Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 17: Huyết Khải Tru Thiên
Giữa màn đêm tĩnh mịch, Vĩ Phàm bất động mà đứng, đồng thời đưa ánh mắt vô hồn nhìn thẳng lên trời. Hắn toàn thân lấm lem, hai tay dính đầy máu tươi cứ thế siết chặt. Hắn hiện tại hiện lên như là quỷ dữ, một con quỷ chỉ biết g·iết người không gớm tay.
Sau khi giải quyết xong tất thảy mọi chuyện, Vĩ Phàm chậm rãi sải từng bước rời khỏi phòng, rồi di chuyển dọc hành lang trong vô thức, đến giữa sân vườn mới thực sự là ngừng lại. Mà nằm trên mặt đất lúc này là hàng chục t·hi t·hể đã nguội lạnh, toàn thân rướm máu, chúng cứ thế chất thành đống. Bất quá Vĩ Phàm vẫn bình thản, có lẽ trong tâm hắn thật sự không tồn tại một tia cảm giác tội lỗi nào.
"Lên rồi sao? Luyện Thể tầng thứ năm."
Bầu trời sấm chớp bắt đầu rền vang, Vĩ Phàm vẫn vô thức đứng đó, đồng thời xung quanh thân lại được bao khỏa bởi một lớp nguyên khí mờ nhạt. Trong phút chốc, cả thân thể Vĩ Phàm mơ hồ đã thay đổi một tia hương vị. Ngoại hình của hắn dần trở nên tươi sáng và rắn chắc hơn trước.
"Đã đột phá..." Nói rồi, Vĩ Phàm nhìn đôi bàn tay dính đầy máu của mình, gương mặt vẫn tự nhiên như thường. "Không ngờ ta lại thăng cấp sau khi đã g·iết nhiều mạng người như vậy … thật trớ trêu!"
Mặc dù là báo thù, nhưng không thể phủ nhận Vĩ Phàm đã nhẫn tâm ra tay hạ sát rất nhiều mạng người, cũng có thể trong số đó chỉ là người vô tội. Hắn ở thời điểm đó không thể nào kiềm chế lại cơn nóng giận đã đạt mức cực hạn, trong đầu hắn lúc đó chỉ có g·iết và g·iết thêm mà thôi. Đối với hắn lúc này, dẫu cho cơn giận đã nguôi ngoai, nhưng cái cảm giác tội lỗi vẫn chưa từng tồn tại.
Hắn thật sự nghĩ rằng, đây chính là bản năng vốn có của hắn.
"Thần Khải, có phải ta rất tàn nhẫn?" Vĩ Phàm siết chặt lại tay cho đến khi chảy máu. "Lúc đầu ta chỉ nghĩ bởi vì cơn nóng giận nên mới, nhưng thực ra nó giống như bản năng vậy. Ta cảm thấy sung sướng khi thăng cấp, nhưng lại không cảm thấy gì mặc dù đã..."
"Ta không thể trả lời và không thể phán xét việc người làm là đúng hay sai. Ta chỉ biết trên đời này, thứ cần quan tâm nhất chính là lợi ích của bản thân. Ngươi chỉ cần nhớ như vậy là được!" Nhận thấy Vĩ Phàm đang mông lung trong đầu về cái quyết định của mình, Thần Khải chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Đồng thời nhận được câu trả lời hời hợt này của Thần Khải, Vĩ Phàm lạ thay lại không hỏi gì thêm. Hắn chỉ thở dài, chậm rãi và rồi từng bước rời đi.
Có thể lời nói của Thần Khải đã làm phần nào trong hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn, hoặc có lẽ … trong đầu hắn đã bắt đầu hình thành những suy nghĩ cực đoan, để phần nào lấp liếm những gì bản thân đã gây ra. Quả thật, điều đó không một ai có thể biết rõ cả.
Tuy nhiên, khi hắn bước được vài bước di chuyển, trong vô thức lại cảm thấy cả cơ thể bắt đầu bị kéo xuống, và ngay lập tức cả thân thể trực tiếp đổ gục xuống, không thể dùng lực mà đứng lên. Đồng dạng ngực hắn lúc này cũng nóng rang như lửa đốt, và vì quá đau đớn, hắn đã nhất thời quát lớn: "Á. Sao lại nóng như vậy?"
