Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Khu vực tiếp theo, ta, Vĩ Phàm đến đây!

Chương 28: Khu vực tiếp theo, ta, Vĩ Phàm đến đây!


Hiện tại, quang cảnh xung quanh hiện lên khá u ám. Ánh lửa cháy tàn trong đêm, những thân cây đỗ gục, xác khỉ nằm la liệt trên khắp mặt đất mà không thể một lần đếm hết.

Đảo mắt nhìn lại, một người nam tử nghiêm nghị đứng, cùng với khuôn mặt lấm lem máu đỏ, mái tóc dài bết dính phủ xuống ngang vai, kèm theo hàng râu quai nón dài. Nam tử sở hữu thân hình cân đối, cơ bắp vừa phải, lại còn xuất hiện chi chít những v·ết t·hương trên tấm lưng trần. Đồng thời biểu cảm có nét căng thẳng trên khuôn mặt, nam tử đang chòng chọc nhìn về phía đối diện, mà vị nam tử này, lạ thay lại chính là Vĩ Phàm. Hắn trải qua một năm ròng rã, dung mạo hiện tại cũng đã thay đổi đi ít nhiều, thật sự gần như là một người rừng.

Mà cùng lúc này, đối diện trước mặt Vĩ Phàm hiện là một con khỉ, à không, phải gọi là quái vật đột biến nhìn giống khỉ mới đúng. Thân hình to lớn, cao gần mười mét, toàn thân mang một màu lông trắng như tuyết, khuôn mặt da lông sậm đen, chưa kể đôi đồng tử còn ánh lên xích sắc. Nó chỉ đứng cách Vĩ Phàm năm mét khoảng cách, với hàm răng sắc nhọn, ánh mắt liền hiện lên là sự căm ghét và nhăm nhe khóa chặt vào Vĩ Phàm.

"Quỷ tha! Từ đâu chui ra con khỉ đột biến này thế?" Nhìn thấy bộ dạng lúc này của quái vật, Vĩ Phàm toàn thân phòng bị, chửi nhỏ một tiếng.

Quay lại vài phút trước...

Vĩ Phàm vẫn như mọi khi, hắn đặt bẫy và không ngừng đồ sát đám Nhị Vĩ Hầu để giúp tăng lên thực lực, cũng như giúp rèn luyện sức chiến đấu trong suốt một năm trời ròng rã. Nhưng đến hôm nay, trong khi hắn vẫn đang hăng say chém g·iết, sau lưng lại bất thình lình xuất hiện một con Nhị Vĩ Hầu với kích thước khá khủng bố. Bởi vì bất cẩn nên Vĩ Phàm ăn ngay một đòn từ con quái vật, và trúng đòn bất ngờ từ phía sau đã khiến hắn b·ị đ·ánh văng ra xa, rồi còn lăn thêm vài vòng trên mặt đất. Ngay sau hắn may mắn thoát được một tia hủy diệt từ con quái vật, nhờ nhanh trí dùng xác của những con Nhị Vĩ Hầu đ·ã c·hết trước đó làm lá chắn, bất quá quần áo trên người đã rách nát và làm lộ ra cả lưng trần.

Vĩ Phàm mơ hồ không rõ, là con quái vật khủng bố này từ đâu xuất hiện. Nó có hình dáng gần giống như bầy Nhị Vĩ Hầu, chỉ khác là nó có một bộ lông trắng như tuyết, mang kích cỡ có vài phần khủng bố, và hai cái đuôi lại xoắn vào nhau tạo thành một hình xoắn ốc. Mà Luyện Thể tầng thứ tám là cảnh giới hiện tại của con Nhị Vĩ Hầu đột biến này.

Vĩ Phàm hiện tại nghĩ là, hắn nhất thiết phải giữ khoảng cách và cố gắng tìm cách để đối phó con quái vật khủng bố này.

Hắn không dám di chuyển, dù chỉ là một cử động nhỏ.

"Phải nghĩ cách thôi. Bẫy cũng đã hết, vả lại mình còn mang trên người nhiều v·ết t·hương, dù không quá nặng. Quỷ tha! Cứ như trong game vậy, hễ làm nhiệm vụ g·iết quái thì y như rằng ngay sau con boss sẽ xuất hiện. Chậc. Cả năm trời chắc mình cũng g·iết hơn vạn con Nhị Vĩ Hầu rồi! Giờ lại hiện ra cục nợ này. Haizz, game tu tiên này chưa đủ khó hay sao?"

Từng dòng suy nghĩ vội lướt qua, khuôn mặt Vĩ Phàm dần lộ rõ nét căng thẳng. Đã được vài phút trôi qua, cả đôi bên đều bất động. Nhưng cứ ngỡ là sẽ như vậy thì bất ngờ, con Nhị Vĩ Hầu nhất thời rống lên một tiếng chói tai.

