0
Sau một hồi suy nghĩ, Việt Hưng nghĩ Bạo Khí quyền đã không được, vậy thì mượn tên Hồng Hầu này luyện tập, đột phá lên Phách Sơn quyền trong bộ Lực quyền. Vẫn không thể phá được thì chỉ còn cách sử dụng yêu lực trong Long Huyệt, dồn một đòn đánh vỡ phòng ngự của hắn. Tử Hầu cũng không cách nào hai người đánh được nếu cứ mãi xuất hiện lớp sương mù này.
Phải sớm loại bỏ một trong hai người, bằng không thì sẽ thua trận này, toàn bộ đều không còn gì.
- Khẹc khẹc... Trông các ngươi kìa! Khẹc khẹc.
- Đúng đúng, thật thảm hại! Không có thực lực lại dám đối chiến với hai chúng ta!
Việt Hưng tức vì không phá được phòng ngự nghe vậy cũng sôi máu, nếu đã vậy, chúng chắc chắn phải nếm thử lực lượng của y khi bộc phát toàn bộ là như thế nào!
Sử dụng Long linh, Việt Hưng có thể hóa được toàn thân nhưng y không muốn trở nên quá đặc biệt. Sử dụng Long Thủ là có thể giải quyết được hai tên này rồi! Vuốt rồng, vảy rồng nhưng được y khống chế tinh xảo ẩn hết toàn bộ những đường vảy. Bên ngoài nhìn vào chẳng phát hiện ra được điểm giống nhau với yêu linh hệ Long.
Sau khi biết được phương thức phá giải, Việt Hưng tăng tốc đuổi theo, lực lượng cường đại gấp mấy lần toàn lực chưa sử dụng yêu lực. Hồng Hầu thấy sát khí lẫn khí thế khủng bố của Việt Hưng đuổi sát theo sau lưng, tập trung chỉ riêng mình y cũng giật mình, vội vã toàn lực phòng ngự lẫn bỏ chạy.
Thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ để Việt Hưng đánh Kỳ Bảo vì y tự tin vào Nhu Hầu Bảo thuật của y. Nhưng lập tức bỏ ý nghĩ này đi vì y biết mình tỉ thí với con người chứ không phải gì khác. Kế này có thể thành công nếu Tử Hầu tiếp tục sử dụng sương mù che chắn tầm nhìn của cả hai.
Việt Hưng đuổi tới thấy được Hồng Hầu càng gần Kỳ Bảo, mà khí thế của mình lại càng mạnh, quyết triệt đánh hạ Nhu Hầu Bảo thuật của hắn. Y cười một tiếng, thấy sương mù bắt đầu lên cũng không sợ hãi, càng lại gần Kỳ Bảo, y càng tự tin.
- Kỳ Bảo! Sang trái! - Việt Hưng la lên.
Hai con khỉ đồng loạt bất ngờ, không hiểu sao Việt Hưng lại có thể nhìn thấy được Kỳ Bảo. Cả chính Kỳ Bảo cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhớ tới lời của Việt Hưng ta đánh bên nào thì làm ngược lại. Việt Hưng nói sang trái thì Kỳ Bảo hắn nhảy sang phải.
Hồng Hầu nghe thấy vậy, y nghĩ Kỳ Bảo cũng nhảy trái, mình nhảy trái thì y cũng sẽ ăn đòn thế nên hắn quyết đoán nhảy trái. Nhưng không ngờ, một quyền đầu tiếp xúc trực tiếp lên người Hồng Hầu, lực đạo cực mạnh, có thể nói là dốc cạn vốn của Việt Hưng còn không phá được thì tên này có thể nói là phòng ngự vô địch!
Liên tục đánh vào trên người y khiến Hồng Hầu càng thêm vững chắc niềm tin rằng mình có lực phòng ngự không ai có thể phá. Mà lại không biết rằng chính việc này đang giúp Việt Hưng đột phá quyền pháp. Hàng loạt quyền lặp đi lặp lại, chịu tải quyền đầu khi thi triển Bạo Lực quyền lên đôi tay càng lớn khiến y cũng chịu hết nổi nhưng vì lực lượng càng cường đại thì phải trả giá tương ứng.
Sau một loạt quyền, sương mù cứ thế tán đi rồi lại tụ lại, Hồng Hầu cũng dần chịu tác động của Bạo Lực quyền đôi chút lên cơ thể. Đúng là nước chảy đá cũng phải mòn. Phòng hộ của Hồng Hầu vững chãi tựa như sơn thì quyền của Việt Hưng là Phách Sơn!
