Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 14: Một đêm mưa
Kể từ cái đêm Vĩ Phàm gặp mặt Ngô Hải, hiện tại cũng đã trôi qua được hai, ba ngày thời gian, và mọi thứ vẫn bình thường mà diễn ra. Nếu như trước đây Vĩ Phàm chỉ nhàm chán một chỗ rảnh rỗi, thì hiện tại hắn cũng một chỗ mà nhàm chán, nhưng lại là để tu hành. Ngoài thời gian hoạt động như bao phàm nhân khác, hết thảy thời gian còn lại là dành để thiền định, học hỏi và luyện tập trui rèn bản thân.
05h30 P.M
Lúc này, Vĩ Phàm với toàn thân ướt đẫm, chỉ là quấn khăn nửa người và bước ra từ nhà tắm. Sau một khoảng thời gian luyện tập chán chường, đây là khoảng thời gian mà hắn dành để nghỉ ngơi.
Hắn chậm rãi bước về phía cầu thang rồi một đường lên lại phòng.
Trong cái căn phòng tối đen ấy, hắn thẳng lưng ngồi xuống ghế tựa mềm, nhặt lên chiếc điện thoại nằm phía trên bàn máy tính, thật lâu không nói gì.
"Tinh" một thanh âm báo hiệu, kéo theo sau là màn hình điện thoại bỗng nhiên phát sáng. Có lẽ là một đoạn tin nhắn vừa được gửi đến.
-Khả Vi: Anh ăn gì chưa?
-Vĩ Phàm: À, anh cũng vừa mới.
-Khả Vi: [...]
-Vĩ Phàm: Mà khi nào em lên lại thành phố?
-Khả Vi: Hôm nay, khoảng 19 giờ...
-Khả Vi: Mà tối nay, chúng ta gặp nhau được không? Em có chuyện muốn nói.
-Khả Vi: Nhưng nếu anh bận việc, vậy hẹn một hôm nào khác cũng được...
-Vĩ Phàm: À không, anh không việc gì.
-Vĩ Phàm: Anh cũng có chuyện muốn gặp.
"Tối hôm nay sao?" Vĩ Phàm phía trên ghế tựa mềm nằm thẳng lưng, để tay lên trán rồi lên tiếng.
***
07h00 P.M
Lúc này, một cô gái trẻ vẫn đang từng bước chậm rãi trên phố, một mình kéo lê trên đường là chiếc va-li màu hồng nhạt. Mà thật hay, cô gái này cũng chính là Khả Vi.
Khả Vi hiện tại, mang lấy một thân mịn màng tuyết trắng người váy ngắn, duyên dáng thân hình một nắm bờ eo thon, hiện lên cái dáng người nhỏ nhắn thuần khiết, chỉ muốn ôm trọn vào lòng mà chở che.
Tóc xoăn đen nhánh bối lên, cùng với tử sắc cánh bướm bên tai một đôi trang sức hoa, lộ ra thập phần xinh đẹp và đáng yêu.
Đôi mắt như mặt nước mùa xuân, nõn nà gương mặt thục nữ với làn da trắng mịn, thật sự nhẹ nhàng mà thuần khiết đến cực hạn.
Khả Vi kéo lê chiếc va-li một bên đường, xung quanh là dòng người lui tới.
Vài ngày trước Khả Vi về quê thăm ngoại, nhưng vì một vài vấn đề gặp phải nên hôm nay cô mới có thể lên lại thành phố.
"Bạn gì ơi, ghé vào xem những mẫu kẹo sôcôla mới của bên mình này!" Một cô gái trẻ bán hàng bên vỉa hè lên tiếng gọi.
Đang trên đường nghe thấy tiếng gọi, Khả Vi đã quay lại nhìn, đồng thời với nụ cười nở trên môi, cô liền tiến lại gần. Tiếp theo, Khả Vi một lượt nhìn qua kệ hàng phía trên với nhiều loại kẹo trưng bày - tất thảy đều là sôcôla.
"Chính là kẹo tình nhân, dù sao hôm nay cũng là..." Nói rồi, Khả Vi liền một lượt nhìn qua quầy hàng. "Những mẫu này là tất cả rồi sao?"
"Đúng vậy!" Cô gái bán hàng gật đầu đáp, sau đó lại nói: "Trên đây đều là những mẫu đẹp nhất. Bạn có muốn chọn món nào không? Bạn yên tâm, chúng không ngọt lắm, chắc chắn người yêu bạn sẽ thích!"