"Gừ... gào..."

Nó rống lên một tiếng vang xa, khiến cả khu rừng dường như cũng phải lay động theo từng nhịp.

Ngay sau, cùng với kích thước khủng bố đó, nó nhanh chóng nhảy bổ tới. Bởi vì đã kịp phòng bị, cho nên Vĩ Phàm cũng liền nhanh chóng nhảy về phía sau, nhất khắc thoát khỏi song quyền từ quái vật. Kế đó là một tiếng "rầm" chạm đất thật lớn vang lên, kéo theo sau là lớp cát bụi cứ thế che phủ tầm nhìn xung quanh. Cũng vì thân thể to lớn và tốc độ của con Nhị Vĩ Hầu này khá chậm, nên Vĩ Phàm coi như là có thể bắt kịp được hành động của nó. Mà ngay khi tránh về phía sau, hai bên Vĩ Phàm lập tức huyễn hóa thành một đôi dao găm bằng máu. Tiếp theo hắn vội chụp lấy rồi lập tức lao về phía trước.

Tại thời điểm làn khói bụi vừa lắng xuống, cũng chính là lúc Vĩ Phàm lao đến tiếp cận.

Hắn hét lớn một tiếng và bứt tốc lao lên, mà Nhị Vĩ Hầu nhất khắc thấy vậy, nó lập tức dùng tay chụp tới, hòng bắt lấy Vĩ Phàm.

"Quá chậm!"

Vĩ Phàm sau một tiếng quát cũng liền bật nhảy lên cao, kịp thời đạp lên cánh tay của con Nhị Vĩ Hầu và tiếp tục chạy. Hiện tại hắn muốn cắt lấy cái đầu của con quái vật xấc láo này.

Mà con quái cũng không chịu lép vế, nó ngay lập tức dùng cánh tay to lớn khác và nhanh chóng gạt đi Vĩ Phàm. Quả nhiên với kích thước có phần vượt trội, nó đã dễ dàng đẩy lùi được Vĩ Phàm, khiến hắn phải bỏ cuộc mà lùi lại phía sau một khoảng, nhất thời không thể tiếp cận.

"Chỉ một chút nữa thôi, khốn kh·iếp!"

Chưa dừng lại ở đó, con Nhị Vĩ Hầu đột nhiên vỗ ngực, sau đó rống lên lớn tiếng, đồng thời lập tức hội tụ và bắn ra một tia hủy diệt từ miệng. Tia sáng chói mắt tích tụ từ nguyên lực mà thành, lúc này bắn thẳng đến Vĩ Phàm như một cột lazer.

Từ phía ngược lại, Vĩ Phàm ngay lập tức tăng tốc để tránh né, mà con quái vật lại bắn một hơi liên tục, kéo thẳng một đoạn dài thành nhất đường hình nón.

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên chói tai, cả một cánh rừng liền bị san bằng ngay tức khắc.

"Đùa nhau à! Luyện Thể kỳ tầng tám lấy đâu ra cái sức mạnh như vậy?" Vĩ Phàm quay đầu nhìn lại đống tàn tích, hắn há miệng hốc mồm và trừng lớn mắt kinh hãi.

"Ta phải nghĩ cách. Hiện tại chỉ còn cách là phải dùng hết số máu đã hấp thụ suốt mấy tháng liền và tạo một đòn tất sát. Phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, nếu còn dây dưa, ta chắc chắn sẽ bị nó chơi c·hết!" Vĩ Phàm nhận thấy, nếu cứ tiếp tục dông dài như thế này thì người phải c·hết chắc chắn chính là hắn. Hiện tại hắn chỉ còn một cách duy nhất, đó là phải thật sự bán máu.

Sau những gì suy nghĩ được, Vĩ Phàm ngay lập tức thi triển chiêu thức.

"Hừ, chiêu này ta đã ròng rã một năm nghiên cứu, sát chiêu dồn ép đối thủ đến c·hết. Tạm gọi, Huyết Vũ Vạn Dao."

Lời nói vừa rơi hạ, một quả cầu bong bóng bằng máu, nhất thời xuất hiện từ hư không, đồng thời chậm rãi tụ tập lại và ở ngay phía trên đầu của con Nhị Vĩ Hầu đột biến.

Thấy vậy, Nhị Vĩ Hầu đột biến liền há miệng mà gầm gừ, chỉ vì cảm nhận được sự nguy hiểm đang ở ngay phía trên. Tiếp theo nó liền há lớn miệng để tập trung năng lượng, muốn b·ắn h·ạ quả cầu máu.

