Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 1: Mở đầu
"Hỗn độn vốn từ hư vô mà sinh. Vạn vật là bắt nguồn từ hỗn độn mà lập. Thử hỏi, vì sao lại như vậy?"
"Hôm nay…" Trong một vùng không gian tĩnh mịch - tối đen, từ đâu lại văng vẳng bên tai nhất đạo tiếng cười.
"Hôm nay, chính ta sẽ là người giải đáp. Người đối diện, chậm rãi mà lắng nghe ta."
***
Vũ trụ này từ vô thủy mà sinh, vốn là một mảng không gian hỗn loạn, không chiều không hướng, không sinh linh, vạn vật trụ định hết thảy đều chưa từng tồn tại. Nhưng ở nơi đó, lại hay, chỉ duy nhất tồn tại một loại năng lượng tối, không ngừng v·a c·hạm và t·ranh c·hấp đến vô cùng, vô tận.
Sau đó, hỗn độn từ hư vô mà sinh ra, mang theo mầm non, là tri thức, là hết thảy khái niệm diễn sinh ra vũ trụ… Hỗn độn không ngừng xoay tròn và giao thoa, từ đó tạo ra một quả cầu năng lượng - quả cầu lại theo đó mà lớn dần, tiếp tục lớn dần trong cái vô hạn không gian hỗn loạn ấy.
Một ngày nọ, cái quả cầu năng lượng tích lũy đủ năng lượng cần thiết, nó thật lớn nổ tung và hình thành thứ gọi là "vũ trụ". Hỗn độn sinh ra vũ trụ, sinh ra cái không gian vô hạn có chiều hướng, được gọi là "không gian hồng mộng tử khí". Nhưng chưa dừng lại ở đó, năng lượng dư thừa từ hỗn độn lại tiếp tục diễn sinh, tạo ra năng lượng bản nguyên và tinh thần bản nguyên. Từ đó, cái không gian hồng mộng tử khí vô cùng, vô tận bắt đầu vận hành mạnh mẽ. Lúc này, năng lượng bản nguyên sinh ra từ hỗn độn lập tức hội tụ tạo ra vật chất, tinh thần bản nguyên lại hội tụ và sinh ra linh vật. Mà vật chất tuân theo định luật trụ định, không ngừng hội tụ tạo ra các nguyên tố, có đất, có nước, có lửa, các hành tinh và hết thảy mọi thứ hiện hữu. Nhưng đó chỉ là về sau này...
Còn đối với linh vật, chúng tích lũy tinh thần bản nguyên mà hình thành. Một khi linh vật hấp thụ năng lượng bản nguyên đến một lượng nhất định, chúng sẽ khai mở linh trí. Từ khi có linh trí, linh vật một lần nữa hấp thụ năng lượng tinh thần bản nguyên và kiến thức vũ trụ, thăng lên cấp linh tính và trở thành "linh căn". Linh căn chính là linh vật được tạo thành từ tinh thần bản nguyên và kiến thức từ vũ trụ. Cấp độ tiến hóa của linh căn được thể hiện ở mức độ hấp thụ tinh thần bản nguyên gọi là "tinh thần lực" và kiến thức về vũ trụ gọi là "trí huệ"...
Và rất nhiều tỷ năm về sau này, không rõ là bắt đầu từ khi nào, mà muôn loài lại đi tìm con đường trở về cội nguồn, kết nối hồng hoang để mà học hỏi, tiến hóa, tăng trưởng giá trị tích lũy tinh thần lực và trí huệ - theo muôn vàn phương thức khác nhau. Đó chính là sự hình thành cái mà người ta gọi là "tu đạo".
"Đây chỉ là mở đầu, ta vẫn sẽ tiếp tục kể đấy!"
***
Khí trời trong xanh, cảnh sắc thiên giới huyền ảo, muôn loài sinh linh kỳ ảo xuất hiện rộng khắp cả mặt đất, trên trời và dưới nước... Đây, chính là thế giới thần tiên?
