Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Huyễn thú xuất hiện vào ban ngày... Sao có thể?

Chương 32: Huyễn thú xuất hiện vào ban ngày... Sao có thể?


"Huyễn thú xuất hiện vào ban ngày… Sao có thể?"

Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Vĩ Phàm. Hắn không dám chắc, vì hắn không có kiến thức để nhận định những sinh vật này. Đây là lần đầu hắn tiến vào nơi này, cũng như là lần đầu chính mắt trông thấy cảnh tượng như vậy.

Huyễn thú, cuối cùng chúng là thứ gì?

Mà lúc này, dường như con rắn khổng lồ không muốn để Vĩ Phàm dành thời gian để tìm câu trả lời. Nó đã nghiêng đầu một cái, há lớn miệng để lộ ra cặp nanh độc ăn mòn và lao đến t·ấn c·ông. Bao quanh thân là một lớp nguyên khí màu lục nhạt, nó nhất thời trở mình và dùng cái đuôi to lớn để công kích. Nó trực tiếp dùng giả chiêu để tạo bất ngờ, với ý định sẽ khiến Vĩ Phàm không kịp trở tay.

Bất quá, đối với Vĩ Phàm mà nói. Nhiều lần cũng bị địch nhân bất ngờ tập kích tương tự, do đó kinh nghiệm tạm có thể xem là dày dặn một ít. Vì vậy, hắn đã kịp thời phán đoán được giả chiêu của đối phương, ngay lập tức lùi về phía sau để tránh đi công kích.

Tiếp sau, hắn trừng mắt chòng chọc nhìn, liền nhẹ nói: "Luyện Thể tầng thứ chín, cảnh giới hiện tại của nó sao? Hừ! Tìm cách chơi c·hết nó rồi tìm hiểu sau vậy."

"Vĩ Phàm, ngươi có cảm thấy không?" Ngay khi Vĩ Phàm dự định phản công, giọng nói của Thần Khải đã bắt đầu vang lên trong đầu hắn.

"Cảm thấy cái gì?" Và sau câu hỏi của Vĩ Phàm, Thần Khải lần nữa trầm giọng: "Khí tức của những con huyễn thú này."

"Khí tức?"

Nhận thấy Vĩ Phàm vẫn chưa hề nhận ra, Thần Khải thở dài: "Haizz! Ngươi không cảm thấy quái lạ sao? Bình thường, mỗi tu tiên giả đều sẽ có một luồng khí tức khác nhau, mà ngươi cũng có một luồng khí tức như vậy. Từ việc cảm nhận khí tức, nó sẽ giúp chúng ta có thể xác định được người đó là ai và ở đâu. Đều này cũng sẽ áp dụng cho những con vật có nguyên lực bên trong cơ thể - chúng gọi là linh thú hoặc là yêu thú. Bất quá ngươi xem, từ lúc đụng độ những con huyễn thú trong rừng này, chúng đều có một luồng khí tức … để ý kĩ thì chúng chỉ khác nhau ở cảnh giới và hình dạng bên ngoài mà thôi."

"Đúng! Ngươi nói đúng! Sao ta không nhận ra sớm hơn chứ?" Vĩ Phàm kinh ngạc với phát hiện mới này, lập tức hỏi: "Vậy ý của ngươi là?"

"Ý của ta … là thứ đứng trước mặt ngươi, mặc dù tồn tại vào ban ngày nhưng nó vẫn là một loại huyễn thú, tương tự như thú Lưng Gai và cả Nhị Vĩ Hầu. Lại thêm một điều nữa, có thể chúng là vật triệu hồi hoặc là một thứ tương tự như vậy." Thần Khải liền trả lời.

Nghe xong những lời suy luận của Thần Khải, Vĩ Phàm đồng tình gật đầu và nhẹ nói: "Vậy nó thật sự là Bích Độc Xà. Khu rừng này, càng ngày càng có nhiều điều khiến ta phải sinh lòng hiếu kỳ!"

"Những vấn đề này để sau hãy nói, hiện tại nên là tìm cách giải quyết cái thứ này trước đã." Thần Khải truyền âm, thức tỉnh Vĩ Phàm không rơi vào những suy nghĩ mờ mịt.

Đồng thời Vĩ Phàm chỉ vội gật đầu, liên tiếp tránh đi những đòn công kích từ Bích Độc Xà vẫn đang tới tấp lao đến.

