Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Sư đồ, Huyền Cực Cốc

Chương 22: Sư đồ, Huyền Cực Cốc


Sau khi được giải đáp tất cả vấn đề, Vĩ Phàm đại khái đã nắm rõ hơn về mọi chuyện. Bất quá, hiện tại hắn vẫn chưa dám tin là, lâu nay những người tu tiên vẫn là đang ẩn mình và sống chung với nhân loại. Không chỉ có một mà là rất nhiều bang phái tông môn từ thế giới khác đến. Chuyện thế giới này ban đầu đồng dạng như bao thế giới, chỉ vì một đại năng làm ra hết thảy cải biến càng là khiến hắn thêm phần hiếu kỳ hơn.

Dự là sau này khi hắn cường đại hơn thì phải một lần tìm hiểu nguyên do đằng sau.

"Haizz, tôi thật sự rất muốn được chu du khắp nơi, khám phá mọi vùng đất ... nên để thực hiện, tôi cần phải mạnh lên. Mạnh hơn nữa!" Ánh mắt nhìn xa xăm, Vĩ Phàm thật lòng nói ra những lời hắn nghĩ.

Đồng thời nghe Vĩ Phàm nói lên những lời này, Bạch lão cũng là lên tiếng: "Vậy cậu tính sẽ làm gì và đi đâu, sau khi v·ết t·hương lành lại?"

Sau lần gặp mặt với Tiêu Thanh Phong, Vĩ Phàm mặc dù bề ngoài không nhiều thương tích nhưng bên trong lại tổn hại khá nặng. Chấn động từ màn trực diện với hỏa bằng công kích đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hắn. Dù muốn dù không thì tạm thời hắn sẽ phải tỉnh dưỡng để khôi phục.

Tuy trong đầu là thầm nghĩ sẽ nán lại, nhưng bên ngoài Vĩ Phàm vẫn cười rồi lắc đầu, nói: "Tôi vẫn chưa ... vẫn chưa quyết định là sẽ phải đi đâu. Có lẽ là kiếm một nơi nào đó để tu hành, tránh khỏi thế sự."

Nghe vậy, Bạch lão gật đầu, ngay sau liền thở dài ra một hơi.

"Thanh niên trai tráng mà không biết được hướng đi của bản thân, vậy thì đừng có nói rõ ra mục tiêu của mình cho người khác nghe..." Người lên tiếng là Tiêu Thanh Phong. Ngay từ lúc đầu hắn đã đứng ở đây và chưa hề lên tiếng, nhưng khi nghe Vĩ Phàm nói là không biết hướng đi của bản thân, hắn lại bất ngờ nổi nóng.

"Thanh Phong..." Đồng thời Bạch lão nhận thấy Thanh Phong nổi nóng với Vĩ Phàm, liền có ý gọi để ngăn hắn dừng lại. Bất quá Thanh Phong lúc này đã bỏ ngoài tai, hắn tiến đến trước mặt Vĩ Phàm, thẳng thừng lên tiếng: "Đã là nam tử thì phải có chí hướng và mục tiêu riêng của mình, như vậy mới là nam tử hán. Ngươi có chí hướng nhưng không biết đường lối... Nói lại ta nghe, ngươi muốn gì?"

Tên này, hắn muốn mình nói rõ sao? Mình … thật chỉ muốn mạnh hơn, muốn được xông xáo, muốn tự do tự tại và không sợ bị người ức h·iếp! Vĩ Phàm im lặng tự nghĩ một hồi lâu, lúc này lập tức nhìn thẳng vào Thanh Phong, nắm chặt lại hai tay, đáp: "Vì hiện tại tôi chưa đủ mạnh nên mới b·ị t·hương, mới bị ức h·iếp. Nhưng ngay tại đây, tôi hứa với ông, sau này tôi chắc chắn sẽ cường đại và đánh bại được ông..."

Mặc dù thân thể vẫn còn đang b·ị t·hương không thể đứng, nhưng Vĩ Phàm vẫn gắng gượng đứng thẳng người dậy, ánh mắt càng thêm kiên định.