"Định hủy? Hủy được sao..." Vĩ Phàm lúc này quát lớn, đồng thời bức ép khiến quả cầu cũng phải lập tức biến dạng, hơn nữa từ bên trong còn xuất hiện vô số những con dao găm từ máu.

Nhất thời, quả cầu máu lập tức nổ bể ra tới, kéo theo sau là vạn lưỡi dao thẳng tắp và lao xuống như mưa, chúng cứ thế đâm liên tục trên người con Nhị Vĩ Hầu đột biến.

Thực sự là một cơn mưa dao cắm vào da thịt.

Mà tại phía dưới lúc này, Nhị Vĩ Hầu đột biến khi bị vạn dao rơi xuống, liền gầm lớn lên một tiếng cuồng nộ. Mặc dù không gây tổn thương quá nghiêm trọng, nhưng với vô số cơn mưa dao găm thì cũng đã đủ làm con quái này thực sự bị phân tâm. Nó đưa hai chi ra trước để ngăn chặn, nhưng với số lượng quá nhiều, thật sự khó lòng để ngăn cản.

Mưa dao cắm sâu vào da lông, bám như lông nhím.

Tất nhiên, thừa cơ hội con quái vẫn đang còn phân tâm, Vĩ Phàm ngay lập tức chạy ra phía sau.

"Móc lốp là sở trường của anh mày, he he." Hắn nở một nụ cười tiếu dung trên môi, khẽ nói.

Tiếp theo, Vĩ Phàm ngay lập tức nhảy lên từ phía sau, rồi nhanh chóng dùng hai con dao găm đưa ra trước và đâm mạnh vào đôi đồng tử của con quái vật. Một lực đâm dao toàn lực, đôi đồng tử của nó nhất thời bị xuyên thủng, phá nát. Tầm nhìn xem như đã bị mù hoàn toàn, Nhị Vĩ Hầu đột biến gào lên đau đớn, không ngừng vùng vẫy loạn xạ, hất văng cả Vĩ Phàm bay ra xa.

Vĩ Phàm nhanh chóng chạm đất, trên người dính lấy máu tươi từ đợt công kích, hắn gằn giọng lên tiếng: "Vùng vẫy đi, đụng vào Vĩ Phàm là nhà ngươi không may rồi!"

Cũng vì không nhìn thấy gì, con Nhị Vĩ Hầu đột biến lúc này há miệng và bắn tia hủy diệt một cách loạn xạ.

Vĩ Phàm thấy vậy, hắn liền lùi về phía sau, đồng thời chắp tay và bắt đầu kết ấn.

"Huyết Ấn!"

Nhất khắc, khí huyết bắt đầu tụ tập xung quanh người Vĩ Phàm, tạo thành một tia ấn ký. Ấn ký này không ngừng bành trướng qua từng giây, từng phút, rồi lại không ngừng bạo phát.

Nhị Vĩ Hầu đột biến vẫn không hề hay biết, nó gào thét và vùng vẫy, từ trong hốc mắt không ngừng chảy ra máu tươi.

Vĩ Phàm cười lên một tiếng, nhẹ nói: "Kết thúc!"

Ngay sau, tia ấn ký thẳng tắp lao về phía trước, với tia huyết sắc đậm đặc, chiếu xạ cả một vùng khi vừa đi qua. Chưa kịp nhìn rõ tia ấn ký đã chạm vào Nhị Vĩ Hầu đột biến như thế nào, t·iếng n·ổ đùng đoàng đã bắt đầu vang lên chói tai, đồng thời là một đám mây hình nấm mọc lên, trăm mét độ cao, ánh lên xích sắc cả một cánh rừng. Tia ấn kí một khắc xông thẳng và lập tức lấy mạng, khiến con Nhị Vĩ Hầu tan tành thành từng mảnh, những mảnh thịt từ bầu trời rơi xuống như mưa thịt băm, kèm theo sau là những hạt mưa máu nhuộm đỏ cả một khoảng rừng.

Vĩ Phàm lúc này thở gấp dưới cơn mưa, toàn thân hắn phủ đầy máu tươi, đôi mắt hắn như muốn cụp xuống, gắng gượng nói: "Tổn … tổn hao khí huyết quá nhiều!" Nói rồi, hắn lập tức ngồi xuống, yên vị và nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu hấp thụ từng tia khí huyết còn sót lại từ con Nhị Vĩ Hầu đột biến. Hắn phải nhanh chóng hấp thụ và bù đắp lại phần nào khí huyết thiếu hụt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm hiện tại cũng đã dần tan, việc hấp thụ khí huyết dần dần kết thúc, Vĩ Phàm cũng liền rời khỏi.