Ngay sau, bàn tay Vĩ Phàm bắt đầu huyễn hóa ra một thanh kiếm dài một tấc. Hắn nắm chặt thanh kiếm bằng máu trên tay, sải bước và một đường lao đến t·ấn c·ông. Hắn lao đến, đồng dạng hai, ba nhịp kịp thời né tránh những cú quất đuôi của Bích Độc Xà. Tiếp sau cách nó ba mét khoảng cách thì liền nhảy bật lên cao, nhất khắc muốn dùng kiếm máu chém thẳng vào đầu Bích Độc Xà.

Mà ngay khi Vĩ Phàm tiến đến gần, Bích Độc Xà liền trừng lớn mắt rồi há miệng và bắn ra một thứ chất lỏng màu lục nhầy nhụa, cùng lúc hướng thẳng đến Vĩ Phàm.

Vĩ Phàm lúc này hoảng hốt, chỉ kịp thời quát lên một tiếng: "Oái, c·hết mất!"

Chưa kịp xác nhận điểm gì thì chỉ nghe thấy hai tiếng "xèo, xèo". Nhìn lại gần hướng phát ra thanh âm mới kịp phát giác, chính là cái thứ chất lỏng vừa chạm vào những vật rắn đồng dạng vang lên những thanh âm "tách tách" ăn mòn, lại một mùi khen khét bốc lên.


Hiện tại, cả khuôn mặt Vĩ Phàm tái đi trông thấy. Hắn đứng trừng lớn hai mắt và vội gạt bỏ đi tấm khiên chắn đã bị ăn mòn trên tay. Sau khi lau đi những giọt mồ hôi trên trán, hắn liền nói: "Cũng may kịp thời phòng bị, nếu không, tấm thân mình cũng sẽ bị ăn mòn như tấm khiên này rồi!" Hắn vừa nói vừa nhìn tấm khiên đang bị độc tố từ con rắn ăn mòn, chậm rãi hóa lỏng mà mất dạng.

Quay lại vài giây trước, ngay khi Vĩ Phàm tiếp cận Bích Độc Xà, nó liền bắn ra một lớp chất lỏng màu lục nhầy nhụa. Bởi vì cảm thấy có sự nguy hiểm, nên Vĩ Phàm đã tức khắc dùng máu hóa thành một tấm khiên và ngay lập tức đưa tới trước người dùng để che chắn. Nhờ nhạy bén và nhanh trí, hắn xem như vừa thoát được một án tử.

Lúc này, Vĩ Phàm cau mày khó chịu nhìn Bích Độc Xà, nhẹ giọng và nói: "Ta nghĩ là ngươi có độc, nhưng không ngờ lại là loại độc có thể ăn mòn được mọi thứ … kể cả đất!"

Tuy nhiên, đối với Bích Độc Xà, từ xa vẫn tiếp tục bắn từng đợt chất lỏng. Nó không một giây nào là muốn buông tha cho con mồi lải nhải trước mặt.

Dĩ nhiên Vĩ Phàm chỉ biết cắn răng và né tránh. Có nói thì cũng chỉ là một mình hắn nghe.

Liên tiếp là thanh âm ăn mòn, làn khói mờ và mùi hôi bắt đầu bốc lên khắp một vùng trong hang.

"Thần Khải, ngươi có cách nào không? Nếu cứ như thế này, chắc là chúng ta sẽ c·hết vì ngạt thở mất!" Vĩ Phàm vừa né tránh từng đợt công kích, vừa lên tiếng hỏi nhỏ Thần Khải.

"Phía trên."

"Phía trên?" Sau câu hỏi ngắt quãng, Vĩ Phàm vội nhìn lên trên trần hang, nhất thời ngầm hiểu và hở miệng cười khẩy, "à, hiểu rồi! Hì hì."

Được Thần Khải gợi ý, hắn ngay lập tức giữ khoảng cách và bắt đầu vận khí bên trong cơ thể. Sau một khoảng, hắn liền chắp lại hai tay, miệng hô lớn: "Huyết ấn!"

Tiếp theo, Vĩ Phàm nhếch mép mỉm cười rồi hướng mắt lên trần hang. Ngay sau, hắn nhất khắc tung ra một đòn công kích Huyết Ấn. Tuy nhiên, tia ấn ký không nhắm vào Bích Độc Xà, mà là xông thẳng và hướng lên trên trần hang để công kích.

