Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Sự thật

Chương 21: Sự thật


Mặt trời phía trên lên cao, len lỏi và chiếu xạ từng tia nắng ấm áp, tự nhiên xóa tan đi cái màn đêm tịch mịch. Những tia nắng xuyên qua từng tầng vân vụ như những đạo đường - giống như là những con đường dài dẫn lối đến tận thiên đường.

Xuyên qua tầng vân vụ một lớp sương mù che kín, phía trung tâm Cữu Huyền Sơn hiện lên nhất tòa cung điện nguy nga sắc đỏ, từng tầng to to nhỏ nhỏ tòa tháp, sơn phong quần thể nối liền như tranh, hiện ra trước mắt như là tiên cảnh nhân gian. Nhìn lại gần, một tòa cung môn thạch trụ mười mét chiều cao, uy vũ đứng thẳng giữa thiên địa, phía trên khắc lấy ba chữ "Huyền Cực Cốc".

Trung tâm Cữu Huyền Sơn - Huyền Cực Cốc.

Đi qua cung môn và xuyên qua những tầng kiến trúc, nằm tách biệt phía sâu hiện ra một căn phòng đơn sơ ngói xám - bề ngoài căn phòng mang kiến trúc phương Đông cổ kính, giản dị, nằm ẩn sau một tòa sơn nhạc đã rêu phong.

Tiến vào bên trong, căn phòng mang một mùi hương xưa cũ. Không gian chật hẹp chứa đựng những đồ vật giản dị, chỉ duy nhất được đặt là một chiếc giường và một bàn gỗ tròn được đặt chính giữa. Giường gỗ nằm yên vị ở góc trái phòng. Kích thước vừa đủ cho một người trưởng thành nằm phía trên, kết cấu bằng phẳng với một màu hồng đỏ tươi, chất liệu hoàn toàn là từ loại gỗ hương. Đối với bàn gỗ tròn được đặt ở chính giữa căn phòng và có phần hướng ra phía cửa. Mặt bàn tròn với những đường vân gỗ độc đáo và uyển chuyển, tạo nên một diện mạo hoàn hảo. Ngoài ra, mặt bàn phía trên còn được đặt là một bộ ấm chén màu nâu đất được làm bằng đất nung, gây thêm phần tinh tế và xưa cũ cho cảnh quan bên trong căn phòng.

Bên trong căn phòng ấy, gồm có ba người. Một vị lão giả đang ngồi thư giãn trên ghế, trên tay cầm lấy tách trà và nhấp từng ngụm nhỏ uống. Vị lão giả mái tóc bạc trắng như vân vụ, sở hữu làn da hồng hào, dung mạo phúc hậu như một vị tiên nhân. Bất quá, không xa lạ gì, bởi vì vị lão giả này chính là cụ ông ở căn nhà trọ cũ kỹ. Mà đối diện bàn gỗ lão giả đang ngồi, liền có thêm một người đàn ông trung niên vẫn đứng thẳng lưng, trên người hắn mang một bộ kính phục tối màu, khuôn mặt nghiêm nghị, toả ra phong thái của bậc chính nhân quân tử. Cuối cùng, đang nằm trên giường là một vị nam tử, khuôn mặt ngây ngốc và tựa hồ đang còn ngái ngủ.

Lúc này, lão giả chậm rãi đặt tách trà nóng xuống, rồi nhất thời thở dài một hơi. Ngay sau hắn đưa mắt nhìn qua người nam tử trên giường, một lúc lại nhìn về phía người đàn ông trung niên.

"Thanh Phong, ngay từ đầu ta đã dặn dò ngươi là nên kiềm chế lại một chút. Ngươi có cần ra tay nặng đến như thế không? Haizz... Ta chỉ muốn ngươi kiểm tra thực lực của cậu ta, chứ không phải muốn ngươi lấy mạng..."

"Tiền bối ... ta thật sự không cố ý. Chỉ tại hắn không sợ c·h·ế·t, tự ý đối diện với hỏa bằng, ta không thể kịp thời ngăn lại." Người đàn ông trung niên gọi là Thanh Phong ngắt lời lão giả, trực tiếp chắp tay. Hắn nói đến đây đồng dạng cũng một hơi thở dài, rồi thấp người ngồi ngay ngắn trên ghế. "Ta không nghĩ là tên tiểu tử này thật sự chán sống, dám đối diện sát chiêu của ta. Cũng may là hắn mạng lớn!"

"Ngươi còn nghĩ là do mạng hắn lớn sao?" Lão giả nghiêm nghị.

"Ý của ngài là..." Nghe thấy lời nói của lão giả, Thanh Phong nhíu mày.