Đại Thiên Thần Giới - Lăng mộ thượng cổ.
"Đuổi theo hắn! Hôm nay, ngươi mọc cánh cũng khó thoát!" Một giọng nói mang hết thảy sát khí, cùng theo sau là một nhóm năm người nam nhân đang t·ruy s·át một vị nam tử.
Nhóm người như là loài chim, phi thăng trên bầu trời mà không cần cánh, rồi thật nhanh đuổi theo một vị nam tử đến trước một vết nứt không đáy. Vết nứt không đáy với hơn vạn mét chiều rộng, chia cắt một vùng thung lũng và một khu rừng rộng lớn, cứ thế kéo dài đến cuối chân trời.
Mà về phần vị nam tử bị truy đuổi, nhìn gần thì dung mạo của hắn thật sự là điển trai, với cái phong thái có vài phần như là một người thư sinh nho nhã. Hắn sở hữu một mái tóc trắng và để dài đến ngang lưng, ăn mặc lịch thiệp với một bộ văn phục màu trắng có những đường viền bán trong suốt ở xung quanh.
Lúc này, vị nam tử đang cố ra sức thoát thân, tránh sự t·ruy s·át của nhóm người thần bí.
"Là ai? Là người nào?" Vị nam tử nhíu mày tự hỏi, trên trán đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, gương mặt lộ rõ nét căng thẳng. Đồng thời, ngay khi vị nam tử chuẩn bị phi hành để vượt qua vết nứt không đáy, từ hư không phía sau lại bỗng dưng xuất hiện một cây trường thương kim sắc lao đến - trường thương với thân và cán thương như là một con mãnh long uốn lượn, xé toạc không khí và thẳng hướng vị nam tử. Cây thương cứ như sống dậy, mặc cho vị nam tử có tìm mọi cách để né tránh nó vẫn một đường t·ruy s·át - sát sao đuổi theo ngay phía sau.
"Thương?" Vị nam tử nhíu mày nhìn trường thương, nghiến răng. Và sau vài lần né tránh nhằm thoát ly, trường thương hình rồng đột nhiên tăng tốc rồi xuyên thủng không gian mà đuổi theo. Bởi vì quá bất ngờ khiến cho vị nam tử không kịp phản ứng, vai trái của hắn tức khắc bị trường thương xuyên thủng một đường. Sau một tiếng kêu đau đớn, vai trái của hắn bị xé toạc ra một mảng thịt lớn, máu đỏ như tương rồi theo miệng v·ết t·hương không ngừng chảy xuôi. Vị nam tử cũng theo đó liền mất đi thăng bằng, đâm đầu xuống mặt đất, máu từ trong miệng cũng trực tiếp nôn ra một ngụm lớn.
"Xuất huyết? Đáng ghét!" Vị nam tử gắng gượng điểm huyệt cầm máu, lập tức đứng lên và đưa mắt nhìn về đám người ở phía sau, đồng thời lớn tiếng quát: "Vì sao lại t·ruy s·át ta?"
"Ha ha ha" Sau màn quát lớn của người nam tử, một tiếng cười thật sự thống khoái bất ngờ vang lên. Tiếp theo là một người nam tử, với toàn thân là khải giáp kim sắc hình rồng, trên tay nắm lấy một cây trường thương vẫn còn đang dính máu, hắn chậm rãi từ phía sau nhóm người bước ra trước. Vị nam tử này gương mặt như là điêu khắc, tuấn tú dung mạo với một dấu ấn lửa đen ở ngay trên mắt trái. Mái tóc tử khí uy dũng trong gió, hắn chĩa mũi thương đến trước, thể hiện ra phong thái oai phong lẫm liệt, vạn người chỉ có một.
"Trước khi c·hết, nhà ngươi muốn biết nguyên do sao?" Cùng một tiếng hừ lạnh, hắn ngừng cười rồi gằn giọng: "Các ngươi, đến lấy mạng hắn cho ta!"