"Có loại nào … bình thường hơn một chút, được không?" Nghe người giới thiệu, tia ửng hồng lập tức ẩn hiện trên gương mặt đáng yêu, Khả Vi chậm rãi hỏi.
Mà về phần cô gái bán hàng, vừa nhìn vào nét mặt của Khả Vi cô đã đoán ra được nguyên do, cũng liền gật đầu mỉm cười. Tiếp sau, cô một lượt nhìn qua sản phẩm trên kệ hàng rồi lấy lên hộp quà thắt nơ hồng, kích thước vừa bằng lòng bàn tay, đồng thời đưa ra trước cho Khả Vi.
"Đây, loại này có lẽ phù hợp với bạn."
Khả Vi lúc này nhận lấy, nhìn qua chiếc hộp nhỏ nhắn, đắn đo một đoạn thời gian, sau đó mới nhẹ giọng: "Mình ... mình sẽ lấy nó, bạn giúp mình gói lại nhé!"
"Được!"
Một lát sau, Khả Vi trên tay cầm lấy một túi quà và quay người rời đi.
"Cố lên nhé!" Phía sau, cô gái bán hàng liền lớn tiếng, lại mỉm cười cổ vũ. Thấy vậy, Khả Vi trên mặt càng thêm ửng hồng, ngại ngùng gật đầu rồi tiếp tục rời đi.
Trên đường đi tới, Khả Vi đôi lần tự nhiên cười nhẹ, đôi lần lại ngượng ngùng khó hiểu, thật sự trông rất đáng yêu.
07h10 P.M
Lúc này, trên đoạn đường vắng không người qua lại, ánh đèn đường chiếu sáng ở phía trên, Khả Vi vẫn một mình chậm rãi đi tới.
"Sắp về đến nhà rồi! Mình nên về trước hay là trực tiếp đến? Ừm, vẫn là nên về nhà trước thì hơn."
Nói xong, Khả Vi liền rẽ vào một con đường vắng như mọi khi. Mà đi được một đoạn thì phía trước cô nhất thời từ đâu xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Hắn đứng một bên đường, cúi gầm mặt và dựa sát vào tường. Người đàn ông ăn mặc rất rưới với thân thể gầy gò, khuôn mặt lấm lem và luôn nở trên môi là nụ cười quái dị. Mái tóc xơ rối che kính mặt, đôi lúc lại đưa cánh tay da bọc xương lên cổ mà gãi, thật sự nhìn như một con nghiện lâu năm.
Về phần Khả Vi, trông thấy như vậy liền cũng một phần lo lắng, nhưng vì phải nhanh trở về nên cô đã lấy hết dũng khí rồi nắm thật chặt va-li, nhanh chân một đường đi qua. Bất quá cứ ngỡ là có thể bình thường đi qua, thì đột nhiên từ phía sau, người đàn ông liền bất ngờ lên tiếng.
"Đêm hôm như thế này, sao lại một mình như vậy?"
Mặc dù nghe thấy tiếng, nhưng Khả Vi vẫn tỏ ra không hề quan tâm và thật nhanh rời khỏi.
Cô muốn nhanh chân rời khỏi nơi này ngay.
Tuy nhiên, ngay phía sau, người đàn ông không biết từ lúc nào đã một khắc lao nhanh đến. Bởi vì quá bất ngờ không kịp phản ứng, cô liền bị người đàn ông khóa lại hai tay, bịt chặt miệng và lôi vào một ngõ cụt tối đen ở bên cạnh.
Lúc này bên trong là ngõ cụt tối đen và xung quanh chỉ toàn rác thải.
Người đàn ông thật mạnh liền đẩy Khả Vi vào góc tường. Bị đẩy mạnh như vậy, cô cũng lập tức té - ngã trên mặt đất, sau một lúc mới chống tay và hốt hoảng ngồi dậy. Và ngay khi cô ấy định mở miệng la lên thì người đàn ông lại ra hiệu, tiếu dung khuôn mặt mà khẽ nói: "Xuỵt, đừng làm ồn!"
"Làm ơn tha cho tôi! Nếu anh cần tiền, tôi sẽ đưa cho anh hết. Làm ơn tha cho tôi!" Vì quá sợ hãi, Khả Vi lúc này lập tức lùi sát vào góc tường, toàn thân lấm lem, cô run rẩy và lên tiếng cầu xin. Dẫu sao Khả Vi là nữ nhân mềm yếu, nên cô không thể một mình kháng cự với sức của một người đàn ông trưởng thành, chỉ có thể bất lực cầu xin như vậy mà thôi.
