Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69


Không ngờ, người đàn ông tức giận đến lồng ngực thắt lại, quai hàm run bần bật, các ngón tay cũng khẽ rung.

Tiết Nhất Nhất đau buồn nhắm mắt lại.

Sẽ định kỳ thay hoa hồng trắng tươi cho phòng cô, có thời gian rảnh sẽ ngồi canh cô uống thuốc bắc, bóc kẹo sữa cho cô, còn xoa bóp huyệt vị cho cô.

Anh nhìn khinh bỉ, cười chế giễu, giọng điệu mỉa mai: “Tiết Nhất Nhất, đây là người đàn ông mà em đã chọn đi Úc Nam cùng! Một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không thể cho em bất cứ thứ gì, lại không dám làm gì vì em, một, kẻ, yếu, đuối!”

Đôi mắt màu nhạt của cô gái cuối cùng cũng có cảm xúc.

Chương 69

Anh hơi dùng sức, Tiết Nhất Nhất nhẹ nhàng bay thẳng lên sofa.

Đó là một vẻ mặt đùa giỡn.

Sắc mặt của Tiết Nhất Nhất dịu đi, cầu xin ra hiệu: “Chú để cậu ấy đi, được không?”

Đèn chùm pha lê trên đầu chiếu lên những góc cạnh của những mảnh thủy tinh vỡ tạo ra những tia sáng sắc bén.

Nhân lúc công ty gần đây không có việc gì, anh định đưa cô đi dạo chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết Nhất Nhất thấy vậy liền định ngăn cản, người vừa mới có động tác đã bị Thi Cảnh không chút động tĩnh ôm chặt.

Điên thật rồi!!

Tay còn lại nắm chặt cằm cô nâng lên.

Giày da của người đàn ông nhẹ nhàng đá vào một mảnh thủy tinh vỡ trên nền nhà, giọng điệu bình tĩnh: “Mày ăn hết chỗ này đi, để chứng minh mày thật lòng thích cô ấy.”

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ kính, giòn giã và dồn dập.

Tiết Nhất Nhất lắc đầu.

Cô ra sức giãy giụa.

Đây chính là “cơ hội” mà anh ta nói.

Ngón tay của Thi Cảnh không kiểm soát được mà dùng sức.

Đúng là một kẻ điên!

Tiết Nhất Nhất lập tức định đẩy vòng tay của Thi Cảnh ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chưa kịp ngồi dậy anh đã quỳ một chân lên ghế, tay kia chống lên lưng ghế, cả người đè xuống trước mặt cô.

Khi nhìn thấy bức ảnh cô cất trong ngăn kéo không phải là chụp chung với anh, khi nhìn thấy nguyện vọng đại học mà cô đã dày công tính toán là muốn đi Úc Nam cùng người đàn ông khác…

Anh có thể cho tôi cái gì?

Phòng khách chỉ còn lại Thi Cảnh và Tiết Nhất Nhất.

Đặng Hồng Phi lồm cồm bò dậy, vừa lăn vừa chạy ra ngoài.

Đối với cô, đây chẳng phải là sự giam cầm, chẳng phải là sự giám sát sao?

Chỉ có anh và cô…

Cười đến mức lưng Tiết Nhất Nhất lạnh toát.

Không biết đã trải qua chuyện gì mà lại trở thành một kẻ điên như vậy!

Đặng Hồng Phi nhìn Tiết Nhất Nhất, cúi mi mắt, đưa tay ra nhặt thủy tinh, toàn thân run rẩy.

Thi Cảnh rất hài lòng với vẻ mặt của Tiết Nhất Nhất.

Thật sự luôn tốt hơn là giả vờ ngoan ngoãn.

Tên điên này!!!

Mọi thứ của ngày hôm đó như một giấc mơ hư ảo.

Những ngày qua giữ khoảng cách với anh, chỉ có anh ngốc nghếch nghĩ là tính nết con gái.

Anh cố tình coi đó như là sự đáp lại.

Cánh tay của Thi Cảnh vẫn vòng quanh Tiết Nhất Nhất, ép cô cùng anh đối diện với người trên đất: “Nhóc, mày thích cô ấy đến mức nào?”

Nước mắt của Tiết Nhất Nhất đột ngột ngừng lại.

Đặng Hồng Phi liếc nhìn những mảnh thủy tinh trên đất rồi lại ngẩng đầu nhìn Thi Cảnh.

Đến đây, cũng không còn gì để mất nữa, cô ra hiệu: “Cháu không thích chú.”

Thi Cảnh căng thẳng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó: “Sao lại nói vậy? Tôi đối với em chưa đủ tốt à?”

Khóe môi Thi Cảnh cong lên một cách thỏa mãn, buông ra một chữ: “Cút.”

Nhưng không sao.

Đặng Hồng Phi sợ hãi, rụt tay lại, co chân lùi ra sau, càng xa càng tốt.

Tiết Nhất Nhất hứa: “Đây là lần cuối cùng cháu gặp cậu ấy, cháu hứa.”

Chưa bao giờ được!

Nhưng chính ánh mắt vô hồn này lại dễ dàng kích động Thi Cảnh.

Cô khẽ nấc.

Thi Cảnh bỗng nhiên cong khóe miệng, ngón tay buông ra, sờ lên má cô: “Nói cho em biết thêm một chuyện.”

Mối quan hệ không thể phơi bày ra ánh sáng này bị người thứ ba nhìn thấy, Tiết Nhất Nhất chỉ cảm thấy nhục nhã.

Anh dám làm gì vì tôi?

Vẻ mặt vừa rồi còn thong thả, nay lại căng chặt.

Cô nhẹ nhàng nhìn anh.

