Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Tu tiên, ta, có thể sao?

Chương 2: Tu tiên, ta, có thể sao?


"Nơi này là chốn quỷ quái nào? Chuyện quái gì đang xảy ra với ta vậy? Người đâu?"

Một vài tiếng hô lớn giữa khoảng không như muốn kiểm chứng. Thật ra điều gì đã xảy ra với Vĩ Phàm lúc này. Bởi vì, trước mắt hắn giờ đây chỉ tồn tại duy nhất là một khoảng không gian trống rỗng, đồng dạng chỉ là một vùng trắng và không tồn tại bất cứ thứ gì khác, cũng như là không thể thấy điểm kết thúc.

Và sau một lúc nhìn trái ngó phải, Vĩ Phàm chầm chậm sải từng bước chân đi về phía trước, như là dân nông thôn lần đầu đứng trước thành thị. Hắn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh với suy nghĩ ngỡ ngàng, kinh ngạc và không hiểu trăng sao gì.

Mình chơi đá lúc nào vậy?

Mang theo cái suy nghĩ mơ hồ và liên tục tìm tòi mọi ngóc ngách bên trong không gian trống rỗng, lúc này thật sự đã là không thể kiên nhẫn thêm, Vĩ Phàm đã ngay lập tức chạy loạn lên rồi hò hét trong tuyệt vọng.

"Có ai không? Cứu ta. Cứu ta với..."

"Này tên kia, ngươi có thể bớt làm ồn được không!"

Nhất thời, trong lúc Vĩ Phàm loạn lên chạy gần nửa canh giờ, liền từ trong không gian trống rỗng trắng thuần lại vang lên một giọng nói có đôi phần khó chịu.

Khi nghe thấy âm thanh lạ, Vĩ Phàm kinh ngạc đứng khựng lại người. Cảm nhận giọng nói thật gần từ phía sau thì liền chậm rãi quay đầu, rồi đưa mắt liếc nhìn. Mà ngay phía sau lưng hắn lúc này là một quả cầu như nhất đạo ngọn lửa, toàn thân rực lên một màu vàng nhạt, bay lơ lửng phía trên và tỏa ra một luồng khí tức mơ hồ.

Tận mắt nhìn thấy cảnh này, Vĩ Phàm ba phần kinh ngạc, bảy phần cũng coi như là bay mất hồn vía. Sau một tràng âm gọi mẹ và ma trơi, Vĩ Phàm cả người loạng choạng lập tức cắm đầu cắm cổ chạy không màng đường lối.

Về phần q·uả c·ầu l·ửa, từ xa trông thấy Vĩ Phàm hoảng sợ chạy như vậy, dường như bản thân nó cũng đang thể hiện ra cái thái độ là lắc đầu ngán ngẩm.

Sau một lúc chạy qua chạy lại và đã thấm mệt, Vĩ Phàm liền lười nhác ngồi bệt xuống nền đất trắng. Hắn hòng học thở như sắp hết hơi, rồi đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn vào q·uả c·ầu l·ửa đang lơ lửng trên không và đang chậm rãi tiến sát đến gần.

"Lại mơ ư?"

Hắn hiện tại thật sự không thể chạy thêm, chỉ có thể bất lực ngồi đó đưa ra cái bản mặt ngây ngốc.

Trong đầu hắn hết sức mơ hồ. Bởi vì không phân biệt được hiện tại là mơ hay thật, hay tại vì hắn chơi game nhiều quá nên đâm ra cái đầu bị thần kinh rồi. Ai đâu tỉnh dậy trong một vùng trắng, sau đó lại gặp ngay một đốm lửa biết nói tiếng người nữa chứ.

"Ngươi ... ngươi gọi, ngươi thực ra là cái quái gì?"

Sợ vẫn là sợ, nhưng so với sức lực mỏng manh dễ vỡ, Vĩ Phàm hiện tại cũng không thể làm gì khác - ngoài suy nghĩ trực tiếp hỏi rõ đầu đuôi, hắn thực sự là hết đường chạy. Mà ngay lúc này, q·uả c·ầu l·ửa không một chút vòng vo, liền nói: "Ta không muốn tốn thời gian dài dòng giải thích với một phàm nhân. Ngươi tiến đến chạm nhẹ vào ta, lúc đó sẽ biết rõ đầu đuôi ngay thôi."

