Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 25: Đụng độ Nhị Vĩ Hầu
Bầu trời tối đen chấm sáng vài ánh sao, dưới mặt hồ ánh trăng phản chiếu không một gợn sóng, xung quanh là những tán cây rậm rạp nối liền.
Vĩ Phàm lúc này ung dung, phía trên tảng đá gần hồ ngồi nghỉ, cùng với chút ít ánh sáng góp nhặt từ đèn con đóm, hắn nghiền ngẫm chống cằm mà nhìn tấm bản đồ trên tay. Hắn đôi lần mường tượng, đôi lần suy tư, cuối cùng lại thẳng lưng ra sau mà nằm.
"Quyết định rồi, mình sẽ đến nơi này trước." Nói rồi, hắn một vòng loay hoay, chống tay và bật người ngồi dậy. Đồng thời cuộn tấm bản đồ bỏ vào túi quần, thong thả từng bước dưới bầu trời đêm.
"Rừng Huyễn Thú" nếu không tồn tại những sinh vật huyền ảo, cơ hồ nơi này cũng chẳng khác một khu rừng bình thường là bao. Nó được chia làm năm khu vực riêng biệt; tất thảy gồm: vùng an toàn, vùng nguy hiểm cấp một, vùng nguy hiểm cấp hai, vùng nguy hiểm ba và cuối cùng là vùng trung tâm; mà càng tiến vào sâu bên trong, mức độ nguy hiểm lại càng cao.
Mà về vùng an toàn, nó nằm phía ngoài rìa của khu rừng, đây là nơi không thường xuyên xuất hiện huyễn thú. Còn vùng nguy hiểm một - hai - ba được chia làm ba phân khu nhỏ, là nơi thường xuyên xuất hiện huyễn thú nguy hiểm, ứng với các cấp tu tiên từ Luyện Thể kỳ tầng bảy đến tầng chín. Cuối cùng là vùng trung tâm, nơi được ghi chép là một vùng đất ác mộng, mà cứ mỗi một diện tích nhỏ chúng ta đã có thể bắt gặp được một con huyễn thú hùng mạnh. Đặc biệt, những huyễn thú tại vùng trung tâm lại có cảnh giới cực kỳ cao, thấp nhất là từ Tái Thể sơ kỳ, một bộ phận nhỏ có thể vượt ngưỡng Tái Thể trung kỳ.
Ánh đèn con đóm phía trên đỉnh đầu, mập mờ, từng đợt soi sáng con đường, Vĩ Phàm cứ thế chậm rãi băng qua những tán cây rậm rạp.
Sau khi tiến vào rừng Huyễn Thú vào ban đêm, Vĩ Phàm quyết định sẽ đến khu vực được đánh dấu là an toàn mà bản đồ có ghi rõ. Hắn cho rằng, với thực lực của bản thân hiện tại sẽ rất khó để thắng được những con có cấp độ cao, nếu không chuẩn bị chu toàn từ trước. Bởi vậy, Vĩ Phàm quyết định sẽ đặt chân đến nơi an toàn đầu tiên, cũng vì để chọn địa điểm nghỉ ngơi ban đầu và tìm hiểu sơ qua các loại huyễn thú từ trước.
Đung đưa ánh đèn trong màn đêm tĩnh mịch, Vĩ Phàm thong thả băng qua những tán cây rậm rạp, ung dung từng bước đi tới.
"Chậc. Nếu như bên trong Cữu Huyền Sơn cũng dùng được công nghệ hiện đại, được như vậy thì tốt biết bao!" Hắn nhất thời buồn chán nói.
"Ý ngươi là điện thoại hay những thứ ở nhà ngươi, những thứ bùm bùm chiu chiu sao?"