Đồng tử của Tiết Nhất Nhất mở to, không tự chủ nhìn về phía Thi Cảnh.

Thậm chí, còn để A Long đích thân đưa đón Tiết Nhất Nhất đi tập xe.

Cằm của Tiết Nhất Nhất đau nhưng vẫn không né tránh.

Tiết Nhất Nhất hung hăng trừng mắt nhìn Thi Cảnh, người run rẩy theo tiếng sấm.

Cô đi đến trước cửa sổ, đặt bình hoa ra ngoài, đóng cửa sổ, bật điều hòa nhiệt độ lên cao nhất, sức gió cũng bật lên lớn nhất rồi đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Kế hoạch rời khỏi Bắc Đô của cô đến đây chính thức tan vỡ.

Nhưng càng giãy, bàn tay đang giữ sau gáy càng siết chặt.

Rất nhanh, anh lại nhếch miệng cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi người đàn ông ra khỏi phòng, Tiết Nhất Nhất đứng dậy, khóa trái cửa lại.

Tiết Nhất Nhất run rẩy đẩy Thi Cảnh ra, nặn ra nước mắt, ra hiệu: “Chú có thể tha cho cháu không?”

Thi Cảnh nhướn mày chờ đợi.

Tiếng sấm trầm đục nối tiếp nhau.

Hai người… (đọc tại Qidian-VP.com)

Điên rồi!

Acnes

Sức lực lớn đến mức Tiết Nhất Nhất co vai lại, nhíu mày.

Trên thế giới này, chỉ cần dính đến bốn chữ ‘việc do người làm’, Thi Cảnh tuyệt đối sẽ không buông tay.

Thi Cảnh nhìn vào đôi mắt màu nhạt của Tiết Nhất Nhất: “Không thích tôi, có thể; đừng thích người khác là được.”

Nhưng Tiết Nhất Nhất không bị vẻ bề ngoài làm cho mê muội.

Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngang tàng của người đàn ông, cố gắng kìm nén sự nhục nhã trong lòng.

Đôi môi của cả hai đều ướt át, ám muội đến khó tả.

Chẳng lẽ Thi Cảnh không biết sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Đặng Hồng Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, sốc đến mức không động đậy dù tay trên cổ đã nới lỏng.

Ngoài cửa sổ lóe lên một tia chớp bạc soi rõ khuôn mặt cô gái, làm nó càng thêm tái nhợt.

Thi Cảnh không phải là người vô tâm, biết Tiết Nhất Nhất tâm trạng không tốt.

Vậy thì anh thì sao?

Có gì mà được?

Tiết Nhất Nhất nghe những lời nói điên cuồng của Thi Cảnh, thật ra rất muốn hỏi anh.

Thi Cảnh vẫn đối xử rất tốt với Tiết Nhất Nhất.

Đôi mắt Tiết Nhất Nhất đỏ hoe, ngấn nước, hơi thở hổn hển, căm hận nhìn Thi Cảnh.

Thi Cảnh đại phát từ bi: “Thế này đi, tao cũng cho mày một cơ hội.”

Ngay từ đầu, là anh đã ép buộc.

Giọng điệu của Thi Cảnh dỗ dành: “Vẫn như trước đây đã nói, tôi sẽ mua cho em một căn nhà bên ngoài trường, được không?”

Tối hôm đó Thi Cảnh vừa xoa bóp huyệt vị cho Tiết Nhất Nhất vừa thông báo cho cô: “Thu dọn đồ đạc, sáng mai tôi đưa em đến biệt thự Bích Thủy, chúng ta chơi vài ngày.”

Cô chưa bao giờ nói thích anh.

Ngón tay chai sần nhẹ nhàng vuốt qua làn da mịn màng ấy.

Đặng Hồng Phi ngẩng đầu, ngoài sự sợ hãi vẫn là sợ hãi.

Mi mắt của Tiết Nhất Nhất run rẩy, ngoan ngoãn gật đầu.

Ăn đống thủy tinh đó sao?

Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa theo cửa sổ kính chảy xuống tạo thành những vệt nước uốn lượn, làm mờ đi cảnh vật bên ngoài.

Như một kẻ thống trị ngồi trên khán đài hoa lệ, chỉ cần một cái búng tay là có thể khơi mào một cuộc chiến sinh tử đẫm máu tàn khốc, coi đó như một màn trình diễn giải trí.

Để anh tức giận còn tốt hơn là khiến anh âm ỉ bực bội.

Anh hôn sâu lên, giọng điệu mơ hồ: “Ngoan…”

Giọng điệu tự nhiên như đang nói chuyện thường ngày: “Nguyện vọng đại học của em, tôi đã sửa lại cho em rồi.”

Nhưng Tiết Nhất Nhất không ngốc, sẽ không hỏi những câu hỏi vô nghĩa này, càng không chọn cách kích động kẻ điên trước mắt.

Thi Cảnh ôm đầu Tiết Nhất Nhất vào lòng, hôn l*n đ*nh tóc cô, ân cần nói: “Không phải em nói muốn học đại học bdJY, chuyên ngành công tác xã hội sao?”

Thi Cảnh với vẻ mặt ngang tàng, ngón tay hoàn toàn thả lỏng, Đặng Hồng Phi thân thể mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, ôm cổ họng ho sặc sụa.

Thi Cảnh dịu dàng nâng mặt Tiết Nhất Nhất, đôi môi nóng bỏng áp lên, hơi thở giao hòa: “Ở bên cạnh tôi, tôi đối xử tốt với em, ý định rời đi không được có lần sau.”

Cuối cùng, Thi Cảnh buông Tiết Nhất Nhất ra.

Sự việc đã đến nước này, không nên liên lụy người vô tội.

Nụ hôn cũng càng sâu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69