Theo Kim Bức tiến vào thông đạo, sau lưng đem hộp cẩm thạch tới một nơi kỳ lạ với tòa tế đàn cao vô cùng, xung quanh tế đàn là đống trụ cột, chính giữa là thanh kiếm bằng đá to lớn vài trượng trông vô cùng nặng nề và sắc bén, bên trên thanh kiếm đó là bộ khô lâu thiếu khuyết cánh tay trái, đặc biệt bộ khô lâu này có rất nhiều xương cốt khác biệt lại vô cùng ăn khớp ở các khớp nối.
Kim Bức từ từ điều khiển chiếc cốt thủ vừa mới lấy được tiến vào trên tế đàn, tiếp xúc với bộ cốt lâu đó, cánh tay như có linh lập tức bay tới vừa vặn gắn vào bên trong. Kế tiếp là một màn có thể nói là vô cùng hùng vĩ, những căn cột trụ xung quanh đài tế, tổng là mười bảy căn, điêu khắc đủ loại muông thú, chảy ra huyết dịch đỏ tươi, nồng nặc mùi tanh tưởi khiến người khó chịu muốn n·ôn m·ửa lập tức.
Huyết dịch chảy ra từ mười bảy căn trụ như vô cùng vô tận, hội tụ lại bên trên tế đàn biến nơi này thành huyết trì, huyết dịch còn chưa ngừng lại, thanh kiếm đá chính giữa kia hấp thu huyết dịch như bơm nước, một đám phù văn kí tự kì lạ xuất hiện trên bề mặt thanh kiếm khiến nó trở nên vô cùng thần bí, huyết dịch từ trên đỉnh chuôi kiếm chảy ra, xuôi xuống bên dưới, một phần trở lại huyết trì, một phần đi qua bộ khô lâu.
Huyết dịch chảy từ đỉnh đầu khô lâu qua lồng ngực từ những căn xương sườn khác nhau tạo thành cuối cùng là xuống chân rồi lại quay về với huyết trì, tạo thành vòng lặp liên tục không ngừng.
Mà cánh tay bên trái dính độc ban vừa mới gắn vào đó đang nhanh chóng l·ây l·an sang một số nơi khác như xương quai xanh, xương cổ, xương sống lưng… nhưng với một tốc độ vô cùng chậm chạp, vài chục phút mới được một chấm nhỏ li ti.
Sở Hành Đoan sau khi xử lý xong độc tố trong cơ thể Lương Việt Hưng lập tức rời đi, để lại Sở Mạnh cùng Lương Đấu Thiên ngồi nói chuyện với nhau, vừa hỏi chuyện được một lúc sực nhớ ra túi gấm liền đưa cho y.
- Cái túi này, có chút giống với cái của ta, không biết ngươi lấy nó từ đâu? - Vừa đưa, Sở Mạnh liền lấy một cái ra y hệt. Đấu Thiên cũng không sợ có người khác mở ra, dù gì cũng chỉ có huyết mạch của nàng mới có thể mở được trận pháp phong ấn.
- Năm đó ta gặp phải nàng đang g·ặp n·ạn, bị người truy đuổi. Một đám khoảng bảy tám người mặc áo đen trùm đầu không rõ mặt mũi thế nào, mỗi chiêu đánh ra tôn lên một loại khí thế áp đảo chúng sinh. Ngày đó ta đốn củi trong rừng bỗng gặp được nàng, sau đó không biết tại sao lại lấy mạng bản thân ra cứu nàng. Sau đó mới có được Việt Hưng này, và cả cái túi gấm này nữa.
Lương Đấu Thiên bồi hồi, cảm khái kể lại hồi ức lần đầu gặp Cẩm Tuyền trong hoàn cảnh có chút đặc biệt, tuy nàng che giấu thân phận của mình tới tận lúc Lương Việt Hưng dính độc tố Độc gia nhưng hắn không chút trách móc, ngược lại cảm thấy bản thân vô năng, không giúp được nàng chuyện gì.
