Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Trả thù (kết thúc)

Chương 16: Trả thù (kết thúc)


Quay lại vài phút trước...

09h00 P.M

Lúc này, sau khi biết rõ chân tướng đằng sau c·ái c·hết của Khả Vi và bác Mạc Quân, Vĩ Phàm thật sự không thể kiềm chế bản thân. Hắn như là quỷ dữ, thẳng tay bóp nát cổ của người đàn ông theo dõi. Cùng với cơn hận thù bọc phát cực hạn, hắn liền trực tiếp đi tìm Ngô Hải.

"Ngô Hải, tao sẽ không tha cho mày, cho những ai dám cản tao. Hừ!"

Trên đoạn đường thật nhanh đi tới, băng qua dòng người tấp nập, Vĩ Phàm không còn chút nào e sợ - có thể nói là không còn quan tâm đến mạng người hay luật pháp tồn tại. Hắn hiện tại chỉ đơn giản nghĩ, là phải báo thù cho bằng được kẻ chủ mưu.

"Phải g·iết!"

Một đoạn thời gian chạy không ngừng nghĩ, hắn cuối cùng đã dừng lại trước cổng của một căn biệt phủ, mà đây chính là căn biệt phủ của nhà họ Lý.

Trước mắt hắn hiện lên là một căn biệt phủ rộng lớn và xa hoa. Một màu bạch sắc bao phủ, lại thật sự to lớn mà tham lam chiếm trọn không gian trong lòng thành phố chật hẹp người. Nhìn từ bên ngoài vào, căn biệt phủ hiện lên vẻ uy nghi, diễm lệ, bởi nét tinh tế trong lối kiến trúc mang hơi hướng Châu Âu - mang phong cách cổ điển, hoàng gia ở trong từng chi tiết vách tường, chóp mái và quang cảnh xung quanh. Ngoài ra, ban công và tường rào đều được đúc từ sắt, thép mang hoa văn nghệ thuật, càng thể hiện rõ cái sự uy nghi và diễm lệ ấy. Mà ở phía trên cao bao quát xuống, căn biệt phủ không khác gì một tòa lâu đài tráng lệ, bề thế, khoe ra cái quyền lực không gì sánh bằng của Lý gia.

Vĩ Phàm đứng trước, hai tay hắn siết chặt rồi căm hận nhìn. Đối với hắn, căn biệt phủ này không khác gì nơi ở của một lũ s·ú·c sinh đáng c·hết.

Nhất thời hắn nghiến răng.

"Thần Khải..."

"Haizz… Ngươi không cần phải cảm thấy tội lỗi, chỉ cần làm những gì bản thân cảm thấy đúng là được. Trên đời này, thần thánh cũng chỉ là những người cường đại đi lên. Luật cũng là do người cường đại sinh ra, đã vậy, ngươi còn việc gì phải lo sợ?" Thần Khải một hơi nói thẳng. Bởi vì hắn hiểu rõ hơn ai hết, chính là Vĩ Phàm sẽ làm cái gì tiếp theo. Mà đối với hắn, việc trả thù là điều tất yếu và nên làm.

Có thù tất báo, có họa cần phải diệt trừ mới là điều đúng đắn!

Mặc dù Vĩ Phàm chưa nói nhưng Thần Khải cũng đã đoán được, rằng đêm nay sẽ là một đêm máu chảy. Vĩ Phàm sẽ không nhân nhượng và chỉ muốn trả thù mà thôi.

Dù sao chỉ là sâu kiến, việc gì phải cảm thấy tội lỗi?

Thần Khải lại nói: "Lần này cũng là lần cuối ta nhắc nhở ngươi. Đã là kẻ thù thì không được nhân nhượng, bởi vì nhân nhượng là tự hại chính mình, tự hại những người mà ngươi yêu quý. Cuối cùng, ngươi nên cẩn trọng với những gì mình làm sau này, hãy nhớ kỹ!"

Được Thần Khải nhắc nhở, ánh mắt của Vĩ Phàm lúc này càng ẩn hiện thêm sự thù hận, nhưng đồng dạng mơ hồ là kiên định hơn trước. Hắn biết bản thân nên và phải làm gì.

"Vĩ Phàm này xin thề. Ta chắc chắn sẽ cường đại, và sẽ không mềm lòng. Ta … có ơn tất báo ... có thù … chỉ có c·hết!"

Dù người đời xem hắn nhẫn tâm hay cô độc, hắn cũng mặc.

