Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 23: Thông đạo, đã mở!
"Hết cách, trước tiên cứ theo chỉ thị mà làm, bên trong này tu luyện vậy." Sau một màn thở dài, Vĩ Phàm đi vào lại bên trong, lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh thạch hang đèn treo chiếu sáng, rồi đảo mắt một vòng xem xét xung quanh và buột miệng cảm thán một tràng dài. "Không thể dùng đèn điện nên chuyển qua đèn dầu, bên trong cũng không thêm cái gì đặc biệt. xem ra, nơi này chỉ tương tự như một cái hang bình thường, không hơn không kém! Mà sư phụ cũng kỳ lạ, nhắc nhở ta trong này tu hành, nhưng lại không nói là làm thế nào để tu. Ta nên bắt đầu làm gì trước tiên đây? Haizz…"
Vĩ Phàm hiện tại có chút buồn bực, không mấy hứng thú với cách bài trí bên trong hang động.
Mà quả thật, bên trong hang khoảng trống không nhiều, vật dụng xơ xác vài món, chỉ duy nhất có một tảng đá vuông vức chính giữa an ổn nằm. Đồng thời phía trên là trải thảm đỏ, cũng chính là nơi dùng để an vị tu hành. Mà tại đây, thật không như Vĩ Phàm tưởng tượng về mật thất tu hành tương tự như trong phim; trên tường khắc võ công, mật thất bí mật v·ũ k·hí, căn phòng bằng đá nghỉ ngơi,...; cơ hồ nơi này chỉ khác hang động bình thường ở chỗ, là có gắn thêm đèn và trải thảm đỏ ra mà thôi.
Nơi này không mang nét đặc biệt nào, có lẽ là do chính Tiêu Thanh Phong thích sự giản dị, hoặc có lẽ là hắn chỉ có đôi nét sáng tạo ở mức độ khiêm tốn...
"Chậc! Động Đài Sen. Tên đẹp, cảnh sắc bên ngoài thơ mộng, nhưng bên trong quả thật tầm thường!"
Lắc đầu nói xong, Vĩ Phàm liền một bước đi tới rồi ngồi xếp bằng trên tảng đá vuông vức, chuẩn bị nhàm chán tu hành.
Cứ như vậy, thời gian nhất khắc thoi đưa, Vĩ Phàm một mình nán lại bên trong hang động, an ổn tu hành suốt một tuần dài tẻ nhạt.
Trong thời gian này, Thanh Phong đã có vài lần quan tâm đến nơi này thăm hỏi, chỉ dạy hắn nhiều điều sai sót, đồng thời là tài bồi cho hắn thật nhiều đan dược hỗ trợ. Và trong một tuần thời gian này, hắn đã không rời khỏi hang nửa bước mà chỉ chuyên tâm tu luyện nâng cao tu vi, và tiếp thu chỉ giáo từ Tiêu Thanh Phong. Đồng dạng là một chỗ nuốt thật nhiều đan dược.
…
Ở thời điểm hiện tại, Vĩ Phàm ngay ngắn ngồi xếp bằng, vẫn là bận trên người bộ y phục dành cho các chúng đệ tử của Huyền Cực Cốc.
Tại Huyền Cực Cốc nhỏ nhoi này, bởi vì không có phân chia là nội môn đệ tử hay ngoại môn, nên y phục tương đối là đều như nhau. Bộ y phục được may từ vải tơ tằm và được thiết kế như là võ phục. Với tà áo dài, buộc lại bằng thắt lưng vải, y phục có màu trắng đục, phía ngực trái là kí hiệu của Huyền Cực Cốc. Tất cả đều tương tự như nhau, ngoại trừ Vĩ Phàm là một bộ y phục màu trắng thuần. Trước đây khi mới nhập môn, Vĩ Phàm luôn theo hỏi sư phụ là nhất định hắn cũng phải có cho bằng được một bộ y phục như các đệ tử khác. Ban đầu Tiêu Thanh Phong có nói là, bởi vì hắn là đệ tử của cốc chủ nên không cần câu nệ, mặc gì cũng được. Tuy nhiên, Vĩ Phàm đã nhất quyết không đồng ý, hắn muốn là cũng phải có cho bằng được một bộ như thế. Và quả nhiên ngay sau, Tiêu Thanh Phong phải cấp tốc thiết kế cho hắn một bộ y phục tương tự, bất quá y phục lại có màu trắng thuần, vì Thanh Phong cho rằng đệ tử của cốc chủ phải khác những đệ tử thông thường.