Sợi dây chuyền hồng ngọc trước ngực đột nhiên tỏa ra hào quang xích sắc, kéo theo sau là sức nặng không thể chống cự và một lượng nhiệt nóng như lửa đốt tỏa ra không ngừng.
"Là sợi dây chuyền..." Vĩ Phàm lúc này nắm chặt sợi dây chuyền hồng ngọc, lớn tiếng hỏi: "Thần Khải? Chuyện gì đang xảy ra?"
Cơn nóng cứ như thiêu đốt cả nhục thân, hắn cố gắng nắm chặt, tìm cách tháo bỏ sợi dây chuyền xuống nhưng lại không thể, sức nóng khủng kh·iếp đã khiến hai tay hắn bị b·ỏng n·ặng.
Vĩ Phàm buông tay, nằm quằn quại trên mặt đất mà gào thét.
"Ngươi sao rồi? Chuyện gì đang xảy ra? Vĩ Phàm?" Thần Khải kinh ngạc, hắn thật sự không hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Cùng lúc này, sợi dây chuyền lần nữa dị động, nhưng không phải là xuyên không, mà hiện tại nó dị động là để thiêu đốt Vĩ Phàm. Đồng thời vì quá đau đớn nên Vĩ Phàm không thể nghe thấy lời nói của Thần Khải, hắn nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhăn lại hiện rõ sự thống khổ. Mà viên hồng ngọc trước ngực lại không ngừng tỏa ra tia sáng màu đỏ, càng lúc lại càng đỏ thẫm như máu.
"Á..."
Bên trong cơ thể Vĩ Phàm, các mạch máu, xương cốt và lục phủ ngũ tạng thật sự như muốn nổ bể ra tới.
Cơn đau chỉ muốn c·hết đi để giải tỏa.
Một đoạn thời gian như thế, thời gian xung quanh cứ như ngưng động lại, mà Vĩ Phàm cũng đã ngất đi ngay sau đó. Mọi không thời gian xung quanh Vĩ Phàm dường như là ngừng lại hoàn toàn, tất thảy các thiết bị hiện đại trong bán kính 10km không hiểu vì sao mà đồng loạt nổ tung. Và sau khi thời gian hoàn toàn ngưng động, sợi dây chuyền mới bắt đầu ngừng lại dị động.
***
Vĩ Phàm b·ất t·ỉnh, nằm trên mặt đất không biết đã trôi qua được bao lâu thời gian.
Lúc này, dường như thời gian xung quanh đã bình thường hoạt động...
"Vĩ Phàm? Vĩ Phàm? Mau tỉnh lại!"
Trong mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, Vĩ Phàm mệt nhọc cử động thân thể. Cả đầu đau như búa bổ, Vĩ Phàm loạng choạng ôm đầu ngồi dậy.
"Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh, mà ngươi sao rồi?" Thần Khải nhẹ nhõm liền lên tiếng hỏi.
"Đầu ta hiện tại còn rất đau, nhưng chuyện lúc nãy là sao? Sợi dây chuyền sao lại nóng đến như vậy?"
"Ngươi nói mớ cái gì vậy?" Thần Khải không hiểu chuyện gì, chỉ nhàn nhạt hỏi.
"Còn là gì nữa, lúc nãy đấy! Dây chuyền dị động, phát sáng này, cực nóng này, ta cứ như muốn c·hết đi. Cuối cùng chuyện gì xảy ra?" Nghe vậy, Thần Khải hiện tại vẫn là không hiểu. "Dị động? Ngươi g·iết nhiều người nên phát rồ sao? Cái gì dị động ở đây? Ngươi a ngươi, tự nhiên lại bất thình lình hôn mê rồi một giấc mà ngủ gần năm phút..."
"Năm phút?" Cơ hồ Vĩ Phàm có hơi bất ngờ khi biết bản thân đã tự động b·ất t·ỉnh. Tiếp đó hắn thầm nói: "Không đúng! Mặc dù b·ất t·ỉnh, nhưng mình lại có cảm giác đã b·ất t·ỉnh khá lâu rồi, ít nhất là khoảng hai ngày thời gian. Thần Khải hắn không biết chuyện gì thật sao?"
Đồng thời nhận thấy Thần Khải không hề nhớ một chút gì về chuyện dây chuyền dị động, Vĩ Phàm mới lần nữa hỏi: "Thần Khải, ta thật sự chỉ mới năm phút sao?"