"Với một phàm nhân … có lẽ là mới bước vào con đường tu tiên mà nhục thân có phần bền bỉ và nội lực vượt trội, ngươi nghĩ, hắn là từ đâu mà làm được như vậy?" Lão giả chậm rãi đứng lên, chắp hai tay ra phía sau, sải từng bước tiến đến phía giường mà từ tốn nói.

Đồng thời không chờ đợi người kia trả lời, lão giả liền trực tiếp nói: "Khả năng cao là do công pháp hắn học được!"

Nói rồi, lão giả ngồi xuống thành giường, đưa tay bắt mạch người đang nằm trên giường, sau đó từ tốn nói tiếp: "Ở một nơi thiếu thốn nguyên lực và tài nguyên tài bồi mà tên này vẫn tu luyện đến Luyện Thể kỳ tầng thứ năm, à không, gần đột phá tầng thứ sáu! Nguồn nội lực trong cơ thể dồi dào, nhục thân hoàn mỹ với nguyên lực, mà đặc biệt ở chỗ, chỉ gần một năm ngắn ngủi thì hắn đã làm tới bước này. Như vậy quả là phi thường!"

Lão giả nói đến đây, Thanh Phong lập tức tỏ ra hiếu kỳ. "Tiền bối, ngài … lên được Luyện Thể kỳ tầng thứ năm đâu có cái gì đặc biệt, chúng ta có nhiều đệ tử được thu nạp còn có thiên phú cao hơn hắn."

"Nhưng hắn là ngụy linh căn." Lão giả cướp lời.

Nghe vị lão giả nói, Thanh Phong nhất thời tỏ ra kinh hãi, nhanh chân tiến đến gần lão giả. "Ngụy linh căn? Ngài nói thật chứ? Ngụy linh căn mà vẫn tu luyện được đến mức độ này? Ở một thế giới như này mà hắn cũng làm được sao?"

Lão giả gật nhẹ đầu, sau một hồi im lặng liền nhẹ giọng: "Thân thể người này khá đặc biệt, nếu tài bồi cho cậu ta, ắt hẳn sau này cũng sẽ bộc lộ ra những tiềm năng lớn. Mà hắn cũng sắp tỉnh rồi, lát sau nhà ngươi nên biết giữ ý tứ một chút!"

Thanh Phong cúi nhẹ đầu.

***

Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng trôi qua, phía trên giường gỗ lúc này, Vĩ Phàm chậm rãi mở nhẹ hai mắt. Hắn mệt mỏi không biết đã trôi qua bao lâu, liền gắng gượng ngồi dậy.

"Đây là đâu?"

Vĩ Phàm chưa kịp định thần thì từ bên ngoài lại có người đẩy cửa tiến vào.

Tiến đến là một vị lão giả, chính là chủ nhà trọ Vĩ Phàm đã gặp trước đó, và cũng là người đã dìu lấy hắn, lúc hắn ngất đi.

"Cậu tỉnh rồi, đã ổn?" Vĩ Phàm chưa kịp phản ứng, lão giả đã lên tiếng hỏi.

Tiếp đó Vĩ Phàm liền gật đầu, tâm thần phòng bị rồi vội hỏi: "Tại sao ông lại nhắm vào ta? Ông có thật là cụ ông ở nhà trọ?"

Bởi vì không muốn để Vĩ Phàm nghi hoặc, lão giả đã lên tiếng giải thích: "Chúng ta lại gặp nhau, mà quả thật ta không có cố ý gây hại đến cậu ... chúng ta làm vậy chỉ là đề phòng."

"Đề phòng?"

"Đề phòng người ngoài biết được nơi này." Lão giả thở dài, một bên nói tiếp: "Cậu có muốn nghe sự thật không? Đại loại, vì sao thế giới này lại không tồn tại tu tiên? Cái nguyên do phía sau là gì?"

Sự thật phía sau sao? Vậy nơi này là bên trong Cữu Huyền Sơn, một môn phái tu tiên? Vĩ Phàm kinh ngạc thầm nghĩ, nhưng khi hắn dự định lên tiếng thì nhất thời đã bị Thần Khải ngăn cản.

"Người này có thể tin tưởng được, ta không dám chắc nhưng người này thật sự không có ý xấu với ngươi!"

"Sao ngươi lại dám chắc là như vậy?" Nghe thấy câu hỏi từ Vĩ Phàm, Thần Khải liền truyền âm: "Nếu thật sự là xấu, ngươi nghĩ là bản thân vẫn còn khỏe sống mà ngồi đây nghe chuyện sao? Trước tiên hãy nghe thử xem, có thể biết thêm ít nhiều thông tin, liền ít nhiều sẽ có lợi cho chúng ta sau này."