"Khả Vi ... anh ... sẽ giúp em yên tâm an nghỉ."

Nói rồi, Vĩ Phàm chậm rãi tiến đến cánh cửa lớn của căn biệt phủ. Cánh cửa hoàn toàn làm bằng hợp kim ánh bạc, bịt kín bên ngoài là một lớp hoa văn phức tạp, đồng thời cao đến bốn mét, thật sự khủng bố như là cổng thành vậy. Mà hiện tại, hai bên đứng thẳng là hai người vest đen lực lưỡng, bên người thủ lấy v·ũ k·hí tầm xa, có lẽ đây là người gác cổng bên ngoài của Lý gia.

"Này, mày có biết nơi đây là đâu hay không? Đêm hôm khuya khoắt lại dám lảng vảng quanh đây. Muốn c·hết?" Nhìn thấy Vĩ Phàm đi đến với dáng vẻ khả nghi, cả hai liền tới gần ngăn cản. Tiếp theo, nhìn thấy Vĩ Phàm cúi gầm mặt không lên tiếng, một tên trong đó lần nữa quát: "Điếc không sợ s·ú·n·g hả?"

Về phần Vĩ Phàm, mặc cho vệ sĩ có hỏi hắn vẫn không để tâm nói lấy một lời, chỉ đứng đó và âm thầm tích tụ lực lượng ở hai bên bàn tay. Đồng thời sau một giây tích tụ, xung quanh lập tức ánh lên một lớp nguyên lực mờ nhạt như hơi lạnh, chậm rãi bao khỏa lại hai tay của hắn. Ngay sau đó, Vĩ Phàm nắm chặt hai tay rồi một tiếng quát lớn: "Cút!"

Tức khắc, hắn nhất thời tung ra hết thảy lực lượng, thật mạnh một cái, rồi đánh trực diện vào ngực của hai tên vệ sĩ phía trước. Bởi vì không còn kiềm chế, hai tên vệ sĩ bị dồn một lực bắn thẳng vào cửa lớn, gián tiếp tác động một lực và ngay lập tức làm sụp đổ cả rào chắn ở hai bên cửa. Cũng vì sức ép quá lớn, cánh cửa lớn nhất khắc phân thành hai mảnh, méo mó, rồi bay thẳng vào bên trong sân. Còn về phía hai người vệ sĩ, thân thể bọn họ đã mềm nhũn ra từ lâu, có lẽ cả hai cũng đã tức tưởi mà c·hết từ trước đó. Thật sự là đột tử!

Sau khi cánh cửa vừa được phá tung, Vĩ Phàm hừ lạnh một tiếng rồi sải bước tiến vào bên trong. Mà ánh mắt của hắn hiện tại lại xích hồng như loài hung thú, cơ hồ chỉ đang chực chờ để săn tìm con mồi.

Lại nói về Lý gia, mặc dù bề ngoài gia đình bọn họ thể hiện rõ bản chất giàu có và quyền lực, nhưng bên trong đồng dạng cũng đã đắc tội đến rất nhiều hạng người - từ những băng đảng lớn nhỏ cho đến người dân bần hàn. Bởi lẽ đó, vì sợ bị trả thù, nên bên trong biệt phủ Lý gia lúc nào cũng sẽ có vệ sĩ canh gác, túc trực xuyên suốt chỉ để mục đích bảo vệ. Tất nhiên, cũng vì Vĩ Phàm đã gây ra tiếng động quá lớn từ trước đó, nên nhất thời đã gây ra kinh động cho hết thảy vệ sĩ bên trong. Bọn họ đều nghe thấy và tức khắc chạy ra bên ngoài, xem hắn là kẻ địch cần phải loại bỏ.

Lúc này, một nhóm khoảng gần bốn mươi người vệ sĩ bên trong đã kéo đến đông đủ, hết thảy đều bận vest đen và mang lấy kính râm. Mà trên tay đám người tất thảy các loại v·ũ k·hí đều là có đủ; có dao găm, có rìu, cả s·ú·n·g...; không thiếu một món nào.

"Thằng khốn! Mày dám đến đây gây rối?" Một người đứng trong nhóm vệ sĩ khoát tay đi ra, lớn tiếng quát.

"Ngô Hải đâu?" Vĩ Phàm không mấy để tâm mà chỉ liếc nhìn nhóm người.

"Mày thật sự chán sống?" Người đàn ông lúc này rút ra dao găm, nắm chặt trên tay và chỉa thẳng về hướng Vĩ Phàm mà quát.