"He he, đương nhiên là được!" Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu một góc cầu xin, gã đàn ông liền mỉm cười.
"Tôi … tôi sẽ gửi anh tiền..." Khả Vi vừa nói, vừa từ bên trong mang ra một ví tiền màu hồng nhỏ gọn - loại ví chỉ có một ngăn.
"Từ từ đã nào, tôi vẫn chưa nói hết..." Người đàn ông lần nữa tiếu dung. "Sẽ thả … nhưng sau khi anh thưởng thức xong vị ngon của em cái đã. Anh sẽ thả em đi thôi! He he..."
Vừa dứt lời, hắn xoa xoa hai bàn tay, sau đó liếm môi và thật mạnh nhảy bổ vào khống chế Khả Vi, rồi thật mạnh dùng sức mà lấn người cưỡng ép.
"Buông ra, làm ơn, làm ơn..."
Mặc cho cô có ra sức chống cự, nhưng với sức của gã đàn ông cũng đã quá đủ để khiến cô bất lực phản kháng. Hắn dùng hai tay khóa chặt cổ tay của cô, đồng thời kẹp lại hai chân hồng để cô không thể cựa quậy. Tiếp theo, hắn một bên mơn trớn gò má, rồi lấn người xuống phía dưới mà dùng lưỡi liếm láp như loài cầm thú.
Dường như Khả Vi hiện tại chỉ bất lực và chỉ có thể gào khóc mà thôi.
Nhưng ngay khi sắp rơi vào tuyệt vọng, cô liền nhìn thấy bên cạnh mình đang nằm là một mảnh kim loại nhỏ. Nhất thời không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô lập tức dùng miệng và cắn vào cỗ của gã đàn ông. Vì quá đau nên hắn liền nhanh chóng buông lỏng tay, thừa thời cơ này, Khả Vi vội nắm lấy thanh kim loại ấy và thật mạnh cắm sâu vào vai của gã.
"Á..." Hắn kêu đau một tiếng, cũng bất ngờ thả ra Khả Vi.
Thừa thời cơ, Khả Vi thật nhanh đẩy ra rồi nhanh chóng chạy đi.
"Có ai không? Làm ơn..." Khả Vi toàn thân lấm lem, váy ngắn xộc xệch, vừa chạy vừa kêu thất thanh trên con đường vắng. Bởi vì nơi này là con đường ít người qua lại, chưa kể hiện tại đang là ban đêm nên không ai nghe thấy lời kêu cứu.
Chạy được một đoạn không xa, Khả Vi vấp phải vật cản trên đường. Đồng thời vì quá bất ngờ, nên cô cũng liền ngã nhào trên mặt đường lợp nhựa. Mặc dù chân tay đã vài điểm trầy xước, còn là rướm máu, nhưng cô vẫn gắng gượng đứng lên và tiếp tục dùng hết sức bình sinh mà chạy.
"Vĩ Phàm... Cứu em..." Trong đầu cô lúc này chỉ có thể thì thầm mà gửi lời cầu cứu.
"Con khốn kia, mày mau đứng lại cho tao!" Từ phía sau, gã đàn ông quát lớn và thật nhanh đuổi theo. Dẫu cho mảnh kim loại vẫn còn đang gắn trên vai hắn, máu tươi cứ thế chảy xuôi, nhưng hắn vẫn không buông tha và không ngừng đuổi sát phía sau.
"Tao sẽ g·iết mày, con điếm thối tha, mau đứng lại!" Đôi mắt hắn xích hồng vì đau đớn, hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ là, "phải thật nhanh đuổi theo, phải bắt bằng được cô gái đang chạy trốn".
Hắn liền quát lớn: "Tao sẽ g·iết mày!"
Giọng của gã đàn ông ngày một gần hơn phía sau khiến cho Khả Vi càng hoảng sợ hơn. Tiếp đó cô đã lấy hết sức mình và chạy thẳng ra đường lớn, với hy vọng là sẽ có người bên ngoài giúp đỡ. Tuy nhiên khi lao nhanh ra giữa đường, Khả Vi lại không để ý rằng, ở phía trước đang lao với tốc độ cực nhanh là một chiếc xe bán tải màu đen. Mặc dù khoảng cách đủ xa để chiếc xe dừng lại, nhưng nào ngờ nó lại lao đến ngày một nhanh hơn.
Và cứ như thế, một tiếng "rầm" v·a c·hạm thật lớn, bất ngờ vang lên giữa màn đêm.
Cũng vì chiếc xe lao đến với tốc độ quá nhanh, nên Khả Vi không thể tránh kịp, điều này đã khiến cô bị đẩy văng sang một bên đường.
