Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 18: Cữu Huyền Sơn
Cái tên Cữu Huyền Sơn, thật ra không phải là tên của một ngọn núi, mà được dùng để gọi về một địa danh nằm ở vùng Đông Bắc Bộ.
Đông Bắc bộ, là vùng lãnh thổ ở phía đông bắc miền Bắc Việt Nam và ở hướng bắc vùng đồng bằng sông Hồng, Việt Nam. Gọi là đông bắc để phân biệt với vùng tây bắc, còn thực chất nó ở vào phía bắc và đông bắc của Hà Nội, rộng hơn vùng Việt Bắc.
("Cữu" Huyền Sơn trong truyện là một địa danh viễn tưởng không có thật ở ngoài đời, nó nằm tiếp giáp gần biên giới giữa tỉnh Cao Bằng và Trung Quốc nhé^^)
Nó được gọi là Cữu Huyền Sơn cũng bởi vì nơi này tồn tại một vùng đất kỳ bí, quanh năm luôn bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc và tồn tại một lực từ trường ngăn cách. Cữu Huyền Sơn là địa danh tập hợp của chín ngọn núi lớn nhỏ, gồm một ngọn núi mẹ cao gần năm ngàn mét, và có đến tám ngọn núi con bao khỏa xung quanh ngọn núi mẹ. Những ngọn núi con này có độ cao gần ba ngàn mét, chúng nằm liền kề nhau theo hình tròn, bao khỏa hoàn toàn ngọn núi mẹ ở chính giữa, tạo thành một bức tường ngăn cách ngọn núi mẹ với thế giới bên ngoài.
Cũng vì mang một địa hình giúp ngăn cách với thế giới bên ngoài; có khí hậu quanh năm thay đổi thất thường, nguy hiểm, từ trường kỳ dị hoạt động khiến các tính hiệu và đồ dùng điện tử không thể hoạt động tại bên trong; nên ở đây, dường như hoàn toàn không có người sinh sống, hằng năm chỉ có một vài nhà thám hiểm và khách du lịch đến tham quan cái cảnh sắc bên ngoài mà thôi.
12h40 P.M
"Thần Khải, chúng ta cuối cùng cũng đến nơi rồi!" Vĩ Phàm đứng thẳng, đưa mắt nhìn về phương xa, cảm thán nói.
Hắn hiện tại ăn mặc như là một nhà thám hiểm. Mà phía dưới chân, chính là một đôi giày nâu sạm, ôm vừa chân lại có đế bằng cao su với độ bền và khả năng bám dính cao. Tiếp theo là được phối với một chiếc quần dài bằng vải thun, trông khá vừa vặn với dáng người. Mà phía trên, khoác trên người là một loại áo khoác cotton bóng màu đen, bên trong lại là một chiếc áo phông thấm hút màu cam nhạt. Trên lưng treo lấy một chiếc ba-lô chống thấm nước, hết thảy bên trong đều là vật dụng cá nhân. Cuối cùng phần đầu được đội là một chiếc mũ cối, chỉ dùng tạm để che đi cái mưa, cái nắng.
Ngay từ đầu, sau khi tìm hiểu về thành phần của hai lọ nhân sâm có chứa linh tài, Vĩ Phàm và Thần Khải đã phát hiện bên trong có chứa một loại thảo dược lạ. Tất nhiên, ngay khi Vĩ Phàm tìm hiểu về thông tin của loại thảo dược đó, hắn đã phát hiện nó là loại thảo dược chỉ duy nhất tồn tại ở vùng Đông Bắc Bộ và cũng được tìm thấy duy nhất tại Cữu Huyền Sơn. Đây chính là lý do Vĩ Phàm cho rằng, tất thảy bí ẩn đều nằm bên trong cái địa danh kỳ bí này.
Nhắc đến loại thuốc nhân sâm có chứa linh tài, nó được một công ty tên Huyền Cực Cốc sản xuất và là sản phẩm độc quyền của công ty này. Hắn không tìm được thông tin thành lập của công ty, chỉ biết là nó đã được thành lập vào hơn 50 năm trước, mà thật sự rất có uy tín trên thị trường.
