Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 191
Trong mơ, cô liên tục trải qua cảnh cả nhà c·h·ế·t thảm, bị bố bỏ rơi.
Hách Gia Âm lắc đầu. Cô không muốn ăn.
Hách Gia Âm run rẩy trên giường, lăn lộn, gào lóc.
Càng sợ một lúc nào đó, sẽ nhìn thấy bóng lưng anh quay đi bỏ rơi cô.
Trốn khỏi nơi này.
Khi anh bế cô lên, gần như không cảm nhận được trọng lượng của cô nữa.
Thi Cảnh bưng bát nhỏ, ngồi bên giường, xoa đầu cô vẫn còn giấu trong cánh tay: “Gia Âm, dậy ăn đi.”
Cô hy vọng cánh tay anh có thể siết gãy xương của mình để chuyển hướng nỗi đau của mình.
Thức ăn của cô trở thành cháo có thêm chất bổ sung dinh dưỡng.
Cô dùng tóc che mặt.
Hách Gia Âm nhìn chằm chằm Thi Cảnh rồi há miệng…
Hách Gia Âm không có một khoảnh khắc nào là không đau khổ.
Khi cô hôn mê, Thi Cảnh sẽ nhân cơ hội tắm rửa cho cô, thay quần áo sạch, gọi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe, và sẽ vô cùng xót xa hôn lên đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn, và đôi tay nhỏ bé của cô…
Thi Cảnh hơi dịch ra, dùng thìa múc thức ăn đưa đến bên miệng Hách Gia Âm.
Trong mơ, cô hết lần này đến lần khác g**t ch*t Simon…
Cô cũng không còn đề nghị: “Em muốn đi tắm” ngay sau khi tỉnh dậy.
Nhưng ngay dưới mí mắt anh, cô ngay cả căn phòng này cũng không ra được.
Hách Gia Âm ngày càng tiều tụy, ngay cả việc nhai nuốt cũng trở nên khó khăn.
Cô run rẩy ngồi xổm ở góc tường, tự vẽ một vòng tròn giam mình.
Ngoài ý chí, thứ đang tan biến cùng lúc… còn có sinh mệnh của cô…
Qua những lọn tóc, mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông bên giường.
Thi Cảnh bưng bát cháo dinh dưỡng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là sự đối đầu thầm lặng của riêng cô.
“Gia Âm,” yết hầu Thi Cảnh chuyển động, anh khuyên nhủ, “Em không thể không ăn.”
Nhưng đây là nơi muốn c·h·ế·t cũng không được.
Cô đưa tay ra.
Một lượng lớn chất bổ sung dinh dưỡng được đưa vào cơ thể cô nhưng không thể ngăn cô gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Như vậy, cô sẽ không còn đau khổ.
Hách Gia Âm lắc đầu, móng tay bấm sâu vào da thịt Thi Cảnh: “Em thật sự không chịu nổi nữa, em không chịu nổi nữa, Thi Cảnh, anh yêu em như vậy, anh không nỡ nhìn em đau khổ phải không? Chắc chắn anh không nỡ! Em yêu anh Thi Cảnh, em yêu anh, anh cứu em đi, tiêm cho em một mũi đi, anh cũng không muốn em c·h·ế·t phải không? Em yêu anh, em xin anh, cho em, cho em…”
Ngày thứ bảy.
Sờ vào người cô không còn mềm mại mà chỉ toàn là xương.
Cô bắt đầu tự làm hại mình.
Cô gái vẫn co ro, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong cánh tay, mái tóc sát gáy ướt đẫm.
Cô đơn co ro, toàn thân run rẩy: “Đi đi.”
Mấy giây trôi qua, Hách Gia Âm “ừm” một tiếng.
Cuối cùng, cô đã thua.
Cô ao ước được c·h·ế·t đi.
Hách Gia Âm đã ngất đi mấy lần.
Cứ để em một mình ở đây…
Một cái nhìn.
Cô sợ một lúc nào đó, sẽ nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của anh.
Căn phòng này cũng có nhà vệ sinh nhưng không có cửa sổ, chỉ có một khoảng giếng trời trên trần nhà. Ban ngày có ánh sáng tự nhiên chiếu vào nên không cần bật đèn.
Thi Cảnh lặng lẽ dọn dẹp.
Hơn hai giờ chiều, A Long đưa hai bác sĩ đa khoa đến căn cứ.
Thi Cảnh từ từ cúi xuống, ôm lấy thân hình nhỏ bé đó, hôn l*n đ*nh đầu hơi ẩm của cô: “Tôi lấy chút gì cho em ăn nhé?”
Cuối cùng, anh trực tiếp nắm cằm cô, miệng kề miệng, cưỡng ép cho cô uống chất bổ sung dinh dưỡng.
Từ ngày thứ hai, cô từ chối gặp bất kỳ ai ngoài Thi Cảnh. Tình hình cụ thể của cô hàng ngày đều do Thi Cảnh chuyển lời cho bác sĩ.
Cứ để em một mình ở đây…
Hách Gia Âm chỉ gặp bác sĩ một lần.
Nhưng cô không nhìn thấy sự đau lòng của anh, một cái tát giáng xuống mặt anh, âm thanh giòn giã.
Tường phòng được bọc bằng những tấm đệm mềm, ngay cả mặt sau của cửa cũng vậy. Trên sàn là một tấm đệm dày. Trên tấm đệm đó là một tấm nệm và một chiếc ghế sofa mềm.
Anh thật ích kỷ.
Trong mắt anh, cô vẫn còn chút đẹp đẽ…
Vài ngày trôi qua, nỗi sợ hãi và đau đớn cùng lúc hành hạ cô, cô không còn tinh thần hay khả năng tập trung.