Quyền cuối cùng của y, áp súc đến cực điểm khiến không khí xung quanh cũng phải cô đặc, chỉ một cái kim chọc vào là nó sẽ nổ bùm. Xung quanh an tĩnh, thời gian như ngừng trôi, vạn vật đứng yên, tiếng thở, tiếng gió, tiếng tim đập đều nghe rõ bên tai. Rồi tiếng nứt vỡ khiến lực chú ý của mọi người tập trung vào nó, căng thẳng nín thở nhìn trận đấu xem có gì mà im lặng lâu đến thế.
Tiếng nứt vỡ ngày càng nhiều, trên thân Hồng Hầu cũng xuất hiện tình trạng tương tự bộ giáp hồng bao bọc y bên ngoài đã không chống nổi, nó vỡ tan, sau đó lực lượng một quyền của Việt Hưng quá mạnh, đánh xuyên vào nội phủ của Hồng Hầu. Bùm một tiếng, sương mù xám chuyển sang màu máu.
Khuôn mặt Việt Hưng dính máu nhìn đống bầy nhầy trước mặt, thản nhiên như đã từng chứng kiến qua, không hề hoảng hốt, còn cánh tay của y, cũng may mắn được Mộc Chủng liên tục tiêu hao sinh cơ giữ lại nguyên vẹn khiến Mộc Chủng nhỏ lại chỉ bằng một hạt đậu, gần như biến mất nhưng không thể vì nó chỉ có cạn kiệt sinh lực giống như Huyệt.
Hồng Hầu chết, Kỳ Bảo đứng gần đó ngửi được mùi máu, bỗng dưng trở nên hưng phấn, đôi càng chuyển thành màu đỏ rồi gào thét như giận dữ phẫn nộ lại như đau khổ tột cùng. Việt Hưng nhìn thấy cũng nghi hoặc, chẳng lẽ tàn hồn còn lưu lại của con yêu linh này lại phát điên giống hoa yêu? Đáng lý ra việc luyện hóa hoàn toàn thì sẽ không thể nào xuất hiện tình huống tương tự hoa yêu được.
Tử Hầu thất thần nhìn đồng bạn chết trong sương mù của mình, những người bên ngoài cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng đều có chung một suy nghĩ là Việt Hưng hẳn là người đầu tiên bị đánh giết. Nhận thấy tình trạng không ổn của Kỳ Bảo, Việt Hưng lập tức ném vào trong đầu Kỳ Bảo một đoạn linh hồn ấn ký nối liền với vị trí Tử Hầu.
Vì y từng áp chế yêu linh Kỳ Bảo nên còn lưu lại chút linh hồn ấn ký của mình bên trong. Việt Hưng thì ở một bên chờ đợi nếu Tử Hầu xuất hiện kế bên thì thuận tay đánh luôn.
Sau một hồi gầm rú, Kỳ Bảo lao tới tấn công Tử Hầu, sát khí mãnh liệt làm Tử Hầu giật mình bỏ chạy, lại nghĩ kế hạ gục tên này. Lợi thế biến mất, y cũng khó mà thắng được trận này, phải nghĩ cách lật ngược thế cờ. Tử Hầu thấy Việt Hưng ở một bên, thầm nghĩ hắn vừa rồi tiêu hao nhiều sức lực như vậy để giết Hồng Hầu. Bây giờ hẳn là không thể chống cự được mình tấn công nên tập trung đuổi theo hắn.
- Tên nhóc khốn khiếp! - Tử Hầu nghiến răng gầm gừ.
Sau đó thì y lấy ra từ bên hông một nắm gì đó trông rất mờ ám. Tới gần Việt Hưng trong phạm vi nhất định, y vung tay ném hết những thứ đó ra ngoài. Việt Hưng cũng phải công nhận một điều tên này thoắt ẩn thoắt hiện, y chưa cách nào hình dung tốc độ của hắn. Ngay khi y định vị được Tử Hầu xuất hiện bên cạnh thì những thứ gì đó đã bay ra trước mắt y.
Những thứ bay ra theo y thấy thì là mốt loạt hạt đen to như móng của ngón chân út. Chưa rõ đây là thứ gì nhưng Việt Hưng cảm thấy đống này không an toàn chút nào, lại không biết được đây là thứ gì nên y quyết định né qua một bên xem trước.
