Chương 13: Lần sau, tao phế ngũ chi mày
06h30 P.M
"Nhiêu đây là đủ rồi, nên quay về!" Vĩ Phàm một mình tản bộ trên phố, nhìn qua đám đông một lúc rồi buột miệng tự nói.
Cũng bởi vì không gặp được Khả Vi, nên Vĩ Phàm đã một mình đi dạo vài vòng quanh thành phố cho khuây khoả. Nói là được vài vòng, nhưng ít nhiều hắn đã đi hơn bốn tiếng đồng hồ rồi. Hắn một mình bước vô định qua từng ngõ ngách, đến những nơi đông người tụ tập, âu cũng là giúp cho bản thân tập quen dần với cái cảm giác hòa nhập với xung quanh. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, hắn hiện tại chỉ muốn trở lại cái cuộc sống như trước đây; không tự ti, không suy nghĩ tiêu cực, không tự khép mình lại một góc; hắn đơn giản là muốn từng bước bắt đầu lại từ đầu mà thôi.
Hiện tại, bầu trời phía trên có dấu hiệu sắp là chuyển mưa, Vĩ Phàm quyết định quay trở về nhà.
"Hừm! Cảm giác này, có người là đang theo dõi sao?" Vĩ Phàm nhỏ giọng tự nói, trong lời nói còn mang một chút ý vị dò xét.
Hắn chậm rãi trên con đường tấp nập người, một đoạn đường đi tới lại có cảm giác là đang có người phía sau theo dõi. Chính vì để xác minh, hắn liền rẽ vào một con đường khác ít người qua lại, tốc độ cũng giảm dần để tiện cho người đuổi kịp. Hắn muốn biết rõ người đeo bám là ai.
Lúc này Vĩ Phàm, nhìn như là một người rãnh rỗi vì cứ mãi đi lòng vòng, đôi lần hắn rẽ qua trái, rồi lại rẽ sang phải, cuối cùng là rẽ vào một ngõ cụt tối đen không một bóng người. Mà ngõ cụt này được xây ngăn cách bởi một bức tường gạch cao ba mét, đôi bên đều là tường kín của hai tòa nhà cao với bốn tầng. Có lẽ là hai tòa khách sạn chỉ hoạt động về đêm.
"Kẻ nào theo dõi? Ngô Hải sao?" Vĩ Phàm vẫn chậm rãi đi tới phía ngõ cụt, thì thầm tự hỏi. Mà ngay tại thời điểm Vĩ Phàm tự nói lên nghi hoặc của mình thì những tiếng bước chân cũng là chậm rãi tiến đến từ phía sau. Đồng thời từ phía sau, một giọng nói khá có phần quen thuộc, mang tất thảy là ngữ khí tiếu dung, bất ngờ phát ra.
"Tao nghĩ mày nên dừng lại ở đây là được rồi!"
Tất nhiên, người lên tiếng không ngoài ai khác mà chính là Ngô Hải. Hắn vẫn như trước đây, ăn mặc lịch thiệp với một bộ vest đen trên người, mái tóc đen mượt vuốt ngược, và vẫn mang trên mình là cái khí chất của giới thượng lưu. Bất quá lần này không chỉ mỗi hắn đến mà theo sau lại có thêm một nhóm mười người đàn ông lực lưỡng đeo kính râm, và tất thảy đều mang vest đen trên người.
"Ngô Hải, như vậy là có ý gì?" Vĩ Phàm quay lưng, đảo mắt nhìn một lượt mười người đàn ông, sau đó nhìn thẳng vào Ngô Hải mà gằn giọng.
Về phần Ngô Hải, lúc này hắn liền rút hai tay ra khỏi túi quần, cười khẩy lộ nguyên hàm răng trắng có vài cái còn được đính vàng, nhất thời lên tiếng hỏi ngược: "Mày còn hỏi tao là có ý gì? Nhìn như vậy rồi còn không biết rõ hay sao?"
"Haizz. Mày dám coi thường tao, khiến tao mất mặt giữa chốn đông người. Mà tính của tao lại cực kỳ đơn giản, người nào dám chọc giận tao thì chỉ có hai kết quả để lựa chọn. Một là s·ú·c sinh, hai là bỏ mạng..." Nói đến đây, Ngô Hải liền liếc nhìn Vĩ Phàm bằng nửa ánh mắt, sau một cái liếm môi, hắn lần nữa nói: "Năm năm trước tao đã cho mày làm s·ú·c sinh, mà mày vẫn chứng nào tật nấy … nên hiện tại, chỉ còn một sự lựa chọn cuối cùng thôi."
