Sau khi đã nhận lệnh từ Nham Vương, tỷ muội Thanh Vân và Bạch Cầu lập tức chạy về địa bàn của mình quản hạt ở phía Tây hòn đảo, triệu tập q·uân đ·ội khoảng năm ngàn binh đến phía Đông dẹp loạn. Phía Đông đó là nơi ở của Việt Hưng cùng Mạc Tà và mấy con thú.
Nhìn lấy đại quân yêu thú to khủng bố, trung bình mỗi con cũng phải cao ba mét, mà Xà tộc làm chủ quân, dài chục mét bò trườn thẳng đến chiến trường. Năm ngàn quân này chia làm hai cánh, một cánh lục quân, một cánh thuỷ quân. So sánh tốc độ di chuyển thì thuỷ quân có ưu thế hơn nhưng đường lại dài, chưa kể đến việc ở ngoài biển sẽ gặp phải một số hồn quái không chịu sự quản hạt của bất kỳ thế lực nào vây công.
Việt Hưng vẫn đang trong trạng thái tu luyện, đám tu tiếp tục đi thu phục tiểu thú về dưới trướng mình. Chỉ cần có thể làm đại quân ngày càng lớn mạnh thì có thể quét ngang nơi này, thống nhất đại lục, rời khỏi đây. Dù sao thì đây cũng là một phần giúp rèn luyện hắn mạnh mẽ hơn.
Ba ngày sau.
Ầm! Tiếng động phát ra cực lớn ở trong sân nhà Việt Hưng cư trú, bên trong đại trận là đầy rẫy t·hi t·hể hồn thú bị săn ném vào pháp trận, Việt Hưng ngồi bên trong đó tu luyện, dựa vào đám Bạch Hạc, Tang Tương đi thu thập linh hồn khí giúp hắn đề thăng cảnh giới, đã trở về đến Khai Linh cảnh trung kỳ.
Địa chấn rung động làm ngôi nhà bằng gỗ của Việt Hưng như con chó lắc mình vẩy nước sau khi tắm, nhưng trên mái nhà của hắn chỉ có lá với bụi chứ làm gì có nước.
Ầm! Thêm một tiếng nữa, những đồ vật ở trong nhà may là được mấy vị tộc trưởng đời trước của Đại Quy bộ tộc giữ vững mới không bị tên Mạc Tà đột phá đến Khai Linh cảnh phá hỏng. Linh hồn khí đã phải chia cắt cho tên Mạc Tà, một phân thân của Việt Hưng.
Đây cũng là nguyên nhân mà Việt Hưng chỉ mới tiến đến Khai Linh trung kỳ, nếu không thì dựa vào thiên phú của hắn, hoàn toàn có thể đạt đến Khai Linh viên mãn.
- Chủ nhân, phía Bắc, ba mươi tám độ có kẻ địch xuất hiện, đứng đầu hình như là nhân hình!! - Bạch Hạc trinh sát trên cao thấy được đại quân Bạch Cầu trên đường bộ ùn ùn kéo đến.
Ba ngày đi đường, không chỉ một ngàn quân có sẵn, còn thu được thêm một số tiểu tốt nữa để đi đánh trận tiên phong, tiêu hao binh lực.
- Hử?! - Bạch Cầu cảm nhận được thứ gì đó đang từ xa quan sát mình cũng nhìn lại hướng trên trời đó, nhưng lại chẳng thấy gì.
Bạch Hạc phát giác ra kẻ đến là nhân hình cũng vì cẩn thận mà chạy vội về bẩm báo lại cho Việt Hưng để hắn sớm làm ra chuẩn bị.
- Chủ nhân, khoảng cách chúng đến chỗ ngài còn ba tiếng đi đường, mong ngài triệu tập nhân thủ ứng đối với chúng. - Bạch Hạc lo lắng, hắn không biết cô gái đó là người nào, nhưng nếu đã xuất hiện ở đây với đại quân, hẳn là người của Nham Vương.
- Đối phương có bao nhiêu quân? Thực lực ra sao? - Việt Hưng bình tĩnh hỏi lại, đồng thời cũng đánh ra tín hiệu cho các cánh quân khác trở về doanh địa.
- Đại khái hơn hai ngàn, thực lực lúc đó, ta cũng không rõ, lúc đó quá hoảng loạn, chỉ kịp nhìn thoáng qua nhưng nhân hình đó là nữ, khí thế bừng bừng, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt. Tu vi chắc chắn rất cao. - Bạch Hạc vội đáp lại, đồng thời cũng bày bố quân dưới trướng đi mai phục đợi lệnh Việt Hưng.
