Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 115

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115


Du thuyền lắc lư cập bờ.

Thi Cảnh nhìn sang: “Có muốn tôi lái mô tô nước chở em đi một vòng không?”

Được!

Con người chỉ là những bóng đen, mặc đồ đỏ hay mặc đồ xanh đều không nhìn rõ nữa.

Một con cá ngừ không quá lớn, nhà bếp đã làm thành năm món một canh.

Bên cạnh là vòi nước, bình thường nối ống nước là có thể tưới cho vườn rau.

Dưới tán dù.

Tiết Nhất Nhất nhặt lên, phủi phủi, rồi đến tủ lạnh không xa lấy một cây kem.

Thi Cảnh đợi một lúc lâu Tiết Nhất Nhất mới tươi cười chạy tới.

Hơi ngượng ngùng cười với anh.

Thi Cảnh bước một bước lên bờ rồi quay lại.

Tiết Nhất Nhất gật đầu.

Người trên sofa mắt cũng không thèm mở: “Không đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cổ áo mở rộng để lộ cơ ngực săn chắc.

Thi Cảnh hất cằm: “Đi lấy áo khoác đi.”

Chiếc áo sơ mi hoa văn sặc sỡ mang phong cách nhiệt đới khoác hờ hững trên người, cũng khó che đi được bờ vai rộng của người đàn ông.

Tiết Nhất Nhất rất ngoan, gật đầu đi theo Thi Cảnh.

Sáng sớm dậy đi câu cá đa số đều như vậy.

Ánh mắt Tiết Nhất Nhất dừng lại trên ly nước uống xinh đẹp bên cạnh, ra hiệu: “Không có của cháu à?”

Tiết Nhất Nhất chủ động giơ hai tay ra.

Tiết Nhất Nhất ăn rất nhiều, còn ăn hết nguyên một bắp ngô.

Không chơi các trò chơi trên biển à?

Ông cụ Thi hét với theo bóng lưng Thi Cảnh: “Chỉ biết sai vặt người khác!”

Dì Khánh không nghi ngờ gì: “Được.”

Chỉ trong một lát Tiết Nhất Nhất đã thấy người ta bắt được mấy chục con cua nhỏ, tôm nhỏ.

Bên trong có nguyên một con cua to bằng mặt người.

Người ta đổi chỗ cô còn chạy theo.

Tiết Nhất Nhất chạy lên lầu.

Cực kỳ được!

Thi Cảnh nằm trên sofa.

Chương 115

Cô ngồi xuống chiếc ghế bãi biển bên cạnh Thi Cảnh thong thả ăn hết nguyên một cây kem.

Vài hàng bắp ngô.

Dù sao cũng còn nhiều thời gian.

Thi Cảnh chuyển ánh mắt đi, thấy Tiết Nhất Nhất đang nhìn anh.

Thi Cảnh nhìn quanh.

Tiết Nhất Nhất như đi chợ chọn rau, một quả dưa chuột cũng có thể cầm lên xem nửa ngày.

Bún cua nồi đất.

Ở đây cũng không có bán dụng cụ bắt hải sản.

Tiết Nhất Nhất nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Hơn 4 giờ chiều.

Biển là một màu đen mực vô tận.

Mai mang dụng cụ bắt hải sản đến.

Thi Cảnh mở vòi nước, rửa một quả cà chua đưa cho Tiết Nhất Nhất: “Ăn trực tiếp được.”

Thi Cảnh cũng không định so đo, hất cằm: “Đi, đi bẻ bắp ngô.”

Tiết Nhất Nhất nhận lấy quả cà chua đỏ mọng.

Bên cạnh còn có cà chua, cà tím, ớt chuông tròn và dưa chuột to.

Cô hái hai quả cà chua, hai quả dưa chuột.

Quay lại, cô đặt chiếc ví ngay ngắn bên cạnh ly nước xinh đẹp kia.

Tai anh thính, có thể nghe thấy tiếng bước chân nhỏ của cô gái chạy ra mở cửa.

Tủy cá ngừ điểm thêm trứng cá muối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng không biết những thứ nhỏ bé này mang về ăn kiểu gì.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, một mùi hương thơm thoảng đến.

Tiết Nhất Nhất đứng dậy ra hiệu: “Về thôi.”

Cũng không đến mức bất lịch sự.

Cửa phòng đóng lại.

Thi Cảnh: “Bên cạnh có vườn cây ăn quả, dạo này mận ra quả sai lắm, mai có muốn đi hái không?”

Thi Cảnh quay đầu lại, Tiết Nhất Nhất đã từ khoang thuyền bước ra.

Thi Cảnh liếc nhìn Tiết Nhất Nhất.

Thi Cảnh xoa xoa cái đầu nhỏ, tâm trạng rất tốt: “Đói không?”

Thi Cảnh thuận tay nhận lấy cái rổ trong tay cô.

Giày nam nữ

Những loại rau này đều không phun thuốc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết Nhất Nhất gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, ra hiệu: “Chú mãi không lên, cháu rất sợ, rất lo cho chú.”

Thế thì có gì vui?

Đi bộ dọc theo con đường nhỏ khoảng mười phút, bên kia đường chính là bãi biển.

Ông cụ Thi: “Mày có đi không?!”

Ông cụ Thi liếc nhìn một cái rồi lại liếc thêm lần nữa, lên tiếng: “Ra vườn bẻ mấy bắp ngô tối luộc ăn.”

Thi Cảnh đi dọc theo một hàng bắp ngô bẻ hơn mười bắp, chất đầy rổ.