Ngoài ra, Thần Khải trước đây từng nói đến hai khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, là nhờ may mắn nên đã có người phát hiện ra loại linh tài này, từ đó tự nghiên cứu và phát minh ra loại thuốc đó. Thứ hai, chính là đã có người an bài hết thảy mọi chuyện, từ việc sản xuất hàng loạt, cũng như muốn nó phát triển rộng ra bên ngoài, chỉ với mục đích duy nhất là làm mồi nhử những kẻ tu tiên khác.
Lúc này, Vĩ Phàm sải từng bước trên mặt đường chỉ toàn đất cát, xung quanh đường là một vùng đồng cỏ rộng mênh mông. Dưới cái nắng như lửa đốt, hắn một mình trên đường đi tới, nhẹ giọng lên tiếng: "Theo như ngươi từng nói trước đây, có hai khả năng liên quan đến loại thuốc nhân sâm đó. Nhưng theo ta thấy thì khả năng thứ hai lại rất mơ hồ..."
"Cái gì mơ hồ?"
Sau câu hỏi từ Thần Khải, Vĩ Phàm đưa tay lên cằm suy tư, rồi khẽ nói: "Thứ nhất, chúng ta vẫn không chắc chắn về mục đích thực sự của người kia. Có thật sự là người kia muốn dụ hoặc những người tu tiên giả như chúng ta, hay lại có một mục đích nào khác? Thứ hai, nếu quả thật là dụ hoặc chúng ta lộ diện, đâu nhất thiết phải tốn công sức gần 50 năm trời chỉ để thực hiện điều này..."
"Vậy, ý ngươi là sao?" Thần Khải bên trong dây chuyền nghe xong liền hỏi.
"Theo như giả thuyết của ta ấy. Ta nghĩ, có thể không chỉ duy nhất một người đứng đằng sau chuyện này, mà thật sự có rất nhiều người. Đại loại như chúng tôi, những tu tiên giả đang ở nơi này. Có thể là vậy!"
Nói xong Vĩ Phàm gật gật đầu. "Điều đó đồng nghĩa với việc, đây chính là có một nơi tập trung các tu tiên giả lại với nhau để mà cộng đồng tu hành. Bọn họ chỉ muốn ra hiệu cho chúng ta nhập hội, cũng không hẳn là mang địch ý..."
Cũng như trong phim vậy, main có khả năng thi triển phép thuật, về sau lại phát hiện một trường phép thuật thần bí tại một địa điểm bí ẩn. Hiện tại cũng có khả năng tương tự. Vĩ Phàm à, mày suy luận hơi bị đỉnh rồi đấy! Hắc hắc. Cùng với những suy nghĩ thoáng qua, Vĩ Phàm bất giác cười "ha ha" lên mấy tiếng.
Mà về phần Thần Khải, sau khi nghe cái giả thiết này từ Vĩ Phàm, hắn hiện tại liền nhận thấy trường hợp này cũng là có khả năng tồn tại. Đồng thời sau một vài đánh giá trong tâm tư, hắn nhất thời nói: "Ừm, nghe ngươi nói cũng có lý! Nếu nói như vậy, nơi này có khả năng tồn tại một môn phái tu tiên, đồng dạng chỉ là đang ẩn mình và tồn tại song song với thế giới khoa học này mà thôi. Ta khá khen cho sự thông minh đột xuất của ngươi!"
"Ngươi khen ta hay là đang khinh thường ta vậy?"
Tuy nhận được lời khen từ Thần Khải, nhưng Vĩ Phàm lại có cảm giác bản thân bị coi khinh. Bất quá hiện tại đang vì việc đại sự, vả lại còn phải chú ý trước sau để đề phòng, nên hắn lúc này không mấy để tâm. Tiếp sau không chờ Thần Khải hồi đáp mà trực tiếp hỏi ngay: "Mà cũng là sắp đến phía ngoài phạm vi của Cữu Huyền Sơn rồi, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Tìm kiếm bên ngoài trước hay vào thẳng để tìm manh mối luôn?"
