0
Một nơi chỉ toàn hắc ám, vô số tinh thần trôi nổi, trên một tòa tế đàn, một thân hình khổng lồ cuộn mình trên một tòa tế đàn, dưới thân thể đó là một sinh linh nhỏ bé hư ảo.
Thân hình nhỏ bé đó cao một trượng hai, mặt khôi ngô, tóc dài rối được hất lên theo luồng gió vô hình thổi tung bay ra đằng sau, trên thân hắn bị một làn sương mờ ảo che chắn.
Trước mặt hắn chính là một đầu Long Mẫu đang nằm, long lân màu đỏ chói lọi giữa tinh không.
Lương Việt Hưng lại rơi vào trong ảo cảnh! Lại gặp được đầu Long Mẫu nằm phủ phục tại nơi đây.
Điểm đặc biệt của lần này là hắn không còn nhờ một con Long Quy trở tới, bản thân hắn vừa mới tiến vào vẫn còn đang ngơ ngác thì đã xuất hiện trên này.
Đã có kinh nghiệm từ lần trải nghiệm đầu tiên, Lương Việt Hưng tiến tới trước đầu Long Mẫu đặt tay lên trên liền nhắm mắt lại.
Một lực lượng kì dị có thể thấy rõ đang thông qua cánh tay tiến vào bên trong thân thể Lương Việt Hưng khiến khuôn mặt hắn giãn ra, nét mặt thoải mái, tâm thần thả lỏng tiến vào một trạng thái kỳ lạ.
Thập lão nhìn thấy Lương Việt Hưng tiến vào trong gian nhà gỗ ngủ cũng không tiến vào, tất cả đều sẽ trở về chỗ ở của bọn hắn.
Hưu một tiếng, thập lão biến mất tại nơi đây, không còn thấy bóng dáng lẫn khí tức lưu lại.
Chỗ ở của bọn họ trong một đại hạp cốc ẩn sâu trong Lưỡng Vọng Sơn, đứng trên đỉnh núi nhìn có thể nhìn thấy những đỉnh núi khác ở phía xa xa. Còn ở những đỉnh núi khác nhìn tới thì phần đỉnh của tòa Lưỡng Vọng Sơn này đã có tư thế chuẩn b·ị đ·âm lên tầng mây.
Thập lão xuất hiện trên đỉnh núi trong thoáng chốc, nhìn về phía màn nước mỏng, đối với xung quanh đỉnh núi không có nhấc lên quá nhiều động tĩnh liền biến mất.
Cuối cùng nơi bọn lão xuất hiện lần nữa là ở dưới chân núi, giữa hai tòa Lưỡng Vọng Sơn. Hải Đồng Nam cùng chín lão khác vừa mới bước ra hai bước, mặt đất dưới chân ầm ầm một tiếng liền lộ ra một thông đạo hướng dưới lòng đất sâu hơn.
Không chút do dự, thập lão bước xuống, thân hình còn chưa biến mất khỏi tầm mắt thì mặt đất chấn động, thông đạo được che lấp, kết hợp với cây cỏ lá cành rụng hỗn loạn tại nơi đây thì khó mà có ai có thể nhìn ra.
Theo thông đạo đi ra, thập lão xuất hiện trong một mật thất được mười cây đuốc chiếu sáng. Những cây đuốc đó bốc lên một đoàn hỏa diễm màu lam quỷ dị, còn có một loại hàn khí bức ra lạnh tới thấu xương.
Bên dưới mười cây đuốc nổi lam hỏa quỷ dị đó chính là mười cỗ quan tài băng có thể nhìn thấy được bên trong là mười bộ t·hi t·hể, diện mạo cũng thân thể không hề giống thập lão chút nào.
Từng bộ t·hi t·hể có trẻ trung, tướng mạo tuấn dật, mi thanh mục tú, có cường tráng lực lưỡng, khôi ngô, có t·hi t·hể thân trần đầy sẹo. Đây chính là nơi mà thập lão bảo dưỡng thân thể dành cho bản thân phục sinh.