"Không ... không phải tôi ... thật không phải tôi…"
Gã đàn ông hiện tại, một bên đường chính mắt trông thấy cảnh tượng thì liền hốt hoảng chạy đi.
Cùng lúc này, chiếc xe bán tải cũng lập tức tăng ga rời đi, và chỉ để lại cô gái một mình nằm trên mặt đường lạnh lẽo.
Tiến lại gần, Khả Vi nằm bất động vì xương bên trong đã hoàn toàn gãy vụn. Máu từ miệng và bên tai nhỏ giọt chảy, hơi thở yếu ớt, có lẽ cô ấy sẽ không thể nào qua khỏi.
"Anh..."
Giờ đây, việc hô hấp của cô càng trở nên khó khăn hơn, máu từ hai bên mắt từ từ chảy ra như lệ, đôi mắt xanh biếc ấy cũng dần nhạt nhòa dưới màn đêm.
"Mình sắp phải đi rồi sao? Mình vẫn chưa ... nếu như em có thể mạnh mẽ … dám nói ra thì có lẽ… Em xin lỗi, em..."
Cô gắng gượng nói những lời mơ hồ, hoặc đó chỉ là những gì cô ấy thầm nghĩ mà thôi. Có lẽ cô ấy vẫn đang cảm thấy hối tiếc...
Thời gian từng giây, từng phút lại trôi qua thật chậm.
Thời điểm hiện tại, từ phía xa, cô liền mơ hồ trông thấy một bóng hình quen thuộc của một người vẫn đang cố gắng chạy thật nhanh đến. Không hiểu vì sao hay vì lý do gì mà cô biết đây không phải là ảo giác, cô thật sự biết rõ người đó là ai.
"Thấy anh thật tốt! Cảm ơn anh, nếu như có kiếp sau, em sẽ..."
Nói rồi, Khả Vi nở một nụ cười trên môi, hai mắt chậm rãi khép lại, máu trong hốc mắt cùng hàng lệ cứ thế rơi và hòa chung dưới màn mưa "lách tách" lạnh giá.
…
Quay về khoảng vài phút trước.
07h05 P.M
Lúc này, Vĩ Phàm đang một mình tản bộ trên con phố ở gần nhà, chậm rãi dạo bước trên con đường tấp nập người qua lại.
"Hừm? Sôcôla?" Trên đường đi tới, bởi vì nhìn thấy nơi đâu cũng là trưng bày sôcôla nên Vĩ Phàm buột miệng lên tiếng.
"Cola? Là cái gì?" Thần Khải bên trong dây chuyền hiếu kỳ truyền âm.
Mà được hỏi như vậy, Vĩ Phàm chỉ cười đáp: "Ngươi không biết, vậy để ta giới thiệu cho vài thứ."
"Cái này và cái này, đều là sôcôla. Ngươi hiện tại là hồn phách nên không thể nếm được, đồng dạng không cần quá nhiều quan tâm làm gì." Vĩ Phàm vừa chỉ vào những hộp quà đang trưng bày khắp đường phố, vừa hời hợt nói.
"Ngươi..."
"Êi, sao lại nổi giận rồi?" Vĩ Phàm thở dài, lại nói ngay: "Ta chỉ đùa ngươi một chút. Thật ra, hôm nay là ngày lễ tình nhân, mà lễ tình nhân thì phải có cái này. Phải rồi, ngươi cũng không hiểu lễ tình nhân là gì nhỉ?" Vĩ Phàm suy tư một lúc rồi đưa tay sờ cằm, nói tiếp: "Hừm! Hôm nay là ngày mà những cặp yêu nhau sẽ tặng thứ này cho đối phương, người nhận sẽ ăn thứ bên trong, nó rất ngon và ngọt. Như vậy đã hiểu chưa?"
"Thôi đủ rồi, ta không cần ngươi giải thích nữa!" Thần Khải ngăn lại những lời giải thích có nói cũng như không từ Vĩ Phàm. Mặc dù không hiểu lắm nhưng Thần Khải cũng một phần nào đó ngộ ra. Sau một lúc im lặng, hắn liền hỏi: "Vậy, hôm nay là ngày phu phụ sẽ tặng thứ này cho nhau ăn, đúng chứ?"
"Cũng gần như là vậy!"
Nghe vậy, Thần Khải lần nữa hiếu kỳ, lại hỏi: "Vậy, tại sao ngươi không lấy thứ đó để tặng cho cô gái kia?"
