Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 33: Một năm dưới đáy vực
Sau khoảnh khắc kinh hoàng nhìn thấy vực thẳm, cả người Vĩ Phàm lập tức rơi tự do xuống phía dưới. Bất quá vẫn còn may mắn cho hắn, bởi vì phía dưới vực sâu lúc này liền là một hồ nước.
Cùng với thanh âm như bom nổ, một cột nước cao gần 4 mét lập tức bắn thẳng từ giữa hồ lên cao.
Vĩ Phàm trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã b·ất t·ỉnh trong nước, nhưng sau một phút thì hắn tỉnh lại do phổi không thể cung cấp thêm không khí. Ngay sau, hắn vội vàng vùng vẫy trong nước và nhanh chóng ngoi lên tìm lại cái không khí để hít vào.
"Khặc, khặc..." Hắn ho khan sặc sụa, đồng dạng nôn ra một đống nước từ miệng. Khuôn mặt tái xanh một mảng màu vì đau đớn, hắn gắng vùng vẫy và bơi vào gần bờ.
"Gãy ... chân phải của ta, gãy rồi!"
Mặc dù Vĩ Phàm đã rơi xuống mặt nước, nhưng khoảng cách tương đối là quá cao, không tránh khỏi việc gặp phải tổn thương nghiêm trọng. Cũng may mắn thay, bởi vì Vĩ Phàm là người tu hành có cơ thể cứng cáp một ít, nên mới thoát được lưỡi hái của tử thần. Đồng dạng nếu là phàm nhân bình thường, chắc chắn sẽ không qua khỏi - dù phía dưới có là hồ nước sâu hay mềm mại đến đâu, cũng khó lòng mà sống sót cho được. Rơi từ độ cao gần bằng tòa nhà năm mươi tầng, an ổn được quả là một điều phi thường.
Lúc này, Vĩ Phàm bám vào được bờ, lập tức gắng gượng bò lết lên trên rồi dựa sát lưng vào một góc tường. Hắn nghỉ ngơi một lúc lấy sức, lại thở hổn hển và nói: "Xương chân, không chỉ bị gãy thông thường. Nó ... nó đã vỡ vụn bên trong."
"Mau … ngươi mau vận chuyển nguyên lực! Nếu không điều trị sớm, có thể là phải cắt bỏ." Khi nghe Vĩ Phàm nói ra thương tổn của bản thân, Thần Khải đã gấp rút và lớn tiếng quát.
Về phần Vĩ Phàm, nghe theo hướng dẫn của Thần Khải, hắn đã bắt đầu điều chỉnh lượng nguyên lực lưu thông. Tiếp theo, hắn chậm rãi điều khiển nguyên lực và đi đã thông một số huyệt vị ở chân phải. Điều này giúp cho v·ết t·hương bên trong một phần nào đó sẽ được cầm lại, đồng thời tránh được tổn thương nặng đến mức phải cưa chân. Tất nhiên, việc còn lại hắn cần làm là tìm cách sơ cứu, băng bó cẩn thận, tránh làm xương chân bị biến dạng và nằm chờ thời gian hồi phục.
Hắn chống hai tay chậm rãi lết trên mặt đất, tìm kiếm một vài nhánh cây thẳng tắp buộc lấy phần chân dùng để định hình. Tiếp sau liền dùng phần áo xé rách làm dây và dùng nó để cố định lại.
Vài giờ đồng hồ trôi qua, Vĩ Phàm đã hoàn thành sơ cứu tạm thời. Hắn lúc này vì quá mệt nên đã tìm một góc nhỏ lẩn trốn để tránh việc đụng độ các loại huyễn thú, do màn đêm cũng đã bắt đầu kéo đến.
Tiếp diễn sau vài canh giờ trôi qua, khu rừng như được bao phủ bằng một màu đen tĩnh mịch. Mặt hồ phảng phất mờ nhạt ánh trăng sáng, phản chiếu bầu trời đêm sao. Những tia sáng con đóm bay lơ lửng trên mặt hồ nước gợn sóng, âm thanh thác nước đổ từ trên cao xuống, nhất thời một phần làm tan đi cái màn đêm tịch mịch này.
"Cũng may … cũng may là dưới này không xuất hiện huyễn thú. Nó mà xuất hiện thật … chắc mình về gặp ông bà sớm quá! Hì hì." Vĩ Phàm hiện tại lộ rõ khuôn mặt chứa đầy mệt mỏi, ngồi dựa lưng vào một góc tường. Hắn có chút thả lỏng vì không đụng phải một loài huyễn thú nào.
