Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95
Trong bệnh viện trồng hoa cỏ cây cối, các tòa nhà đều có tường màu xanh nhạt, tạo cảm giác yên tĩnh và thoải mái.
Xe dừng trước đèn đỏ.
Chủ nhiệm Hoàng nói với Thi Cảnh: “Các bé đều là trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, do các trại trẻ mồ côi khác nhau gửi đến, hiện đang chờ phẫu thuật. Hai bé này bị khiếm thính, bé kia bị khiếm thị, phẫu thuật có thể cải thiện tình trạng bệnh của các bé.”
Thi Cảnh cạn lời: “Chỉ vậy mà vui vậy à?”
Tiết Nhất Nhất ra hiệu câu hỏi cuối cùng: “Hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi à?”
Xe bắt đầu chạy.
Tiết Nhất Nhất nhân cơ hội nịnh nọt: “Cháu đã đến bệnh viện bốn lần, đều là chủ nhiệm tiếp đón. Hôm nay bệnh viện nghe nói chú đến, viện trưởng lập tức gác lại công việc, vội vàng đến đây, chứng tỏ rất coi trọng chú, rất coi trọng Trung An Bảo.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 95
Cách hai lớp vải, Thi Cảnh vẫn có thể cảm nhận được những ngón tay của Tiết Nhất Nhất đang siết chặt cánh tay anh ngày càng chặt.
Tiết Nhất Nhất đặt điện thoại xuống, vui vẻ ra hiệu: “Người tiếp đón bên bệnh viện nói hôm nay viện trưởng sẽ đến, đích thân tiếp đãi chúng ta.”
Anh nhìn Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất ngẩn người hai giây rồi mở cửa ghế phụ, lên xe, thắt dây an toàn.
Cô ôm điện thoại nhắn tin qua lại với ai đó.
Thi Cảnh: “Ừm.”
Thi Cảnh chuyển chủ đề: “Vậy nên em mới dám đưa cho Trung An Bảo một bản kế hoạch thành lập quỹ từ thiện?”
Cửa sổ xe hạ xuống.
Xe khởi động.
Thi Cảnh liếc nhìn Tiết Nhất Nhất: “Tính chất doanh nghiệp của Trung An Bảo quyết định một số mảng nhât định không thể động vào.”
Bản kế hoạch xin quyên góp và bản kế hoạch thành lập quỹ từ thiện được nộp cùng lúc.
Họ đi tiếp qua vài phòng bệnh.
Sau đó khóe miệng cong lên, không hề hạ xuống.
Cô do dự hai giây rồi đi đến cửa trước, cúi người xuống.
Tiết Nhất Nhất đột nhiên giật mình, như một con nai nhỏ hoảng sợ co rúm lại sau lưng Thi Cảnh.
Mắt Tiết Nhất Nhất hơi mở to.
“Tôi đến để đưa tiền,” Thi Cảnh nói thẳng, “Không coi trọng sao mới lạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi Cảnh hiểu ra, gật đầu.
Cô cứ lén nhìn anh, còn vặn vẹo ngón tay, không phải là có chuyện muốn nói thì là gì?
Người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặc vest màu sáng, đeo kính gọng vàng, tóc tai chải chuốt gọn gàng.
Dove_Serum vùng da cánh
Tiết Nhất Nhất ngại ngùng cười, lắc đầu tỏ ý không cần khách sáo.
Thi Cảnh liếc nhìn phía trước xe, một tay đặt trên vô lăng, ngón tay chậm rãi gõ nhịp: “Em còn mười sáu giây.”
Ánh mắt Tiết Nhất Nhất đông cứng, đồng tử sững sờ, tay chân như bị đóng đinh, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Ba cô bé ở các độ tuổi khác nhau đang nằm trên giường.
Bên cạnh có tấm biển ghi: “Bệnh viện Nhi Thiên Thần.”
Sau khi bắt tay đơn giản, Quan Hãn Hải chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh Thi Cảnh, nhiệt tình đưa tay ra: “Cô chính là cô Tiết của Hội người khuyết tật phải không? Chủ nhiệm Hoàng đã nhắc đến cô với tôi mấy lần rồi, chuyện này phiền cô quá.”
Thi Cảnh liếc nhìn những đứa trẻ trên giường bệnh.
Thi Cảnh đưa tay phải ra, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Anh nhớ bác sĩ Từ nói tai của Tiết Nhất Nhất nếu được điều trị kịp thời sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Bước vào một phòng bệnh ba người.
Bàn tay lịch thiệp nhiệt tình giơ ra giữa không trung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chủ nhiệm Hoàng: “Bé trai này bị tai nạn xe, bố mẹ lấy tiền bồi thường rồi bỏ đi, giờ đang điều trị tiếp ở đây.”
Thi Cảnh đều thấy cả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần như áp vào tấm lưng rộng của anh, hai tay nắm chặt lấy cánh tay anh.
Người đi đầu khoảng 30 tuổi, mặc một bộ vest nữ trang trọng.
Đi tiếp về phía trước.
Mọi người ra khỏi phòng bệnh.
Thi Cảnh nói thẳng: “Bỏ cái ý định đó đi, Trung An Bảo sẽ không thành lập quỹ từ thiện công cộng.”
Cô cảm thấy Thi Cảnh có thể thực hiện được việc quyên góp đã là tốt lắm rồi.
Hai mươi mấy phút sau, xe dừng trước cửa Bệnh viện Nhi Thiên Thần.
Thi Cảnh dừng xe ở đèn đỏ, siết chặt quai hàm, liếc nhìn cô: “Đăng nhắn tin với ai vậy?”
Người không biết còn tưởng cô đang nhắn tin với ai chứ!