Cùng lúc này, nhóm năm người toàn thân áo đen nghe thấy chỉ thị của vị nam tử, bọn họ đã lập tức lao đến - không một tia do dự. Mà nam tử tóc trắng thấy vậy thì cũng liền chửi mẹ một tiếng, rút ra một thanh trường kiếm từ hư không, cũng xông đến ứng đối. Theo sau là một màn phi vũ nghiêng trời lệch đất, cảnh chém g·iết bắt đầu diễn ra...
Vì sức một người không thể đối phó được năm kẻ có võ công cao cường, vả lại trên thân còn là mang thương nên nam tử khó lòng để một mình chống đỡ. Sau vài phút, người nam tử thật sự không thể ngăn cản nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau vết nứt không đáy.
Vị nam tử tóc trắng lúc này, trên thân y phục hiện đã rách nát, v·ết t·hương xuất hiện chi chít với nhiều đường kiếm đâm, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt nhọc. Hắn ôm ngực thở hổn hển rồi quát lớn: "Ta với ngươi không cừu không oán, vậy vì lý do gì, Thần Thương?"
Nam tử cầm thương quan sát ở phía sau, nghe thấy tiếng quát thì khuôn mặt dần trùng xuống lộ rõ tiếu dung, nhất thời lớn tiếng: "Hừm! Quả thật ta và ngươi không có ân oán. Nhưng có điều ... vì để Thần tộc thực hiện được dã tâm vạn năm. Thần Khải, ngươi thực sự là nên c·hết!"
"Các ngươi lui ra cho ta!" Quát xong một tiếng, Thần Thương trên tay là trường thương kim sắc cũng tức tốc lao lên, hướng về phía Thần Khải mà đánh tới. Trên tay hắn là trường thương kim sắc, toàn thân uốn lượn như thần long, trong phút chốc tỏa ra một lượng sát khí khủng bố. Hắn hiện ra nụ cười tiếu dung trên khuôn mặt, nắm chặt cán thương và xoay vòng, liên tiếp trảm kích về phía Thần Khải.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên Thần Khải chỉ có thể lách người né tránh, nhưng thật sự là không thể tiếp tục với cái sức lực hiện đang giảm dần. Nhất khắc, Thần Khải lập tức bị trường thương đâm trúng và đoạn mất một bên tay phải.
Sau một màn đó, Thần Khải cắn răng "hự" một tiếng, để mặc cho cánh tay loang lổ máu liền rơi bịch xuống đất - máu tươi cứ như vậy mà tuôn ra không ngừng. Mặc dù rất đau đớn nhưng Thần Khải vẫn cố gắng giữ lấy khoảng cách.
"Đến nước này thì không cần phải thật nhiều suy nghĩ. Ta có c·hết, cũng sẽ kéo theo các ngươi!" Hắn lùi về phía sau và cách Thần Thương năm mét, gương mặt lúc này nhăn lại vì oán hận, sau đó quát lớn. Thần Khải cũng biết, hiện tại hắn khó lòng để có thể chạy thoát, đồng thời không thể một mình trực diện đối chọi với Thần Thương, càng không thể sống sót mà rời đi nơi này. Đường nào cũng là đường c·hết nên hắn chỉ còn cách là, tự bạo. Mặc dù không g·iết c·hết được Thần Thương, nhưng ít nhiều cũng kéo theo được vài người đệm lưng.
Trước khi c·hết thì như vậy cũng đáng!
"Cứ xông hết lên đây!" Hắn bỏ qua cánh tay đang không ngừng rỉ máu, đứng bất động và bắt đầu vận chuyển nội lực bên trong.
Mà về phần Thần Thương, nhận thấy xung quanh Thần Khải bắt đầu hội tụ một lượng lớn năng lượng, hắn cau mày, cũng liền quát: "Thần Khải, ngươi thật muốn đồng quy vu tận?"
