Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Thú Lưng Gai

Chương 29: Thú Lưng Gai


Sau khi quyết định bản thân sẽ tiếp tục tiến vào sâu hơn, Vĩ Phàm đã lập tức rời đi. Trước tiên hắn muốn đến vùng thứ hai để mà xem thử, xác định huyễn thú nơi này là ra cái giống gì hình thù.

Rừng Huyễn Thú - Vùng nguy hiểm 2.

Một buổi tối trăng thanh gió mát, Vĩ Phàm di chuyển một cách cẩn thận băng qua khu rừng rậm, với không một ánh sáng dẫn đường. Hắn luôn để mắt đến xung quanh, dù chỉ là những động tĩnh nhỏ nhất. Dường như là hắn phải thật cẩn thận quan sát, để đề phòng trường hợp bị huyễn thú cắn lén sau lưng. Dù sao với một người luôn có thói quen phục kích như hắn, việc làm chủ bản thân để phòng tránh cái trường hợp tương tự, là một điều tất yếu phải luôn nghĩ.

Không đi cắn trộm người, không đồng nghĩa với việc là người sẽ không đi cắn trộm!

Mà xung quanh khu vực rừng lúc này, cảnh vật vẫn không có sự thay đổi nào là quá lớn. Mặc dù Vĩ Phàm đã tiến vào vùng nguy hiểm thứ hai, nhưng mọi thứ vẫn luôn giữ lại được cái nét vốn có của nó, thực sự chỉ tương tự như những vùng trước đây mà thôi.

Vùng nguy hiểm thứ hai có phạm vi chưa đến trăm dặm, với địa hình chủ yếu là rừng cây. Chưa kể, điểm khác biệt duy nhất ở vùng này là, xen lẫn giữa rừng cây lại tồn tại rất nhiều khu vực có địa hình chủ yếu tạo thành bởi đá tảng, với kích thước mỗi viên khá đa dạng, mà nhỏ nhất cũng là từ hai mét độ cao đến năm mét độ dài. Những tảng đá cư nhiên xếp chồng lên nhau tạo thành một thể thống nhất, khiến người ta thường liên tưởng đến những tổ kiến khổng lồ, hoặc là mộ đá.

Đi được một đoạn, Vĩ Phàm đã dừng chân tại một nơi có khá nhiều đá tảng, nhìn tương tự như là một tòa kim tự tháp cao năm mét, và chỉ toàn là đá. Tiếp đó, hắn không suy nghĩ nhiều mà đã nhảy thẳng lên tảng đá to tròn nhất, rồi ngồi nghỉ chân ở phía trên. Hắn đặt lưng xuống nền đá, hai chân duỗi thẳng rồi nhìn lên bầu trời đầy sao, một hơi thở dài nghỉ ngơi.

"Cảnh sắc trời đêm thơ mộng như thế này, nằm ngủ ngoài trời một đêm thì còn gì bằng. Haizz, xui cái là mình không dám đi ngủ ngoài này!" Nói đoạn, Vĩ Phàm liền lấy ra tấm bản đồ từ trong ống tay áo, đôi lần than thở, "Haizz, không, không có!"

"Không có cái gì?" Thần Khải nhất thời hỏi.

Mà nghe thấy Thần Khải hỏi như vậy, Vĩ Phàm cư nhiên vẫn là tiếp tục than thở. Và sau một cái ngáp dài, hắn mới nói: "Chính là cái vùng này đây, nguy hiểm 2 này! Mặc dù bản đồ phác họa rất cụ thể, nhưng lại không có chú thích về loại huyễn thú thường xuất hiện ở nơi này. Ngươi xem! Trong đây chỉ ghi chú là vùng thứ hai này tồn tại một loại huyễn thú, nó có tên là Thú Lưng Gai, nhưng ngoài cái tên ra thì mơ hồ là không có thêm thông tin gì khác."

"Ta hiểu rồi! Ngươi không nắm rõ được cảnh giới và điểm yếu của nó, nên là đang lo sợ?" Sau khi nghe Vĩ Phàm nêu ra vấn đề, Thần Khải cũng liền ngầm hiểu ra, nhất thời lên tiếng chê cười.