Thịt cá đút lò phô mai.

Thăn cá ngừ áp chảo.

Dì Khánh thay mặt người nhà bếp ra hỏi về việc nấu cá thế nào.

Bên bờ biển có một hàng dù che nắng, viền dù treo đèn ngôi sao, không biết đã sáng lên từ lúc nào.

Thi Cảnh lấy ví ra rút một trăm tệ, đối với đồ uống được mang đến anh không uống một ngụm.

Canh cá ngừ đậu phụ.

Ánh hoàng hôn cuối ngày nhuộm mặt biển thành muôn màu.

Thi Cảnh như bị cằn nhằn đến phiền, đứng dậy: “Con đi gọi Tiết Nhất Nhất.”

Không lâu sau, cô mặc thêm một chiếc áo khoác dệt kim bên ngoài bộ đồ lúc nãy rồi chạy xuống.

Tiết Nhất Nhất cầm quả cà chua cắn một miếng, nước bắn tung tóe.

Cô tỏ ra mệt mỏi, gõ chữ: [Trưa không cần gọi cháu ăn cơm, cháu muốn ngủ một lát.]

Tiết Nhất Nhất bây giờ đã biết dùng mắt sai khiến người khác rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất nhanh, có người đến thu phí.

Chiếc ví rơi trên cát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ăn sáng xong về biệt thự, con cá ngừ Tiết Nhất Nhất câu được đã được gửi đến trước.

Hai người đến vườn rau.

Người phụ nữ đến để xin WeChat.

Tiết Nhất Nhất gật đầu.

Mặc áo cộc tay, hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng như có thể bấm ra nước.

Thi Cảnh đã suy nghĩ suốt đường đi, lúc này hỏi: “Bị dọa sợ à?”

Du thuyền tiến vào bến.

Thi Cảnh bế cô xuống.

Cô lúng túng cúi người, dùng ngón tay lau nước trên cằm.

Rất được!

Thi Cảnh đưa cho Tiết Nhất Nhất một cái rổ: “Tôi bẻ bắp ngô, em đi xem có muốn ăn gì khác không.”

Ông cụ Thi: “Người lớn tướng rồi, chỉ biết ăn không ngồi rồi!”

Hai người ra ngoài.

Nhưng vóc dáng và khí chất thì quá hấp dẫn. Không phải vẻ đẹp trai hào nhoáng mà là hormone nam tính quyến rũ.

Thi Cảnh liếc nhìn từ trên xuống dưới: “Không ngủ à? Sao lại ru rú trong phòng không ra ngoài?”

Thi Cảnh còn gọi riêng cho Tiết Nhất Nhất một phần rau luộc.

Nước dùng có vị sữa nhàn nhạt hòa quyện với vị ngọt của cua, sợi bún mềm mượt, thấm đẫm nước dùng.

Thi Cảnh không ngờ, điều Tiết Nhất Nhất hứng thú lại là ngồi xổm bên cạnh, xem người khác dùng một cái ống hút nhỏ hút lên một con cua nhỏ, hoặc một con tôm nhỏ từ dưới cát.

Thi Cảnh hừ cười một tiếng, ném ví qua: “Thích mua gì thì mua.”

Xem nửa ngày lại không vừa ý lại tiếp tục chọn.

Anh bước ra khỏi luống bắp ngô.

Tiết Nhất Nhất đang cảm nhận bãi cát mềm mại, nghe thấy lời này liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiên quyết lắc đầu.

Thi Cảnh nằm trên ghế bãi biển.

Đợi mọi người đi hết, cô liếc nhìn Thi Cảnh.

Bên bờ biển, những chiếc mô tô nước lướt qua vun vút, kéo theo một tràng tiếng la hét phấn khích.

Tiết Nhất Nhất đứng trước mặt Thi Cảnh, mắt nhìn quanh một vòng.

Cá ngừ hấp trứng gà ta.

Anh theo phản xạ ngồi dậy, thấy Tiết Nhất Nhất đi về phía này anh lại dứt khoát nằm xuống.

Thi Cảnh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đó, nhướng một bên mày.

Ngay cả Thi Dụ cũng nhận ra Tiết Nhất Nhất ăn no căng: “Buổi tối ở bãi biển cũng khá nhộn nhịp, có thể đi dạo cho tiêu cơm.”

Món đặc sản địa phương.

Nhìn cô vui vẻ.

Thi Cảnh bước hai bậc một lên lầu, đến trước cửa phòng Tiết Nhất Nhất gõ hai cái.

Gió biển thổi bay một góc áo, để lộ đường cơ bụng rắn rỏi.

Người phụ nữ cúi người, vòng một rất nổi bật.

Thi Cảnh nhướng mí mắt, đáy mắt lạnh lẽo.

Vừa hay, ăn sáng thôi.

Đầu cá ngừ hấp sốt ớt băm.

Món chính của bữa tối là cá ngừ.

Nghĩ đến đây Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu, quét mắt một vòng.

Thi Cảnh ngồi trên ghế bãi biển.

Trời đã tối hẳn.

Vài giây im lặng.

Tiết Nhất Nhất gõ chữ: [Sao cũng được ạ.]

Người phụ nữ vốn đã lấy hết can đảm mới dám đến, vì người đàn ông trông có vẻ không dễ gần.

Người phụ nữ bị từ chối thẳng thừng liền nuốt nước bọt, biết điều bỏ đi.

Bên cạnh, một người phụ nữ mặc bikini màu đỏ.

Thi Cảnh: “…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115