"Có quỷ mới đi tin lời ngươi. Lỡ như ta chạm vào ... ngươi đốt, hay là chiếm luôn thân thể của ta thì phải làm sao?" Vĩ Phàm nghe thấy, mặc dù run rẩy lo sợ nhưng không kìm được bản thân mà đã lập tức thốt lên.

Không hiểu có phải là do Vĩ Phàm hay xem và đọc truyện huyền huyễn, hay là trực giác của hắn tự mách bảo, rằng q·uả c·ầu l·ửa đang bay lơ lửng này thật sự không là bình thường - nó mang lại cho hắn một loại cảm giác e sợ. Cảm giác như là phàm nhân đang đối diện với một vị thần, áp lực vô hình mà người phàm mắt thịt như hắn, nhìn không thấu.

"Haizz, thôi được! Ta gọi Thần Khải. Ta không phải là người của thế giới này. Cái bộ dạng của ta mà ngươi nhìn thấy như hiện tại … thực chất chỉ là một luồng hồn phách của ta mà thôi." Quả cầu lửa lơ lửng xung quanh, nhận thấy được người thanh niên phía trước mang tâm phòng bị và e sợ đối với mình, nhất thời thở dài và lên tiếng giải thích.

"Ta biết, hiện tại là ngươi vẫn đang thắc mắc. Ta là ai? Là cái gì? Tại sao lại có thể trò chuyện? Hoặc đại loại bản thân ngươi có đang là mơ? Có đúng hay không?"

"Ừm!" Vĩ Phàm nuốt một ngụm trọc khí rồi gật gật đầu.

"Chuyện dài dòng, ta khó lòng mà có thể một hơi giải thích. Mà nhà ngươi cũng chớ đem lòng phòng bị ta làm gì. Ta chỉ là một luồng hồn phách yếu ớt, thật sự không thể làm hại đến ngươi lúc này. Vả lại, thân thể của ngươi cũng thật sự không phù hợp." Quả cầu lửa lơ lửng đảo một vòng xung quanh Vĩ Phàm rồi nói tiếp: "Ngươi thử nghĩ đi. Nếu ta thật sự có thể làm hại ngươi, vì sao hiện tại vẫn chưa ra tay? Nếu ta thật có thể, thử hỏi, bản thân ngươi có thể ngăn cản ta sao?"

Sau một vài câu hỏi ngược, Vĩ Phàm có đôi chút phân vân tự nghĩ. Nhưng một lúc ngồi đó suy ngẫm, hắn đồng dạng nhận thấy lời nói của q·uả c·ầu l·ửa này cũng mang vài phần có lý.

"Đúng là vậy! Nếu thật sự chiếm xác hay làm hại mình, tên này đã thực hiện lúc mình còn đang b·ất t·ỉnh rồi. Hắn chờ đến hiện tại làm cái quái gì cơ chứ? Xem ra lời hắn nói cũng có vài phần hợp lý!"

Nhận thấy Vĩ Phàm đã bình tâm hơn trước, q·uả c·ầu l·ửa gọi Thần Khải liền nói tiếp: "Kỳ thật, ta đây không phải là ma quỷ hay quái vật gì. Ta đây chính là một tu tiên giả."

Ban đầu còn là hoảng loạn, nhưng khi nghe thấy hai từ "tu tiên" Vĩ Phàm đã lập tức trừng lớn hai mắt, há miệng hốc mồm vì kinh ngạc.

"Ngươi ... ngươi thật sự là tiên nhân? Vĩ Phàm này cũng không phải năm tuổi hài tử, đừng hòng lừa gạt ta. Mà khoan, có khi đây lại là mơ thật!"

Vừa dứt lời, hắn thật mạnh tự đánh vào đầu. Sau khi cảm nhận được cơn đau, hắn lại nhìn về phía q·uả c·ầu l·ửa rồi kinh ngạc trừng mắt. Mà hai con mắt lúc này cứ như là muốn lọt ra ngoài vậy.

"Ngươi không tin thì thử chạm vào ta sẽ rõ. Ngươi sẽ hiểu được vì sao hai ta có thể gặp nhau. Nếu là mơ, đau quá cũng sẽ tỉnh giấc mà thôi. Dám không?"