Vĩ Phàm đã gượng cười với những gì mà Thần Khải nói, liền đáp lời: "Chắc vậy, nhàm chán không biết nên làm gì. Đến cả cái này..." Nói đoạn, hắn liền đung đưa túi đèn con đom đóm tự bắt, cầm nắm trên tay đung đưa qua lại. "Đến cả ánh sáng cũng phải tối cổ như này. Tu tiên, cường đại thì cường đại hơn, nhưng cũng nhàm chán hơn hẳn!"
"Vậy ngươi sao không ngừng đi?"
"Không biết ngươi có tin hay không, nhưng ta cảm giác được là số phận ép buộc ta phải đi con đường này. Hi hi."
"Có thể!" Thần Khải nghe thấy câu trả lời, hắn chỉ hời hợt.
Lúc này, Vĩ Phàm vẫn thong thả từng bước di chuyển nhưng hắn lại không để ý đến việc, là trong cái màn đêm u tối đó đã có vô số những cặp mắt đỏ ngòm vẫn đang chăm chú quan sát hắn từ phía sau.
Những cành cây len lén rung lắc, không khí bắt đầu trầm xuống.
Vĩ Phàm một lúc ngừng lại, da lông hắn không hiểu vì sao mà tự nhiên dựng đứng. Dường như trong mơ hồ hắn cảm nhận được, có thứ gì đó nguy hiểm vẫn đang quan sát hắn từ phía sau, không rời mắt.
"Thần Khải, ta chỉ hỏi ngươi ... nên quay hay tiến đây?"
"Đếm đến ba, ngươi nên chạy..."
Lời nói của Thần Khải vừa nói xong, Vĩ Phàm liền liếc nhìn ra sau rồi một hơi thở nhẹ. Tiếp theo hắn nắm chặt hai tay, trong miệng cùng lúc lẩm nhẩm: "Coi như ta ... một ... hai ... ba ... chạy thôi!"
Tức khắc, hắn không ngần ngại nhắm thẳng và chạy về phía trước. Mà ngay khi Vĩ Phàm bất ngờ chạy đi, những động tĩnh từ phía sau lại càng lúc càng rõ nét hơn. Đồng thời, Vĩ Phàm vừa mới quay đầu nhìn thì đã bị cảnh tượng phía sau dọa sợ. Hắn kinh ngạc mà nhất thời há miệng thốt lên: "Ôi, mẹ ơi! Bảy con khỉ hình người..."
Theo sau Vĩ Phàm là một nhóm gồm bảy con dã thú có hình dáng tựa như loài khỉ. Chúng có màu lông sậm đen rậm rạp, đôi mắt xích hồng và có đến tận hai cái đuôi ở phía sau, liên tục rung lắc hai bên.
Vĩ Phàm quay đầu thật nhanh chạy tới, nhanh chóng vung ra tấm bản đồ, vừa chạy vừa tìm kiếm.
"Đây rồi!" Hắn đưa túi đèn con đóm đến gần và chỉ vào từng chữ viết phía trên bản đồ. "Trong này có chú thích một loại huyễn thú có hình khỉ, theo mô tả rất giống. Chúng chắc chắn là Nhị Vĩ Hầu, loài huyễn thú chuyên đi theo bầy…"
Vĩ Phàm còn chưa nói xong đã cảm nhận được bầy khỉ càng nhanh chân đuổi theo phía sau. Nhất thời không có thời gian xem xét, Vĩ Phàm vội cuộn lại bản đồ và cất đi, tăng nhanh tốc độ nhằm cắt đuôi bầy khỉ.
"Ta quên mất, chúng thường xuất hiện gần rìa khu rừng, nằm giữa vùng an toàn và vùng nguy hiểm một. Vĩ Phàm ơi Vĩ Phàm! Sao mày lại tự chui vào hang cọp, à không, hang khỉ thế này... Ngốc quá!"
Nói rồi, hắn chạy thục mạng, hướng phía lối ra mà đi.
Hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn, một là ngừng lại giao chiến với bảy con khỉ này, hai là cố gắng chạy thoát đến lúc trời sáng. Tất nhiên, suy nghĩ cho nhiều thì chỉ còn một, đó là phải chạy câu giờ đến khi trời sáng. Vì hắn không tin rằng, một người Luyện Thể kỳ tầng sáu lại có thể thắng được bảy con khỉ có cấp độ cao hơn bản thân một bậc.
Hắn di chuyển không ngừng nghĩ, chạy một hơi đến lúc trời tờ mờ sáng mới thực sự là cắt đuôi.
Lúc này, Vĩ Phàm thả lỏng người và nằm dựa lưng bên một gốc cây, từng hơi thở gấp, khuôn mặt cũng nhợt nhạt vì quá mệt mỏi.
"Quỷ tha ta đi! Chưa vào được bao lâu, xém tí nữa là đi chầu Diêm Vương rồi!" Giọng nói khàn khàn, Vĩ Phàm chửi nhỏ.
Hắn thở từng đợt, vội lấy túi đựng nước đã chuẩn bị từ trước, từng ngụm gấp gáp uống đến cạn sạch. Sau khi lau đi vài giọt nước còn đọng lại trên khóe miệng, Vĩ Phàm toàn thân mệt nhọc, liền nói: "Chơi đuổi bắt cả một đêm. Nhưng cũng may, trời mà không lên ánh bình minh, chắc ta cũng là xanh cỏ rồi!"
Nói đoạn, hắn ôm quyền nắm chặt hai tay, tức giận đánh mạnh vào thân cây khiến nó nhẹ rung lắc. "Vậy, chúng nó sẽ là mục tiêu đầu tiên. Tụi mày chờ đấy!" Ánh mắt quang mang ẩn hiện, Vĩ Phàm nhất thời gằn giọng.
Tiếp sau màn rượt đuổi vào đêm qua, Vĩ Phàm dành một ít thời gian để mà nghỉ ngơi cho lại sức. Mặt trời lên đến đỉnh đầu hắn mới rời đi, chuẩn bị đến nơi an toàn tìm cứ điểm nghỉ chân.
Theo như chỉ dẫn, hắn phát hiện ra một hang động nằm khuất dưới một thác nước nhỏ. Hang tuy hẹp nhưng lại được dòng nước che khuất, có thể tránh được tầm nhìn từ bên ngoài. Quả thật, nơi này là địa điểm lý tưởng để ẩn mình vào ban đêm.
Việc cần làm của Vĩ Phàm hiện tại, chính là ẩn thân để tránh đụng độ huyễn thú và tạo thêm lớp phòng ngự xung quanh, tránh trường hợp quá đen bị phát hiện.
Cơ hồ hắn phải mất cả tuần để xây dựng một lớp hàng rào bằng đá tảng, được chính bản thân hắn mò mẫm tìm kiếm cả hai, ba ngày liền, dùng để che chắn bên ngoài cửa hang động. Những ngày tiếp theo, hắn xem xét lại những lối đi an toàn, địa hình xung quanh phạm vi hang, nơi kiếm thức ăn và nước uống. Mọi việc dường như suôn sẻ hắn mới lấy lại tấm bản đồ ra xem, chuẩn bị trả thù bầy khỉ xấc láo.
Vĩ Phàm một chỗ nghiền ngẫm, lật trái rồi lật phải tấm bản đồ, sau một lúc liền gật gù lên tiếng: "Loài Nhị Vĩ Hầu sợ nhất là lửa, chúng biết hợp tác cùng nhau để đánh bại kẻ thù, điểm yếu nằm ngay phía sau. Bởi vì chúng có tầm nhìn hẹp nên thường đi theo bầy để hỗ trợ, gọi đồng loại ứng cứu."
Hắn nói đến đây liền bất giác cong môi tỏ vẻ nham hiểm, rồi móc từ túi ra một chiếc bật lửa, nhoẻn miệng nói tiếp: "Vậy chỉ cần dùng lửa chia tách chúng ra và sử đẹp từng con một. Hừ, các ngươi hãy chờ đấy!"