***

Một tuần sau...

Bởi vì cuộc giao chiến từ trước đó đã khiến Vĩ Phàm tổn hao khí huyết và ảnh hưởng đến thân thể, nên hắn phải mất đúng một tuần chỉ để dưỡng thương, hồi phục.

Cả tuần này hắn vẫn không rời khỏi cửa hang nửa bước.

Hiện tại vẫn như mọi khi, Vĩ Phàm vẫn thư thái ngồi trong tư thế thiền định, nhắm nghiền hai mắt. Sau vài phút bất động, Vĩ Phàm từ từ mở ra hai mắt, nhất thời thở dài một hơi.

"Thật đáng tiếc!"

"Ngươi đáng tiếc, cái gì?" Cùng lúc, một giọng phát ra từ trong đầu Vĩ Phàm, bất ngờ vang lên.

"Ồ Thần Khải, lâu lắm mới nghe lại ngươi nói chuyện đấy, cũng gần nửa năm rồi! Không thấy ngươi trả lời, làm ta cứ tưởng là ngươi đã siêu thoát vào nửa năm trước rồi chứ!"

"Ngươi bớt trù dập ta đi, chuyện của ta, ngươi không cần phải quan tâm..." Thần Khải bực dọc liền đáp.

"Suy..." Vĩ Phàm bĩu môi, nhất thời không nói gì thêm.

Nói qua một chút, vào khoảng nửa năm trước, đột nhiên Thần Khải tự nói là hắn sẽ phải rơi vào giấc ngủ trong một khoảng thời gian khá dài. Mặc dù Vĩ Phàm không biết là có chuyện gì xảy ra với Thần Khải, nhưng hắn biết với tính cách của Thần Khải, nếu không muốn thì sẽ không nói, do đó hắn cũng không cần phải quan tâm đến.

Lo riêng phần mình là được rồi!

Sau vài phút im lặng, Thần Khải lúc này mới lên tiếng: "Có vẻ trong nửa năm qua ngươi cũng đã gặp phải vài chuyện khó khăn?"

"Không chỉ khó, suýt chút nữa là ta đi chầu Diêm Vương rồi!" Vĩ Phàm một lời nói rõ, bắt đầu tường thuật lại những sự việc trong nửa năm qua, nói không thiếu một từ nào.

Mà Thần Khải nghe xong, hắn chỉ trầm giọng: "Hừm, ta hiểu rồi! Vậy ngươi dự định sẽ như thế nào, sau một năm khổ luyện?"

Vĩ Phàm bình thản, đáp: "Làm gì sao? Ngươi nhớ không? Một năm trước, ngươi bảo ta không nên dựa dẫm vào tài nguyên để tu luyện mà phải có khổ tu. Ta nghe theo ngươi nên mới tìm vào đây để rèn luyện, vào đây mặc dù nguy hiểm nhưng phát hiện ra bản thân có thể thăng cấp thông qua chiến đấu." Hắn thở dài, "Không dám tin là ta có thể chịu đựng được hơn một năm qua, haizz! Ngươi thấy không? Nhìn ta hiện tại rất diêm dúa, hì hì. Mà thôi, than thở gì đây..."

Vĩ Phàm tiếp tục nghiêm nghị nói: "Ta dự định, tiếp theo sẽ đi thử vào vùng nguy hiểm thứ hai ... đã được một năm rồi, ta không thể dậm chân tại chỗ được! Cũng bởi vì vụ con Nhị Vĩ Hầu đột biến làm tổn hao một lượng lớn khí huyết của ta, nếu không, có lẽ hiện tại ta đã sắp đạt Luyện Thể tầng thứ tám rồi!"

"Như vậy cũng tốt! Cứ từ từ mà đi, như miếng bánh vậy, ăn chậm rãi, dễ nuốt..." Thần Khải đồng tình, liền đáp.

-_-

"Nửa năm không gặp, ngươi lại nói cái khỉ gì vậy?"

"Ngươi..." Thần Khải thở dài, "Haizz, ta không muốn đôi co với nhà ngươi nữa!".

Cuộc trò chuyện của hai người cũng là kết thúc ngay tại đó.

Sau vài phút, Vĩ Phàm liền lấy ra tấm bản đồ để xem xét, mà đây cũng chính là tấm bản đồ miêu tả địa hình của rừng Huyễn Thú. Hắn quan sát gần nửa ngày thời gian, lúc này nụ cười lần nữa hiện rõ trên khuôn mặt, nhẹ nói: "Khu vực tiếp theo, ta, Vĩ Phàm đến đây!"

Chương 28: Khu vực tiếp theo, ta, Vĩ Phàm đến đây!