Trong lòng Vĩ Phàm lúc này vẫn còn phân vân, nhưng khi nghe q·uả c·ầu l·ửa tự gọi mình là "tiên nhân" điều này khiến cho hắn hết sức hiếu kỳ và chờ mong. Mặc dù không dám chắc chắn, nhưng hắn cũng muốn một lần liều mạng xem thử. Nếu là mơ thì cũng không có quá nhiều mất mát!

Quả cầu này trông vậy nhưng nói cái gì cũng là có lý. Thôi cứ mặc, chạm vào một lần xem thử đi!

Suy nghĩ vừa xong, Vĩ Phàm vội vàng ngồi dậy rồi sải từng bước tiến đến gần q·uả c·ầu l·ửa. Sau khi nuốt lấy một ngụm trọc khí, hắn lập tức đưa hai tay ra trước, đồng thời chạm vào q·uả c·ầu l·ửa tự gọi là tiên nhân Thần Khải này. Mà ngay thời điểm Vĩ Phàm tiến đến gần, một luồng hơi ấm nhất thời từ q·uả c·ầu l·ửa liền lan tỏa ra toàn thân. Và ngay khi hắn vừa chạm nhẹ vào q·uả c·ầu l·ửa, bỗng nhiên trong tiềm thức hắn lại bắt đầu xuất hiện vô số những hình ảnh lạ thường.

Vô số những hình ảnh không ngừng xuất hiện bên trong đầu, chúng cứ thế diễn ra một cách rõ ràng và chân thực.

Trong tiềm thức thật sự chân thật đó, cứ như là hắn hiện đang đứng một bên và quan sát hết thảy. Hắn thấy cảnh chém g·iết, thấy cảnh thiên địa hùng vĩ, thấy cả con người...

Không, không phải người, đó thật sự là tiên nhân mới đúng!

Sau một khoảng khắc ngắn ngủi chạm vào Thần Khải, hắn mới thực sự ngộ ra được, là từ đâu mà hai người có cái cơ duyên gặp gỡ và vì sao bản thân vào được cái không gian này.

"Thiên địa ơi! Ta thật sự trông thấy. Ta thấy cảnh ngươi thực sự b·ị t·ruy s·át, thấy cả cảnh mà ngươi tự bạo. Nó nổ một cái thật lớn như là bom nguyên tử vậy!" Vĩ Phàm sau khi nhìn rõ chân tướng liền quơ tay, múa chân vì kinh ngạc trước điều bản thân nhìn thấy, một lúc lại lùi ra phía sau và trừng mắt nhìn q·uả c·ầu l·ửa.

Thấy vậy, Thần Khải ngay lập tức giải thích: "Đúng vậy! Ta đã tự bạo, nhưng lại may mắn được sợi dây chuyền trên cổ ngươi thu lấy hồn phách và bị phong cấm tại đây. Ta nằm trong này đã hơn vạn năm lâu, xuyên qua vô số những vị diện thế giới, nhìn thấy biết bao là viễn cảnh và cuối cùng nó đưa ta đến đây. Gặp ngươi."

Thật vậy, sau khi đụng độ nhóm người Thần Thương, Thần Khải đã tự bạo. Sau đó hắn bị chính sợi dây chuyền Vĩ Phàm đang đeo phong cấm lại hồn phách, may mắn giữ lại được cái mạng rồi một hơi sống sót đến hôm nay. Hắn đã bị nhốt hơn vạn năm bên trong dây chuyền, chu du xuyên qua các tầng thế giới và cuối cùng trôi dạt đến Trái Đất nhỏ nhoi này. Và sau một hồi giải thích, Thần Khải cũng nói thêm - rằng Vĩ Phàm có lẽ đ·ã c·hết, nhưng bất ngờ được chính sợi dây chuyền này dị động, quay ngược một khoảng thời gian để cứu hắn. Sau đó sợi dây chuyền lần nữa tự động dính chặt lên cổ và để cho Vĩ Phàm nhìn thấy cảnh tượng như là Dejavu.

"Đã chu du vạn năm lâu? Vô vàn thế giới? Mơ hay là ngốc?"

Khi đã trò chuyện với quả cầu có dáng vẻ như là một người thư sinh nho nhã này, Vĩ Phàm có chút tự xem bản thân là thằng ngốc. Mà với những cảnh tượng hắn đã trông thấy tận mắt, đây rõ ràng không thể nào là lừa gạt được. Hắn cũng dần chấp nhận cái sự thật này.