"Làm gì có chuyện đó ... ngươi sai rồi! Chỉ là nếu biết rõ thì chúng ta sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn thôi, hì hì."

"Chém gió!" Thần Khải thẳng thừng nói, đồng thời lại "suy" một tiếng và không nói gì thêm.

-_-

Sau một hồi vẫn không tìm thấy thứ gì có lợi trên tấm bản đồ, Vĩ Phàm vội cuộn nó lại và cất vào bên trong. Tiếp theo hắn lập tức ngồi bật dậy và cười đùa: "Không chú thích thì biết đến bao giờ mới tìm thấy đây! Lại có khi nó nằm ngay dưới chân mà ta vẫn còn không biết. Cũng có thể, ha ha a."

"Cốc cốc. Bé thú ơi! Ra chơi với anh này, ha ha..." Vừa gõ nhẹ xuống tảng đá vừa cười nói vui vẻ, hắn lần nữa buột miệng nói: "Mình phải xui xẻo lắm mới gặp phải trường hợp đó, ai đâu, quái vật lại nằm ngủ ngay dưới chân mà không bị phát hiện. Đùa..."

Về phần Thần Khải, khi nghe những lời nói đùa từ Vĩ Phàm, hắn chỉ biết im lặng và thở dài ngán ngẩm.

"Haizz, thằng ngưu này!"

Bất quá, Vĩ Phàm lúc này vẫn vô tư cười đùa mà không hề để ý rằng là, ngay phía dưới, cái tảng đá mà hắn nằm lên hiện tại là đang có những chuyển động chậm rãi. Cứ như vậy mà mơ hồ dao động rung lắc. Đồng dạng tảng đá lại chuyển động mỗi lúc mỗi mạnh hơn, và ngay khi Vĩ Phàm vừa nhận ra điểm khác biệt nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã ngay lập tức bị một lực đẩy và hất văng lên cao.

"Cái gì? Á..." Vĩ Phàm hoảng hốt hét lớn một tiếng, sau khi biết bản thân là đang rơi từ trên cao xuống.

Hắn một lực rơi ngay xuống, rồi in hẳn một dấu vết hiện rõ ngay trên mặt đất.

Sau một lúc ngây ngốc, hắn vội đứng lên và dùng tay phủi sạch lớp đất cát trên người, và gạt đi trên mặt.

"Cái quái gì vậy?" Hắn tức giận quay đầu nhìn cái tảng đá đang chậm rãi di chuyển, trong lòng đồng dạng là đang ngầm chửi mẹ. Nhưng chưa được bao lâu, tảng đá đã lần nữa di chuyển và lập tức hướng thẳng đến Vĩ Phàm. Nó xoay tròn, đồng thời lao đến như một trái bóng tròn được làm từ đá, với kích thước bán kính thân khoảng sáu đến bảy mét.

Mà Vĩ Phàm lúc này, sau một tiếng chửi mẹ đã nhanh chóng lách người sang một bên để tránh né. Bởi vì là xuýt xoa tránh được, nên tảng đá hình tròn liền theo quán tính, lập tức đâm sầm vào núi đá phía sau. Một tiếng v·a c·hạm tiếp đó cũng liền vang lên, kéo theo sau là một lớp khói bụi trắng. Tất thảy núi đá phía trên lập tức nhận tác động dẫn đến sụp đổ, những tảng đá liên kết liền rơi xuống và vỡ thành từng mảnh, rơi vãi trên khắp mặt đất.

"Đùa sao?" Vĩ Phàm há miệng cả kinh nói, rồi lại thầm nghĩ: Nếu bản thân mà ăn phải đòn trực diện vừa rồi, chắc chắn là không qua khỏi, chắc chắn là nát vụn cả xương mà c·hết!

Và sau khi khói bụi vừa lắng xuống, đồng thời trong mớ hỗn độn, một thân ảnh huyễn thú dần dần hiện ra ngay trước mắt. Mà lúc Vĩ Phàm kịp nhìn rõ, cặp lông mày trên trán đã lập tức nhướng lên.

"Một con tê tê? Không, không có con tê tê nào mà như thế này cả."

