Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 184
Lau đi dấu tay nhỏ trên gương.
Giặt lại khăn, ra khỏi phòng vệ sinh, lau vết nước trên bàn trà.
Chăn được lật lên một góc.
Vậy mà… cô vẫn run rẩy không kiểm soát được vì đau.
Lúc này lại càng hối hận hơn.
A Long cũng theo đó lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
A Long vào phòng tắm, mở vòi nước, làm ướt khăn.
Nhưng hai vị bác sĩ bên cạnh thì khác, ban đầu còn gà gật, sau đó thì nghiêng người ngáy o o.
Ngay sau đó, cô gọi: “Thi Cảnh…”
Trên tấm kính sát đất, ánh nắng rọi vào, những dấu vết càng thêm rõ ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng thấy rõ gì cả.
Rõ ràng cảm thấy vết sưng đã giảm đi một chút.
Thi Cảnh lên tiếng: “Để tôi.”
Cô sẽ đau đớn không chịu nổi.
Cổ họng Thi Cảnh khô khốc, anh nhìn A Long: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến nước M.”
Xử lý vết thương xong, bôi một lớp thuốc mỡ rồi băng bó lại.
Anh đâu có đau đến thế.
Lưng, eo, cánh tay.
Trái tim như bị cắt ra từng mảnh.
Thi Cảnh cứ thế ở bên cạnh canh chừng.
Hách Gia Âm vẫn hôn mê, chưa tỉnh lại lần nào.
Cũng chỉ là một chút.
Vài giờ sau.
Vết roi của cô qua một đêm, dính nước, thấm mồ hôi, trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực chất chỉ là vết thương ngoài da.
Thi Cảnh kìm nén sự tức giận và hối hận tột cùng: “Ngay, lập, tức!”
Trong nước không có chút khoan nhượng nào về phương diện này, Thi Cảnh không thể để Gia Âm gặp bất kỳ rủi ro nào.
Nữ bác sĩ dừng tay, đưa thuốc mỡ cho Thi Cảnh, đứng bên cạnh chỉ dẫn.
Ba người đi qua căn phòng đang mở toang cửa, A Long không nhìn ngang liếc dọc nhưng hai vị bác sĩ thì lén liếc mắt sang.
Nói xong, anh ta hỏi một câu: “Cô Nhất Nhất thế nào rồi?”
Các bác sĩ đã bị tiếng động đánh thức, nhanh chóng theo A Long lên lầu.
Cả lưng cô run lên, bờ vai cũng co rúm lại.
Sau khi quay lại phòng, lấy ra vài hộp thuốc mỡ, thuốc nước để xử lý vết thương cho cô.
Bây giờ anh mới thực sự đau.
Chăn đệm trên giường bừa bộn, vết bẩn loang lổ, hai chiếc gối, một cái ở giữa giường, một cái nằm trên thảm.
Thi Cảnh gật đầu.
A Long chỉ có thể nói: “Bị thương không nhẹ.”
Dù cô đang nằm sấp, hai bên hông vẫn lộ ra đường cong eo thon thả, tinh tế.
Một trăm, một nghìn, một vạn lần hối hận.
Chỉ có thể đến nước M trước.
Bên này vừa xử lý xong, bên kia Văn Hổ đã lái xe trở về.
Thi Cảnh gật đầu.
Đi vài bước đến bên bàn trà.
A Long lau sạch tất cả những dấu vết này.
Nữ bác sĩ lại lấy ra một ống thuốc tiêm khác: “Thưa anh, thuốc trong cơ thể cô đây chưa được xét nghiệm, không biết có độc tính hay không, tôi và bác sĩ Tất Mạn đề nghị ngăn chặn khả năng thụ thai, đây là thuốc tránh thai.”
A Long lên lầu, gõ cửa.
A Long kéo ga giường chăn đệm xuống thảm, dùng luôn tấm thảm để cuốn lại.