"Ừm!" Thần Khải xác thực, trực tiếp nói: "Ngươi chuẩn bị rời đi thì tự động ngã xuống, ta lo lắng nên mới gọi ngươi. Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là thứ nằm trên tay ngươi kìa."
Nghe Thần Khải nói như vậy, Vĩ Phàm cũng lập tức nhìn xuống tay mình. Hiện tại, hắn đang cầm trên tay là một chiếc rương, kích thước chỉ vừa đủ nằm lòng bàn tay, mang một màu đỏ tươi, bên ngoài lại khắc họa là những ký tự kỳ lạ.
"Thần Khải, như vậy là sao?" Vĩ Phàm liền đưa chiếc rương lên cao, hiếu kỳ hỏi. Dường như sự hiện diện của chiếc rương đã khiến Vĩ Phàm quên đi việc bản thân vì sao b·ất t·ỉnh.
"Ngay sau khi ngươi ngã xuống đất, sợi dây chuyền lập tức một tia phát sáng và chiếc rương này cũng từ đó mà hiện ra. Ta đồng dạng không rõ nguyên do là vì sao..." Thần Khải trầm tư một lúc liền nói.
Mà nghe xong tất thảy, Vĩ Phàm mới âm thầm nghĩ: "Vậy là Thần Khải thật sự không biết về việc dây chuyền t·ra t·ấn mình. Mình mơ thật sao? Thôi, khó quá cho qua vậy!" Tiếp đó hắn lên tiếng hỏi: "Vậy, chiếc rương này là sao? Ngươi có biết?"
"Ta cũng không rõ chiếc rương này vì sao lại bên trong dây chuyền thoát ra. Nhưng ta chắc chắn, là ở bên trong có chứa một môn tuyệt học công pháp."
Nghe thấy Thần Khải nhắc đến "tuyệt học công pháp" Vĩ Phàm bất ngờ há miệng kinh ngạc.
"Thật sao? Nhưng sao ngươi lại biết?"
"Bởi vì ta đã từng nghiên cứu qua!" Nhìn rõ Vĩ Phàm có lẽ là chưa hiểu, Thần Khải thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Cũng là nên nói cho ngươi..."
Kỳ thật, sợi dây chuyền mà Vĩ Phàm đang đeo cũng không hoàn toàn là của Thần Khải, hắn chỉ vô tình có được nó trong một lần tình cờ khám phá ra vùng không gian hỗn loạn mà thôi. Nói đúng hơn là tại một lần hắn đơn độc khám phá ra "lăng mộ thượng cổ".
Lần đó, khi Thần Khải lịch luyện tại một vùng di tích, được đồn thổi là mộ phần của một vị đại năng nào đó. Tại thời điểm này, hắn đã tình cờ bị cuốn vào một vùng không gian hỗn loạn, mà ở nơi này, dường như đã tự hình thành một thế giới riêng biệt. Hắn lang thang ở không gian trong suốt mười năm thời gian mới thực sự phát hiện sợi dây chuyền hồng ngọc này. Đồng thời lại tốn thêm hai mươi năm thời gian chỉ để nghiên cứu. Sau hơn ngần ấy năm, hắn mới phát hiện bên trong sợi dây chuyền có chứa một vùng không gian ngưng động rộng lớn, mọi thứ bên trong đều chỉ là khoảng không trắng vô tận và thời gian cũng không hề tồn tại. Hắn sâu hơn nghiên cứu lại phát hiện phía cuối vùng không gian đó tồn tại một khoảng không có chứa cầm chế, chứa đựng bên trong rất nhiều bảo rương tương tự.
"Bởi vì cầm chế quá phức tạp nên ta chỉ may mắn lấy ra được chiếc rương này, nhưng không biết cách để mở ra..." Thần Khải thở dài: "Haizz… Chuyện phía sau thì ngươi cũng biết rõ. Ta bị nhóm người đuổi g·iết rồi tự bạo, cuối cùng thoát c·hết nhưng bị chính sợi dây chuyền này phong cấm hồn phách ở bên trong. Cũng nhờ như vậy nên mới sống tới hôm nay!"
"Vậy, tại sao lại là ta? Chiếc rương này?" Vĩ Phàm nhất thời hiếu kỳ.
Mà về phần Thần Khải, hắn chỉ nhàn nhạt: "Ta cũng không hiểu rõ để chắc chắn giải thích. Ngươi hiện tại là chủ nhân, có lẽ là..."