Thoáng chốc, công kích chạm vào trần hang động đã lập tức bạo phát, kéo theo sau là t·iếng n·ổ đùng đoàng liên tiếp vang lên. Đồng thời, những khối thạch nhũ cũng t·ừ t·rần hang động không ngừng vỡ ra và rơi xuống.

"Rầm, rầm, rầm..." Liên tiếp là những thanh âm sụp đổ, khói bụi bay mù mịt. Bích Độc Xà nhất thời bị những khối thạch nhũ lớn rơi thẳng xuống, vây khốn, đè nát thân và vùi dập ngay bên dưới.

"Ha ha, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy! Thần Khải, may là có ngươi gợi ý đấy! Ha ha a." Sau khi mọi chuyện đã rồi, Vĩ Phàm đứng ngang nhiên chống nạnh, không ngừng cười lớn với một nụ cười đắc ý.

"Vĩ Phàm ... ngươi ... ngươi." Thần Khải lại ngập ngừng từng chữ.

"Sao? Ngươi gọi ta?" Nghe thấy giọng Thần Khải, Vĩ Phàm lúc này ngừng cười, vội hỏi. Nhưng chưa chờ Thần Khải trả lời, một âm thanh chấn động đã bắt đầu truyền đến. Đồng thời từ phía trần hang động, những tảng đá lớn cũng đang bắt đầu rơi xuống.

Lại "rầm, rầm" thêm mấy tiếng sụp đổ, theo sau là tiếng la hét hoảng hốt từ Vĩ Phàm.

Cái hang này hiện tại là muốn đổ.

Thần Khải lúc này liền quát lớn: "Chạy ra khỏi đây, mau..."

Vĩ Phàm lập tức nghe theo và chạy về phía lối ra, nhưng khi đến nơi lại kinh ngạc mà thốt lên: "Thôi xong, miệng hang bị bịt kín rồi! Làm sao đây? Bị đè c·hết mất!"

"Hết cách... Mau, ngươi mau chạy vào sâu hơn!" Thần Khải vội lên tiếng.

Tiếp đó những lớp đất cát phía trên không ngừng rơi xuống. Vĩ Phàm chỉ biết cắm đầu mà chạy - chạy sâu vào bên trong. Giờ cũng hết cách, chỉ hy vọng phía cuối là không mệnh hệ gì.

Sau vài phút sụp đổ, cơn chấn động cũng dần hạ nhiệt, lớp bụi dần dần hạ xuống. Vĩ Phàm lúc này đứng thẫn thờ và đưa mắt nhìn phía lối ra đã bị bịt kính. "Xong, thế này là hết ... bị kẹt rồi!"

"Haizz! Sao ta lại gặp một kẻ ngu ngốc như ngươi cơ chứ?" Thần Khải chỉ biết thở dài.

"Này, ngươi không nghĩ cách, còn quay sang mắng ta ngốc là sao?" Thần Khải tỏ ra bực mình với câu hỏi của Vĩ Phàm, nhất thời nói: "Ngươi … ngươi còn không biết là bản thân mình ngốc như thế nào hay sao?"

"Ngốc? Ta ngốc chỗ nào? Ngươi nói ta xem. Không phải ngươi là người đã gợi ý đó sao, nhắm lên trần hang? Ta mà biết sẽ ra nông nổi này thì đã không nghe theo lời ngươi. Hừ!"

"Ngươi … ngươi có ngốc không? Mặc dù ta bảo ngươi nhắm lên trần mà công kích, nhưng ngươi cũng phải biết nhẹ tay chứ. Ngươi tung hết lực, muốn tự chôn sống chính mình hay gì? Giờ thì hay rồi, bị mắc kẹt bên trong này ... chờ c·hết!" Thần Khải lớn tiếng.

Về phần Vĩ Phàm, mặc dù dự định lên tiếng phản bác, nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi. Ngay sau hắn liền nhẹ nói: "Thôi, đến đây thôi, chuyện cũng đã lỡ… Hiện tại chúng ta nên là nghĩ cách làm sao để mà thoát ra."

Thần Khải cũng bắt đầu hạ hỏa, đồng thời lên tiếng: "Lối ra đã bị bịt kín cả dặm rồi, hiện tại chỉ còn cách đi sâu vào bên trong mà thôi. Trước tiên cứ tiến tới và xem có lối ra nào khác hay không."

Vĩ Phàm gật đầu, sốc lại tinh thần rồi lập tức xuất phát.