"Vĩ Phàm, ngươi ngừng tại đây là được rồi!" Trong khi Vĩ Phàm vẫn đang tu luyện, Thần Khải đã nhất thời lên tiếng. Mà trong lời nói của hắn còn là ẩn chứa một phần ngữ âm khó chịu.
Lúc này, Vĩ Phàm vẫn ngồi thiền trên bệ đá, trên trán còn là đọng lại những giọt nhỏ mồ hôi. Khi nghe thấy thanh âm của Thần Khải, hắn đã chậm rãi mở ra hai mắt và điều hòa phần nội lực, liền nói: "Được thôi!"
Tiếp theo, hắn móc ra một lọ đan dược từ trong túi áo; đây là loại đan dược giúp cơ thể bổ xung thêm nguyên lực, được gọi là "Khí Linh Đan"; sẵn tiện bốc lấy vài viên bên trong rồi ăn lấy ăn để. Tiêu hóa xong vài viên đan dược tối màu, hắn thở nhẹ ra một hơi thỏa mãn, sau đó mới ung dung lên tiếng hỏi: "Sao? Ngươi có gì muốn nói với ta?"
"Không lâu nữa ngươi sẽ đạt đến Luyện Thể kỳ tầng thứ bảy, ngươi nên chú tâm hơn về việc học cách cân bằng phần nội lực bên trong, cũng như độ hoàn mỹ cảnh giới." Thần Khải từ tốn đáp.
"Ý của ngươi là sao?"
Tiếp sau câu hỏi hiếu kỳ từ Vĩ Phàm, Thần Khải liền chậm rãi giảng giải ý nghĩ của bản thân: "Ta thấy ngươi hiện tại quá ỷ lại vào đan dược. Ta biết, ngươi đang rất phấn khích khi có thể dùng đan dược để tăng nhanh tu vi, nhưng điều này sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình đột phá của ngươi. Ngươi cũng biết là dụng tốc bất đạt..."
Nói đoạn, Thần Khải trầm tư một hồi lâu rồi lại nói: "Cũng như một con gà vậy, nếu như được nuôi dưỡng và rèn luyện đúng cách thì nó sẽ trở thành một con gà chiến. Còn nếu cung cấp cho nó quá nhiều thức ăn và luôn được nghỉ ngơi, bồi dưỡng, nó sẽ trở thành một con gà ... hừm, là gà lấy thịt."
-_-
Sau khi nghe rõ, Vĩ Phàm dường như đã ngốc trệ với những gì Thần Khải nói. Có điều là hắn đại khái đã hiểu tên này là muốn ám chỉ điều gì. Cùng với một cái cười gượng, hắn lúc này liền đáp lời: "Này Thần Khải, ngươi cũng quá xem thường ta rồi đấy!" Hắn đưa tay che miệng và ho lên mấy tiếng. "Ta cũng đâu phải thằng ngốc, ngươi chỉ cần nói rõ cho ta là được. Đâu nhất thiết phải lấy ví dụ, xem ta như hài tử ngưu ngưu đâu!"
Nói qua ý của Thần Khải, hắn nhận thấy trong thời gian ngắn mà Vĩ Phàm đã sử dụng và ăn quá nhiều đan dược. Bình thường, đan dược rất có lợi cho các tu tiên giả ở nhiều khía cạnh như: giúp đỡ đột phá, trị liệu, thúc đẩy và khai khiếu... Nhưng nếu tu tiên giả l·ạm d·ụng quá nhiều, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến căn cơ, có khả năng là cả về thiên phú sau này. Mà nhắc đến thiên phú và căn cơ, mỗi người sinh ra thường sẽ được ban một loại thiên phú riêng biệt. Nếu là phàm nhân, thiên phú đó là những tài năng đặc biệt như: cầm, kỳ, thi, họa, ca, vũ, cường,... Bất quá đối với những tu tiên giả, thiên phú lại là thứ quyết định hết thảy, thể hiện qua khả năng vận dụng nguyên lực, nhục thân tiềm lực vượt trội, linh căn dị năng. Người có thiên phú càng cao sẽ đi được con đường tu đạo càng cao. Thiên phú quyết định sự cường đại của mỗi cá nhân, nó là thứ không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi một cách đơn giản. Đồng thời về căn cơ, đó lại là quá trình, kiến thức hiểu biết về đạo mà mỗi tu tiên giả phải tự bồi tụ tạo thành.