"Ừm, nhưng ta và Khả Vi không phải người yêu." Vĩ Phàm ngạc nhiên sau lời nói của Thần Khải, liền đáp.
Sau một tiếng "suy" Thần Khải phớt lờ những gì Vĩ Phàm đã nói và không lên tiếng nữa.
"Vĩ Phàm... Cứu em..."
"Thần Khải, có phải ngươi vừa nói với ta?" Dạo bước trên đường, một giọng nói bỗng nhiên lướt qua tai khiến Vĩ Phàm thoáng chốc ngẩn người, hắn vội vàng truyền âm.
Đang trên đường đi tới, Vĩ Phàm nhất thời nghe thấy ở đâu đó là một tiếng kêu cứu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Vĩ Phàm không hiểu vì lý do gì mà trong lòng lại thoáng lên cái cảm giác thấp thỏm lo âu.
Lúc này, mưa cũng đã bắt đầu rơi giữa màn đêm tĩnh mịch.
07h15 P.M
Màn đêm tĩnh mịch mưa rơi, ánh đèn vàng giữa đường le lói, Vĩ Phàm lúc này trong vô thức lê đôi chân và chạy dưới đường mưa.
Được một đoạn đường mơ hồ như vậy, hắn chạy đến một đoạn đường lớn không một bóng người, rồi phút chốc ngẩn người mà ngừng lại giữa đường, run rẩy và trừng lớn mắt nhìn về phía trước.
Hiện tại phía trước mắt hắn là một bóng dáng quen thuộc với váy ngắn đã nhuộm đỏ, đồng thời là một mình nằm yên bất động dưới màn mưa lạnh lẽo.
"Không ... đây không phải là thật!"
***********
*Hôm nay, tôi biết mình mất em (thơ do tác viết, bởi vì buồn quá không muốn tả nên làm thơ cho ngắn gọn một chút)
Mưa rơi... Mưa vẫn rơi...
.
Mưa vẫn rơi từng hạt
Ngoài này, trời vẫn mưa
Mưa của đêm lạnh lẽo
Thật khó nghe tiếng mưa.
.
Mưa như lớp bụi mờ
Hiện hữu giữa màn đêm
Qua bóng dáng xiêu vẹo
Của ánh đèn đường đêm.
.
Mưa lả tả trên áo
Thấm đẫm cả thân này
Toàn thân như siết lại
Vì lạnh giá cuối đêm.
.
Dòng nước trên đường vắng
Níu kéo đôi chân này
Nhưng vẫn nhấc từng bước
Bước với nỗi âu lo.
.
Tiếng em trong tiềm thức
Dẫn lối dưới đêm mưa
Sự bất an bất chợt
Hỏi em có dưới mưa?
...
Tôi thấy... Tôi thấy em...
.
Có phải đó là em
Đang ở trước lúc này
Với tấm thân ướt đẫm
Dưới con đường đêm mưa.
.
Dáng em vẫn như thế
Thon thả với váy dài
Với làn da trắng mịn
Chuyển dần dưới màn mưa...
.
Có phải em tô son?
Màu môi son đỏ thẫm
Nhuộm đỏ cả mặt đường
Lấm lem ướt váy em.
.
Mưa vẫn rơi như thế
Rơi cả trên mắt em
Có phải em đang khóc?
Với dòng lệ nhạt phai.
.
Mắt em hờ khép lại
Vì mệt nhọc phải không?
Hay là tôi mệt nhọc,
Mơ thấy em đêm mưa?
.
Những hạt mưa lả tả
Lại rơi trên vai này
Có phải tôi mệt nhọc?
Ngã quỵ dưới đường mưa.
...
Tiến đến... Tiến đến gần...
.
Toàn thân tôi lạnh cóng
Gắng gượng đến bên em
Vẫn âm thầm từng bước
Dưới cái lạnh đêm mưa.
.
Tôi chạm nhẹ vào em
Dưới trời mưa nặng hạt
Có lẽ em đang lạnh,
Tôi xin lỗi vì em!
.
Tôi ôm chặt thân em
Dưới màn đêm lạnh lẽo
Nỗi đau như thắt lại
Hãy nói chỉ là mơ!
.
Hạt mưa rơi trên mắt
Lại rơi trên môi em
Tôi vẫn để như thế
Em có giận tôi không?
.
Đêm mưa trời gào thét
Tôi ngước mắt nhìn mưa
Lòng hối tiếc muộn màng,
Thà rằng đừng "Thương em".
...
Hôm nay, tôi biết mình mất em...
- Bút Gãy -