"Tuy tôi không có thiên phú tốt, không phe không phái, nhưng chắc chắn tôi sẽ đánh bại ông và đủ cường đại để sau này ... có thể bảo vệ những người mà tôi yêu quý. Cường đại để không một ai phải khi dễ. Có thể ông nói đúng, tôi hiện tại vẫn là mơ hồ không biết hướng đi, nhưng tôi sẽ cho ông thấy, Vĩ Phàm này sau này sẽ đi được đến đâu. Đây chỉ là bước khởi đầu của Vĩ Phàm này mà thôi!"

Nói đến đây, có lẽ trong đầu Vĩ Phàm đã xuất hiện hình ảnh của một người. Người thực sự quan tâm hắn, người khiến hắn thay đổi rất nhiều.

Hắn không phải là trang cái gì để được coi trọng, mà đã nói ra những mong muốn của bản thân. Còn nữa, đó là những gì ẩn sâu bên trong tâm can hắn. Có lẽ hắn đã khác trước đây, biết suy nghĩ và kiên định hơn rất nhiều. Cuối cùng hắn mới hiểu rõ, chính là bản thân không được phép ngu ngốc. Hắn hiện tại chỉ muốn cường đại một đường, dù tay có phải dính máu, tàn nhẫn hắn cũng mặc.

Mà về phía Tiêu Thanh Phong, ông trừng mắt nhìn vào Vĩ Phàm, sau một hồi lại tự nhiên mỉm cười. "Ha ha, a. Nam tử hán liền phải như vậy! Ta chờ ngươi. Bất quá trước hết..."

Nói đoạn, Tiêu Thanh Phong một khắc nhìn lướt qua Bạch lão, nhất thời đặt tay lên vai Vĩ Phàm và nói tiếp: "Ngươi có muốn trở thành đệ tử của ta, trở thành một phần tử của Huyền Cực Cốc hay không?" Ông ho khan rồi nói tiếp: "Mặc dù ta chỉ đảm nhiệm chức vị cốc chủ nhỏ nhoi, nhưng ta chắc chắn sẽ có thể giúp ngươi mạnh hơn."

Tiêu Thanh Phong thẳng thắn muốn Vĩ Phàm nhận hắn làm thầy. Tất nhiên, Vĩ Phàm kinh ngạc với những lời Thanh Phong nói ra, hắn không dám tin là người này lại thật sự muốn nhận mình làm đồ.

Đúng vậy, Vĩ Phàm cần nhận người này làm sư phụ. Nếu muốn nán lại và mạnh hơn nữa, việc nhận người này làm thầy là bước đầu, thực sự cần thiết.

"Đó là vinh hạnh của con! Đệ tử xin kính bái sư phụ, kính bái Bạch lão tiền bối..." Vĩ Phàm không ngần ngại mà quỳ rạp xuống dưới, chắp tay kính cẩn bái một lạy.

Nhắc đến Tiêu Thanh Phong, ông là cốc chủ của Huyền Cực Cốc, được chưởng môn của môn phái Huyền Cực Tông ở Nhân Giới cử đến Trái Đất để giá·m s·át. Sau khi cha ông, vị cốc chủ đầu tiên mất thì ông là người thay thế, tính đến nay cũng đã được gần 20 năm.

Lúc này, Thanh Phong và Bạch lão mỉm cười, gật đầu hài lòng.

"Đứng lên đi!" Thanh Phong dìu Vĩ Phàm đứng dậy và nói. Sau màn nhận sư đồ, Bạch lão ngồi bên cạnh giường cũng chậm rãi đứng dậy. "Thôi, chúng ta ra ngoài để Vĩ Phàm nghỉ ngơi. Thanh Phong, chúng ta đi!"

Tiếp đó Vĩ Phàm liền cúi chào Bạch lão và người sư phụ mới của mình. Đồng thời hai con người cũng đã chậm rãi rời khỏi phòng.