Tất nhiên, với những điều này, người có ngụy linh căn và thiên phú kém như Vĩ Phàm thì rất cần đến đan dược, nhưng nếu l·ạm d·ụng quá nhiều lại là không tốt. Bởi vì, tu đạo là quá trình rèn luyện thân thể với thiên địa, sinh ra đạo niệm, ban phát sự cường đại. Nếu một người chỉ l·ạm d·ụng sự giúp đỡ từ đan dược để tu đạo, vậy thử hỏi, sẽ đi được bao xa? Đan dược được sinh ra là công cụ, công cụ giúp đạo nhân ổn định tiến về phía trước, chứ không phải là đầu xe ngựa giúp đạo nhân qua đường.
"Ý của ngươi là ta không nên dùng quá nhiều đan dược đi bồi bổ?" Vĩ Phàm lúc này đứng bật dậy, chắp hai tay ra sau rồi nói: "Ý của ngươi ... là l·ạm d·ụng nó nhiều sẽ ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện của ta, ảnh hưởng đến thiên phú vốn yếu kém của ta. Mặc dù nó giúp ta nhanh tăng cao tu vi, nhưng cũng chính là thứ giúp tu vi của ta không bằng ai." (Ý của Vĩ Phàm ở đây là, dù tăng nhanh tu vi nhưng chắc chắn sẽ yếu hơn những người có cùng cấp độ)
"Thay vì ngồi một chỗ khổ tu và ăn đan dược sống qua ngày, ta nên ra bên ngoài liều mạng. Tu tiên cũng là vì kỳ ngộ. Đại loại như vậy, đúng chứ?"
"Sao ngươi … mà ngươi hiểu được vậy là tốt!" Thần Khải đôi phần ngạc nhiên vì Vĩ Phàm đã hiểu được tâm ý của hắn.
Vĩ Phàm lúc này cũng liền trầm tư suy nghĩ. "Mình quên vụ này, trong các truyện tu tiên, dùng đan dược quá nhiều sẽ có hại cho tu tiên giả. Như các công tử bột trong truyện, bọn chúng luôn dùng đan dược để tăng cao tu vi, rồi cuối cùng đều bị nhân vật chính là người khổ tu, rèn luyện ngay từ đầu hành cho ra bã. Nếu là vậy, ta cũng không thể đi sai đường được. Cũng may có Thần Khải nhắc nhở ta mới nhớ ra… Vĩ Phàm à, tăng tu vi nhanh là tốt nhưng cũng phải chú ý chứ, sau này phải cẩn thận hơn mới được!"
Đồng thời sau một đoạn suy tư, hắn lại cười nói: "Thần Khải, thật sự cảm ơn ngươi! Cũng may là ta thông minh, chứ người bình thường nghe ngươi giải thích chắc cũng phải té ngửa, ha ha a."
Không thấy Thần Khải phản bác, Vĩ Phàm vươn vai rồi thở dài: "Thôi, đi ra ngoài thay đổi tâm trạng nào!" Nói rồi, hắn liền sải từng bước đến trước cửa hang động, mày mò trên vách tường hang động một lúc lâu.
"Nút bấm mở hang, ta nhớ là ở ngay bên cạnh cửa hang mà nhỉ? Đâu rồi?" Tiếp đó hắn chợt cười. "À, đây rồi, quá hiện đại! Hì hì..."
Sau một cú chạm tay vào phần đá nổi trên tường, cánh cửa bằng đá phía trước miệng hang đột nhiên rung động, đồng thời chậm rãi chia cắt và khai mở.
"Vĩ Phàm sư huynh, hôm nay chính là ngày thông đạo sẽ mở, sư phụ cho gọi đến." Tại thời điểm Vĩ Phàm định rời khỏi động phủ, bên ngoài nhất thời có tiếng gọi vọng vào.
"Thông đạo mở vào hôm nay sao?" Nghe xong lại lẩm nhẩm trong miệng, Vĩ Phàm chỉnh sửa lại y phục trên người, vội chạy ra bên ngoài.
"Chú vừa nói gì? Thông đạo mở rồi?"