Như được báo trước, ngay khi Ngô Hải lời nói vừa rơi hạ, nhóm mười người đàn ông vest đen đã lập tức hùng hổ tiến đến. Nhóm người liền một hàng ngang đứng thẳng trước mặt Vĩ Phàm, mà hiện tại phía sau lại là ngõ cụt, điều này đã vô tình khiến Vĩ Phàm xem như là bị bao vây tại chính giữa.
"Vĩ Phàm, tao không nghĩ sau vụ đó mày vẫn có thể sống tốt luôn đấy! Sau bao năm chui rúc, dường như mày đã có một chút tài nghệ. Tao không rõ là mày đã học võ từ khi nào, nhưng một mình đánh với mười người này … mày chịu đựng được bao lâu đây? Ha ha ha." Ngô Hải phía sau nói, rồi khoái chí cười lớn.
"Hừ, vậy để tao xem, tụi mày đến đâu!" Vĩ Phàm hừ lạnh, sau đó thốt ra một lời không sợ hãi hướng về phía mười người đàn ông. Mặc dù bị đám người thẳng thừng đe dọa và bao vây, nhưng Vĩ Phàm lúc này vẫn không hề nao núng và e sợ. Đường nào cũng không thể hèn nhát chạy đi, mà chỉ với một đám vai u thịt bắp này, bản thân hắn vẫn là có thể tự lo.
Mà ngay khi Vĩ Phàm vừa dứt lời, một tên trong nhóm người liền đơn phương đi tới. Hắn một vòng qua lại và chăm chăm nhìn vào Vĩ Phàm để đánh giá, sau đó không hẹn trước mà lập tức tay không lao đến. Tuy nhiên, Vĩ Phàm lúc này lại không mấy quan tâm, nhất thời nhanh như chớp và dùng một bàn tay tát mạnh vào mặt người đàn ông, khiến hắn không kịp trở tay hay phản ứng lại. Đồng thời, ngay khi tên kia vẫn chưa kịp định thần sau cái tát, hắn lần nữa bị Vĩ Phàm táng mạnh thêm một cái như trời giáng vào hướng đối diện. Bởi vì lực tát quá nhanh và mạnh, tên này liền một đường té - ngã xuống mặt đất, b·ất t·ỉnh tại chỗ.
"Cùng lên đi!" Sau hai đòn đánh thần tốc, Vĩ Phàm bình thản lắc nhẹ cổ tay, hướng đến nhóm người mà khiêu khích.
Về phần nhóm người, sau khi nhìn thấy một màn nhanh như chớp đã hạ được người từ Vĩ Phàm, bọn họ liền gật đầu ra hiệu, đồng dạng cử thêm hai tên cứ thế lao đến - trên tay còn là mang lấy một con dao găm. Có lẽ bọn hắn vẫn nghĩ, là chỉ với hai tên đã đủ làm khó được Vĩ Phàm.
Hai tên bước đến ra hiệu cho nhau, rồi từ hai bên, bứt tốc lao đến. Bất quá ngay tại thời điểm hai người vừa tiến đến sát thân, Vĩ Phàm tại chỗ đứng nhất thời nhảy bật lên cao, tức khắc bay qua đầu hai người kia. Đồng thời hắn thật nhanh dùng hai tay, ngay lập tức nắm lấy đầu của cả hai và dùng lực đập mạnh chúng vào nhau.
"Bốp" thanh âm của hai vật cứng v·a c·hạm vào nhau, lại loáng thoáng nghe được đâu đó là tiếng hộp sọ nứt vỡ. Mặc dù đã cố gắng nhẹ tay nhưng hai người kia vẫn không chịu nổi sức ép, lập tức nằm lăn ra đất rồi ngất lịm đi, trên đầu còn là sưng lên một khối.
"Tụi mày còn đứng đó làm gì, cùng đến một lượt đi!" Vào đánh chưa được bao lâu ba người đã nhanh chóng nằm gục, Ngô Hải lúc này từ xa trông thấy thì liền tức giận và quát lớn.