"Hừ, ra là tụi mày không muốn sống! Đã vậy, đừng trách tao. Cút!" Vĩ Phàm quát lớn, không do dự mà lập tức lao nhanh vào nhóm người. Để tránh mất thời gian không cần thiết, Vĩ Phàm đã ra tay rất nhanh. Hắn tức tốc lao đến nhấn mạnh đầu người đàn ông cầm dao xuống đất, sau đó c·ướp lấy và tặng thẳng cho hắn một vé về với tổ tiên. Đây là mạng người thứ tư Vĩ Phàm đã nhẫn tâm g·iết bỏ trong ngày, nhưng hắn vẫn không có ý định ngừng lại. Hắn chỉ muốn trả thù, mà nếu phải làm, đồng nghĩa với việc hắn phải ngừng lại đám người này trước.

Đối với hắn hiện tại, kẻ nào cản đường, kẻ đó chỉ có c·hết!

Cùng với dao găm dính máu trên tay, hắn thẳng tay tru sát toàn bộ những người nơi đây. Một cuộc t·hảm s·át cứ thế diễn ra trong đêm tối...

Máu đã chảy, nhưng kể cả vậy Vĩ Phàm cũng không cảm thấy sợ hãi hay băn khoăn. Hắn không hiểu vì sao mà bản thân lại không hề cảm thấy tội lỗi hay sợ hãi. Mặc cho hắn đã g·iết nhiều mạng người như vậy, nhưng bên trong hắn cũng không một gợn sóng. Có lẽ hắn đã quen với điều này chăng? Không, chỉ đơn giản là hắn vô cảm với đều này mà thôi.

Lạ thay, dù là một kẻ trước nay chưa từng có cái suy nghĩ làm hại hay tàn sát sinh linh, nhưng bây giờ lại nhẫn tâm và máu lạnh đến vậy.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, âm thanh gào thét cứ thế vang vọng như sấm rền.

***

Sau một khoảng thời gian dùng để giải quyết nhóm người bên ngoài, Vĩ Phàm chậm rãi tiến vào từng ngóc ngách bên trong biệt phủ Lý gia, chỉ để tìm kẻ hắn muốn báo thù. Vĩ Phàm hiện tại rất đơn giản nghĩ, người nào ngăn hắn chỉ có c·hết, mà đã g·iết là phải g·iết cho sạch. Hắn lúc này hiện lên đích thực là một con quỷ khát máu.

"Thật đáng tiếc!"

Nhất đoạn, khi Vĩ Phàm đang chậm rãi phía trên hành lang, thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong một căn phòng kín. Đồng dạng giọng nói phát ra từ bên trong không phải ai khác mà chính là của Ngô Hải và Châu Diệp. Bọn chúng vẫn ung dung, thẳng thừng nói rõ những thứ đã, và dự định gây ra cho Khả Vi và cha cô ấy. Bất quá bọn chúng vẫn không thể ngờ rằng, là ở ngoài kia đã có người hữu tâm nghe thấy hết thảy.

"Bọn mày đây rồi!" Theo đó khuôn mặt của Vĩ Phàm nhất thời tối sầm lại, hắn sải từng bước rồi tiến về phía căn phòng đối diện.

Vĩ Phàm ngừng lại bên ngoài cánh cửa gỗ, nắm thật chặt lại tay và lập tức dùng toàn lực để tung ra một đấm vào chính diện.

Cửa gỗ tan thành từng mảnh, Vĩ Phàm cứ thế lê đôi chân tiến vào bên trong.

"Chuyện gì?" Bên trong căn phòng lúc này, chấn động quá lớn đã khiến Ngô Hải và Châu Diệp cắt ngang cuộc vui, bọn họ cử chỉ bất ngờ và hơi có chút hoảng.

Một đoạn thời gian khói bụi dần lắng xuống, những mảnh vụn từ cửa gỗ nằm rải rác trên thảm đỏ. Mà hai người này vừa mới định thần lại thì liền nhìn thấy rõ một bóng người đang đứng ngay phía trước.

Lúc này, Ngô Hải cả kinh vì nhìn rõ dung mạo người đến, một lúc lại bật cười rồi thốt lên: "Ai dô, cứ nghĩ là người nào to gan. Lâu quá không gặp, hy vọng là mày vẫn ổn, Vĩ Phàm!"