Thần Khải định nói, có lẽ là nó một phần nào đó liên quan đến thân thế của Vĩ Phàm, hoặc đơn giản chỉ là cơ duyên. Hắn thật sự không dám chắc về sự kỳ lạ này.
Ngay sau Thần Khải ho khan rồi nói: "Chuyện đó để sau rồi tìm hiểu, ta sẽ nghiên cứu thêm về nó."
"Vậy còn chiếc rương này?" Sau câu hỏi từ Vĩ Phàm, Thần Khải vẫn chỉ biểu hiện hời hợt. "Ngươi cứ tìm cách mở ra xem, dù sao nó cũng một phần vì ngươi mà xuất hiện."
Nói thì nói vậy, nhưng Thần Khải ở cảnh giới xuất quỷ nhập thần đó cũng không cách nào mở ra được, vậy Vĩ Phàm đơn nhiên cũng là không thể. Một phàm nhân mới chập chững bước vào con đường tu tiên, lấy thần thông ở đâu mà đòi mở ra vật phẩm của thần? Mở ra chỉ là chuyện viển vông.
"Mở được rồi! Đúng là công pháp thật!" Nhất thời Vĩ Phàm một câu liền nói.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Thần Khải đồng dạng là không hiểu, bất ngờ hỏi. Mà lúc này, Vĩ Phàm tay liền đung đưa chiếc rương giờ đã trống rỗng, chỉ thản nhiên đáp: "Thì ngươi xem, ta mở được cái rương này, công pháp bên trong cũng học xong rồi!"
"Cái gì? Sao có thể? Ngươi làm cách nào?" Thần Khải như là đang trợn mắt.
"Kỳ thật cũng không có cái gì khó khăn, ta chỉ đơn giản mở ra rương, mà mở được thì công pháp cũng tự động học xong." Vừa nói Vĩ Phàm vừa đưa tay lên gãi đầu, hắn vô tư giải đáp.
-_-
Thật vậy, Vĩ Phàm chỉ cầm lên chiếc rương và thử mở ra xem sao. Hắn chỉ dùng nhẹ một lực đã có thể mở ra ngay lần đầu. Mà mở ra được thì vô số những ký tự kỳ lạ không ngừng khắc ấn vào não hải của hắn. Hắn cũng không hiểu rõ, chỉ biết là môn tuyệt học công pháp mà Thần Khải nhắc đến hắn đã một khắc học xong.
Môn công pháp được gọi là "Huyết Khải Tru Thiên". Chia ra ba quyển hết thảy, quyển đầu mang tên "Hấp Huyết Thống" thứ hai là "Nộ Huyết" và cuối cùng quyển ba chỉ đơn giản là "Huyết Khải Tru Thiên". Mặc dù quyển thứ ba Vĩ Phàm vẫn chưa mường tượng ra được, nhưng hai quyển đầu lại tương đối hiểu rõ.
"Hấp Huyết Thống" bên trong cơ thể từ đây tạo thành một bể chứa, giúp người tu luyện c·ướp đoạt, hấp thu khí huyết của đối phương để tăng cường khí huyết và tu vi bản thân. Còn có khả năng xuất huyết để tạo thành v·ũ k·hí, dùng để t·ấn c·ông như một món pháp khí thông thường.
"Nộ Huyết" đặc biệt hơn với ba chiêu thức thực chiến. Chiêu thứ nhất là "Huyết Trảo" dùng một lượng máu huyễn hóa từ tay tạo thành trảo để công kích. Chiêu thứ hai là "Huyết Ấn" tạo thành một tia ấn ký bằng máu, thật mạnh công kích. Cuối cùng là "Huyết Nộ" thúc đẩy và dùng một lượng khí huyết để tăng thực lực bản thân trong một khoảng thời gian, có thể dùng máu đã hấp thụ trước đó để sử dụng tạm thời.
Cuối cùng như là cái tên, cũng chính là "Huyết Khải Tru Thiên" quyển này thực sự vẫn chưa thể xác định.
Hiện tại về phần Thần Khải, sau khi nghe rõ Vĩ Phàm giảng thuật lại càng lúc càng cảm thấy tên này có điểm kỳ quái. Mà nghe hết những gì Vĩ Phàm nói, Thần Khải mặc dù ngờ vực nhưng cũng không muốn hỏi thêm gì.
Dù sao có hỏi, tên ngưu này cũng sẽ không biết gì.