Hiện tại, cảnh giới của Vĩ Phàm không cho phép hắn ảo tưởng việc một mình có thể cân tất. Bất quá cũng may mắn thay, là vì hắn đã có được thông tin của các loại huyễn thú từ đầu, nhờ đó hắn có thể dùng thông tin để phân tích và sử dụng bẫy để một mẽ hốt gọn, và giải quyết chúng một cách đơn giản nhất.
Mất thêm cả năm ngày tiếp theo để Vĩ Phàm chuẩn bị đặt bẫy. Hắn đặt tại những khu vực chắc chắn sẽ xuất hiện Nhị Vĩ Hầu, lại đến địa điểm hắn phải thục mạng mà chạy, tất thảy gồm có ba khu vực.
"Hừ, các ngươi là những đối thủ đầu tiên để Vĩ Phàm này thực chiến, ta chắc chắn sẽ g·iết từng con một, chờ lấy, háo hức đến đêm nay quá đi thôi!" Vĩ Phàm một vòng nhìn lại thành quả dài ngày của mình, tự tin lên tiếng.
Màn đêm dần lan tỏa, cánh rừng chuyển biến từ xanh tươi thành một dạng quỷ dị, một màn tràn ngập sự nguy hiểm.
Trong lúc này, Vĩ Phàm ung dung đứng giữa cánh rừng rậm rạp, vòng tay nghiêm nghị, nhắm chầm hai mắt. Một lúc sau, không khí nơi đây dần trùng xuống, thanh âm khe khẽ, lén lút, những đôi mắt xích hồng dần hiện ra xung quanh, kéo theo đó là những âm thanh lao sao phát ra từ trên cao.
Đôi mắt xích hồng trong rừng cây, lại hiện lên một hàm răng dã thú, bất chợt tiếng gầm rú vang lên inh ỏi.
"Gờ rào... gừ..."
"Đúng rồi! Tiến đến gần thêm chút nữa đi, hì hì." Vĩ Phàm nghe rõ liền cười nhếch mép, đồng thời nói khẽ. Tiếp đó hắn nhất thời hét lớn một tiếng chói tai: "Đến đây!"
Nhất thời sau tiếng hét, đồng loạt là những tiếng động bắt đầu tiến đến gần.
Và rồi, những con Nhị Vĩ Hầu đồng loạt lao lên mà không chần chờ, chúng tiến đến sát gần. Đồng thời, Vĩ Phàm cũng vội kéo lấy sợi dây gấc đã cuốn trước trên tay, chuẩn bị cho buổi hòa nhạc đêm nay, buổi hòa nhạc của lửa và những tiếng gào thét.
Tiếp theo hắn vội vàng kéo căng dây.
Sau nhất khắc, những tia lửa bắt đầu bốc lên và lan ra, chúng bắt đầu cháy lan tạo thành một vòng lửa cỡ lớn, cột lửa cao đến ba mét, ngăn cách Vĩ Phàm và những con Nhị Vĩ Hầu xung quanh.
"Tổng cộng có đến hai mươi lăm con Nhị Vĩ Hầu, chia làm năm nhóm nhỏ. Vậy hiện tại, mình cần chia cắt từng nhóm ra nhiều phần nhỏ hơn để tiện xử lý."
Nói xong, hắn kéo căng sợi dây gấc một lần nữa, những cột lửa tiếp theo bắt đầu b·ốc c·háy lên cao, lại một đợt chia cắt từng vòng lửa nhỏ. Vì quá bất ngờ, có con không may bị đốt cháy - cháy trụi cả lông trên người, có con lại vì kh·iếp sợ mà không tự chủ, rồi trực tiếp đẩy ngã đồng bạn của mình về phía ngọn lửa.
Loài Nhị Vĩ Hầu này theo ghi chép là rất sợ lửa, vì thân thể của chúng thiên về cực âm, nên dù chỉ là một đám lửa nhỏ thì chúng cũng sẽ không dám lại gần.