"Vậy, vì sao ngươi lại b·ị t·ruy s·át? Và vì sao sợi dây chuyền ngươi nói lại đến cứu ta?" Hắn đứng khoanh tay, tiếp theo một tay liền đưa lên sờ cằm, hỏi.

Về phần Thần Khải, hắn trầm tư một đoạn thời gian rồi lơ lửng qua lại, đáp: "Chuyện ta b·ị t·ruy s·át ngươi không cần phải biết quá nhiều. Còn vì sao sợi dây chuyền này dị động tự đến cứu ngươi, quả thật ta đây cũng không rõ."

"Ta chỉ biết đáng ra bản thân ngươi đã bị quái vật đ·âm c·hết. Còn vì sao sợi dây dị động thi triển thần thông để cứu ngươi, ta không dám chắc. Có lẽ chỉ là sự trùng hợp hoặc hai ta thật sự có duyên chăng." Thần Khải tiến đến trước mặt Vĩ Phàm, sáo rỗng nói thêm. Mà quái vật ở đây chính là ám chỉ chiếc xe tải đã đâm vào Vĩ Phàm lúc trước, từ đó dẫn đến cơ duyên gặp gỡ. Tuy nhiên Thần Khải vẫn có một điều suy đoán khác, là có lẽ sợi dây chuyền này đã nhận Vĩ Phàm làm chủ nhân mới.

Nghe thấy Thần Khải nói đến hai từ "duyên phận" hai chân Vĩ Phàm hơi hơi khép lại liền tỏ thái độ rồi nói ngay: "Ay da, mặc dù ta là trai tân, nhưng ít nhiều vẫn là nam nhân đó!"

-_-

"Thật không ra thể thống gì!" Thần Khải như đang ngán ngẩm lắc đầu. Sau một đoạn thời gian lượn vòng xung quanh, hắn lần nữa lên tiếng: "Bây giờ ta hỏi cái gì, ngươi chỉ cần giải đáp lại cho ta biết rõ cái gì. Được chứ?"

"Ừm!"

Vĩ Phàm sau khi hiểu rõ sự tình, biết được quả cầu phía trước thật sự là ai và dần cũng tin tưởng nó hơn, đồng dạng không còn e sợ mà tỏ thái độ vui vẻ gật đầu.

Đương nhiên về phía Thần Khải, đôi bên không còn khúc mắc gì thì cũng liền trực tiếp hỏi.

"Thế giới quái lạ này tên gọi là gì? Có tu tiên giả hay không? Và vì sao ta không thể cảm thấy được một tia nguyên khí nào ở đây? Sao ở đây nguyên khí lại nhỏ yếu và ô nhiễm đến vậy?"

"Ý của ngươi là nơi chốn?" Vĩ Phàm sau một đoạn suy nghĩ, vội đáp: "À, ta hiểu rồi! Ở đây được gọi là Trái Đất, nơi ta đang sinh sống thuộc lãnh thổ nước Việt Nam thân yêu, năm nay lại là năm 2023. Còn người tu tiên như là ngươi nói, quả thật ta chưa từng gặp qua bao giờ. Nếu có, chắc chỉ là trên phim ảnh hay truyện tranh mới có thôi. Và ta không biết nguyên khí mà ngươi gọi có thật sự giống với cái thứ như trong phim hay không, nhưng ở đây, do các nhà máy gây ô nhiễm nên xung quanh chỉ toàn là bụi khí độc hại mà thôi."

Vĩ Phàm bắt đầu luyên thuyên không dứt.

Một hồi thời gian tiếp nhận thông tin với vô số những thứ trên trời dưới đất, Thần Khải trầm tư một lúc, nhưng khi xem xét lại những thông tin đã thấy được trong tiềm thức của Vĩ Phàm, hắn cũng đã bắt đầu ngộ ra được nhiều điều bên trong. Tất nhiên, Thần Khải một phần biết rõ là do, khi Vĩ Phàm chạm vào hắn để nắm rõ thông tin thì Thần Khải cũng đã lén xâm nhập vào trong tiềm thức của Vĩ Phàm và xem trộm những thứ bên trong hắn.

