Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 30: Đương nhiên là, lại đến.
Nhoáng cái, đã trôi qua gần một ngày thời gian.
Lúc này, với tầm nhìn mơ màng, Vĩ Phàm loạng choạng ngồi dậy sau một giấc ngủ dài. Vừa mới tỉnh người chưa được bao lâu, bụng hắn đã bắt đầu kêu lên cồn cào. Tiếp đó chẳng nói chẳng rằng, hắn liền nhanh chóng lết đến và mở ra túi đồ kế bên, xem xem còn có cái gì có thể bỏ được vào bụng hay không.
"Ay da, không ... không có cái gì để ăn … c·hết mất!" Hắn loay hoay một hồi mới chịu dừng lại, sau đó tựa lưng vào tường rồi mệt nhọc nói.
Mặc dù bên ngoài miệng thì than vãn "sẽ c·hết" nhưng hắn vẫn gắng gượng đứng dậy và bắt đầu di chuyển ra ngoài. Hắn muốn ra khỏi hang và đi tìm kiếm một ít thức ăn.
Và sau một hồi lượm nhặt vài quả dại xung quanh, ăn chỉ để lấy lại sức, hắn cũng liền ra ngay con suối gần đó, hy vọng là sẽ bắt được một hai con cá chỉ để no bụng.
Bởi vì tổn thương khá nặng, chưa kể tay phải hiện tại không thể sử dụng, nên hắn chỉ có thể may mắn bắt được vài con cá nhỏ, nhóm lửa để nướng và ăn cho qua cơn đói.
"Chậc, chưa bao giờ mình nghĩ cá nướng lại có thể ngon đến như vậy, hức!"
"Ngươi ổn chứ?" Sau một câu cảm thán từ Vĩ Phàm, Thần Khải đã nhất thời hời hợt lên tiếng hỏi. Đồng thời Vĩ Phàm, mặc dù có nghe thấy, nhưng hắn đã không trả lời mà vẫn lựa chọn giữ im lặng.
Rồi sau một đoạn dường như là tự suy ngẫm, Vĩ Phàm lúc này mới chịu lên tiếng: "Xin lỗi, cũng ... cũng tại ta không nghe lời, nên mới nhận lấy hậu quả như vậy, xin lỗi!"
Nói rồi nhìn lại thân thể chính mình, Vĩ Phàm tự hiểu ra rằng, là chỉ vì quá khinh địch và tự tin, nên mọi thứ mới xảy đến nông nỗi này. Cánh tay phải hiện tại đã gãy, thân thể cũng nhận tổn thương, chưa kể khí huyết hao tổn từ lần trước vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mà bây giờ lại thêm phần nghiêm trọng…
Hắn đã quá ảo tưởng!
"Ngươi vẫn tốt, xem ra vẫn còn may mắn! Lần sau, à không, từ sự việc lần này ngươi càng phải học thêm tính cẩn trọng, không nên quá tự tin." Thần Khải trông thấy bộ dạng của Vĩ Phàm thì liền thở dài, và rồi nói thẳng. Dẫu sao trăm khuyên vẫn không bằng một lần tự vấp ngã.
Về phần Vĩ Phàm, hắn nghe xong cũng chỉ giữ im lặng, đồng thời chỉ gật nhẹ đầu.
Loay hoay một hồi, Vĩ Phàm nhất thời xuất hiện cảm giác lạ, hình như có cái gì đó không đúng đã xảy đến với bản thân hắn. Đồng dạng vì hiếu kỳ, hắn lúc này mới lên tiếng hỏi: "Này Thần Khải, hình như ta vừa mới lên cấp. Có đúng hay không?"
"Gần nửa ngày trời ngươi mới phát hiện ra? Thật là!" Thần Khải có vẻ như là đang lắc đầu, hắn nhẹ giọng lên tiếng.
Mà cùng lúc nghe vậy, Vĩ Phàm đã vội vàng ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt và bắt đầu cảm nhận thân thể. Sau một hồi điều tra, môi hắn nhất thời khẽ nhếch, gương mặt theo đó mà lộ rõ nét vui mừng.
"Thật, ta lại lên cấp! Đã đạt đến Luyện Thể kỳ tầng thứ tám rồi! Ha ha..." Nói rồi, Vĩ Phàm vui mừng nhớ tới những lời Thần Khải đã từng nói trước đây, chính là bản thân hắn có khả năng tồn tại một loại dị năng đặc biệt. Nếu không ngừng chiến đấu và gây thương tổn lên cơ thể, thì bản thân hắn sẽ nhận được một lượng lớn sức mạnh, có khả năng giúp cơ thể nhanh chóng đột phá.
