệng thỉnh thoảng lại chảy ra ngoài nước dãi biểu hiện thèm thức ăn.
Đang nằm yên tĩnh nghỉ ngơi, nó như cảm thấy thứ gì đó uy h·iếp khiến nó sợ hãi co đầu rụt cổ vào trong mai, nhanh chóng chỉ còn lại một cái mai như bát vàng úp ngược.
Nhưng dường như cảm nhận được sâu trong tâm hồn nó có một thứ đang kêu gọi, cơ thể nó từ từ thò ra bên ngoài, đầu ngẩng lên trên, trên đó có một vết rách của không gian chụm lại với nhau. Đôi mắt của nó bỗng lóe lên ánh hoàng kim nhìn thẳng ra phía ngoài, thấy một tên toàn thân màu đỏ lại sợ hãi rụt cổ không dám nhìn tiếp.
Nó quả thực vô cùng sợ hãi ngay khi vừa mới xuất sinh, không biết kiếp trước của nó ăn ở như thế nào mà lúc xuất sinh lại giống như lúc nhập tử của nó hơn.
Qua một hồi lâu sợ hãi, nó liền mạnh mẽ dũng cảm thò đầu ra bên ngoài, nhìn lấy tên huyết hóa ngoài kia liền mở miệng phát ra một hấp lực vô cùng mạnh mẽ, như biến thành một người khác, không còn chút sợ hãi nào, một người xả thân vì nghĩa đứng trước trăm ngàn điều ác mà sắc mặt không thay đổi.
Trở về với Lương Việt Hưng, sau khi bị hắn tóm cổ, sắc mặt của hắn tím tái, toàn thân giãy dụa trong vô vọng, nhìn về phía Hàm Thanh Thiên đầy tức giận.
Hàm Thanh Thiên thấy Lương Việt Hưng như thế càng cảm thấy thú vị, hứng thú đối với hắn ngày càng mãnh liệt, nhanh tay lấy từ bên trong túi càn khôn của mình ra một khỏa đan dược màu tím mang theo vài đường văn huyết sắc.
Đám người Sở Hành Đoan nhìn thấy, sắc mặt đều xám xịt âm trầm. Bọn hắn biết đây là Khống Thể đan, một đan dược có thể khống chế người khác nhưng người đó vẫn còn ý thức. Chẳng khác nào con rối có hồn bị người điều khiển.
Cầm Khống Thể đan trong tay, Hàm Thanh Thiên mỉm cười nhìn đám người trước mặt mà trong lòng cảm thấy một cảm giác ưu việt. Nhân lúc bọn họ vẫn còn đang trong suy nghĩ, Hàm Thanh Thiên vội lấy ra một vài viên nguyên thạch hấp thu. Nguyên thạch hấp thụ toàn bộ, cả đám mang bạch quang dần ảm đạm rồi hóa thành bụi bay đi.
Nguyên khí trong cơ thể khôi phục được một chút, Hàm Thanh Thiên liền có thêm tự tin để tiếp tục chiến đấu với Sở Hành Đoan thì ngay lúc này, nguyên khí trong cơ thể hắn bỗng dưng bị rút đi.
Cảm thấy kì quái trước hiện tượng này, hắn lại tiếp tục lấy nguyên thạch ra hấp thu, lại tiếp tục là như thế nguyên khí trong khí hải của hắn bị rút liên tục không ngừng. Thậm chí hắn còn cảm nhận được khi nguyên khí cạn kiệt thì cái lực hút đó không hề dừng lại, một loại cảm giác bất an trong lòng hắn nổi lên, bản thân trở nên yếu ớt như thiếu mất v·ũ k·hí bản mệnh.
Sở Hành Đoan trong Băng Phong Thiên Địa thấy Hàm Thanh Thiên yếu đi qua nét mặt nghi hoặc của Hàm Thanh Thiên, đôi mắt hắn rực sáng lên ánh lửa hồng nhìn qua khu vực đó liền thấy được một đoàn khí lưu màu trắng vẩn đục kèm theo vài tia huyết sắc từ người Hàm Thanh Thiên ra bên ngoài, nơi đến của chúng là túi càn khôn bên hông Lương Việt Hưng.
Thậm chí Hàm Thanh Thiên còn liên tục, không ngừng nghỉ cung cấp nguyên khí vào trong khí hải nhưng vẫn bị hấp lực thần bí từ túi càn khôn của Lương Việt Hưng thu vào.
Thấy một màn thú vị này, Sở Hành Đoan đoán chắc mình chẳng cần ra tay, chẳng cần tốn chút công sức nào cũng có thể cứu sống Lương Việt Hưng. Nhưng vì cần phải để thứ thần bí bên trong túi càn khôn của Lương Việt Hưng phát uy mà hắn đành phải phối hợp diễn xuất, giả bộ lo lắng.
Mà hai người Sở Mạnh cùng Hải Ngân Sơn vốn không hề có được tu vi mạnh như Sở Hành Đoan để có thể nhìn thấy được nó nhưng trong đầu cũng nổi lên vô vàn câu hỏi nghi hoặc. Tiểu Hổ đồng dạng, nhìn về phía Sở Mạnh lại nhìn về Sở Hành Đoan liền cảm thấy có chút gì đó khiến nó rơi vào mê cung đầy sương mù, không thể thoát ra.