A Long đi tới, nhìn vào phần dưới của rèm, trực tiếp kéo cả tấm rèm xuống.
Ngẩng đầu lên.
A Long cũng chỉ đứng ở cửa.
Nữ bác sĩ mở một hộp thuốc nước, hút vào ống tiêm, sau đó chọc đầu kim vào phần thịt bị thương, tiêm thuốc sát trùng.
A Long đứng ở cửa quay lưng đi.
Trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.
Nữ bác sĩ tiếp tục xử lý vết thương.
A Long hiểu: “Vâng.”
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.
Được tinh chế bằng công nghệ mới nhất.
Hơn nữa, trong nước cũng không có đội ngũ công nghệ cai nghiện tiên tiến nhất.
Thi Cảnh lần thứ ba bôi thuốc mỡ cho Hách Gia Âm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô vẫn hôn mê, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi li ti. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, A Long vỗ vai Văn Hổ: “Cậu đi nghỉ trước đi, bên Nhị gia để tôi báo cáo.”
Sốt đến 40 độ.
Khi cô từng bôi thuốc cho anh, anh nói đau, cô cũng thổi cho anh như vậy.
Thi Cảnh hét lớn: “Bác sĩ!”
Đêm khuya tĩnh lặng.
Anh toàn là trêu cô thôi.
Và những vệt đỏ lộn xộn lan khắp nơi, trông như những đóa hoa mai rơi rụng.
Ngang tầm vai là những dấu bàn tay nhỏ thuận chiều, nằm rải rác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cửa phòng trên lầu kêu “rầm” một tiếng, A Long lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, ngẩng đầu lên.
Cô đã có phản ứng.
A Long: “Nhị gia, khi nào đi nước M?”
A Long liền đứng đợi ở cửa.
Sau đó anh ôm người xông vào phòng bên cạnh.
Rèm cửa bị kéo tuột mất một nửa.
Nữ bác sĩ ra hiệu chỉ dẫn cách bôi.
Điều nghiêm trọng nhất bây giờ là cô đang sốt.
Không thể đợi thêm được nữa.
Thi Cảnh đã sớm hối hận vô cùng.
Thấp hơn thắt lưng, là những dấu bàn tay nhỏ ngược chiều, chồng chéo lên nhau.
Cúi đầu.
Sau đó, mặt trời nhô lên khỏi dãy núi, chiếu sáng cả vùng đất.
Lại đi quanh phòng hai vòng nữa, vào phòng tắm dọn dẹp một lượt rồi mới cho người vào phòng dọn dẹp.
Tình trạng của cô như vậy, tuyệt đối không thể về nước.
Thi Cảnh bôi thuốc mỡ cho Hách Gia Âm, lực tay nhẹ đến mức tối đa.
Khi rửa tay.
Bộ ấm trà rơi vãi trên đất, mặt bàn kính vẫn còn loang nước chưa khô.
Quay người, lại lau nốt những gì còn sót lại trên ghế sofa da.
Thi Cảnh quay đầu nhìn người đang hôn mê trên giường: “Trước tiên đợi kết quả xét nghiệm, chuẩn bị hai phương án, nếu như…”
Bên trong không có tiếng động.
Nữ bác sĩ rời đi.
Thi Cảnh lại bôi thuốc mỡ cho Hách Gia Âm.
Chương 184
Thi Cảnh nhìn những dòng chữ trên đó, hơi thở dần trở nên nặng nề, ngón tay run rẩy, vò tờ giấy đến phát ra tiếng động.
Loại thuốc mà Hách Gia Âm bị tiêm là loại thuốc mới nhất không lưu hành trên thị trường, ngoài việc k*ch th*ch h*m m**n t*nh d*c mạnh mẽ còn có thành phần gây nghiện.
A Long thuật lại tình hình bên ngoài một lượt.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng thổi.
Thi Cảnh mặc áo choàng tắm, đứng bên lan can tầng hai, cô gái trong lòng được quấn trong một chiếc khăn tắm.