Một lúc sau, Thần Khải mới chịu lên tiếng: "Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là cơ duyên..."
Vĩ Phàm gật gật đầu.
Tiếp sau Thần Khải lại hỏi: "Vậy tiếp theo ngươi dự tính cái gì?"
"Ta hiện tại không thể nán lại đây được nữa. Đã vậy, sao chúng ta không đi tìm hiểu nguồn gốc của những lọ nhân sâm đó nhỉ?" Vĩ Phàm thở dài.
"Ngươi chắc chứ?"
Vĩ Phàm gật đầu sau câu hỏi dò xét từ Thần Khải, đồng thời nhìn về phía biệt phủ và nói: "Nhưng trước hết, ta muốn lần đầu kiểm chứng chiêu thức của môn công pháp này!"
"Hấp Huyết!" Vĩ Phàm nhẹ giọng một tiếng, đồng thời xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện một lượng hấp xả lực, nhất thời không ngừng khuất trương mà lan rộng ra. Ngay tức khắc, dòng máu từ những t·hi t·hể nằm nguội lạnh trên mặt đất không ngừng di chuyển rồi theo hướng Vĩ Phàm mà tiến tới. Tiếp theo, xung quanh Vĩ Phàm một vũng máu cứ thế bao khỏa lại thân, xoay tròn, rồi đột nhiên biến mất vào bên trong thân thể.
Vĩ Phàm nhếch mép hiện rõ tiếu dung, lần nữa gằn giọng: "Huyết Trảo!"
Cùng lúc trên cánh tay hắn, một bộ móng vuốt bằng máu chậm rãi huyễn hóa mà ra, đỏ thẫm như máu, đồng dạng khủng bố như bộ trảo của hung thú.
Vĩ Phàm hiện tại đưa mắt nhìn căn biệt phủ, ngay lập tức tung thật mạnh một lực đánh tới. Tức khắc, một đường khí trảo cứ thế xông thẳng tới, thật mạnh một lực mà xé nát một mảng kiến trúc, và để lại phía trên là một vết trảo như loài hung thú khổng lồ với ba đường rách thẳng hàng, đối xứng nhau.
"Thật lợi hại!" Vĩ Phàm trừng mắt kinh ngạc, lập tức lớn tiếng. Hắn không ngờ rằng, chỉ mới thi triển một nửa lực đã có sức công kích khủng bố như vậy rồi. Vậy thử hỏi, nếu bản thân dùng toàn lực liền sẽ kinh khủng đến nhường nào.
"Tiếp theo, mình nên xóa đi một ít dấu vết thì hơn!"
Nói là làm, Vĩ Phàm nán lại chỉ để xóa đi một số dấu vết có ảnh hưởng đến thân phận của hắn. Sau khi an bài thỏa đáng thì cũng là lúc màn đêm dần tan, đồng thời Vĩ Phàm liền tức tốc rời khỏi để tránh việc có người nhìn thấy hắn và sinh lòng nghi ngờ. Quay về lại nhà, Vĩ Phàm nán lại một lúc gom góp hành lý rồi thật nhanh rời đi khi trời vẫn còn chưa sáng tỏ.
Đi được một đoạn đường, Vĩ Phàm liền quay đầu, đưa mắt nhìn xa xăm và nói: "Hôm nay tại nơi này ... cũng là cái ngày người tên Vĩ Phàm thực sự c·hết đi. Tạm biệt!"
Lời nói vừa xong, Vĩ Phàm tiếp tục lên đường. Nơi hắn muốn đến tiếp theo, có lẽ chính là "Cửu Huyền Sơn".
"Hy vọng ta sẽ tìm được một vài điều thú vị ở nơi đó!"
***
«Tin tức chào buổi sáng ngày hôm nay, một hiện tượng bất thường đã xuất hiện tại Nội thành và đã làm hỏng tất thảy các thiết bị xung quanh, kéo theo sau là t·hảm k·ịch của toàn bộ chín mươi chín người bên trong Lý gia. Theo như nhận định từ khám nghiệm ban đầu, đây có lẽ là một cuộc tập kích bằng một loại v·ũ k·hí h·ạt nhân, nhằm mục đích trả thù của những thế lực đối trọng với Lý gia. Đồng thời theo như thống kê, ngoài sáu mươi người đã bỏ mạng, số người còn lại không hiểu lý do gì cũng đã m·ất t·ích và vẫn chưa truy ra tung tích.»