"Đừng nên xem đó là một lợi thế, cũng như trước đây, ngươi nên học cách kiểm soát. Dù là thăng cấp có thể nhanh, nhưng căn cơ vẫn phải ổn định theo, không được xem nhẹ." Điều này đã xảy ra không chỉ một lần, nên Thần Khải cũng không còn quá nhiều kinh ngạc, hắn tiếp sau chỉ lên tiếng nhắc nhở.
Vĩ Phàm theo đó liền gật đầu, cũng nói: "Như vậy, ta có thể bắt đầu cảm ngộ quyển cuối cùng của Địa Nguyên Công rồi, thật tốt!" Hắn lúc này ôm quyền nắm chặt tay trái. "Chờ đấy, lần sau ... ta sẽ hạ được ngươi một cách đơn giản. Hừm!"
***
Chỉ với nhất cái chớp mắt, bốn tháng thời gian cứ thế trôi qua.
Mặc dù bản thân Vĩ Phàm đã thăng cấp sau cuộc đụng độ với thú Lưng Gai, nhưng thiệt hại mang lại cũng không phải là nhẹ. Cứ như thế, trong 4 tháng này, hắn một lần nữa bế quan để dưỡng thương, rồi dành thời gian cảm ngộ quyển cuối cùng của môn công pháp Địa Nguyên Công.
Tất nhiên, đến cả khí huyết của Vĩ Phàm cũng bị hao tổn, nên trong 4 tháng này, ngoài việc phục hồi hắn còn cố gắng liệp sát vài con Nhị Vĩ Hầu để mà hấp thụ, chậm rãi bổ xung lại khí huyết.
Sau 4 tháng có thể gọi là bế quan, Vĩ Phàm gần như đã khôi phục hoàn toàn thương tổn và khí huyết của bản thân. Cũng do sự tối ưu của hai loại công pháp mang lại, chính là Huyết Khải Tru Thiên và Địa Nguyên Công.
-Huyết Khải Tru Thiên: chính là công pháp kết liễu đối thủ và hấp thụ khí huyết để tăng cường khí huyết của bản thân, giúp khí huyết bản thân che lấp sự thiếu hụt và ngày càng cường đại hơn.
-Địa Nguyên Công: công pháp giúp tu luyện thân thể, từ đó bổ sung sự thiếu hụt về phần nguyên lực và ngược lại. Do đã đi đến gần phần cuối, nên lợi ích mang lại từ môn công pháp này càng hiệu quả một cách rõ ràng, thân thể của Vĩ Phàm có tốc độ phục hồi ngày càng nhanh hơn.
Vĩ Phàm hiện tại, vẫn trong tư thế thiền định, nhất thời mở ra hai mắt và cử động cánh tay phải, trên mặt lộ rõ sự hài lòng.
"Quá tốt, xem như đã khôi phục hoàn toàn!"
"Mất 4 tháng để hồi phục thương tích và khí huyết, với cái cảnh giới hiện tại thì quả là vượt trội, tốt ... rất tốt!" Thần Khải không ngừng tán thưởng, ngay sau hắn lên tiếng hỏi: "Vậy thời gian tiếp theo, dự tính của ngươi là gì?"
"Đương nhiên là, lại đến." Vĩ Phàm đưa tay lên sờ mũi, miệng khẽ nhếch, đáp.
Mặc dù Vĩ Phàm chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng Thần Khải cũng đã ngầm hiểu ra vấn đề, chính là Vĩ Phàm sẽ tiếp tục tiến vào vùng nguy hiểm 2.
Hắn muốn đến phục thù.
Mất gần nửa ngày để Vĩ Phàm từ vùng an toàn tiến sâu vào vùng nguy hiểm 2. Trời lúc này cũng gần xế chiều, Vĩ Phàm ung dung đứng trên bãi đá tảng, ở cái nơi hắn lần đầu giao chiến với thú Lưng Gai.
Hắn đứng bất động như vậy, chờ đợi thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Mà Thần Khải thấy vậy thì liền hỏi: "Tại sao ngươi lại đến đây?"
Thần Khải hỏi chỉ vì hiếu kỳ, có thể nơi này đã từng xuất hiện thú Lưng Gai, nhưng cũng đâu chắc chắn là hắn vẫn sẽ bắt gặp con lần trước, bởi vì huyễn thú sẽ tự động biến mất vào ban ngày mà.