Hiện ra trước mắt Vĩ Phàm chính là một con thú to lớn, có vài nét tương tự như một con tê tê, chỉ khác là con thú có kích cỡ to lớn, lên đến 15 mét độ dài và gần 6 mét độ cao. Cùng với bộ da được bao bọc hoàn toàn bằng đá, Luyện Thể tầng thứ tám cũng là cảnh giới hiện tại của con huyễn thú này.

"Vĩ Phàm, có lẽ nó là Thú Lưng Gai." Nghe Thần Khải nói như vậy, Vĩ Phàm nhíu mày và hồi âm ngược lại: "Ta nghĩ không phải là nó đâu, ngươi thấy đấy, lưng nó làm gì có gai..."

Mặc dù Vĩ Phàm vẫn chưa nói hết, nhưng có lẽ con thú hiểu được lời nói của hắn, ngay sau câu nói đó, những chiếc gai bắt đầu mọc ra và bao bọc xung quanh con thú.

-_-

Vĩ Phàm giật giật môi, hắn chỉ biết gượng cười. "Haizz, Vĩ Phàm ơi Vĩ Phàm! Sau này bớt nói, có lẽ sẽ bớt được vài mối họa từ thân. Chậc, nói đâu trúng đó mới ghê chứ!"

Ánh mắt từ con huyễn thú lúc này đỏ ngầu như là cái màu của đất phù sa, hiện lên như muốn nói rằng, Vĩ Phàm ồn ào đã phá đi giấc ngủ của nó, cũng chính là hắn đã chọc giận nó.

"Grừ..."

Sau tiếng gầm gừ, thú Lưng Gai cuộn người thành một trái bóng lớn, nhưng lần này lại khác, trái bóng này được đính xung quanh là những cái gai sắc nhọn, chúng bao bọc và tạo thành một quả bóng bởi gai. Như là để nhanh gọn, quả bóng bắt đầu lăn tròn và lao nhanh, thẳng hướng đến trước Vĩ Phàm mà công kích.

"Êi ... chờ, oái..."

Vĩ Phàm kinh hãi, luống cuống chỉ biết nhanh chóng tránh đi. Tiếp theo lại là một lần né tránh, quả bóng gai liên tục di chuyển, nó vẫn lăn tròn và đâm sầm vào rừng cây phía sau.

"Rầm" một tiếng v·a c·hạm thật lớn, những thân cây từ từ gãy đổ. Ngay sau, quả bóng gai lần nữa di chuyển và đánh văng những thứ cản lại hướng tiến công. Nó hiện tại như là một cỗ xe tăng cứng cáp, thẳng thừng san bằng mọi thứ phía trước bằng cái tốc độ kinh người.

"Phải nghĩ cách gì thôi, e là chạy không thoát!" Vĩ Phàm lúc này nuốt một ngụm trọc khí, chỉ biết lắc đầu nói.

Thật vậy, với hình dạng đầy gai góc của thú Lưng Gai, cộng với tốc độ di chuyển ngày một nhanh hơn như là một trái bóng với sức tàn phá của một chiếc xe tăng, việc thoát thân của Vĩ Phàm xem ra là không được khả thi cho lắm.

Con thú lăn đến đâu, nơi nó đi qua đều bị san bằng. Nó tiếp tục di chuyển và mục tiêu chỉ có một, đó là Vĩ Phàm. Dù hắn có né tránh đến mấy thì con thú sẽ tiếp tục lao đến từ hướng ngược lại.

Vĩ Phàm hiện tại chỉ biết nhanh chân giữ lấy khoảng cách, hắn nhảy lên những thân cây cao, cây này bị húc văng, hắn liền nhảy sang cây khác, cứ như vậy mà giữ khoảng cách.

"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, chơi trực diện thôi." Vĩ Phàm nghiến răng, nói.

Về phần Thần Khải, nghe thấy Vĩ Phàm muốn trực diện đối phó thú Lưng Gai, cũng liền lên tiếng ngăn cản: "Không thể, như vậy quá nguy hiểm!"

"Có gì đâu mà nguy hiểm, lần trước ta cũng đã từng đối phó với một con Nhị Vĩ Hầu tầng tám Luyện Thể kỳ rồi!" Vĩ Phàm chỉ nhếch mép cười.