Chủ nhiệm Hoàng giới thiệu: “Các em nhỏ ở đây chủ yếu được tiếp nhận từ trại trẻ mồ côi hoặc các tổ chức từ thiện, cũng có một số em thuộc diện gia đình khó khăn.”
Tiết Nhất Nhất thất vọng gật đầu.
Tiết Nhất Nhất đang nhìn những đứa trẻ trên giường bệnh, đôi mắt nhạt màu khẽ run rẩy.
Thi Cảnh: “Phải xem hôm nay thế nào.”
Vì bên Trung An Bảo đã liên lạc, nói là muốn cô đi cùng.
Cô kéo cửa xe nhưng không mở được.
Ở cửa, một nhóm người tiến về phía chiếc xe.
Thi Cảnh đưa tay ra.
Tiết Nhất Nhất khựng lại.
Quan Hãn Hải cười gượng, càng đưa tay về phía trước, thân thiện gọi: “Cô Tiết?”
Cổng lớn được ghép từ những phiến đá trắng, trên đỉnh có chạm khắc phù điêu thiên thần.
Một lát sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt Tiết Nhất Nhất.
Thi Cảnh ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn Tiết Nhất Nhất.
Mọi người đều nhìn về phía Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất nhìn theo, phía trên giao lộ, con số màu đỏ đang đếm ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa đường, điện thoại của Tiết Nhất Nhất cứ rung liên tục.
Thi Cảnh liếc xéo: “Nói thừa!”
Thi Cảnh: “Mười lăm giây.”
Nhưng cô không đề cập.
Thi Cảnh hỏi: “Tại sao đều là bé gái?”
Nói thì nói vậy…
Tiết Nhất Nhất đã đợi sẵn ở cửa Hội người khuyết tật.
Thi Cảnh nghiêng đầu: “Muốn nói gì?”
Sảnh khám bệnh rộng rãi sáng sủa, trang trí nhiều tranh tường hoạt hình và búp bê.
Chủ nhiệm Hoàng dẫn Thi Cảnh đến cửa một phòng bệnh khác, bên trong có một cậu bé bị cụt hai chân đang nằm.
Không có ai bắt.
Tiết Nhất Nhất giải thích bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Bệnh viện hoàn toàn là phi lợi nhuận, chi phí lớn, tiền đều dùng cho những em nhỏ nên rất cần sự quyên góp định kỳ của các doanh nghiệp như Trung An Bảo.”
Trên hành lang treo những bức tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.
Nhịp gõ của ngón tay người đàn ông khớp với tốc độ nhảy số.
Chủ nhiệm Hoàng xin lỗi: “Tổng giám đốc Thi, viện trưởng của chúng tôi nghe nói anh đến đã đang trên đường đến đây rồi nhưng còn phải một lúc nữa, hay là tôi dẫn anh đi tham quan trước nhé?”
Thi Cảnh xuống xe.
Chủ nhiệm Hoàng thở dài: “Bé gái dễ bị bỏ rơi hơn, nếu lại còn bị khuyết tật nữ thì…”
Chủ nhiệm Hoàng lập tức giới thiệu: “Đó là viện trưởng của chúng tôi, Viện trưởng Quan.”
Thi Cảnh gật đầu.
Đèn đỏ kết thúc.
Tiết Nhất Nhất: “Ý là sau chuyến thăm hôm nay là có thể quyết định sao?”
Không có ai xuống xe.
Quan Hãn Hải từ xa đã giơ hai tay lên: “Tổng giám đốc Thi, xin chào, tôi là viện trưởng Bệnh viện Nhi Thiên Thần, Quan Hãn Hải, xin lỗi vì đến muộn.”
Ở đầu hành lang, một người đàn ông bước nhanh tới, theo sau là một trợ lý.
Mọi người cùng đi vào bệnh viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi Cảnh không biết Tiết Nhất Nhất có gì mà phải ngạc nhiên.
Đến khu phòng bệnh.
Chiều thứ 6.
Tiết Nhất Nhất đã hỏi xong những câu muốn hỏi, vỗ nhẹ vào ngực, lại có cảm giác căng thẳng như “sống sót sau kiếp nạn”.
Bệ cửa sổ đặt cây xanh, tường dán giấy dán tường hoạt hình, giường trải ga hoạt hình.
Tiết Nhất Nhất tranh thủ từng giây ra hiệu: “Bản kế hoạch đã được duyệt chưa ạ?”
Mọi người đi thang máy lên lầu.
Người phụ nữ này khéo ăn khéo nói thật, thảo nào khiến Tiết Nhất Nhất tận tâm tận lực như vậy.
Chủ nhiệm Hoàng dẫn đường giới thiệu: “Chúng tôi đặt ghế ngồi trẻ em ở khu chờ, bên kia còn có góc đọc sách nhỏ. Đa số các em đến đây không có cha mẹ, nên chúng tôi luôn cố gắng mang đến chút niềm vui cho các em.”
Tiết Nhất Nhất chủ động đi đến cửa sau xe.
Chủ nhiệm Hoàng lại thân mật ôm lấy tay Tiết Nhất Nhất, nắm chặt: “Nhất Nhất, tôi thay mặt bệnh viện cảm ơn sự giúp đỡ của Hội người khuyết tật đối với bệnh viện chúng tôi, cũng cảm ơn em đã hết lòng vì bệnh viện.”
Vừa đến gần, cô ấy liền nhiệt tình chào đón: “Tổng giám đốc Thi, xin chào, tôi họ Hoàng, thường phụ trách tiếp đón đối ngoại và quản lý hành chính nội bộ của bệnh viện, rất vui vì Trung An Bảo đã thấy được khó khăn của bệnh viện chúng tôi, đặc biệt cảm ơn anh đã đích thân đến thăm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.