"Ta mục đích đến đây cũng chỉ là, muốn đứng dậy từ nơi đã vấp ngã mà thôi. Có thể không thể trả thù được con lần trước, nhưng ít nhất, điều này giúp ta nhớ tới sự thiếu cẩn trọng của bản thân."
Nghe thấy những lời này từ Vĩ Phàm, Thần Khải có vẻ như là đang lắc đầu, hắn không nghĩ là Vĩ Phàm có thể nói ra những lời này. Hơn nữa với dáng vẻ hiện tại của Vĩ Phàm thì có hơi khập khiễng. Bề ngoài ăn mặc rách rưới, râu tóc mọc um tùm như thằng ăn mày, mà lại nói ra những lời như dân học thức.
"Chậc, hy vọng hắn biết bản thân hiện tại trông như thế nào!" Thần Khải thì thầm tự nói.
Vĩ Phàm một chỗ im lặng, mặt trời cũng đã bắt đầu tắt nắng và nhường đường cho bóng đêm dần bao phủ. Khu rừng lần nữa chuyển dần sang một màu u tối quen thuộc.
Mà trước mắt Vĩ Phàm lúc này, một con huyễn thú dần dần huyễn hóa ra từ hư không. Nhìn lại gần thì đây chính là một con thú Lưng Gai, nó dần hiện hữu và bắt đầu tiến đến gần bãi đá tảng, nơi Vĩ Phàm đang đứng. Tiếp theo nó đi được một đoạn lại nhất thời ngừng lại di chuyển, ánh mắt cơ hồ là chăm chú nhìn vào Vĩ Phàm.
Đôi mắt đỏ ngầu dần hiện ra, thú Lưng Gai rống lên như đang muốn nói một điều, rằng Vĩ Phàm chính là một mối nguy hiểm cần loại bỏ.
Tiếng gầm gừ vừa dứt, nó ngay lập tức cuộn tròn thành một quả bóng đầy gai nhọn rồi lăn lóc thẳng hướng Vĩ Phàm. Cùng lúc này, Vĩ Phàm vẫn ung dung đứng và chỉ lách nhẹ người né tránh.
"Hiện tại cảnh giới là ngang nhau, để ta xem, ngươi lăn được bao lâu." Nói xong một lời như vậy, Vĩ Phàm ngay lập tức chắp tay thi triển. Tiếp theo liền huyễn hóa ra một cây trường thương bằng máu, đồng thời phóng thẳng về phía con thú. Bởi vì tốc độ quay của thú Lưng Gai quá nhanh, nên cây thương liền b·ị đ·ánh bật và cắm luôn vào mặt đất một khoảng. Bất quá Vĩ Phàm vẫn không suy nghĩ gì nhiều, con thú lao đến t·ấn c·ông thì hắn liền né tránh, đồng thời tạo ra thêm một cây thương và tiếp tục phóng về phía trước.
Sau một khoảng thời gian đơn giản như vậy, Vĩ Phàm nhất thời nhếch mép, hắn cười nói: "Ăn đòn này, xem ngươi còn lăn được nữa không!"
Lời nói vừa xong, Vĩ Phàm đảo mắt nhìn lại những cây trường thương vẫn còn đang cắm dưới mặt đất, ngay sau cũng lập tức nhìn về hướng di chuyển của thú Lưng Gai. Tiếp theo, ngay tại thời khắc con thú tiến lại phạm vi của những cây trường thương, Vĩ Phàm liền một tiếng quát lớn: "Nổ!"
Vừa dứt lời, những cây thương đột nhiên p·hát n·ổ "đùng đoàng" tức khắc đánh bật hướng di chuyển của con thú và hất tung nó lên cao. Vĩ Phàm lúc này chớp lấy thời cơ, hắn nhanh chóng huyễn hóa ra một thanh kiếm và một đường lao đến.
Quả nhiên, con thú mất đi tốc độ quay thì liền để lộ ra nhất đạo khe hở ở ngay trên lưng, thấy vậy, Vĩ Phàm lập tức phóng thanh kiếm về phía trước.
Thanh kiếm cắm sâu vào khe vảy của con thú, khiến cho nó không thể nào cuộn tròn lại.
Vĩ Phàm nhất thời nở một nụ cười, tức khắc lao đến và đánh trực diện vào con thú bằng Huyết Trảo, khiến nó rơi mạnh xuống mặt đất.
Khói bụi cứ thế mù mịt che lấp.