Nữ bác sĩ tiêm thuốc tránh thai cho cô, lấy máu của cô giao cho nam bác sĩ, giục mang đi xét nghiệm.
Là A Long.
Nước tẩy trang
Và vô số vết bẩn khác.
Tạm thời không rõ là do viêm nhiễm hay do thứ thuốc bị tiêm vào.
Vì vậy anh ta có sự kiên nhẫn cực độ, luôn duy trì sự tập trung cao độ trong mọi môi trường và hoàn cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêm xong thuốc hạ sốt.
Tiêm hay không, do Thi Cảnh quyết định.
Trắng nõn và mỏng manh.
Bôi thuốc xong, Thi Cảnh mồ hôi đầm đìa, không khác gì vừa trải qua một trận chiến gian khổ.
Văn Hổ gật đầu.
Văn Hổ kể cho A Long nghe tình hình bên ngoài.
Đưa nữ bác sĩ xuống lầu xong A Long mới quay lại phòng lúc nãy dọn dẹp một chút.
Chỉ thấy một mớ hỗn độn.
Càng làm nổi bật những vết roi dữ tợn.
A Long: “Vâng.”
Thi Cảnh nhìn ngón tay của mình…
Cô bị tiêm thuốc đã khoảng hai mươi tiếng đồng hồ.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa.
Thi Cảnh dùng khăn nhẹ nhàng lau cho cô.
A Long cầm tờ kết quả xét nghiệm máu, vẻ mặt nặng nề đưa cho Thi Cảnh.
Nữ bác sĩ sau khi trao đổi kết quả kiểm tra sơ bộ với nam bác sĩ, liền tiêm ngay cho cô một mũi thuốc hạ sốt mạnh.
Thi Cảnh nhắm đôi mắt mỏi mệt, dùng ngón tay day ấn giữa hai hàng lông mày rồi đi ra.
Thi Cảnh đặt người đang hôn mê nằm sấp trên giường, cởi chiếc khăn tắm quấn quanh người cô.
Bên ngoài lại đổ một trận mưa nữa.
Giọng cô gái yếu ớt và khàn đặc, đầy sợ hãi và bất lực: “Đừng…”
Là anh đã không bảo vệ tốt cho cô…
Đau đến mức nào chứ?
Nữ bác sĩ lập tức kiểm tra cho cô gái.
Chân co lại, né tránh.
Ngón giữa với những đốt xương rõ ràng vẫn còn dính lớp thuốc mỡ màu xanh nhạt.
Trong phòng, Thi Cảnh vừa bôi thuốc xong cho Hách Gia Âm, đứng dậy khỏi người cô rồi đắp chăn lại cho cô.
Lại lau đi vết bẩn trên bồn rửa mặt.
A Long chỉ cho nữ bác sĩ vào, nam bác sĩ đợi bên ngoài.
Thi Cảnh tiến lên, vén tóc của Hách Gia Âm ra, phát hiện cô vẫn chưa tỉnh.
Đến mức trong cơn mê cũng không chịu nổi?
Sau đó mở cửa phòng, đứng ở ngưỡng cửa.
Thi Cảnh vào phòng tắm rửa tay.
Chiều tối.
Thi Cảnh: “Lập tức liên hệ với đội ngũ y tế giỏi nhất ở nước M.”
Nhiều nhất là sáu mươi tiếng nữa.
Nữ bác sĩ lại đưa một hộp thuốc mỡ khác: “Cái này, bôi ch* k*n.”
Phía chân trời hửng sáng.
Tinh khiết đến mức nghiện ngay từ lần đầu tiên.
A Long, với tư cách là một tay s·ú·n·g bắn tỉa xuất sắc, trong nhiệm vụ phải chịu đựng sự cô đơn, môi trường khắc nghiệt và giới hạn sinh lý. Việc ẩn mình trong nhiều giờ hoặc thậm chí nhiều ngày là chuyện thường tình.
Cửa phòng mở ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.