Nghe vậy, Thần Khải liền đáp: "Đương nhiên chúng ta nên tìm kiếm xung quanh trước rồi mới vào sâu hơn, chưa hẳn cái khả năng thứ nhất không tồn tại. Thời gian còn dài, cứ chậm rãi mà tìm kiếm là được."
"Ừm!"
Vĩ Phàm gật đầu, tiếp tục di chuyển.
…
01h00 P.M
Nói là gần đến, nhưng Vĩ Phàm cũng phải mất gần 15 phút di chuyển, mới thực sự đến được phía ngoài phạm vi của Cữu Huyền Sơn.
Đến nơi, hắn liền bắt tay vào việc tìm hiểu, cũng như là để tìm kiếm manh mối có liên quan đến loại thảo dược lạ. Hắn mất gần một ngày tìm kiếm nhưng lại không có kết quả gì.
Thật ra, hắn chỉ tìm thấy một vùng đất được cho là nơi trồng các loại thảo dược của công ty Huyền Cực Cốc, nhưng theo những gì Thần Khải nói thì bên trong chỉ có chứa những loại thảo dược bình thường. Điều này nói rõ, muốn tìm hiểu sâu hơn bí mật thì chỉ còn cách vào tận bên trong.
06h30 P.M
"Một ngày tìm kiếm vô ích, trời cũng đã tối, chúng ta cũng nên tìm một nơi dừng chân!"
Trời cũng đã tắt nắng, Vĩ Phàm hiện tại cũng chịu ngừng lại, rồi bắt đầu trên đường tìm kiếm một địa điểm để dừng chân qua đêm.
Hắn sải bước trên lối mòn, xung quanh là những góc tre um tùm mọc.
Lại được một đoạn đường, Vĩ Phàm liền phát hiện phía xa nhìn lại có nhất đạo ánh đèn phát sáng, tiếp theo hắn liền tức tốc mà chạy đến. Càng tiến đến gần Vĩ Phàm mới nhìn rõ, phía trước hắn hiện ra là một căn nhà trọ nhỏ dành cho khách du lịch và các nhà thám hiểm nán lại qua đêm.
Mặc dù Cữu Huyền Sơn được mệnh danh là nơi nguy hiểm và không nên vào sâu thám hiểm, nhưng phong cảnh ở nơi đây cũng có thể nói là rất đẹp. Mỗi năm nơi này thường có rất nhiều người đến để mà tham quan và du lịch, kéo theo đó là một bộ phận nhỏ các khách sạn và nhà trọ nhỏ cứ thế mọc lên. Tất nhiên, người ta chỉ thường tham quan ở ngoài rìa chứ không dám tiến sâu vào bên trong, nhưng mỗi năm lại thường có những người không s·ợ c·hết mà đi sâu vào bên trong và m·ất t·ích từ đó. Mười người đi lại có đến chín người m·ất t·ích.
Vĩ Phàm lúc này tiến đến, đứng trước một căn nhà trọ đã cũ không có tên gọi.
Hắn không do dự mà chậm rãi tiến vào bên trong.
Vào tới bên trong nhà trọ, Vĩ Phàm liền bắt gặp một cụ ông khá lớn tuổi và đang một bên sàn nhà ngồi nghỉ. Cụ ông này sở hữu một đầu tóc bạc trắng như vân vụ, thân thể gầy gò lộ cả gân xanh, khuôn mặt vài tia nhăn nhó nhưng lại luôn tươi cười trên môi. Nhìn diện mạo cụ ông, khả năng cao đã ngoài bảy mươi, nhưng lại có cảm giác vẫn là còn rất khỏe.
Cụ ông hiện tại ngồi trên sàn nhà, trên tay cầm lấy tách trà vẫn còn đang giang dở uống.
"Chào cậu, cậu định thuê phòng để đi thám hiểm trong bao lâu?" Cụ ông nhìn thấy có khách từ phương xa đến, bèn lên tiếng hỏi.
"Sao cụ lại biết ạ?" Vĩ Phàm bất ngờ hỏi ngược, bởi vì người này một phần đã đoán đúng mục đích của hắn.