Đôi bên đều có qua có lại.

"Ta đại khái đã nắm rõ!"

Thần Khải hiểu được, ở mỗi thế giới đều sẽ tồn tại nguyên lực (tinh thần lực, nguyên khí) dù ít hay nhiều, nhưng ở cái Trái Đất này thì rất khó cảm nhận; có cũng như không vì nồng độ quá thấp. Điều làm hắn cảm thấy khó hiểu hơn là, vì sao nơi đây khái niệm tu tiên lại chỉ là những điều viển vông, và chỉ tồn tại bên trong phim ảnh hay là tiểu thuyết, truyện tranh do chính con người tạo ra...

Kỳ thật, hắn nghĩ là phải tự mình dành thời gian để tìm hiểu thêm. Vả lại, việc cần làm duy nhất của hắn lúc này là phải tìm cách quay trở lại Thần Giới, tìm cách tái tạo lại nhục thân, cốt cũng là vì mục đích tìm hiểu và báo thù. Dù sao nguyên lực ở đây không còn phù hợp với hắn. Nhưng làm sao để có thể rời khỏi? Những suy nghĩ này thật sự làm hắn phải đau đầu, suy nghĩ vạn năm thời gian vẫn chưa thể giải đáp.

Lại nói qua, Thần Khải là người tu tiên nhưng ở một mức độ cao hơn, nên nguyên lực ở nơi đây không còn phù hợp với hắn. Hơn nữa ở Trái Đất, nơi này là một thế giới cực kỳ đặc biệt mà Thần Khải không hề hiểu rõ. Nơi nguyên lực thưa thớt, khái niệm tu tiên không thực sự tồn tại. Mà ở cái thế giới không còn tu đạo theo tinh thần lực, thì ắt hẳn sẽ tự mình đi và phát triển trên một con đường khác, con đường của cách mạng khoa học.

Có rất nhiều thế giới các tầng thứ nhưng Trái Đất lại là một thế giới đặc biệt hơn cả.

Sau một hồi sắp xếp suy nghĩ lợi hại, Thần Khải trong đầu liền nảy ra một ý tưởng. Hắn dự định, tên phàm nhân còi cọc phía trước, mặc dù ốm yếu nhưng hắn lại cảm nhận được một tia linh căn. Có thể chỉ là phế vật, nhưng cũng là lối thoát duy nhất của hắn lúc này. Chỉ còn cách giúp phàm nhân này bước vào con đường tu tập rồi đột phá, về sau thành công sẽ có cách thăng không và rời khỏi thế giới này, và trở về nơi đó.

Nhưng chắc chắn sẽ là một chặng đường gian nan. Với lại, tên này có thể đồng ý hay không?" Haizz! Thế giới này rất khác biệt, nó không giống với những thế giới mà ta đã từng đi qua. Ở đây vạn năm chỉ là đồ trang sức, chi bằng một lần trông đợi vào tên thanh niên này. Mình cũng đã trôi dạt vạn năm có dư, hiện tại chịu khổ chờ đợi thêm vài trăm năm nữa thì đã sao. Người này không được lại tìm kiếm người khác. Giờ đây cũng không còn cách nào. Thật sự là không còn cách nào khác! Sau một hồi lâu tự mình suy nghĩ, Thần Khải nhất thời ho khan một tiếng rồi quay sang nói ngay: "Vĩ Phàm, có thể hơi đường đột … nhưng ngươi có muốn tu tiên hay không?"

Thần Khải mặc dù một hơi nói rõ; thật sự là mời chào đến Vĩ Phàm; nhưng thực sâu trong thâm tâm hắn vẫn còn mang đắn đo "là có nên hay không?".

"Đánh cược thôi! Được ăn cả, ngã thì bắt đầu lại."

Mà bên phía Vĩ Phàm, từ đầu tới cuối hắn chỉ nghĩ đây là một giấc mơ. Hắn gặp gỡ một quả cầu tự nhận mình là tiên nhân, cho hắn xem phim, hiện tại liền hỏi hắn là "có muốn tu tiên hay không?".

"Tu tiên, ta, có thể sao?" Hắn trừng lớn mắt kinh ngạc rồi một chỗ đứng thẫn thờ, sau đó miệng lắp bắp, từng chữ nói.

Chương 2: Tu tiên, ta, có thể sao?