Thật sự muốn nổ c·hết ta? Sau dòng suy nghĩ, hắn nhìn sang đám người, "Các ngươi mau đến ngăn hắn lại!"
Cùng lúc này, nhóm người thật nhanh xông đến ngăn cản, nhưng dường như Thần Khải hiện tại không mấy quan tâm đến bọn hắn, mà vẫn một chỗ ra sức dồn nén lực lượng bên trong thân thể.
Thoáng chốc, lực lượng bộc phát ra khí thế hết sức kinh người, bao phủ và từ từ thiêu đốt nhục thân Thần Khải.
"A..."
Thân thể Thần Khải bị xé nứt thành từng mảnh, các vết nứt trên thân dần xuất hiện, kéo theo sau là máu tươi cứ như thế chảy - nhưng vì nhiệt độ quá cao nên cũng liền bốc hơi. Ánh mắt Thần Khải hiện rõ vẻ đau đớn, hiện tại nhìn hắn quả thật rất đáng sợ.
"Ha ha, ngăn ta? Ngăn được sao? Hẹn gặp các ngươi trên đường xuống hoàng tuyền!" Thần Khải gắng gượng cười lớn.
"C·hết đi!" Quang mang ẩn hiện trong đôi mắt, Thần Khải nói lời cuối cùng. Ngay sau là một t·iếng n·ổ đùng đoàng nghiêng trời lệch đất, vang lên như muốn phá vỡ màng nhĩ của những người nghe thấy.
Thoáng chốc, tiếng oanh minh vang lên chói tai một lần nữa và kéo dài đến vạn dặm khoảng cách. Thiên địa vạn dặm chấn động, thật sự trở về một đống tro tàn, mà tiếng bạo liệt vẫn lan khắp vết nứt cao đến hàng trăm trượng.
…
Thời gian nửa ngày trôi qua, một bóng người chậm rãi ngoi lên từ trong lớp cát bụi.
"Đáng ghét! Cho đến c·hết vẫn muốn làm cái gai trong mắt ta?" Người mắng một tiếng chính là Thần Thương, hắn lau đi v·ết m·áu trên khóe miệng, toàn thân khải giáp đã vỡ nát từ lâu, lộ ra những vết trầy xước do v·ụ n·ổ để lại.
Khuôn mặt Thần Thương có vẻ nhợt nhạt đi vài phần.
"Thiếu gia, ba người không phòng bị kịp ... đ·ã c·hết."
Thần Thương nắm chặt lại tay rồi đánh mạnh xuống đất, ra hiệu cho người ở phía sau ngừng lại. "Chuyện hôm nay an bài thỏa đáng cho ta. Sắp tới ta sẽ dành một đoạn thời gian bế quan trị thương, nên không phải là chuyện quan trọng thì nhất định không được làm phiền."
"Vâng!"
Nói xong, nhóm người lập tức quay lưng mà thăng không rời đi.
Được một đoạn thời gian, Thần Thương liếc nhìn về phía sau, khuôn mặt tiếu dung tự nói: "Thần Khải, ngươi đừng trách ta!"
***
Tại tiểu tiểu thế giới, được gọi là Trái Đất.
"Lại thua nữa sao? Trận thứ mười rồi đấy! Chắc là phải quăng luôn cái game này. Tài khoản VIP tối thượng rồi mà vẫn không thể thắng. Đùa nhau sao?" Một giọng nói than vãn, kèm với tiếng thở dài của một nam thanh niên vang lên trong một căn phòng tối đen.
Thanh niên hiện đang than phiền này có tên là Chu Vĩ Phàm, hắn là một tên suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào máy tính, khuôn mặt và ngoại hình tầm thường, không việc làm, không người thân. Tuy khuôn mặt tầm thường có thể cho qua, nhưng vì lười vận động và lười ra bên ngoài nên thân thể hắn thật sự là còi cọc, đôi mắt thâm quầng, làn da xanh như xác sống vậy.