Tất nhiên, Thần Khải dám chắc chắn như vậy là do chính hắn đã nghe thấy hết thảy cuộc trò chuyện của hai người trong lúc Vĩ Phàm ngủ.

Mà từ bên ngoài, Vĩ Phàm lúc này đang sờ cằm suy ngẫm, sau đó cũng cân nhắc một chút rồi gật đầu đồng ý với lão giả. Tiếp theo hắn nhìn lão giả và nói: "Cũng được! Dù gì ta cũng không có ý xấu với bên ông, các ông nghĩ gì thì ta thật sự không biết, nhưng dù sao ta nghĩ ông thật sự không có ý xấu với ta."

Lão giả hở môi cười nhẹ với những gì Vĩ Phàm đã nói, liền gật đầu và chuẩn bị mở lời. Nhưng vào đúng lúc này, từ bên ngoài, người gọi Thanh Phong cũng một đường bước vào. Đồng thời, Vĩ Phàm nhìn rõ người vào chính là kẻ đã đánh mình, hắn liền chỉ tay thẳng mặt mà nói: "Tiền Bối... hắn..."

"An tâm, an tâm... Hắn sẽ không làm gì cậu đâu!" Lão giả khẽ cười một tiếng. Mà về phần người đàn ông trung niên, vừa vào chưa rõ đầu đuôi đã là gật đầu chào hỏi: "Thật sự xin lỗi vì chuyện lần trước! Ta tên Thanh Phong, họ Tiêu."

"Tiêu Thanh Phong?"

Thanh Phong gật đầu thay cho câu trả lời của Vĩ Phàm.

Tiêu Thanh Phong, cái tên này chắc chắn là người nơi khác! Người này quả thật nhìn rất lạnh lùng, theo như Thần Khải nói thì những người này không có ý xấu. Vậy chi bằng, trước tiên lợi dụng để kết thân, về sau ắt hẳn sẽ có lợi cho mình. Vậy hiện tại cứ cho qua trước, bọn họ nói gì nghe gì. Dù sao biết thêm được ít nhiều cũng tốt! Sau một lúc suy tư bên trong, Vĩ Phàm liền nhìn về phía Tiêu Thanh Phong, chắp tay chào hỏi. "Hai vị tiền bối, xin lỗi vì sự mạo phạm của ta lúc trước, quả thật ta chỉ muốn tìm hiểu một ít thông tin về linh tài thôi! Trong lúc tìm kiếm nên ta mới..."

Tiếp theo, Vĩ Phàm bắt đầu tường thuật lại những chuyện trước đây của hắn và cả mục đích đến Cữu Huyền Sơn này. Mặc dù hắn có che dấu chuyện của Thần Khải, nhưng đa phần những chuyện khác đều là sự thật. Đối với Vĩ Phàm, hắn nghĩ là nên kể rõ ra để người khác tin tưởng, dấu diếm không phải là chuyện tốt. Dẫu sao hai con người trước mặt Vĩ Phàm đều là tu tiên giả, hắn hiểu rõ được việc che dấu thân phận của bản thân ắt sẽ là điều ngu ngốc, quyết định thành thật ngay từ đầu có lẽ sẽ tốt hơn cho hắn.

"Mọi chuyện là như vậy cho đến khi ta gặp mặt các vị." Vĩ Phàm lúc này thở ra một hơi, xem như đã tận tình kể rõ. Tất nhiên, mất một khoảng thời gian nghe Vĩ Phàm trình bày, vị lão giả và Tiêu Thanh Phong cũng không còn gì để nghi hoặc, họ thật sự tin những gì Vĩ Phàm đã nói. Nói đúng hơn, chính là bọn họ đã điều tra trước đó, nên không nghĩ Vĩ Phàm có thể nói láo.

Tiếp sau Vĩ Phàm trên giường ngồi thẳng lưng, lần nữa lên tiếng: "Tiền bối, ta vẫn chưa biết tên của ông, vậy ta nên gọi ông là gì?"

"Cứ gọi ta là lão Bạch là được!" Lão giả ngẩng đầu cười, khẽ đáp.