"Vậy từ bây giờ, mình chính thức là người nơi này, thật sự dễ dàng như vậy?" Vĩ Phàm vẫn có chút nghi ngờ, nhất thời tự hỏi rồi đi tới đóng lại cửa phòng.

"Ngươi tính làm gì tiếp theo?" Một đoạn thời gian xem xét không có ai nghe lén ở bên ngoài, Thần Khải liền lên tiếng dò hỏi suy tính của Vĩ Phàm.

Nghe vậy, Vĩ Phàm lập tức truyền âm cho Thần Khải, nói: "Ngươi không phải cũng biết vài phần rồi sao? Theo như Tiêu Thanh Phong và Bạch lão giảng thuật, mỗi một năm cánh cổng thông với Trái Đất và Nhân Giới mới được mở ra một lần…" Nói đến đây, Vĩ Phàm nằm xuống giường, hai tay đưa lên che trán. "Chi bằng, chúng ta trước tiên cứ ở lại đây, đến khi ta đạt đến Tái Thể kỳ rồi tính đến chuyện rời khỏi thế giới này. Ta đã hứa là giúp ngươi quay về, nên ta chắc chắn sẽ thực hiện vì ngươi. Hiện tại ngươi chỉ cần cố gắng kiên nhẫn thôi! Hi hi..."

"Ngươi nghĩ ta không chờ đợi được ngươi? Thôi, ngươi lo phần ngươi đi!" Thần Khải nghe Vĩ Phàm nói vậy, chỉ đáp. Tiếp theo hắn muốn nói thêm gì đó nhưng nghĩ lại rồi nên thôi, ngay sau liền im lặng không nói.

"Mà này, ngươi nghĩ vì sao bọn họ lại nhận ta?" Vĩ Phàm vẫn là ngờ vực, sau vài phút suy nghĩ liền hỏi.

Thấy vậy, Thần Khải chỉ nhàn nhạt, đáp: "Không dám chắc, nhưng bọn họ thật sự chỉ muốn tài bồi ngươi. Dù sao ngươi là người duy nhất trên thế giới này có thể tu tiên!"

"Chỉ vậy thôi sao? Mà xem ra, chuyện này để sau hẵng nghĩ, trước hết cứ lợi dụng thời cơ mà tu hành." Vĩ Phàm thở ra một hơi rồi nói tiếp: "Haizz. Tiếp theo, mình là phải cố gắng dưỡng thương, sau đó phải một chuyến đi khám phá nơi này."

Nói rồi, hắn đồng dạng là an tâm một chỗ mà dưỡng thương.

Nhoáng cái, một tháng thời gian nhất thời trôi qua nhanh chóng.

Trong một tháng này, Thanh Phong và Bạch lão đều luân phiên đến gặp Vĩ Phàm. Một mặt là để xem xét v·ết t·hương, một mặt là giảng dạy hắn cách tu luyện làm sao cho đúng - ít nhiều hắn là người tự mình bước vào con đường tu tiên và không có ai chỉ dạy trước đây. Sau một tháng, Vĩ Phàm đã nắm bắt được những thông tin quý giá về thế giới của hắn và nơi được gọi là Nhân Giới. Thí dụ như, chuyện những người thám hiểm bước vào Cữu Huyền Sơn mà không quay lại, thực chất là những tu tiên giả như hắn đến đây để tìm hiểu, nhưng đa phần đều là gian tế từ nơi khác đến… Còn nữa, theo như Tiêu Thanh Phong nói, những đệ tử Huyền Cực Cốc hiện tại đều là người từ nhân giới đi qua để tu luyện, sau khi đạt đến Tái Thể kỳ sẽ lại được gửi qua tông môn ở Nhân Giới, được gọi là Huyền Cực Tông để học tập và tu luyện tiếp. Mà Vĩ Phàm sau này cũng sẽ tương tự như vậy.

Nhân số hiện tại của Huyền Cực Cốc xấp xỉ gần bốn trăm người, tính luôn cả hắn, nhưng đa số đều là từ Luyện Thể kỳ tầng thứ ba đến gần đạt Tái Thể kỳ mà thôi.