- Nhân hình?... - Việt Hưng có chút suy tư, y nên làm gì đây? Ngoài mấy vị tộc trưởng, hắn và Mạc Tà ra thì chẳng còn nhân hình nào xuất hiện nữa cả. Hàm Thanh Thiên chắc chắn đã bị hắn đánh hồn phi phách tán, chẳng thể nào tái tạo cơ thể để ra đánh với hắn một trận nữa.
Tổng kết lại, vẫn chỉ là quân dưới trướng Nham Vương. Mà cớ gì, thực lực ả ta mạnh đến thế, Nham Vương ắt là lục cấp, ả lại là ngũ cấp Hoá Hình cảnh, thật đáng để suy ngẫm vì còn ba tên khác dưới trướng Nham Vương cũng là Hoá Hình cảnh.
Nếu vậy, hẳn là phải có nhiều tên khác cũng đã đạt đến Hoá Hình cảnh, đương nhiên xuất quân đi tiêu diệt hắn không chỉ riêng một mình nữ nhân này.
- Bạch Hạc, bố trí mai phục với đám Hắc Điêu xong lập tức đi dò la xung quanh xem còn người khác không. - Việt Hưng để cho chắc chắn, hắn nhất định phải đảm bảo đường lui, nếu hai mặt giáp công thụ địch bao vây. Đúng là c·hết quá oan ức.
Mà c·hết trong này, chắc chắn không hề nhẹ nhàng vì hắn chỉ có linh hồn thể, chưa rõ có thể tái sinh hay không, nghĩ đến việc tu luyện lại từ đầu thôi cũng đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi.
- Tất cả chuẩn bị tâm thế vào trạng thái chiến đấu! - Việt Hưng dùng tâm thần giao lưu với tất cả mọi người dưới trướng.
- Xem. Ải đầu tiên đến rồi, nếu làm được thì quả thật rất tốt, chúng ta sẽ sớm hoàn thành. Không thì cũng chỉ đành ngậm ngùi làm chút điềm cho mấy tên ngoài kia thôi. - Một vị tộc trưởng đứng trên đỉnh Lưỡng Vọng Sơn nhìn ngôi nhà là cánh cổng giữa hai giới chuẩn bị rơi vào chiến hỏa đầy mong chờ kết cục.
- Vẫn nên quan sát tình hình mà tuỳ cơ ứng phó, dù sao thì hắn không thể c·hết. Đây là người tốt nhất chúng ta tìm thấy suốt gần chục năm nay rồi. - Hải Đồng Nam không biết có phải do Việt Hưng quen với Sở Hành Đoan hay không mà lại nói lời như muốn bảo vệ y.
Ai cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý với quan điểm của hắn. Họ không muốn mất đi cọng cỏ cứu mạng nên bất kể ra sao cũng không thể để người này c·hết.
Bên phía Thanh Vân chạy đường biển, vô cùng nhẹ nhàng, không hề có chút cản trở nào xuất hiện. Dựa trên Hồn lệnh truyền tin của hai người, Thanh Vân biết tình trạng Bạch Cầu bên đó vô cùng thuận lợi.
- Xem ra, tên kia vẫn chưa hề biết được điều gì. Không chút phòng bị. Dẫn nhiều quân như vậy chỉ để vây công đám nhị cấp thật là mất thời gian, lại hoài phí công sức. - Thanh Vân vì chuyện này mà cố ý trì hoàn tốc độ đi đường, lười nhác phải đánh một tiểu tốt như vậy.
Khoảng tiếng sau, Việt Hưng bày bố xong toàn bộ trận hình, một số trận pháp mà y học được từ các vị tộc trưởng trước tích lũy để lại cũng vô cùng nhiều và phong phú, chỉ cần đủ năng lực bày bố ra, cũng có thể giúp hắn chống đỡ qua được phần nào.
- Chủ nhân, chúng sắp tới rồi. - Bạch Hạc bỗng chốc cảm thấy có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên chúng đối diện với đại quân tương đương, thậm chí là nhiều hơn cả bên mình.
Cũng là lần đầu đối diện với một Hoá Hình cảnh thực sự chứ không như chủ nhân nó, vốn đã là nhân hình.
- Chuẩn bị phát động quần công. - Việt Hưng ra lệnh.