Vĩ Phàm thường xuyên than phiền cho cái cuộc đời thật sự bất công và nhàm chán của hắn, cái cuộc đời không có ai để mà tin tưởng. Và có thể ông trời đã thật sự nghe thấy, nên vào bốn năm trước khi sắp phải cuốn gói ra đường sống thì may mắn thay, hắn đã trúng ngay một tờ vietlott. Giải thưởng lên đến một trăm tỷ Việt Nam đồng. Từ lúc đó cho đến nay hắn không cần phải ra ngoài làm lụng cực khổ việc gì, chỉ nhàn nhã trốn một góc tại nhà mà vẫn có cái ăn, cái mặc.
"Đúng rồi! Hôm nay là ngày Tiên Kiếp ra bản phát hành game nhỉ? Vĩ Phàm này chờ gần năm năm rồi đấy. Lần này phải một chuyến ra ngoài săn mua mới được." Vĩ Phàm nằm úp mặt trên mặt bàn máy tính, bất giác thẳng lưng lên chỉ vì chợt nhớ ra có chuyện gì đó, đồng thời lớn tiếng hô lên trong cái căn phòng tối đen. Mà trong căn phòng tối đen lúc này, nhìn kỹ một chút chỉ thấy có một dàn máy tính nằm ở chính diện. Phía bên trái cách Vĩ Phàm khoảng bốn bước chân là một cánh cửa sổ có rèm, kích thước vừa đủ cho một người trưởng thành chui qua. Và kế bên góc tường nằm cạnh cửa sổ lại được đặt gọn là một cái tủ quần áo bằng gỗ, chỉ cao hai mét.
So sánh với diện tích căn phòng rộng hơn ba mét vuông, thì những đồ vật bên trong có lẽ hơi ít.
Lúc này, Vĩ Phàm thật nhanh tiến đến tủ gỗ, mở ra cửa, cánh cửa gỗ kẽo kẹt liền được mở ra. Hắn nhìn một lúc vào mớ quần áo bên trong, rồi đưa tay chụp đại một cái áo khoác màu đen có cả mũ trùm nối liền.
"Cũng gần năm năm rồi ấy nhỉ?" Hắn nắm chặt áo khoác trên tay, vẻ mặt có vài phần đượm buồn rồi cười khẩy. Có lẽ hắn hiện đang nhớ lại cái quá khứ vào năm năm trước, chính là thứ đã biến hắn trở thành kẻ thất bại và không có ý chí như hiện tại...
Suy nghĩ vu vơ không được bao lâu, hắn liền thay mới đồ trên người, cũng là nhanh chóng rời khỏi nhà.
….
Bên ngoài, bầu trời mịt mờ với làn khói bụi, thành phố nhộn nhịp, những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm. Dòng người hối hả đông đúc, phương tiện di chuyển hiện đại trên mặt đường lợp nhựa, nhìn vào liền có thể nhận ra đây thực sự là một thành phố lớn và phát triển.
"Súp cua óc heo, hai mươi nghìn một ly. Một ly mang đi..." Tiếng người bán rong trên vỉa hè đang chào mời khách đến. Mà từ nơi này nhìn lại gần, liền nhìn ra Vĩ Phàm với toàn thân kín mít áo khoác đen trùm đầu, đồng thời đang cúi đầu di chuyển trên ngã tư đường với vẻ mặt hớn hở.
"Hì hì, mua được rồi! Phải nhanh chân trở về thưởng thức ngay mới được." Hắn ôm lấy một đỉa game trên tay, cười cười tự nói. Tiếp theo Vĩ Phàm thật nhanh băng qua ngã tư, cắm mặt chạy mà không hề quan sát xung quanh người xe vẫn đang di chuyển. Có lẽ là do quá vui mừng và mải mê suy nghĩ, nên hắn không để ý đến việc đèn hiển thị giao thông đã chuyển sang đỏ từ lâu. Đúng lúc hắn vừa di chuyển ra giữa đường, một bên liền đâm ra một chiếc xe tải màu xanh. Nhất khắc nó lao nhanh với tốc độ kinh người và thẳng hướng Vĩ Phàm mà đi.