Ngoài những vấn đề đó ra thì phải thừa nhận rằng, mặc dù bên ngoài Cữu Huyền Sơn được cho rằng là có vẻ tăm tối, nhưng bên trong Huyền Cực Cốc lại khác xa một trời một vực. Cỏ cây tươi tốt, không khí trong lành, cảnh sắc được ví như tiên cảnh, cộng với những lối kiến trúc mang hơi hướng phương Đông cổ kính nữa.

Thật sự nơi này như là tiên cảnh vậy!

Thêm một vấn đề ngoài lề mà Thần Khải đã nói với hắn, rằng người tên Bạch lão có vẻ thần bí. Tuy nhiên, khi hắn tìm hiểu từ Tiêu Thanh Phong mới biết được, Bạch lão lại chính là hậu nhân của một vị tu tiên giả rất cường đại, mà người đó cũng xuất phát từ Trái Đất này vào vạn năm trước. Chính vì vậy, Bạch lão muốn quay về nơi cha sinh đất tổ để sống một cuộc sống an nhàn cho hết đời.

Lúc này, Vĩ Phàm trên giường ngồi, đồng thời đưa tay ra trước để Tiêu Thanh Phong bắt mạch. Hồi lâu không thấy ông lên tiếng, Vĩ Phàm liền hỏi: "Sư phụ, thế nào rồi ạ?"

Nghe vậy, Tiêu Thanh Phong gật đầu, ông mỉm cười rồi hài lòng lên tiếng: "Tốt, rất tốt! Sau một tháng trị liệu, thân thể của con đã khỏi hẳn. Mà không chỉ vậy, con còn có thể đột phá đến Luyện Thể kỳ tầng thứ sáu, ha ha a. Như vậy rất tốt!"

"Đa tạ sư phụ, cũng nhờ mọi người chiếu cố!" Vĩ Phàm bình thản đáp lời.

"Ừm!" Thanh Phong gật đầu, "Nhớ tiếp tục phát huy! Mà trong một tháng này, con đã quen dần với cách sống ở nơi này hay chưa?"

"Sư phụ an tâm, con đã dần quen thuộc với Cữu Huyền Sơn này. Ngoài vấn đề không sử dụng được điện thoại, những việc khác không có vấn đề. Gần đây con cũng một ít tìm hiểu về nơi này." Được Tiêu Thanh Phong dò hỏi, Vĩ Phàm cũng chỉ gật đầu, trung thực đáp lời.

"Vậy là tốt! Thôi, ta không phiền con nghỉ ngơi, ta đi gặp Bạch lão một ít bàn chuyện."

Lời nói vừa xong, Thanh Phong chắp tay ra phía sau, chậm rãi rời khỏi.

"Chậc. Cuối cùng cũng được thoải mái! Vậy là ngày mai, mình sẽ chính thức được đi ra ngoài tu luyện rồi, háo hức quá đi!" Vĩ Phàm thả lỏng vai thở phào, nhẹ giọng chờ mong.

Lại thêm một ngày nhàm chán trôi qua…

Vĩ Phàm lúc này, mặc trên người một bộ võ phục màu trắng, trên ngực áo có thêu một ký tự, đây là ký tự riêng dành cho đệ tử Huyền Cực Cốc.

Tiếp theo, Vĩ Phàm chẳng nói chẳng rằng mà hăng hái rời đi khỏi phòng.

"Ai dô, Vĩ Phàm sư huynh, chào buổi sáng!" Người bất ngờ chào Vĩ Phàm là một người thanh niên, có vẻ như nhỏ tuổi hơn hắn, bề ngoài giản dị và có thân hình khá cân đối.

Dĩ nhiên Vĩ Phàm chỉ gật đầu chào, không nán lại mà tiếp tục rời đi.