Ngô Hải cười phá lên, "bạn gái và cha vợ mày dạo này khỏe chứ? Tao không ngờ là mày có gan lại dám một mình xông thẳng vào nhà tao luôn đấy!".

Cùng lúc, Châu Diệp một bên dáng người quyến rũ lập tức quấn lại khăn trắng, sau đó đưa ánh mắt vẫn còn cao hứng mà nhìn thẳng vào Vĩ Phàm.

"Ngô Hải, tại sao mày lại hại họ? Họ có thù oán gì với mày sao?" Vĩ Phàm không mấy quan tâm, chỉ nhìn thẳng vào Ngô Hải và gằn giọng hỏi.

"Hừ, đơn giản vì tao thích như vậy! Mà có vấn đề gì sao? Tao hại bọn chúng cũng là vì mày." Ngô Hải thẳng lưng ra ghế, công môi nói.

"Mà sao mày không đi chung với hai người kia luôn nhỉ? Người đâu?" Nói rồi, Ngô Hải lớn tiếng gọi người, nhưng đáp lại hắn chỉ là một khoảng không im lặng.

"Người đâu?"

Mặc cho hắn vẫn gọi lớn, bên ngoài vẫn không một bóng người tiến đến.

"Mày không cần phải gọi làm gì cho mất công. Nếu mày đã tự nhận tội thì tao cũng không còn nhiều lời để nói với mày, chuẩn bị chịu tội đi!" Vĩ Phàm vừa nói vừa rút ra con dao găm vẫn còn đang dính máu, đồng thời để lộ trên người là tấm thân nhuộm đỏ.

"Mày ... mày tính làm gì? Mày chán sống rồi? Mày dám g·iết người sao?" Ngô Hải có chút run sợ liền chỉ tay thẳng mặt Vĩ Phàm. Bình thường ở mọi hoàn cảnh, Ngô Hải thường cậy có vệ sĩ luôn túc trực, bảo vệ bên cạnh nên không coi ai ra gì, nhưng hiện tại lại khác, hắn biết không có vệ sĩ thì bản thân không thể làm gì được Vĩ Phàm. Hiện tại Vĩ Phàm trưng ra con dao đẫm máu và với những gì đang diễn ra, Ngô Hải đoán được, rằng tất thảy đám vệ sĩ bên ngoài đã bị Vĩ Phàm giải quyết từ lâu. Thời điểm này hắn sợ - sợ Vĩ Phàm thật sự sẽ đến lấy cái mạng c·h·ó của hắn.

Tiếp đó Vĩ Phàm cười nhẹ, chậm rãi tiến đến gần Ngô Hải và nói: "Ừm, tao đang sợ đấy! Sợ mày không chịu đựng được điều tao sắp phải làm với mày. Nhà mày khá là nhiều người nhưng chẳng ai chịu nhường đường cho tao đi cả. Dù gì tao với mày đã từng là bạn, cùng ôn lại chuyện xưa nào!"

Nói xong, Vĩ Phàm lao nhanh đến nắm lấy cổ tay phải của Ngô Hải, rồi không ngần ngại mà bóp nát cánh tay được làm bằng kim loại đó. Đồng thời, Ngô Hải cũng liền đưa tay trái lên để ngăn cản, nhưng chưa kịp chạm vào Vĩ Phàm thì đã…

"Xoẹt" một đường dao sắc lẻm cứ thế đi qua, cánh tay trái của Ngô Hải theo sau liền rơi bịch xuống sàn nhà.

"Á..." Ngô Hải trừng lớn mắt, khụy gối và kêu rên thảm thiết, trong khi phần cánh tay đứt lìa vẫn đang không ngừng rỉ máu.

Mà về phần Châu Diệp, cô chỉ đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng thì không dám tin vào những gì đã xảy ra, phút chốc liền sợ hãi rồi lại tiếp tục không dám tin vào mắt mình.

Thấy vậy, Vĩ Phàm lập tức thả những mảnh kim loại từ trên tay xuống, đồng thời liếc nhìn qua Châu Diệp, mặc cho Ngô Hải lúc này đang nằm rên và quằn quại dưới chân hắn. Máu từ cánh tay Ngô Hải vẫn không ngừng phun ra, loang lổ khắp sàn nhà.

"Đừng lại đây!" Châu Diệp hốt hoảng hét lớn, cô vội vàng lùi đến sát mép tường rồi lập tức ngồi khụy xuống.