- Đại nhân, phía trước có mai phục! - Một tên trong quân của Bạch Cầu cảm nhận được nguy hiểm, phát động năng lực của mình kiểm tra mọi thứ xung quanh. Phát hiện đám người Bạch Hạc ẩn nấp trong tối tụ lực chuẩn bị t·ấn c·ông.
- Hộ thuẫn phòng bị. - Bạch Cầu vội ra lệnh cho đám thú làm ra phòng hộ.
Cả đám không dám trái lệnh cũng mau mau làm theo, nhưng không ngờ được rằng, chuẩn bị hoàn thành trận hình thì có một thứ gì đó vàng ánh kim loé lên rồi lao vào trong đám đông.
Việt Hưng thông qua cảm tri của mình đối với đám thú cũng phát giác ra A Mao đã bay vào giữa quân, lệnh cho nó phình lớn bản thể, đem những cái lá chắn từ hồn khí đó đánh bật hết ra ngoài xong lại hoá thành con dế chũi đào hầm xuống.
Tang Tương vận dụng lực lượng của mình đem A Mao bảo hộ an toàn theo lệnh của Việt Hưng. Cùng lúc đó, loạt ánh sáng loé lên trong đêm, chớp mắt đã đánh vào đám Bạch Cầu. Ả là Hoá Hình cảnh, đương nhiên sẽ không để mấy thứ này vào trong mắt, nhưng trái lại thì mấy tiểu binh tiểu tướng của ả ta sẽ không dễ chịu chút nào.
Đoàng!! Tiếng nổ vang trời, hố sâu vài mét được đám Bạch Hạc tạo ra, Tang Tương, Hắc Điêu hay những tướng khác không cần thiết phải ra tay vì Bạch Hạc ắt có thể trị được đám quân này. Còn con ả Hoá Hình cảnh vẫn là cả đám ra tay liên thủ tiêu diệt.
Sau trận nổ đó, một ngàn cũng tiêu mất hai ba trăm tên. Đại đa số tạo ra hộ thuẫn bị A Mao đánh vỡ bảy phần, lại không kịp ổn định lại tinh thần liền chịu đám Bạch Hạc quần công, c·hết như vậy cũng đều trong tính toán. Chưa kể tới những tên b·ị t·hương, nếu chúng mà không làm được như vậy thì thật là hổ thẹn.
- C·hết tiệt!! Dám vây công ta! Xông lên, xé xác chúng! - Khuôn mặt đẹp của Bạch Cầu đẹp trở nên dữ tợn, đồng tử hẹp, răng nanh lưỡi rắn lộ ra, quanh mặt có lân phiến đầy tà ác.
Dứt lời, nàng cũng không thích nói nhiều, muốn xông lên g·iết sạch chúng để thỏa cơn giận. Thanh Vân bên kia cũng không biết Bạch Cầu đã bị chọc tức điên, chuẩn bị thanh toán hết toán đám thú sâu kiến này rồi. Việt Hưng thấy tình thế không ổn, con rắn này tuy nổi điên nhưng những thiệt hại kế tiếp sẽ rất lớn, chắc chắn gây ra t·hương v·ong.
Bạch Cầu hoá về bản thể dài tới vài trăm mét, một cái trườn mình đã tạo ra một đường rãnh mà đám thú chỉ như con kiến con trước thế giới khủng bố. Ả quất đuôi một cái loạt thú dưới trướng hắn lẫn ả ta đều c·hết sạch. Linh hồn khí bay tán loạn xung quanh.
Việt Hưng nhìn mà phát thèm đống linh hồn khí có thể cho hắn tấn cấp ấy. Tiếc rằng, không thể c·ướp thịt từ miệng hổ được. Y định xông tới, nhưng nghĩ lại bản thân quá yếu, chưa kịp hít một hơi đã bị đ·ánh c·hết luôn ấy chứ. Mà ngoài đám tiểu tốt, Tang Tương, Hắc Điêu cùng Bạch Hạc đều trong phạm vi t·ấn c·ông, t·ử v·ong tại trận, không có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Đúng lúc đó, Việt Hưng cảm thấy tinh thần mình dao động cực kỳ mạnh mẽ, chấn động còn mạnh hơn cả đ·ộng đ·ất, hệt như quả bom nổ đoàng một cái thật vang dội. Nó làm Việt Hưng bỗng ngã lăn ra đất đầy đau đớn, hình thể của hắn cũng dần mờ nhạt đi, trông hệt như sắp bị tan biến đến nơi ấy.
0