"À, xin lỗi Vĩ Phàm sư huynh, tại đệ không phải là người của Trái Đất này nên..." Nghe Vĩ Phàm hỏi, người thanh niên đứng ngây ra, sau một lúc lại gãi đầu và cười đáp.
Mà nói đến đệ tử của Huyền Cực Cốc, cơ hồ bọn họ chủ yếu là từ Nhân Giới đến. Những người này trước đây đa phần đều là phàm nhân, được một số tông môn chiêu mộ, nếu là người có thiên phú nổi trội sẽ được trực tiếp đưa vào tông môn, nhưng nếu yếu kém thì liền được gửi qua Trái Đất. Như là người thanh niên có làn da ngăm đen và thân hình gầy gò này, hắn là từ Nhân Giới đến đây chưa được bao lâu, nên vẫn chưa nắm rõ được cách ăn nói và xưng hô ở Trái Đất này.
"Xin lỗi, ta quên! Vậy thông đạo đã mở rồi?" Vĩ Phàm ho khan, nhất thời cười nói.
Người thanh niên cũng gật đầu.
"Ta hiểu rồi! Ta sẽ trực tiếp đến."
Lời nói vừa xong, Vĩ Phàm lập tức một đường rời khỏi Động Đài Sen. Hắn chạy bộ đường dài và băng nhanh qua một rừng tre xanh mát, trong đôi mắt lúc này lóe lên sự mong chờ. Mà ngay khi vừa băng qua rừng tre, hiện lên trước mắt hắn là những tòa sơn phong đứng vững, tất cả đều mang đến một sự huyền ảo ẩn chứa bên trong. Chính giữa lại mọc ra nhất tòa sơn phong khổng lồ, phía trên xây dựng một tòa cung điện sắc đỏ nguy nga. Đây là nhà hắn, Huyền Cực Cốc. Nơi có những con người thật sự quan tâm đến hắn như là người thân, cho hắn cái cảm giác bản thân chưa từng có, chính là một đại gia đình.
"Cứ như là mơ vậy! Có ngày ta lại được tu tiên, ở một thế giới mà tất cả những thứ huyền ảo đều được cho là dị đoan, là ảo tưởng..." Vĩ Phàm ngừng lại một lúc nhìn, bất chợt mỉm cười.
[Chu Vĩ Phàm, Luyện Thể Kỳ tầng thứ sáu.]
…
Lúc này, Vĩ Phàm thật nhanh tiến đến, nhìn phía trước cung điện tấp nập chúng đệ tử. Kế đó hắn xuyên qua đám đông với những cặp mắt ngưỡng mộ nhìn, đi đến trước mặt Bạch lão và Tiêu Thanh Phong.
"Sư Phụ, Bạch lão. Đệ tử Vĩ Phàm, kính bái." Hắn lập tức khom người, chắp tay hành lễ.
"Thanh Phong, ngươi cũng có mắt nhìn người đấy! Chỉ gần một tuần mà Vĩ Phàm sắp đạt đến tầng thứ bảy của Luyện Thể kỳ rồi. Tốt, thực sự rất tốt!" Bạch lão dò xét qua một vòng cơ thể của Vĩ Phàm liền gật đầu hài lòng, rồi vuốt bộ râu trắng dài mà cười nói. Đồng thời Tiêu Thanh Phong lúc này cũng gật gù tương tự, sau đó với giọng điệu có vài phần nghiêm nghị, hắn nói: "Vĩ Phàm, con lại đây!"
Vĩ Phàm cúi đầu, tiến đến gần.
"Hôm nay là ngày đầu con nhìn thấy thông đạo đúng không?" Tiêu Thanh Phong đặt tay lên vai Vĩ Phàm, trầm ấm lên tiếng.
"Dạ vâng!" Cùng cái gật đầu của Vĩ Phàm, Thanh Phong lần nữa nói: "Những điều cần nói ta đã nói với con rồi. Hôm nay là ngày ta chính thức quay lại Nhân Giới và có thể một năm sau mới trở về. Nhưng ta hy vọng sau khi ta trở lại, con phải thật nhanh chóng đạt đến Tái Thể kỳ mà đường đường chính chính bước vào Huyền Cực Tông và đánh bại ta."