"Bíp... bíp... bíp..." Tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
Và ngay khi Vĩ Phàm định thần nghe thấy tiếng còi xe thì thật sự đã là không còn kịp, hắn liền trực diện bị xe tải đâm thẳng.
Trong phút giây ngắn ngủi đó, những suy nghĩ bên trong đầu Vĩ Phàm vô tình lướt qua. "C·h·ó! Đừng bảo là nhân phẩm ta đây đã cạn. Một thanh niên sắp tròn hai lăm, chưa vợ, không con, cũng như trinh tiết vẫn còn … phải c·hết vì t·ai n·ạn giao thông?"
...
"Không..." Vĩ Phàm nhắm mắt tuyệt vọng hét lớn giữa đường, đám người xung quanh lúc này lại giật mình hoảng sợ rồi nhìn hắn với vẻ mặt hiếu kỳ.
Một đoạn thời gian rống cổ họng đã mệt, Vĩ Phàm nhất thời mở ra hai mắt.
Lúc này, nhìn xung quanh hắn là đám người qua đường đang đưa mắt liếc nhìn, trong phút chốc liền khiến hắn đỏ mặt rồi luống cuống sờ vào toàn thân kiểm chứng "là mơ hay thật?". Khi nhận ra lúc nãy thật sự chỉ là ảo giác, hắn liền thở phào. "Không bị làm sao. Vậy vừa rồi chỉ là tưởng tượng thôi sao? De-da-vu sao?"
"Thật là, mình điên chắc!" Hắn tiếp tục cúi gằm mặt mà di chuyển, nói nhỏ một tiếng, rồi lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ viển vông và tiếp tục bước tới.
Vĩ Phàm chậm rãi một đường băng qua hai, ba con phố để về đến nhà.
Hắn thường ngày thật sự nhàm chán, suốt ngày chỉ cắm mặt trong căn phòng tối, đói thì đi ăn, ăn xong liền dành thời gian chơi game, chơi kiệt sức lại lăn ra mà ngủ. Thời gian hai, ba ngày nhạt nhẽo chỉ trôi qua như vậy...
"Quá tuyệt! Không uổng công lặn lội ra bên ngoài, game thật sự là hết sẩy!" Vĩ Phàm nằm thẳng lưng trên chiếc ghế tựa mềm, đặt hai tay lên ngực rồi mãn nguyện nói. Một đoạn thời gian nằm như thế, tay hắn vô tình chạm nhẹ vào một vật trên cổ, cảm thấy có điều không đúng, hắn liền mở ra hai mắt.
"Quái lạ! Từ khi nào mà mình có đeo dây chuyền vậy nhỉ?"
Hắn tự nói như vậy, phát hiện trên cổ của mình hiện tại đang đeo một sợi dây chuyền liền cầm lên che mặt quan sát. Dây chuyền với một màu vàng đục, xung quanh dây là vô số những hoa văn và ký tự phức tạp, phía chính giữa còn được đính một viên hồng ngọc tinh xảo.
"Quái lạ!" Vĩ Phàm nhíu mày, nghiêng đầu, rồi theo quán tính mà đưa tay chạm nhẹ vào viên hồng ngọc ấy.
Tức khắc, một luồng tia sáng chói mắt bắt đầu phát ra từ viên hồng ngọc, nó phát sáng sắc đỏ chói mắt và bao khỏa lấy toàn thân Vĩ Phàm.
Về phần Vĩ Phàm, nhìn rõ dị biến xảy ra đối với bản thân mình, hắn đã luống cuống - hoảng sợ, lập tức quát lớn: "Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?"
Sau tiếng quát thì tia sáng bỗng vụt tắt, Vĩ Phàm cũng là không hiểu vì sao mà đột nhiên b·ất t·ỉnh.