"Năm nhóm hiện tại lại được chia làm những nhóm nhỏ hơn, có nhóm một con và cao nhất là hai con Nhị Vĩ Hầu. Được, tại các ngươi dám chọc giận ta!"
Nói rồi, Vĩ Phàm bắt đầu sử dụng mánh khóe, nhất thời biến mất trong vòng tròn lửa.
Một lúc sau, những tiếng gào thét bắt đầu vang lên bên trong những cột lửa cháy đỏ, thanh âm thảm thiết đó khiến những con Nhị Vĩ Hầu khác bắt đầu rơi vào hoảng loạn, chạy loạn như bầy nai gặp hổ.
Bởi vì đã có chuẩn bị từ trước, nên Vĩ Phàm dễ dàng tiếp cận và ám toán bầy khỉ xấc láo này. Hắn chỉ cần lẻn ra phía sau, thi triển vài đường chiêu thức "Huyết Trảo" liền dễ dàng lấy đi mạng bọn chúng. Hắn không ngừng đột kích phía sau gáy của bầy khỉ, cho một đòn trí mạng không kịp trở tay.
Cuộc t·hảm s·át cứ thế trôi qua gần một tiếng thời gian, Vĩ Phàm dường như đã diệt sát được gần hết bầy Nhị Vĩ Hầu.
Hắn lúc này dừng lại nghỉ ngơi, vội nói: "Còn duy nhất một em, nhìn nó trông rất bự con, đầu lĩnh chăng?"
Nói xong, hắn không ngần ngại tung lại mánh cũ, là lẻn ra phía sau và chuẩn bị xuất chiêu. Nhưng khi gần chạm vào gáy, mục tiêu của hắn liền quay đầu nhìn, rồi gầm lên một tiếng vào mặt.
"Gừ..."
Nó nắm chặt hai chi trước, cử động nhanh chóng nhằm bắt lấy Vĩ Phàm. May thay, phát hiện cử động lạ, Vĩ Phàm nhanh chóng thu lại chiêu thức, lập tức lách người né tránh. Bất quá khoảng cách quá gần khiến hắn liền b·ị b·ắt lấy cánh tay. Cánh tay nhanh chóng bị tóm gọn, nó nhấc bổng Vĩ Phàm lên cao, xoay hắn một vòng Trái Đất và ném bay ra xa.
Hắn một lực đập mạnh vào gốc cây, sau đó rơi bịch xuống nền đất.
"Ây da, đau hơn ta nghĩ!"
Vĩ Phàm ôm lưng bật người dậy, trừng mắt nhìn chăm chú vào con Nhị Vĩ Hầu kỳ lạ này. Con khỉ có thân hình to lớn hơn những con bình thường, đôi mắt đỏ như máu, trên mặt còn có vết xước. Hơn nữa, hai cái đuôi to lớn không ngừng đung đưa theo chiều xoay tròn, thật sự nhìn nó rất nguy hiểm.
Tiếp theo nó gầm một tiếng thật lớn và lao nhanh đến Vĩ Phàm. Cùng lúc này, Vĩ Phàm đã nhanh chân rút lui và nhảy ra khỏi vòng lửa, tránh khỏi t·ruy s·át.
Hắn biết, hiện tại tu vi bản thân không bằng con Nhị Vĩ Hầu này. Mặc dù nó là Luyện Thể kỳ tầng bảy nhưng lại mạnh gần bằng tầng tám, đối chọi trực diện quả là một lựa chọn sai lầm.
"Hiện tại mình chỉ còn một đối sách, bào c·hết nó từ từ và tung một đòn kết liễu. Nếu không, mình mới là người sẽ gặp bất lợi!"
Vừa nói xong, Vĩ Phàm nhanh chóng điều khiển vòng lửa thu hẹp lại, khiến bên trong đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú. Đồng thời Vĩ Phàm cũng nhân cơ hội còn sót lại, vội hấp thu khí huyết của những con Nhị Vĩ Hầu đã nằm xuống. Tức khắc, mùi khí huyết bắt đầu lan tỏa, Vĩ Phàm lập tức tung ra một nguồn hấp xả lực, không ngừng hấp thụ khí huyết từ bầy khỉ đã ngã xuống.