- Thê tử là người Sở gia, đến cuối ta mới biết được điều ấy. Mà giờ muốn mở túi gấm ra cũng chỉ có thể dựa vào Việt Hưng tỉnh lại. Nhưng lúc đó ta cũng phải rời đi tìm cách trả cho hắn cánh tay này, hi vọng nó có thể mạnh mẽ hơn.
Sở Mạnh nghe tiếng thở dài đầy tiếc nuối lẫn cảm khái, bản thân như có thêm động lực đốt cháy lên nhiệt hỏa của bản thân, quyết tâm hừng hực nóng bỏng chảy trong người nhìn Đấu Thiên, nói:
- Cậu yên tâm, có ta tại đây! Ta nhất định sẽ bảo vệ thằng bé thật an toàn, chăm sóc hắn chu đáo, xin ngài yên tâm!
Đấu Thiên nhìn thấy nhiệt huyết tuổi trẻ bên trong mà hắn từng có mà nhìn lại bản thân, ngọn lửa hy vọng và quyết tâm từ trong đống tro tàn lấp ló ánh lửa như được tiếp thêm củi giấy lại hừng hực bốc lên, tay của hắn đặt lên vai Sở Mạnh vỗ nhẹ hai cái gật đầu rồi đứng dậy vén lều đi ra bên ngoài.
Sở Mạnh cũng đi ra ngoài tiễn biệt Đấu Thiên, không biết khi nào mới gặp lại cậu hoặc cũng có thể đây là lần cuối hai người gặp nhau.
Trời hiện tại sắp sáng, phía cửa hang đã ló lên một chút ánh nắng, Sở Mạnh nhìn Đấu Thiên rời đi mà nhớ tới lúc mình ra đi khí trời cũng là như vậy mục tiêu giống nhau mà mục đích lại khác. Hai người đều muốn mạnh lên, Sở Mạnh thì muốn bảo vệ gia tộc, chờ tin cô và cũng sẽ là điểm dừng chân khi cô trở lại. Còn Đấu Thiên lại muốn bảo vệ nhi tử, tìm cách để nhi tử mình có thể tu luyện trở lại, đồng thời đi truy tìm tung tích thê tử.
Sở Mạnh nhìn thân ảnh Đấu Thiên ra khỏi tầm mắt mới quay về túp lều bản thân ở lại. Sở dĩ bọn họ không dựng nhà vì nơi này chỉ là nơi ở tạm bợ. Chờ đợi thời gian trôi qua đi, bọn họ sẽ lại trở về bên ngoài thế giới kia. Sở gia sẽ về những ngôi nhà mái ngói đỏ ấm áp trong tổ địa.
Trên đường về gặp qua một số tộc nhân đứng bên ngoài canh giữ, Sở Mạnh chào hỏi qua vài câu rồi tới trong lều của mình lấy ra một chiếc hộp gỗ bốn mặt phẳng không hề thu hút. Mở ra nhìn một lúc rồi lại đóng lại, cất kỹ qua vị trí khác. Mỗi lần mở ra, hắn đều phải để sang vị trí khác tránh cho có người vào lấy mất. Tới bên tủ sách của mình, hắn đi vài vòng tìm kiếm xem có loại công pháp nào phù hợp với Lương Việt Hưng hay không.
Sử dụng trọng kiếm quá nặng với người bị phế một tay như Lương Việt Hưng nên hắn trực tiếp loại, đoản kiếm và trường kiếm cần biến đổi linh hoạt, một tay cũng có thể nên hắn cũng lấy xuống. Trường thương cũng có thể nhưng một tay không thể dồn trọng tâm, đao thì có thể thích hợp, còn một số loại khác, những loại đó không phải nặng thì đều là cần hai tay nên trực tiếp loại bỏ.
May mắn trước kia từng có người chỉ bảo hắn những cuốn võ công bí tịch này nên phong cách chiến đấu của hắn phong phú hơn hẳn.
Lấy một bộ đao pháp xuống khỏi kệ sách, hắn lại nhìn lên giá trên, một loạt quyền pháp cùng thoái pháp. Lôi Ảnh Quyền quá nhanh không hợp đao, Hỏa Quyền cần nguyên khí, Lực Quyền thì ưu tiên thân thể càng mạnh. Nếu Lương Việt Hưng có nghị lực thì nhất định sẽ đem Lực Quyền cho hắn, Lực Quyền này cũng mới chỉ là bản cơ sở thấp nhất, bản cao cấp hơn là Bạo Lực Quyền, Phách Sơn Quyền, Đảo Hải Quyền và Phá Thiên Quyền cao nhất.