Vĩ Phàm kiên định gật đầu, xem như đã đồng ý với những gì Tiêu Thanh Phong yêu cầu. Thấy vậy, Thanh Phong lại nhìn sang Bạch lão, nói: "Bạch lão, giúp ta chỉ bảo cho Vĩ Phàm và Huyền Cực Cốc một đoạn thời gian..."
"Ngươi an tâm, ta chắc chắn sẽ giúp." Bạch lão gật đầu đáp.
"Thông đạo cũng chuẩn bị mở ra rồi!"
Thanh âm vừa dứt, từ phía bầu trời tối đen mây mù, một điểm sáng bất chợt lóe sáng, khiến tất thảy mọi người bên dưới đều trừng lớn mắt mà nhìn. Ngay sau từ điểm sáng, những vết nứt liền chậm rãi xuất hiện, bắt đầu lan rộng và xé rách một khoảng trên bầu trời, để lộ ra một lỗ hổng tối đen ẩn sâu bên trong.
Vĩ Phàm lúc này đứng ngây ra, chăm chú nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt phảng phất sự kinh ngạc nhưng cũng hiện rõ sự chờ mong. Hắn há miệng cả kinh, bất chợt thốt lên: "Thông đạo, đã mở!"
Vĩ Phàm lần đầu gặp qua, hắn không thể tin được cái điều tưởng như vô lý, hiện tại lại xuất hiện ngay trên đầu mình, chính là một lỗ hổng không gian. Mà về phần Thần Khải, dường như hắn không mấy quan tâm về những thứ này, bởi vì hắn đã quá thừa kiến thức để hiểu.
Ngay khi tất thảy mọi người đều chòng chọc nhìn thẳng, từ phía giữa sân, Tiêu Thanh Phong lại nghiêm nghị, lớn tiếng: "Tất cả các đệ tử đã đạt đến Tái Thể kỳ tập hợp! Hôm nay là ngày bản thân ta về lại tông môn, cũng chính là ngày các ngươi thấy được sự vĩ đại của Huyền Cực Tông. Tất cả, lên thuyền khởi hành!"
Vừa là nói xong, tất cả đệ tử đạt đến Tái Thể kỳ và cả Thanh Phong, bọn họ đều cùng nhau bước lên một con thuyền gỗ.
Thuyền gỗ bề ngoài không mấy đặc biệt, không buồm, rộng năm mét và dài gần hai mươi mét, bao phủ xung quanh là một lớp sơn có màu gỗ hương. Mặc dù chỉ là một chiếc thuyền bằng gỗ nhưng với mắt thường nhìn, nó còn kiên cố hơn là những con tàu khổng lồ được tạo thành từ kim loại rắn chắc ở Trái Đất. Bất quá lại có phần nhẹ hơn và thiên về đơn giản hơn.
Sau khi xác nhận đã đủ, Thanh Phong kết ấn bằng một tay và dùng thần thông để nâng con tàu chậm rãi thăng không mà lên. Nó từ từ bay lên và tiến lại gần thông đạo. Mà mọi chúng đệ tử phía dưới lúc này, ai ai cũng mang ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía con thuyền vẫn chậm rãi rời đi.
"Ta hy vọng bản thân nhanh chóng đạt đến Tái Thể kỳ, để có ngày sẽ được tuyển vào tông môn." Những đệ tử Huyền Cực Cốc thì thầm nghị luận.
Đồng thời, con thuyền vẫn một đường di chuyển ngày càng cao, ngay khi vừa chạm vào thông đạo thì nó lập tức mất dạng, không thấy một tia tung tích nào.
"Thanh Phong. Hy vọng … mọi chuyện sẽ ổn..." Bạch lão thì thầm một câu mơ hồ, liền không một tiếng động mà rời đi.
Về phần Vĩ Phàm, hắn vẫn đứng ngây ra đó và nhìn thẳng vào một hướng không rời mắt.
Sau khoảng một canh giờ, thông đạo cuối cùng đã từ từ khép lại, vết nứt đó vội mất dạng trên bầu trời, cứ như là nó trước đây chưa từng tồn tại ở đó vậy.
"Ta, lần sau ... sẽ rời khỏi nơi này ... bắt đầu ... bắt đầu con đường của riêng ta..." Vĩ Phàm mỉm cười, nắm chặt nắm đấm và thì thầm.
Tất cả mọi người lúc này đã rời khỏi và quay trở lại những tòa sơn phong của chính mình. Dường như, Vĩ Phàm chính là người cuối cùng còn ở lại...