Con thú sau một đòn cũng liền loạng choạng đứng lên. Nhưng hiện tại, bởi vì thanh kiếm mắc kẹt trên người, nên nó không thể cuộn tròn như mọi khi. Nhận ra không thể gập người, nó ngay lập tức đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm vào Vĩ Phàm, giận giữ gầm gừ.
"Sao không lăn nửa? Không phải ngươi thích lăn lắm sao? Ha ha..." Vĩ Phàm đưa tay lên mũi, đồng thời nhoẻn miệng cười, nói.
Quả nhiên con thú hiểu được lời nói của Vĩ Phàm, đơn cử là ngay sau, nó liền gầm gừ và một đường lao đến t·ấn c·ông. Mặc dù không thể cuộn tròn, nhưng nó vẫn tự tin chỉ với bộ vảy cứng cáp của chính mình.
"Với tốc độ như vậy, ngươi không còn làm khó ta nữa đâu." Nói xong một lời, Vĩ Phàm nắm chặt thanh kiếm bằng máu trên tay rồi cũng một đường lao đến t·ấn c·ông. Vĩ Phàm không ngừng dùng kiếm công kích vào cùng một vị trí trên thân con thú Lưng Gai. Nó t·ấn c·ông thì hắn lại tránh và tiếp tục chém mạnh vào. Con thú bất lực, nó chỉ có thể dùng lớp vảy cứng cáp mà một chỗ chịu đòn.
"Để xem, lớp vảy này của ngươi chịu đựng được bao lâu."
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi một vết rạn nứt bắt đầu lộ ra trên thân con thú.
Vĩ Phàm thấy vậy, hắn giữ khoảng cách với con thú, nhất thời quát: "Huyết Ấn!"
Tức khắc, một tia ấn kí bay thẳng đến, kéo theo sau là một t·iếng n·ổ đùng đoàng vang lên. Chưa dừng lại ở đó, Vĩ Phàm cánh tay phải bắt đầu huyễn hóa ra hình móng vuốt máu. Tiếp theo hắn lao nhanh và xông thẳng vào đám bụi mù.
"Xoẹt" một tiếng cắt đi qua, con thú ngã quỵ trên mặt đất, cùng với cái đầu đã đứt lìa khỏi phần thân thể.
Một đoạn thở phào, Vĩ Phàm lau đi những vệt máu trên mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào con thú lộ rõ sự thỏa mãn. Sau một khoảng thời gian, bất ngờ hắn trừng mắt kinh ngạc, lại vội vàng thốt lên: "Thần Khải, ngươi nhìn đi, dấu vết này..." Đồng thời, hắn đưa tay chỉ vào lớp vảy nằm gần ở phần đuôi của thú Lưng Gai, với dấu vết để lại có hình dạng như là một vết trảo.
"Đây … đây không phải là dấu vết duy nhất, mà ngươi đã gây ra cho nó vào trận chiến đầu tiên hay sao?" Thần Khải kinh ngạc, cũng liền nói.
Vĩ Phàm gật đầu, đồng thời đưa tay sờ vào dấu vết ấy, nói: "Không thể nào là sự trùng hợp được, điều này chứng tỏ … những con huyễn thú này..."
"Ý của ngươi, mặc dù biến mất vào ban ngày nhưng đến đêm, con xuất hiện vẫn là một. Nếu như không bị g·iết thì nó sẽ lại xuất hiện vào ban đêm hay sao?" Thần Khải vội vàng c·ướp lời.
Vĩ Phàm đồng tình và liền gật nhẹ đầu.
"Hừm, càng lúc, khu rừng này lại càng huyền bí!" Thần Khải nhẹ giọng, lại nói: "Cũng không nên suy nghĩ nhiều, ngươi tạm thời khôi phục, chúng ta sẽ điều tra sau."
Nghe vậy, Vĩ Phàm nhanh chóng hấp thụ khí huyết từ con thú. Tiếp theo ngồi xuống thiền định để mà khôi phục thể lực.
Sau một khoảng thời gian, Vĩ Phàm liền đứng dậy, nhẹ nói: "Ta quyết định như thế này, ngay khi mặt trời lên, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này và tiến vào sâu hơn xem sao. Có khả năng sẽ tìm thấy được một vài thứ thú vị."
"Ừm, Cũng là một ý hay! Cứ tiến vào vùng nguy hiểm 3 tìm tòi thử xem."
Nhận thấy Thần Khải đã đồng ý, Vĩ Phàm cũng liền nói: "Nếu đã vậy, mặt trời lên thì chúng ta xuất phát..."