"Đời này coi như bỏ, ngõ cụt rồi!" Sau một khoảng thời gian di chuyển; đi được vài cây số; Vĩ Phàm lúc này lại khụy gối xuống đất, bất lực nói. Hiện tại hắn là đã đến điểm cuối của hang động. Đương nhiên, với việc lối ra đã bị bịt kính, vào sâu hơn lại gặp ngõ cụt - điều này xác định, đó là Vĩ Phàm đã chính thức bị vây khốn ngay dưới lòng đất.

Về phần Thần Khải, hắn chỉ còn nước thở dài.

Nhưng cứ ngỡ mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết thì Vĩ Phàm lại bất ngờ bật dậy, cũng liền lên tiếng: "Thần Khải, ngươi nghe thấy chứ?"

"Nghe ngươi khóc sao?"

"Là … là tiếng nước chảy, gần đây có âm thanh nước chảy." Vĩ Phàm với khuôn mặt hớn hở, nói.

"Haizz! Tiếng nước thì như thế nào?"

Vĩ Phàm bỏ qua câu hỏi của Thần Khải, đồng thời tiến đến gần bức tường đá trước mặt rồi áp sát tai vào tường và một hồi lắng nghe, sau đó vui mừng nói: "Phía sau bức tường này có âm thanh, nghe như tiếng thác nước. Điều này chứng tỏ, nếu chúng ta phá được nó thì sẽ rời khỏi được nơi này rồi!"

Cảm giác của một người rơi vào tuyệt lộ nhưng tìm thấy lối thoát, hiện tại, cảm giác của Vĩ Phàm cũng là như vậy. Mặc dù hắn không biết liệu rằng phía bên kia có phải thật sự là lối thoát hay không, nhưng đối với Vĩ Phàm hiện tại đây có thể là hy vọng cuối cùng. Hắn chỉ có thể tin tưởng và nắm lấy cơ hội nhỏ nhoi này mà thôi.

Ngay sau Vĩ Phàm không nói, hắn lập tức vào việc. Hắn dùng đòn "Huyết Trảo" và liên tiếp t·ấn c·ông vào phía bức tường. Mặc dù bức tường có dày và kiên cố, việc cứ liên tục gây sức ép tại một điểm sẽ dần khiến nó sụp đổ.

Ba tiếng sau...

Nhất thời một âm thanh rạn nứt khẽ vang lên, rồi một nụ cười tươi dần xuất hiện trên môi Vĩ Phàm. Ngay lập tức hắn tung một đòn "Huyết Trảo" với lực công kích mạnh nhất, hướng phía vết nứt mà đi.

"Vỡ rồi!" Sau tiếng kinh hô, bức tường tức khắc sụp đổ, đồng thời ánh sáng bắt đầu chậm rãi mà len lỏi vào tới bên trong. Hiện ra lúc này, chính là hình ảnh của một thác nước đập thẳng vào mặt.

"Ha ha, thành công rồi!" Vĩ Phàm cười lớn rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài.

"Ha ha, băng qua thác nước này là mình ra ngoài rồi… Quả thật trời không tuyệt đường người mà! Ha ha." Nói rồi, Vĩ Phàm nhảy xuyên qua thác nước phía trước. Toàn thân hắn lúc này tuy là ướt đẫm, nhưng trong lòng lại mừng rỡ không thôi.

"Lại được nhìn thấy ánh mặt trời rồi!" Hắn nhắm mắt mãn nguyện, nói. Cùng lúc liền mở mắt và nhìn những chú chim đang bay lượn lờ trước mặt, lần nữa tươi cười và buột miệng nói: "Cánh chim của tự do đây sao? Thật tuyệt vời!"

-_-

"Từ từ ... chim?" Vĩ Phàm nhận ra có điều không đúng, vội nuốt một ngụm nước bọt và liếc nhìn xuống dưới chân. Một khắc nhìn như vậy, hắn lần nữa nhìn lên trời, mếu máo tuyệt vọng mà thốt lên: "Thôi, toang rồi!"

Vĩ Phàm cơ hồ là tuyệt vọng, bởi vì ngay phía bên dưới chân của hắn lúc này không phải là mặt đất mà lại là một vực thẳm.


Tất nhiên, một vực thẳm có độ cao tương đương với một tòa nhà năm mươi tầng; gần 200 mét; việc rơi tự do xuống dưới đồng nghĩa với c·ái c·hết tan xác. Bất quá điều này chỉ áp dụng cho phàm nhân mà thôi.

Chương 32: Huyễn thú xuất hiện vào ban ngày... Sao có thể?