"Khốn kh·iếp! Cái thằng này từ khi nào mà lợi hại như vậy?" Ngô Hải nghiến răng chửi nhỏ, còn là nhổ ra một mảng bọt nước.
Cùng lúc này, sau khi nghe thấy chỉ thị, nhóm người còn lại cũng liền tức tốc lao đến, đồng dạng là rút ra dao găm trên tay và lao lên không chút do dự.
"Hừ! Lần sau nếu kéo người đến, mày nên đem nhiều thêm một chút, có lẽ lúc đó sẽ làm khó được tao." Vĩ Phàm quát lớn, cùng lúc lao lên với tốc độ kinh người, khiến những người còn lại không kịp phản ứng. Thoáng chốc hiện lên là một khung cảnh hỗn loạn, cảnh bảy người đàn ông cùng đánh một người, à không, phải gọi là cảnh bảy tên cùng bị một người đánh mới đúng.
Vĩ Phàm không hề nương tay, mà hắn thật sự ra tay không khoan nhượng. Có người liền bị một đòn đánh bay, người b·ị đ·ánh ngất, một số lại bị Vĩ Phàm phế bỏ một trong tứ chi. Đối với Vĩ Phàm hiện tại mà nói, đối phó với một đám phàm nhân như thế này vẫn là một chuyện cực kì đơn giản. Bởi vì hiện nay bản thân hắn đã có nguyên lực làm phụ trợ, nên rất dễ dàng xử lý nhóm người mà không hề tốn sức, hay là gặp khó khăn gì.
Sau một hồi thời gian không lâu, tất cả nhóm người đều nằm la liệt trên mặt đất, không ai còn sức để đứng lên. Bọn họ thất bại toàn tập trong việc đối phó một người đàn ông. Mà một mình quan sát từ xa, Ngô Hải lúc này cũng là kinh ngạc. Hắn không thể ngờ một người bình thường lại có sức mạnh kinh khủng đến như vậy.
"Vĩ Phàm, mày không còn là người nữa rồi!" Ngô Hải hốt hoảng nói.
Về phần Vĩ Phàm, lúc này không một v·ết t·hương hay trầy xước trên người, sau khi hạ gục mười người đàn ông đã hướng ánh mắt nhìn thẳng vào Ngô Hải, tiếp đó từng bước tiến lại gần. Đồng thời, ngay khi nhìn rõ ánh mắt giận dữ của Vĩ Phàm đang chăm chú nhìn bản thân mình không rời, Ngô Hải đã lập tức nhặt lên con dao găm nằm trên mặt đất và đưa ra trước.
"Vĩ Phàm, mày đi c·hết đi cho tao!" Hắn quát lớn, mặc dù run rẩy nhưng vẫn theo bản năng mà lao đến. Cũng vào thời điểm này, Vĩ Phàm đứng đối diện đã nhất thời hừ lạnh một tiếng, rồi dùng một tay nắm lấy cổ tay của Ngô Hải, sau đó bóp mạnh. Điều này khiến cho Ngô Hải làm rơi xuống dao găm. Đồng thời Vĩ Phàm dùng thêm bàn tay còn lại, trực tiếp triển một lực vừa phải đấm mạnh vào mặt Ngô Hải. Lực chỉ vừa đủ để khiến hắn không ngất đi mà thôi.
Ngô Hải lập tức ngã lăn ra đất sau đòn đánh, mặt mày tái xanh không một giọt máu. Dường như đòn đánh đã phần nào lấy đi một nửa ý thức của hắn. Bất quá hắn chưa kịp định thần đã bị Vĩ Phàm lần nữa tiến đến, rồi nhấc lên cánh tay phải.
"Lần trước, bởi vì đông người nên tao chỉ là đánh cảnh cáo. Nhưng mày lại không biết sợ, vẫn chứng nào tật nấy đem người đến tìm tao. Hừ!"
Vừa dứt lời, Vĩ Phàm lập tức dùng lực bóp mạnh vào cổ tay Ngô Hải.
"Á, Vĩ Phàm, mày..." Ngô Hải bất lực không thể làm gì, chỉ biết một chỗ kêu lên thảm thiết. Hắn thật không có sức để mà chống chế.