Thoái pháp thì loại nào cũng có thể, nhưng vẫn ưu tiên sức mạnh bộc phá. Thân pháp thì phải chịu được sức nặng cơ thể, vì không phải thân pháp cao cấp thì sẽ nhanh hơn, mà là người biết sử dụng thân pháp.
Suy nghĩ thoáng một lát, hắn đem toàn bộ sách lọc qua một lần, chia thành hai loại thích hợp nhất với hắn lấy đao pháp làm nền, một bộ Lực Quyền, Ngưu Hành Bộ, Phá Mã Thoái. Một bộ khác lấy tốc độ làm chủ gồm Du Long Bộ, Phong Quyền và không có cước pháp vì tốc làm chủ thì một đao trong nháy mắt cũng có thể trảm thủ địch nhân. Với bộ phía sau có thể sử dụng kiếm.
Đem hai bộ sách này rời đi, hướng đến vị trí mà Lương Việt Hưng đang nghỉ ngơi ở lại, trên đường đi hắn nghe thấy không ít tiếng thì thầm to nhỏ:
- Các ngươi xem! Đội trưởng đội một lại quan tâm đến tiểu tử nửa sống nửa c·hết vừa mới cứu về như vậy? Liệu có phải con riêng hay không?
- Hừ! Ngươi bị ngu sao? Sở Mạnh đội trưởng đã làm gì có thê tử mà con riêng? Sở Mạnh đội trưởng mới có hai mấy? Mà tên nhóc kia đã sắp hai mươi, ngươi nghĩ đội trưởng Mạnh sẽ làm chuyện đó khi còn là đứa nhóc ư?
- Theo ta thì có lẽ là do mật thám Độc gia giả bộ thương hại để thăm dò tin tức chúng ta đúng hơn.
- Tên kia ngươi cũng ngu giống hắn à? Con riêng thì đâu cần thông báo cho các ngươi biết thê tử của hắn là ai?
Đủ loại thứ tiếng như ruồi muỗi bay quanh tai hắn khiến hắn có chút khó chịu, suýt nữa động thủ đánh mấy tên này nhừ xương, may mắn hắn nghĩ đến Lương Việt Hưng, nếu hắn ra tay sẽ bị tịch thu toàn bộ tài sản cũng như đống sách này, chỉ còn chút nguyên thạch cùng một bộ áo năm đó Cẩm Tuyền mua cho hắn, có lẽ chẳng đủ cho hai người sống lang thang qua ngày trong rừng.
Mỗi một trận chiến đều tiêu hao lượng lớn nguyên khí mà hắn cần phải bổ sung lập tức mà dưới điều kiện dã ngoại đầy nguy hiểm rình rập này thì khó mà có thời gian đó.
Bỏ qua tiếng mấy con ruồi muỗi vo ve bên tai, Sở Mạnh tiến vào túp lều Việt Hưng tịnh dưỡng, để đống sách trên bàn rồi ngồi xuống thưởng trà ngon, chỉ riêng phía Đông đại lục mới có.
Có một lần hắn được một thương nhân phía Đông đại lục mời tới thưởng loại trà này, trà ngon vô cùng, mùi hương thơm dễ chịu, vị ngọt vừa phải lẫn chút đắng chát nhẹ, đặc biệt uống trà nóng vào mùa đông thì không còn gì để nói thêm. Vừa nhâm nhi tách trà, vừa đọc thêm một vài chiêu số khác để có được minh ngộ từ trong đó.
Ngay cả lúc chiến đấu với Độc Điểm Mã cũng cần xem lại để rút ra kinh nghiệm, xem mình được ở đâu, tránh vì nóng giận mà mất khôn. Lần đó thực lực của hắn vượt xa tên Độc gia kia nên nghiền ép được chứ không thì khó mà đảm bảo g·iết được hắn.
0