Chỉ là phục sinh cần có luyện đan sư cấp tám, Đan Tôn nguyện ý ra tay luyện chế cho bọn họ mười khỏa Chuyển Thể Linh Luân đan.
Điều kiện của nó vô cùng hà khắc, không chỉ cần dược liệu quý hiếm, hỏa diễm phải Thánh cấp trở lên, mà yếu tố trọng yếu chính là linh hồn của người muốn phục sinh phải tiến vào bên trong đan dược, chịu sự khống chế của Đan Tôn mới có thể thành công.
Dù vậy thì muốn luyện chế ra mười khỏa Chuyển Thể Linh Luân đan cũng vô cùng khó khăn.
Nhìn lấy mười t·hi t·hể bọn hắn thu thập nguyên vẹn tại nơi đây, mỗi người đều chờ mong mình có thể phục sinh mà máu nóng sôi trào.
Chỉ là dược liệu luyện chế đều tại bên trong cấm địa nguy hiểm tại tiểu thế giới. Thập lão không thể tiến vào vì những Hồn Thú cường đại đó có lực uy h·iếp vô cùng mạnh đã sản sinh ra linh trí nhưng chỉ cần thập lão không ngừng bồi dưỡng, bảo vệ Lương Việt Hưng chu toàn trưởng thành thì bọn lão tin chắc là sẽ có thể tiến vào trong.
Chỉ là Hồn Thú đó vô cùng khôn, chỉ cần không ổn là bọn chúng hoàn toàn có thể đem bảo vật đào vong, chung đụng với một Hồn Thú cường đại khác liên hợp lại tới phản kích.
Không chỉ linh trí ngang với người trưởng thành mà lực lượng linh hồn công kích không hề kém, nếu không so đo Hồn Kỹ thì có thể đánh ngang tay với thất cấp đỉnh phong luyện đan sư, phát động Hồn Kỹ thì hậu kỳ bát cấp luyện đan sư cũng chỉ có ba phần thành công.
Bỗng nhiên một lão giả đứng thứ bảy gần với hắn mở miệng nói với Hải Đồng Nam:
- Hải Đồng Nam, ngươi chu du nhiều nơi như vậy, hẳn có quen biết Đan Tôn, ngươi có cách liên hệ với hắn sao?
Đây thực sự chính là mở miệng đúng nghĩa, Lương Việt Hưng mà thấy một màn này nhất định muốn xông tới chà đạp mấy lão.
Hải Đồng Nam nhìn về phía lão giả nói chuyện, đây là tộc trưởng đời thứ mười lăm, cũng không khác hắn là bao, nhưng hai mắt sáng ngời hữu thần, lão đặc biệt mong chờ ngày phục sinh để báo thù.
Tại trong thời gian lão lên cai quản Đại Quy bộ tộc đều bị Hải Ngưu bộ tộc ép một đầu, đặc biệt là cừu địch năm đó, lão vô cùng căm tức, thề muốn đội mồ sống dậy kéo hắn xuống.
Hải Đồng Nam suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu lại lắc đầu không nói, vì hắn có quen nhưng muốn liên hệ hắn lại vô cùng khó.
Qua nhiều năm như vậy rồi, hắn còn đang lo lắng tên đó ngoan cố b·ị t·ruy s·át trọng thương chật vật chạy trối c·hết đây.
Thập Ngũ tộc trưởng nhìn vậy, khuôn mặt có chút thất vọng nhưng ngay sau đó, ánh mắt trở nên sắc bén, đầy nhiệt hỏa của hi vọng nhìn về trung tâm mật thất.
Theo ánh mắt Thập Ngũ tộc trưởng nhìn, trước mặt mười người là một bảo tọa làm từ đá nằm ở trung tâm trên từng tầng vòng thềm đá, trông không chút nổi bật nhưng quan sát kĩ thì có thể thấy được trên đó khắc lấy vô số kí tự kì lạ, thỉnh thoảng có một đường huyết quang lóe lên khi đi xuống từng dòng.