"Lần này tao chỉ phế một chi của mày, nhưng lần sau, nếu mày còn có gan dám đến ... tao sẽ phế luôn ngũ chi của mày. Tao không còn là Vĩ Phàm như trước đây, tao không ngại g·iết người đâu!"
Nói xong lời đe dọa, Vĩ Phàm lần nữa dùng sức mà thẳng tay bóp mạnh. Dù cho Ngô Hải thất thanh kêu la thảm thiết, hắn vẫn không hề quan tâm đến.
"Răng rắc" hai tiếng vụn vỡ, kéo theo sau là tiếng người gào thét trong đêm tối. Cổ tay của Ngô Hải lập tức bị bóp nát như là một miếng xốp, da thịt vỡ ra khiến máu cứ thế chảy. Bởi vì quá đau đớn nên Ngô Hải cũng liền ngất lịm đi ngay sau đó.
Mọi chuyện coi như đã xong, Vĩ Phàm chậm rãi đứng lên rồi quay lưng rời đi. Tuy nhiên, khi hắn bước được vài bước thì thanh âm của Thần Khải nhất thời vang lên trong đầu.
"Ta nghĩ ngươi nên khử hết đám người này. Đã là kẻ thù thì phải thẳng tay tru sát, tránh hậu hoạn về sau."
"Ngươi nghĩ gì vậy? Ở nơi này bọn ta còn có luật pháp nên không thể g·iết người. Vả lại, tên phế vật như hắn thì làm gì được ta..." Vĩ Phàm chỉ dửng dưng đáp. Hắn suy nghĩ rất đơn giản, Ngô Hải chỉ là phàm nhân bình thường nên lấy cái gì để mà gây nguy hiểm cho hắn đây? Vả lại, nếu hắn g·iết Ngô Hải, việc đó chỉ tổ làm bẩn tay của hắn mà thôi.
G·i·ế·t người tự chuốc lấy tội, hắn vẫn là không nên.
"Tùy ngươi..." Thần Khải hời hợt. Cơ hồ là hắn nói đến đây lại muốn nói thêm một điều gì đó, nhưng suy nghĩ một lúc lại ngừng, đồng thời chỉ hy vọng là Vĩ Phàm sẽ không hối hận với cái quyết định của bản thân hắn lúc này.
Tiếp đó không xảy ra thêm gì, Vĩ Phàm liếc nhìn phía sau một lần nữa rồi mới sải bước rời khỏi ngõ tối.
***
11h00 P.M
Biệt phủ nhà họ Lý - Phòng Ngô Hải.
"Ai da, nhẹ tay một chút!"
Ngô Hải nằm trên giường lớn với một bên tay kín mít băng bó, có lẽ cánh tay đó đã bị cắt đi và thay bằng một loại hợp kim đặc biệt.
"Tên khốn đó, mối thù này Ngô Hải ta chắc chắn phải báo..."
Bởi vì bị Vĩ Phàm bóp nát cổ tay khiến xương bên trong vỡ vụn và không thể chữa lành. Ngô Hải hiện tại đã được bác sĩ phẫu thuật ngay trong đêm và nối lại bằng một loại hợp kim đặc biệt, xem như là cánh tay giả thay thế. Cũng vì mới được thay và còn chưa ngấm thuốc nên hắn vẫn cảm nhận rõ sự đau đớn, vẫn là khó hoạt động như bình thường.
"Tên khốn nạn đó! Lần sau phải mang theo càng nhiều người càng tốt, phải đánh cho hắn c·hết, phải phân thây hắn, phải băm nát hắn ra từng mảnh thì mới có thể nuốt trôi cục tức này." Ngô Hải nghiến răng, tức giận quát.
Nói qua một chút về Ngô Hải, hắn được sinh ra trong một gia đình quyền quý, từ nhỏ thực sự đã là ngậm thìa vàng, nhận được sự bảo bọc và nương chiều từ tất cả mọi người xung quanh. Gia đình hắn không chỉ giàu nứt đố đổ vách (giàu đến mức của cải không biết để đâu cho hết) mà còn là sở hữu nhất lượng thế lực lớn trong cả Nội thành trù phú này. Cũng vì thường xuyên được người nịnh bợ và bao che từ lúc tấm bé, nên tính cách của hắn sau khi trưởng thành lại có phần cực đoan và b·ạo l·ực. Cái tính cách nhu nhược, bệnh hoạn, không coi ai ra gì và còn thích c·ướp lấy đồ chơi từ tay của người… Đặc biệt, hắn lại có cái thú vui là vùi dập người khác. Từ trước đến nay người nào chọc giận hắn chỉ có hai kết quả, trở thành kẻ thanh bại danh liệt, hoặc là c·hết mà không chốn dung thân - bởi vì có cha hắn chống lưng nên hắn càng coi trời bằng vung.