Và cứ như thế, đôi bên bắt đầu ngồi lại rồi dành một khoảng thời gian dài trao đổi. Mà sau một hồi hỏi thêm thông tin, Vĩ Phàm cũng đã biết được một vài chuyện quan trọng và đáng kinh ngạc, đơn cử như:

-Thứ nhất, hai người này không phải đến từ Trái Đất, mà bọn họ đến từ một cụm tiểu thế giới được gọi chung là Nhân Giới. Bởi vì ở Trái Đất có những lỗ hổng nên người bên ngoài có thể đi qua. Bất quá lão Bạch cũng có nói, vì Trái Đất có cầm chế nên người tiến vào nơi đây không thể vượt quá Tái Thể kỳ. Dù có nén thực lực để tiến vào, nhưng một khi thi triển thần thông ắt hẳn sẽ bị thiên lôi đánh c·h·ế·t. Mặt khác, ở Trái Đất lại có nhiều nơi tồn tại lỗ hổng như Cữu Huyền Sơn, và đa số ở các lỗ hổng khác đều sẽ có một tổ chức hay bang phái ở phía sau canh giữ.

-Thứ hai, đa phần thế giới đều có một lượng pháp tắc riêng dùng để vận hành thế giới, nhưng vì Trái Đất từ lâu đã bị một vị đại năng thi triển đại trận dùng chính lượng pháp tắc đó để duy trì cầm chế, nên mới khiến cho Trái Đất có tình trạng như hiện tại. Lượng nguyên lực chỉ chiếm một phần nhỏ, cũng vì tác nhân này mà con người ở đây đã phát triển theo một đường lối hoàn toàn khác biệt. Vĩ Phàm có hỏi nhưng đến lão Bạch cũng không biết được vị Đại năng đó là ai, và vì sao lại làm như vậy.

-Thứ ba, theo như lão Bạch nói, ở đây không chỉ có một lỗ hổng, vậy nên bọn họ không phải là tu tiên giả duy nhất tồn tại ở đây. Hơn trăm năm trước, một vài tông môn ở Nhân giới muốn cử chúng đệ tử đến thế giới này hòng chiếm đoạt nó, nhưng cũng vì không thi triển được thần thông, nên bọn họ chuyển nhiệm vụ sang thành tìm tòi và quan sát thế giới này. Vì vậy cho nên, Trái Đất vẫn bình ổn và phát triển đến nay. Bọn họ tự lựa chọn cho mình từng địa điểm riêng, nằm sát, hoặc là ngay trên chính lỗ hổng để xây dựng cứ điểm. Và đặc biệt, theo như thông tin, là mỗi năm lỗ hổng chỉ mở ra đúng một lần duy nhất.

-Cuối cùng, chính là về lọ thuốc. Quả thật rất đúng như những gì Vĩ Phàm đã nghĩ, là bọn họ muốn dùng thứ này xâm nhập vào thế giới để tìm xem có tu tiên giả ở thế giới này hay không, nếu có sẽ thu nạp bọn họ thành đệ tử để dạy dỗ và đặc biệt là để kiếm kinh tế, duy trì sự tồn tại của tông môn cấp thấp ở thế giới này. Cũng vì điều đó, nên ban đầu bọn họ chỉ muốn xem xét thực lực của Vĩ Phàm. Đương nhiên cũng vì hắn là người duy nhất tại Trái Đất biết đến tu tiên.

"Ban đầu là muốn xem cậu có phải là gian tế của những tông môn khác hay không, nhưng ai ngờ rằng, cậu thực sự đến từ thế giới này." Lão giả như không dám tin, tường tận kể lại, trong lời nói còn có chút áy náy.

Tất nhiên, Vĩ Phàm nhận thấy lão đầu tử này cũng đang có ý ăn năn nên hắn lập tức mở lời ngay: "Người không biết không có tội, cứ coi như đây cũng là cái duyên gặp gỡ! Mặc dù hơi đau nhưng vãn bối rất vui, bởi vì đã gặp được những tu tiên giả như mình."

Thật vậy, dù có bị thương khá nặng nhưng ít nhiều Vĩ Phàm và Thần Khải cũng đã nắm được một vài thông tin quan trọng. Những điều thắc mắc của hắn về thế giới này cũng dần được sáng tỏ, nên cái giá bỏ ra cơ hồ cũng khá là đáng giá.

Vĩ Phàm tự nhiên xem việc này chính là cơ duyên ông trời ban cho.

Hiện tại, hắn vừa biết được thông tin và vừa quen biết được với những con người này, về sau nếu hắn rời đi thế giới, tất nhiên sẽ có thêm người giúp đỡ. Đặc biệt ở chỗ, vì những người này cũng đã tin tưởng hắn, vậy thì dại gì hắn không kiếm cớ nán lại đây để đòi tiền thuốc. Dù không cho nhưng ít nhiều cũng có thể giúp hắn nán lại ít lâu để tu luyện, có khi sẽ đột phá lên được vài cấp cũng nên.

Hễ đôi bên gặp nhau thông qua sự hiểu nhầm, thì người được lợi lúc nào cũng là người bị đánh mà!

Chương 21: Sự thật