"Nhưng vẫn quá nguy hiểm, lần trước cũng vì đối phó với con Nhị Vĩ Hầu, nên đã làm tiêu tốn khí huyết của bản thân ngươi rất lớn. Chưa kể, hiện tại ngươi chỉ mới hồi phục được một nửa mà thôi."

Vĩ Phàm cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta nghĩ là chỉ cần tập trung vào một đòn Huyết Trảo, chúng ta sẽ hạ được nó dễ dàng."

"Huyết Trảo!" Vĩ Phàm gạt đi lời khuyên từ Thần Khải, hắn bắt đầu dồn nén khí huyết.

Nhất thời, cánh tay phải của Vĩ Phàm tức khắc huyễn hóa ra hình ảnh móng vuốt. Tiếp theo từ trên cao, hắn lao xuống đáp trả lại quả bóng gai mà không một tia do dự. Hắn chỉ đơn giản nghĩ, nếu hắn ở trên cao và dùng một lực vừa đủ để t·ấn c·ông vào con thú, chắc chắn nó sẽ chịu một lực thiệt hại khá nặng.

Tuy nhiên, không để Vĩ Phàm như ý, quả bóng đang lăn với tốc độ kinh người nhất thời đổi hướng, rồi từ phía mặt đất, nó bất ngờ nhảy bật lên cao với một lực tăng tiến. Đồng thời, mặc dù một phần có hơi kinh ngạc, nhưng Vĩ Phàm vẫn không hề có suy nghĩ ngừng lại. Hắn vẫn một mực lao đến. Dù sao cũng là đã đến, hiện tại không có thời gian suy nghĩ đến việc ngừng lại công kích.

"Nhận lấy!"

Cứ như thế, từ hai phía đối lập, hai đòn công kích lập tức v·a c·hạm vào nhau. Cùng lúc đôi bên vừa chạm vào nhau được một khoảng thì lập tức đánh bật lại vì lực phản, đồng thời bắn ngược ra xa. Con thú rơi xuống mặt đất và vẫn không một tia trầy xước, nhưng Vĩ Phàm lại không được may mắn như vậy. Bởi vì khinh địch nên hắn ăn trọn một đòn từ quả bóng đầy gai và bị hất văng, bay xa gần chục dặm khoảng cách. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng xương cánh tay phải của Vĩ Phàm đã đứt gãy, thân thể của hắn cũng phải nhận một lực thương tổn rất nặng. Thực sự b·ị t·hương nặng, bất quá vẫn may mắn giữ lại được cái mạng.

Sau đòn vừa rồi, Vĩ Phàm gắng gượng đứng dậy trong một khoảng rừng tại vùng thứ nhất, khuôn mặt hiện lên nét đau đớn. Hắn cắn răng chịu đau rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.

"Không ổn, mình ... mình phải nhanh chóng quay lại nơi an toàn."

Và cứ như thế, Vĩ Phàm liền nhanh chóng rời khỏi vùng nguy hiểm thứ hai, bỏ lại con thú Lưng Gai ở phía sau và tìm đường quay về vùng an toàn.


Ngay thời điểm Vĩ Phàm quay về được hang động tại nơi an toàn, đó cũng là lúc ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi.

Hắn nhanh chóng, gắng gượng từng bước tiến vào bên trong hang.

Mất một khoảng thời gian để Vĩ Phàm xử lý cánh tay phải, hắn tự băng bó v·ết t·hương bằng những vật dụng tự thân kiếm được, rồi đắp một ít loại cây thảo dược lên cánh tay phải và nẹp lại bằng hai nhánh cây thẳng.

Bởi vì gặp tổn thương khá nặng, nên hắn cũng đã vội th·iếp đi ngay sau đó.

"Haizz … cũng tại ngươi quá khinh địch. Bất quá như vậy lại tốt, có lẽ sau lần này, ngươi sẽ biết cẩn trọng trong mọi việc hơn!" Sau khi Vĩ Phàm nhất thời ngất đi vì thương tổn, Thần Khải cũng liền lạnh nhạt lên tiếng.

Tuy nhiên cùng lúc đó, Thần Khải đã lập tức kinh hãi mà vội vàng thốt lên: "Cái gì? Đây … đây là ... Luyện Thể tầng … tầng thứ tám! Hắn ... hắn lại một lần nữa thăng cấp?"

Chương 29: Thú Lưng Gai