Du Long Bộ không phải thuần tốc độ, ưu tiên sự linh hoạt nhưng so với việc kết hợp Ngưu Hành Bộ để nó chạy một đường thẳng và khó quay đầu thì vẫn hơn. Né ra một bên, đống hạt đó vẫn bay về phía trước, bỗng dưng chúng quay đầu, tốc độ tăng lên, giống như nó tự động định vị chỗ của Việt Hưng rồi bay về phía y.
Nhưng sự thật không phải vậy, Việt Hưng thấy được tên Tử Hầu kia bay tới vị trí đó, sử dụng chiêu thức đặc thù để điều hướng những hạt đen bay về phía mình. Lại né, và Việt Hưng bắt đầu suy tính nên né như thế nào để Kỳ Bảo vừa kịp tới đánh hạ tên kia, mình cũng thuận lợi thoát đợt công kích của hắn.
Kỳ Bảo biết được vị trí Tử Hầu cũng hưng phấn, không rõ tại sao nhưng đã quy hết lên người Việt Hưng. Cảm xúc sôi sục trong máu y khiến y trở nên điên cuồng, thậm chí Tử Hầu đánh không đã cũng còn muốn đánh với Việt Hưng một trận. Trong tâm thức thấy Tử Hầu ngày càng gần, thậm chí là đang đối mặt với mình. Kỳ Bảo nhảy tới với tốc độ kinh người, có thể nói là ngang cơ với Tử Hầu chắn trước mặt Việt Hưng. Sau đó hắn vung đôi càng đỏ mở rộng như nắm đấm ra phía trước.
BÙM!! BÙM!! BÙM!!
Những hạt đen đó vừa được Tử Hầu chuyển hướng đã bắt gặp Kỳ Bảo giơ càng ra. Cả hai chạm vào nhau rồi nổ tung, khói mù càng dày đặc. Ba người vì dư chấn mà bay ra ngoài xa. Tử Hầu cũng nhận ra điểm khác thường, dường như có thứ gì đó đã gắn kết hai người kia. Đến trợ giúp một cách bất ngờ, từ việc kết liễu Hồng Hầu, giờ lại xuất hiện như muốn bóp cổ y.
- Kỳ Bảo, trông cậy vào ngươi. - Việt Hưng nói xong liền bay ra ngoài trận đấu. Vẻ mặt uể oải khiến nhiều người ngỡ ngàng không rõ. Nếu vậy thì sương máu kia chẳng lẽ là của Kỳ Bảo?
- Hahahahah... - Tên bọ cạp thấy vậy cũng cười lớn cùng đồng bọn trên thuyền. Sau cùng sương mù vẫn chưa tan đi, hắn lại nghiêm mặt.
Còn Lam Hà, biết chồng mình vẫn ở trong chiến đấu vô cùng căng thẳng. Nàng nhìn Việt Hưng cả người vô lực, ngồi hổn hển trên sàn, lại hướng mắt xa xăm vào màn sương khói. Bên trong là một người vào sinh ra tử cùng nàng, cả hai dắt tay nhau qua những cơn nguy hiểm uy hiếp chí mạng với số phận của cả hai người. Nàng muốn y sống trở ra!
Việt Hưng vô cùng tự tin và tin tưởng vào trạng thái hiện tại của Kỳ Bảo, nó giống trạng thái huyết hoá của Hàm Thanh Thiên từng gặp qua. Quá kinh khủng, nếu không phải Sở Hành Đoan tới thì cả y và người Đại Quy bộ tộc đều phải chết rồi.
Trong sương mù, Kỳ Bảo vừa bị những hạt đậu của Tử Hầu nổ bay ra, y đứng dậy cười gằn rồi lao thẳng vào hắn. Tử Hầu thấy Việt Hưng rời khỏi chiến trường cũng thở dài một hơi rồi định thần tập trung việc trước mắt. May mắn Việt Hưng rời khỏi, nếu hắn hồi phục lại rồi đánh úp thì còn mệt nữa.
Tử Hầu né liên tục, đồng thời cũng lấy ra một loạt ám khí ném về phía Kỳ Bảo thăm dò xem sử dụng loại ám khí nào để đối phó với hắn. Ngoài các thế lực đảo còn có trường phái được lưu truyền trong tối, như Ám Khí là một trong số đó. Các trường phái đều có những chiêu thức riêng của mình, Tử Hầu mới nhập môn được hai năm, các chiêu không nhiều, chỉ sương mù, thân pháp linh hoạt kết hợp với đặc tính Tử Hầu cùng túi ám khí căn bản.