Vĩ Phàm bỏ qua Ngô Hải và tiến đến gần Châu Diệp, nhất thời hỏi: "Cô sợ sao? Nếu cô biết sợ, vậy tại sao lại không biết thương xót cho người khác hả? Tại sao?"

Cứ ngỡ với những tình huống vừa rồi Châu Diệp sẽ sợ và trở nên đứng đắn hơn, bất quá Vĩ Phàm đã suy nghĩ nhiều, cơ hồ khuôn mặt của cô ta lại bắt đầu mang lấy một tia thay đổi. Cô vội vàng tiến tới và ôm chặt lấy chân của Vĩ Phàm, ngước nhìn hắn và tỏ ra ấm ức, nói: "Anh ... anh Vĩ Phàm ... không như anh nghĩ đâu. Thật sự không phải tại em..." Nói đến đây, cô chỉ thẳng vào mặt Ngô Hải và nói tiếp: "Là ... là hắn ... là hắn đã chủ mưu hết mọi chuyện. Em đã cố ngăn cản nhưng không được. Anh hãy tin em ... tin em đi!"

Châu Diệp bám víu lấy chân Vĩ Phàm, áp cả thân vào và không ngừng kể lễ, nhưng Vĩ Phàm chỉ im lặng rồi liếc nhìn, thật không dám tin vào mắt mình.

Thật sự là hạng người trơ trẽn!

Sau một hồi, Vĩ Phàm nương theo bất ngờ mỉm cười rồi cúi người xuống đỡ lấy Châu Diệp. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên chiếc cằm nhọn của cô và khẽ nói: "Thật sao? Vậy là do Ngô Hải đã làm hết thảy sao? Đáng ra em phải nói sớm hơn, bởi vì anh không muốn g·iết người vô tội đâu." Hắn ghé sát vào tai của Châu Diệp và nói tiếp: "Vậy anh sẽ tha cho em, nếu em dùng thứ này và phế hai chân của hắn, cho anh..."

Nói xong, hắn nhất thời đảo mắt sang Ngô Hải và đưa ra con dao găm nằm trên tay cho Châu Diệp.

Cô ta run rẩy cầm lấy con dao, chậm rãi tiến đến gần.

Nhìn rõ Châu Diệp không do dự mà nghe theo, Ngô Hải hốt hoảng quên đi cơn đau, lúc này lắp ba lắp bắp nói: "Châu Diệp? Em … em tính làm gì? Em..."

"Hừ, mày câm mồm! Cũng tại vì mày đã lừa gạt tao, khiến tao phải rời xa anh Vĩ Phàm..." Châu Diệp c·ướp lời, cô nhìn sang Vĩ Phàm. "Anh Vĩ Phàm, thật sự năm năm trước, chín Ngô Hải đã gài bẫy em, hắn đe dọa em phải phản bội anh, nếu không thì sẽ..."

Nhìn Châu Diệp cứ thế rơi lệ, Vĩ Phàm bình lặng nói: "Vậy sao? Vậy là anh đã trách lầm em rồi?"

Nghe vậy, Châu Diệp vội hỏi: "Vậy là anh tin em thật sao?"

"Từ trước đến nay anh vẫn như vậy mà! Em cũng hiểu rõ con người anh, không phải sao? Vậy giờ, chúng ta cùng nhau trả thù hắn, bởi vì lúc trước dám c·ướp em khỏi anh..." Vĩ Phàm bình thản đáp, đồng thời mơ hồ gợi ý.

Tiếp theo Châu Diệp gật đầu và cười nhẹ, sau đó quay lại nhìn Ngô Hải rồi từ từ tiến sát đến gần hắn. Cô thấp người ngồi xuống, nhất thời không do dự mà dùng dao và đâm liên tiếp vào hai bên chân của Ngô Hải.

Vì đã mất hai bên tay nên Ngô Hải không thể chống cự, và chỉ có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng mà thôi.

"Châu Diệp ... mày ... con đàn bà..." Hắn hét lên thảm thiết và không ngừng chửi rủa. Ngay sau đó, một tiếng "éc" từ phía Ngô Hải hét lên nhưng không thành tiếng, thật như loài s·ú·c sinh bị chọc tiết vậy.

Mà trong khi Ngô Hải vẫn đang không ngừng gào khóc và chửi rủa, Châu Diệp đã dùng con dao găm đâm thẳng vào miệng hắn. Tất nhiên, bị người thẳng tay dùng dao xoáy sâu vào miệng, lưỡi của Ngô Hải lập tức đứt lìa và rơi ra ngoài - máu từ miệng không ngừng chảy ra, lại một phần nhớp nháp từ bọt nước.