Kỳ thật, Tiêu Thanh Phong trước đây chưa từng nhận ai khác làm đệ tử, Vĩ Phàm lại là người đầu tiên nên rất được nhiều người xung quanh tôn trọng. Trong những người này, mặc dù có vài người lớn tuổi hoặc vào Huyền Cực Cốc sớm hơn hắn, nhưng vẫn gọi hắn là sư huynh, cũng chỉ vì để tỏ lòng tôn kính với vị cốc chủ.

"Mới sáng sớm sư phụ gọi ta có chuyện gì ấy nhỉ? Đưa ta đi tham quan một vòng sao?" Vĩ Phàm vội lẩm bẩm tự nói. Cùng lúc này, hắn một mình đang lướt trên mặt đất mà chạy, băng qua những tòa sơn phong, tiến sâu vào bên trong một vùng rừng nhỏ. Dường như hắn đang di chuyển đến một nơi nào đó.

Sau một lúc di chuyển, Vĩ Phàm hiện tại đã đặt chân tới một hang động. Bao bọc xung quanh hàng là một đầm sen, nếu nhìn từ trên xuống thì cái hang cứ như là một đóa hoa sen cỡ lớn vậy.

"Động Đài Sen"

Lúc đầu, Vĩ Phàm không hề biết vì sao nơi này được gọi như vậy. Tuy nhiên, sau khi được Thanh Phong giảng thuật hắn mới hiểu, nơi này ban đầu chỉ là một đầm sen, nó được chính tay Tiêu Thanh Phong dựng nên và lấy ý tưởng từ hoa sen trong đầm. Tuy có nhỏ, nhưng để dành làm địa điểm thư giãn và tu hành, suy đi nghĩ lại thì xem ra cũng là có chút ý tứ.

Mà tại thời điểm Vĩ Phàm đến nơi, một giọng nói cũng là bất ngờ phát ra từ bên trong hang: "Vĩ Phàm, con tiến vào đây!"

Nghe thấy, Vĩ Phàm vô tư chắp tay tiến vào mà không suy nghĩ hay quan sát xung quanh. Cơ hồ là vì diện tích khá khiêm tốn, nên thời gian để hắn nhòm ngó nói thật là cũng chẳng có. Vừa vào đã thấy sự phụ rồi còn đâu.

Hắn một đường tiến vào bên trong, sau khi bắt gặp Tiêu Thanh Phong đang ngồi thiền phía trên một tảng đá lớn, liền khom người và chắp tay lên tiếng: "Sư phụ cho gọi con?"

Sau một hồi lâu không động tĩnh, Tiêu Thanh Phong lúc này mở ra hai mắt, đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng rồi nhẹ giọng: "Sắp tới ta sẽ rời đi Trái Đất, vì tông môn ở Nhân Giới có lệnh triệu tập và … để giải quyết những vấn đề của chính ta..." Kế tiếp, Thanh Phong liền tiến đến và đặt tay lên vai Vĩ Phàm. "Nhớ giữ gìn sức khỏe! Lần sau quay lại, ta muốn thấy con ít nhất phải gần đạt đến Tái Thể kỳ. Như vậy được chứ?"

Vĩ Phàm gật đầu.

"Tạm thời con cứ ở đây tu luyện. Vài ngày nữa, sau khi thông đạo mở ra, ta sẽ đi ngay..."

Mặc dù hiếu kỳ và muốn biết vì sao lại đột ngột như vậy, nhưng Vĩ Phàm cơ hồ là không có quyền hỏi - hắn không nhất thiết phải quan tâm đến những vấn đề riêng của người khác. Tiếp đó, hắn chỉ đơn giản là ôm quyền và khom người, chúc Tiêu Thanh Phong rời đi bình an. Đồng thời Tiêu Thanh Phong mỉm cười và cũng đã lập tức rời đi.

Về phần Vĩ Phàm, sau khi Tiêu Thanh Phong rời đi, hắn nhất thời buột miệng mà nói: "Nhận mình làm đồ chỉ được một tháng thời gian, tin tưởng để mình ở đây? Tiên giả đều tin người như vậy sao? Thật quá là nhanh đi!"

Chương 22: Sư đồ, Huyền Cực Cốc