Lương Việt Hưng ngựa quen đường cũ, tay dán chặt trên lân giáp của Long Mẫu tiếp nhận một luồng khí không biết tiến vào, nhưng thông qua cảm nhận trong thân thể thì hắn thấy bản thân hắn trở nên cô đọng như bị nén lại.
Tuy có chút khó chịu nhưng hắn không hề kêu lên một tiếng, chỉ có đôi mày chau lại, mồ hôi thỉnh thoảng lại theo trán hắn tuôn xuống.
Quả thực kì lạ khi một linh hồn thể lại có được mồ hôi tuôn xuống.
Những chỉ cần có đôi mắt tinh tế nhìn kĩ một chút là thấy được bên trong có một số khí thể khác màu với linh hồn khí màu lam nhạt theo linh hồn khí thuần túy đi ra.
Đó chính là tạp chất của linh hồn Lương Việt Hưng!
Qua một lúc lâu, Lương Việt Hưng cảm thấy lực lượng từ Long Mẫu truyền vào trong cơ thể mình đã yếu đi, hắn biết bản thân mình cần phải tỉnh lại vì ngoài trời đã bắt đầu sáng lên.
Lương Việt Hưng ở bên trong Tộc trưởng mộ địa qua một ngày nhưng ở bên ngoài mới chỉ trôi qua được một nén nhang thời gian.
Hải Ngân Sơn nhìn thân thể Lương Việt Hưng làm động tác như phá cửa, xông ra khỏi đ·ám c·háy liền mỉm cười, một luồng hàn khí bức người theo tay phải hắn truyền ra.
Tay phải hắn chạm nhẹ lên bức tường, vách tường bên cạnh liền xuất hiện lớp băng mỏng từ tay của Hải Ngân Sơn. Ngay cả tay phải hắn cũng bị tầng băng mỏng đó đông cứng bàn tay nhưng với một người có khế yêu băng hệ mà nói thì chút băng này không đáng chú ý.
Tầng băng mỏng theo nguyên lực băng hệ của Hải Ngân Sơn từ tay hắn men theo vách tường di chuyển, nơi nào đi qua đều phát ra tiếng rắc rắc, két két chói tai cùng với một vài cây gai băng nhọn.
Tới t·hi t·hể của Lương Việt Hưng thì đường băng đó bắt đầu chuyển hướng chạy xuống.
Dưới sự khống chế xảo diệu của Hải Ngân Sơn, lớp băng đó liền theo hai chân hắn đi lên, thân thể bắt đầu đóng băng không hề bị phá toái. Cuối cùng thì trước mắt Hải Ngân Sơn chính là một tảng băng nhỏ che chắn lối vào mộ địa.
Hắn biết bên trong là tiểu thế giới do tộc trưởng đời thứ tám tìm ra qua lời gia gia Hải Đồng Nam hắn bên trong có vô số cơ duyên lẫn nguy hiểm. Nếu đẩy thân thể Lương Việt Hưng vào… vật còn chưa về tay chủ thì đã bị người khác chiếm cứ rồi.
Ngay khi Hải Ngân Sơn quay đầu thì hưu một tiếng, một đạo hào quang có thể bắt bằng mắt thường bay qua chui tọt vào bên trong cánh cổng tiểu thế giới.
Để lại một cái thân xác màu đỏ, tóc trắng lởm chởm vài nhúm, có hai chiếc sừng mọc trên trán, hai tai dài nhọn răng nhọn dài lộ ra cùng bộ móng vuốt hoàng kim dính máu sắc bén.
Hiển nhiên là do Tiểu Kim Quy xông vào phá.
Biết được như vậy, Hải Ngân Sơn trong lòng hơi trầm xuống đôi chút nhưng lập tức bình phục, mặt không đổi sắc rời đi.
Trong lòng hắn biết rõ, Hàm Thanh Thiên xông vào sẽ bị xóa bỏ khống chế, không còn bị nô dịch nhưng hắn tin tưởng các đại lão trong ý cùng Lương Việt Hưng tất diệt được hắn.
Còn thân thể Hàm Thanh Thiên thì hắn chẳng thèm quan tâm, dù bị phân hủy hết cũng chẳng liên quan tới hắn.