"Anh bình tĩnh một chút đi!" Châu Diệp ngồi một bên nhẹ giọng. Hiện tại cô chỉ khoác lên người một bộ đồ ngủ lưới đen với những đường viền khiêu gợi, và có thể nhìn thấy cả nội y mỏng bên trong. Châu Diệp bề ngoài không chỉ sở hữu một gương mặt yêu diễm, mà cả cơ thể cũng không hề kém cạnh với dáng người nở nang. Cũng bởi vì chỉ khoác lên người một lớp vải mỏng, nên là không thể nào che đậy được gì, cả cơ thể với những đường cong quyến rũ cứ thế được khoe ra. Thật sự là khiến lòng người mờ ám mà mơ tưởng đến.
"Bình tĩnh? Em nghĩ anh phải như thế nào để bình tĩnh?" Ngô Hải tức giận, lớn tiếng quát. Thấy vậy, Châu Diệp một bên dỗ dành, nhẹ giọng như rót mật vào tai. "Em biết mà … em chỉ là không muốn anh nóng giận và làm ảnh hưởng đến lý trí mà thôi!"
"Vậy theo em, anh nên làm gì đây?" Ngô Hải lúc này trông như đứa trẻ lên ba, liền quay sang hiếu kỳ hỏi.
Kỳ thật từ khi quen biết Châu Diệp, cơ hồ Ngô Hải lúc nào gặp phải khó khăn đều sẽ nghe theo lời khuyên của ả và làm theo. Chưa bao giờ hắn thực sự tự ý làm một điều gì đó mà không lấy lời khuyên từ cô ta. Mặc dù rất khập khiễng nhưng quả thật hai con người này rất xứng đôi, người bám theo đàn ông vì vinh hoa phú quý, kẻ lại bám váy đàn bà không biết cầu tiến. Bất quá Ngô Hải có thể m·ưu đ·ồ, ngạo mạn và không coi ai ra gì, nhưng hắn nào đâu biết rằng, Châu Diệp cũng là ở phía sau lưng hắn mà làm chuyện mờ ám. Chỉ vì để thỏa mãn cái d·ụ·c vọng bệnh hoạn không thể kiềm chế, cô ta phía sau đã lén lút qua lại với bao người đàn ông khác. Có thể nói, chỉ tính riêng vệ sĩ bên trong nhà thì quá phân nữa là đã thỏa mãn cô ta hằng đêm rồi.
"Em không biết vì sao Vĩ Phàm ... vì sao mà hắn lại có thể lợi hại như vậy? Nhưng có điều..." Châu Diệp lúc này vừa nói, vừa vuốt ve cánh tay vẫn đang băng bó của Ngô Hải.
"Nhưng gì?" Ngô Hải nghe vậy liền có chút nôn nóng, đồng thời bàn tay còn đủ năm ngón cũng đã lẻn vào một điểm tối. Tiếp sau Châu Diệp khẽ cong môi để lộ gương mặt ửng hồng cao hứng, rồi thều thào nói nhỏ: "Chúng ... chúng ta đâu nhất thiết phải đối phó ... với Vĩ Phàm làm gì. Chúng ta chỉ cần ... làm hắn đau khổ là được rồi! Ví như..."
"Ý của em là?"
Sau câu hỏi của Ngô Hải, Châu Diệp đôi mắt ẩn một tia sắc lạnh liền ghé sát vào tai Ngô Hải và thì thầm.
"Ha ha, tốt! Thật sự rất tốt! Vĩ Phàm, để tao xem… Sẽ vui lắm đây! Ha ha." Được Châu Diệp gợi ý, Ngô Hải lúc này liền hiểu ra một điều gì đó, bất giác đã phá lên cười khoái chí.