Nhiều lúc Thi Cảnh nói chuyện, mắt cô thậm chí cũng không hề chớp.
Cô muốn trốn thoát.
Trong mơ, cô bất lực lang thang, bị kẻ xấu bắt nạt.
Cô nắm lấy cổ tay anh, khó khăn ngồi dậy.
Cô khóc đến không chịu nổi: “Ôm chặt hơn… chặt hơn nữa… chặt hơn nữa…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đánh anh.
Thi Cảnh nhìn thấy tay áo dính máu mới phát hiện ra.
Cô không còn mặt mũi nào đối diện với anh.
Cô sợ hãi thế giới không âm thanh, ngay cả khi ngủ cũng đeo máy trợ thính.
Chương 191
Tần suất khó chịu của cô tăng lên, thời gian kéo dài hơn.
Cô ngồi dậy, đưa tay ra nhận bát cơm.
Giọng cô đầy xúc động: “Anh cũng yêu em phải không? Vì em, ngay cả mạng anh cũng không cần, chắc chắn anh rất yêu em, em biết, anh rất yêu em…”
Thế nhưng Hách Gia Âm không cảm thấy một chút an toàn nào, thay vào đó là cảm giác bị áp bức, bị vây hãm, thậm chí là tuyệt vọng.
Thi Cảnh không thể kiềm chế được nữa, anh kéo Hách Gia Âm vào lòng, ôm chặt lấy, anh thở hổn hển như không thể thở nổi: “Gia Âm, cố gắng thêm một chút nữa, sắp qua rồi.”
Khi được Thi Cảnh đặt lên giường, Hách Gia Âm phát hiện đây không phải là phòng cũ của mình.
Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu không ngừng.
Thi Cảnh không rời đi. Ánh mắt anh cũng không rời khỏi cô. Anh nhìn thấy tất cả sự đau khổ và giằng xé của cô, nghe thấy tất cả tiếng nức nở và r*n r* của cô.
Tấm đệm chống thấm.
Cô phải mạnh mẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi Cảnh né được nên bát không bị lật, chỉ đổ một ít ra tấm đệm.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt: “Đừng ép tôi phải trói em lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nơi đây không có bất kỳ vật gì sắc nhọn hay cứng rắn. Đây hoàn toàn là một căn phòng được chuẩn bị riêng cho Hách Gia Âm, nhằm ngăn chặn mọi khả năng cô tự làm hại bản thân.
Dù Hách Gia Âm cầu xin thế nào cũng không được đáp ứng.
Cô quả quyết nói: “Đừng quan tâm đến em!”
Anh không cho cô c·h·ế·t.
Cô ôm lấy tay anh, trán áp lên, nức nở cầu xin: “Anh cứu em, cứu em được không? Anh tiêm cho em một mũi đi… xin anh… hu hu… xin anh… Thi Cảnh, em cầu xin anh…”
Thi Cảnh có thể cảm nhận được ý chí của Hách Gia Âm đang tan biến.
Không hề có sự đe dọa, tất cả đều là đau lòng.
Khoảng một giờ sau, người trên giường dần dần im lặng.
Hách Gia Âm từ từ mở mắt, từ từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi chuyển động, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Thi Cảnh.
Hách Gia Âm bắt đầu từ chối ăn. Thi Cảnh dùng mọi cách dỗ dành cũng vô ích.
Sự khó chịu kéo dài.
Cô bắt đầu cầu cứu. Cô khóc gọi anh: “Thi Cảnh… Thi Cảnh… anh ôm em… ôm em được không…”
Dù cô đối xử với anh thế nào anh cũng không né tránh, không kêu một tiếng.
Dọn dẹp xong, anh tiếp tục cho Hách Gia Âm ăn.
Thi Cảnh mở cửa phòng, Văn Hổ đang đợi sẵn bên ngoài. Sau khi dặn dò, thức ăn nhanh chóng được mang đến.
Sau khi trút giận cô sẽ khóc lóc xin lỗi, nắm lấy cổ tay anh và chủ động ăn.
Cô lợi dụng quần áo rộng để che giấu, lặng lẽ xé miếng băng trên vết thương ở cánh tay, cào vào vết thương đã lành khiến nó rướm máu.
Cô yếu ớt khóc lóc: “Thi Cảnh, trong người em có rất nhiều con bọ đang bò, chúng chạy lung tung khắp nơi, chúng cắn em, em khó chịu quá, em không chịu nổi nữa, thật sự không chịu nổi nữa…”
Hách Gia Âm lạnh lùng nhìn chằm chằm Thi Cảnh rồi đột nhiên vung tay hất đổ bát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô quỳ trên nệm, kéo bàn tay anh áp lên má mình.
Serum chống nắng Vaseline
Thi Cảnh ôm Hách Gia Âm vào lòng. Cô run rẩy không ngừng, đau đớn không ngừng.
Cô bắt đầu chống đối anh: “Buông ra! Cút đi!! Cút!!!”
Thi Cảnh nắm lấy tay Hách Gia Âm. Cô kháng cự rút tay lại, quay mặt vào tường.
Cô phải vượt qua.
Cô cắn anh.
Cô bị ác mộng đeo bám.
Khi lý trí ngắn ngủi quay trở lại, cô có thể nhớ lại rõ ràng mình đã nói gì, làm gì.
Cô phát hiện ra anh không còn có thể làm giảm bớt nỗi đau của mình, dù chỉ một chút.
Rõ ràng cô đang khóc, nhưng khóe miệng lại cong lên nịnh nọt, cô nhìn anh với dáng vẻ hạ mình: “Em yêu anh, Thi Cảnh, em yêu anh…”
Cái c·h·ế·t mới là điều cô khao khát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.