Nửa tiếng thời gian trôi qua, Vĩ Phàm ngừng lại việc hấp thu, đồng dạng bắt đầu thi triển tuyệt kỹ.
Hắn dùng huyết và không ngừng tạo ra những đầu v·ũ k·hí lơ lửng xung quanh người, trong đó gồm: kiếm, thương, đao, mâu, dao... Ngay sau hắn đung đưa ngón tay và bắt đầu điều khiển chúng, hướng thẳng vào bên trong vòng lửa mà đâm thẳng.
Cứ như vậy, tiếng kêu "gừ gừ" vang lên không dứt bên trong, mà bên ngoài, Vĩ Phàm vẫn có thể nhìn được là con huyễn thú này đang ra sức chống cự bên trong vòng lửa như thế nào.
Vĩ Phàm quát lớn: "Dám nhắm đến lão tử, ngươi tới số rồi con à!"
Sau câu nói thẳng thừng, hắn đưa tay ra trước kết ấn, bắt đầu tập trung khí huyết.
Vĩ Phàm một hơi lại quát: "Huyết Ấn!"
Tức thời, một dạng ấn ký bằng máu từ từ xuất hiện phía trước Vĩ Phàm, nó dùng chính khí huyết từ những con Nhị Vĩ Hầu khác để làm đòn công kích.
"Nhận lấy và c·hết đi!" Hắn hét lớn và tung toàn lực ấn ký xông thẳng vào. Một cột máu từ hư không phóng xuất, lao thẳng vào vòng lửa, hướng con huyễn thú mà đi.
Tiếp theo, tiếng gào thét thảm thiết bắt đầu vang vọng giữa màn đêm, nhưng dù vậy, cột ấn ký bằng máu vẫn thẳng tắp, xuyên thủng ngực con Nhị Vĩ Hầu cứng đầu, đồng thời tiếp tục nuốt chửng phần thân không còn một móng.
"Gừ... gác..."
Sau một lúc thì tiếng kêu chợt tắt lịm đi, thân thể huyễn thú không còn nguyên vẹn liền ngã lăn ra đất. Vĩ Phàm thấy vậy, hắn đứng ngây ra như trời trồng.
"Thần Khải, sao ... tại sao, chiêu này lại mạnh kinh khủng như vậy?"
"Đương nhiên phải mạnh rồi! Ít nhiều, nó là một môn công pháp từ thượng giới mà..." Thần Khải lười nhác lên tiếng.
"Thật?"
"Đúng! Theo ta thấy, ngươi không nên để lộ nó ra bên ngoài thì hơn, tránh gây chú ý với người khác."
"Ý của ngươi là ... chỉ những lúc nguy cấp mới đem ra thi triển?" Vĩ Phàm sau một lúc định hình, một hơi liền nói.
"Đúng vậy! Không nên quá lộ liễu sử dụng."
Thật vậy, Huyết Khải Tru Thiên là một môn công pháp đặc biệt, vì có thể giúp người tu luyện hấp thu khí huyết của đối phương để sử dụng. Hơn nữa, còn là có thể cải thiện khí huyết và tu vi của bản thân, chậm rãi cải biến nó. Hiện tại, Vĩ Phàm chỉ thi triển ra được hai quyển đầu và quyển thứ ba hắn vẫn không thể định hình được, bất quá có một điều chắc chắn là phía sau còn ẩn chứa một công năng to lớn.
Lúc này, Vĩ Phàm bỏ qua suy nghĩ, nhanh chóng hấp thụ khí huyết của con Nhị Vĩ Hầu cứng đầu cuối cùng, trên môi mơ hồ nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Chuẩn bị đến vị trí tiếp theo thôi, hừm..."