"Đừng bất ngờ như vậy, tôi mở nhà trọ này cũng đã hơn mấy chục năm rồi! Người đến đây, một là khách tham quan, hai là khách thám hiểm, tôi nhìn thấy bộ dạng của cậu thì đoán ra ngay. Mà cậu đến đây là muốn thám hiểm, có đúng hay không?" Nhận thấy Vĩ Phàm có vẻ ngạc nhiên, cụ ông liền nhẹ giọng, bình thản nói.
Đồng thời nghe vậy, Vĩ Phàm gật đầu rồi cười đáp: "Dạ vâng! Sắp tới cháu sẽ đi thám hiểm vào bên trong Cữu Huyền Sơn, nên muốn thuê ở nơi này vài ngày ạ."
"Cậu trai trẻ, sao lại muốn đi thám hiểm ở một nơi nguy hiểm như thế? Nơi đó cậu không biết là rất nguy hiểm lắm sao? Đặc biệt là càng vào sâu sẽ càng nguy hiểm." Nghe thấy Vĩ Phàm nhắc đến thám hiểm bên trong Cữu Huyền Sơn, cụ ông nhất thời ngạc nhiên. Mà quả thật, Cữu Huyền Sơn liền được mệnh danh là nơi nguy hiểm bậc nhất trên thế giới, không những chỉ nguy hiểm mà còn rất huyền bí. Người ta thường đồn thổi rằng, phía bên trong thực sự tồn tại hung thú ăn thịt người, cũng là chứa rất nhiều kho báu ẩn sâu bên trong. Đó cũng là lý do, mặc dù nguy hiểm có thể bỏ mạng nhưng vì bản tính của con người là tò mò, nên vẫn có rất nhiều người muốn đến thám hiểm nơi đây, chỉ muốn tìm tòi hư thực.
"À không! Tại cháu nói không rõ, cụ không cần quá lo lắng, cháu chỉ thám hiểm ở ngoài rìa Cữu Huyền Sơn thôi ạ. Chỉ là ở ngoài rìa thôi! Hì hì." Vĩ Phàm gãi đầu nói, hắn không muốn bị người ngăn cản nên chỉ còn nước nói như vậy cho qua chuyện.
"À, ra vậy!" Cụ ông gật đầu, an tâm nói.
Về phần Vĩ Phàm, sau khi nhìn thấy cụ ông không còn thắc mắc - hoài nghi, Vĩ Phàm lúc này mới mở lời: "Vậy cụ cho cháu thuê một phòng trong ba ngày nhé, cháu gửi tiền trước..."
"À, được!"
Tiếp đó cụ ông đưa tay nhận tiền rồi chậm rãi đứng lên, hướng dẫn Vĩ Phàm lên trên lầu hai để nhận phòng.
Nhà trọ này tuy nhỏ nhưng có đến tận hai lầu hết thảy, cũng khá là sạch sẽ và tiện nghi, đối với một căn nhà trọ cỡ nhỏ thì như vậy thật sự đã là quá tốt.
Sau khi nhận chìa khóa, Vĩ Phàm lập tức mở cửa tiến vào bên trong phòng rồi đặt ba-lô trên sàn nhà và đóng lại cửa. Hắn hít thật sâu một hơi, chậm rãi tiến đến và nằm thẳng lưng trên chiếc giường mềm mại.
"Thôi, ngày mai ta sẽ thử vào trong Cữu Huyền Sơn để thám thính xem sao, chứ hôm nay mất một ngày không có manh mối, lại tốn công vô ích." Vĩ Phàm thở dài một hơi, "Haizz, ta đi ngủ đây!"
Vừa dứt lời, Vĩ Phàm liền nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, dù sao hắn cũng đã một ngày di chuyển và mệt mỏi tìm kiếm ở bên ngoài.
"Hừ, lại chính là thám thính Cữu Huyền Sơn sao?" Một giọng nói khàn khàn, đồng thời mang một phần ngữ ý cười, cứ thế nhỏ giọng từ bên ngoài.