Cùng lúc, Vĩ Phàm trên ghế sô-pha thấy vậy chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền tỏ ra bình thường, không hề lên tiếng.

"Mày chửi nữa đi! Thằng khốn!" Châu Diệp trừng mắt, nhìn thẳng vào Ngô Hải rồi lớn tiếng quát.

"Anh Vĩ Phàm..." Châu Diệp quay lại nhìn Vĩ Phàm, đồng thời nhìn rõ Vĩ Phàm không có biểu hiện gì lại tiếp tục đâm từng nhát vào chân Ngô Hải.

Trong căn phòng mờ ảo tia hồng sắc, máu tươi bắn tung toé, đôi chân của Ngô Hải giờ đây chi chít những lỗ lớn như tổ ong. Hắn đau đớn nằm quằn lại như một con sâu chiếu, như là một con sâu bị liệt đi phần đuôi vậy.

Sau một hồi, Châu Diệp ngừng lại vì kiệt sức, tiếp đó trực tiếp tiến đến gần và thấp người dưới chân Vĩ Phàm, cả thân thể dựa vào chân hắn và nhẹ nhàng nói: "Anh Vĩ Phàm, em xin lỗi anh, nhiều lắm!"

Bất quá Vĩ Phàm không nói lời nào mà chỉ mỉm cười đỡ ả đứng lên, rồi không ngừng vuốt ve chiếc cằm nhỏ. Mà điều này càng khiến Châu Diệp càng thêm phần tự tin, cô mỉm cười rồi lấn người ngồi dậy và trưng ra cái dáng vẻ gợi tình trước mặt Vĩ Phàm. Mặc dù Ngô Hải vẫn còn ở đây, nhưng Châu Diệp vẫn không ngần ngại gỡ tấm khăn trên người và để lộ ra hết thảy cơ thể nóng bỏng, cứ thế ngồi trên chân và bắt đầu cử chỉ đụng chạm lên người Vĩ Phàm.

Nhưng ngay khi Châu Diệp chuẩn vị hôn môi, Vĩ Phàm đã bất ngờ đưa tay lên ngăn lại. Hắn di chuyển hai tay chạm vào gương mặt Châu Diệp, mỉm cười, sau đó thì thầm vào tai cô: "Lúc chúng ta quen nhau, bởi vì tôn trọng em nên anh chưa từng động chạm. Có lẽ lúc đó anh không xứng đáng, nhưng hiện tại … càng không xứng. Tiện nhân!"

"Rắc"

Chưa kịp định thần chuyện gì thì cả người Châu Diệp lập tức rơi bịch xuống sàn nhà, đôi mắt lúc này trừng lớn nhìn thẳng vào Vĩ Phàm, có lẽ đôi mắt ấy chứa đầy sự kinh hãi...

Cùng lúc, Ngô Hải mặc dù đau đớn nhưng hắn đã thấy hết tất cả. Hắn muốn nói gì đó nhưng không thể và chỉ bất lực bò lết trên sàn nhà, muốn chạy đi.

"Éc"

"Lần trước tao đã có nói qua, nếu lần sau mày còn dám đụng đến thì tao sẽ phế luôn ngũ chi của mày mà nhỉ?" Vĩ Phàm tiến lại gần Ngô Hải, lập tức nói khẽ bên tai. Tiếp đó hắn nhặt lên con dao vẫn còn đang dính máu rồi gằn giọng: "Đáng ra tao nên mang tụi mày đến trước mộ của cô ấy để xin lỗi, nhưng tao đã nghĩ lại..." Hắn cúi xuống nắm đầu Ngô Hải. "Bởi vì là thiên thần nên tao không muốn cho cô ấy nhìn thấy … nhìn thấy con ác quỷ mang tên Vĩ Phàm..."

Cơn giông rền vang dưới màn đêm như là tiếng than khóc, báo hiệu cho một đêm đẫm máu đã trôi qua.


«Mãi về sau này, tại chính căn biệt phủ bỏ hoang, người ta thường đồn thổi một câu chuyện đô thị rằng: Tại một biệt phủ bỏ hoang, người ta thường nghe thấy tiếng than khóc, tiếng kêu gào thảm thiết của những oan hồn vất vưởng ở nơi đây, và câu chuyện bi kịch đằng sau đã khiến nhiều người phải m·ất m·ạng...»

Chương 16: Trả thù (kết thúc)