"Haizz, đã thế còn cười được. Càng ngày ta lại thấy ngươi càng ngốc đi đấy!" Nghe thấy những lời này từ Thần Khải, Vĩ Phàm chỉ mỉm cười: "Trước đây có thể ta sẽ trách số phận, nhưng hiện tại ta đã minh bạch đi ít nhiều. Dù gặp vấn đề gì cũng nên bình ổn ... bình ổn mà sống là được rồi!"
Nói rồi, đôi tay Vĩ Phàm run nhẹ, liền móc ra từ thân bên trong một lọ đan dược - chính là Luyện Khí Đan. Sau đó hắn mở ra nắp rồi đổ đầy ra tay, kế tiếp gượng cười mà nói: "Một, hai, ba,... Còn bảy viên hết thảy, đủ cho gần hai tuần. Hai tuần nằm yên một chỗ. Chậc, hy vọng với hai tuần này chân mình sẽ ổn hơn!"
"Xem ra cũng khó. Theo ta thấy, phải mất gần một năm chân của ngươi mới hồi phục hoàn toàn..." Thần Khải lên tiếng, nhưng chưa nói hết câu thì Vĩ Phàm đã c·ướp lời: "Ý ta không phải vậy! Ta biết sẽ mất rất nhiều thời gian tổn thương này mới có thể khôi phục. Bất quá, ta chỉ hy vọng là, chỉ với hai tuần nó sẽ khá hơn mà thôi. Ta không muốn c·hết đói dưới vực này một chút nào!"
Ưu tiên của Vĩ Phàm hiện tại đó là có thể di chuyển sau hai tuần. Mà tất nhiên với Luyện Khí Đan, nó sẽ giúp cho hắn chuyển hóa năng lượng, vì vậy trong vòng hai tuần xem như là không cần phải ăn uống và chỉ ưu tiên ngồi một chỗ bất động nghỉ ngơi. Tuy nhiên, sau thời gian hai tuần lại khác, hắn cần phải di chuyển kiếm thức ăn để có thể sống sót ở dưới này. Dẫu sao vực thẳm mà Vĩ Phàm rơi xuống quá cao, chưa kể nó lại tương tự như một giếng nước cỡ lớn, cho nên việc thoát thân của hắn chỉ còn duy nhất một con đường, đó là leo lên trên. Mà với cái chân tàn phế như hiện tại, việc thực hiện được quả thật là rất khó.
…
Thời gian một tuần, lại thêm một tuần trôi qua nhanh chóng.
Hai tuần này thời gian, Vĩ Phàm sống được là nhờ vào Luyện Khí Đan. Cách hai đến ba ngày hắn sẽ phục dụng một viên để bổ xung thêm năng lượng. Thời gian còn lại hắn dùng hết vào việc cảm ngộ quyển cuối cùng của Địa Nguyên Công. Mà với tiến độ bình ổn như hiện tại, Vĩ Phàm có lòng tin là sẽ nhanh lên được Luyện Thể tầng thứ chín, chậm nhất là gần một năm nữa.
Mỗi ngày trôi qua tẻ nhạt, hắn chỉ làm mỗi ba việc là ăn, tu luyện và ngủ. Đồng thời, hắn cũng may mắn tìm được một góc cây ở dưới vực sâu dùng để trú ẩn, che mưa và che nắng cho qua ngày.
…
Hiện tại, Vĩ Phàm hì hục bên một nhánh cây khoảng 1,5 mét chiều dài. Hắn hiện đang tự thân làm cho chính mình một cây chống chân, dùng để giữ thăng bằng khi di chuyển.
Thời gian cứ thế trôi qua, Vĩ Phàm với khuôn mặt hớn hở, liền cười nói: "Hoàn thành rồi, đã có cây chống gậy, he he..."
Không kịp chờ đợi, hắn gắng gượng đứng lên và dùng cây gậy để giữ lại thăng bằng cho một bên chân. Sau khi nhận ra tính ổn định đã đủ, hắn vui mừng, nói: "Cuối cùng cũng di chuyển được rồi, khá ổn đấy chứ! Cuối cùng … cuối cùng cũng không lo c·hết đói!."
Sau hai tuần, Vĩ Phàm đã có thể dùng gậy để tự di chuyển.
Tuy có phần không thoải mái, nhưng điều này đã giúp hắn có thể đi lại và tìm kiếm thức ăn xung quanh đây. Dù sao ở dưới này còn có một hồ chứa nước, vì vậy hắn có thể bắt cá để tự nuôi sống chính mình. Tuy nhiên, chỉ có cá và vài ba loại trái cây dại có thể tìm thấy.
Lúc này, Vĩ Phàm ngồi dựa lưng vào góc tường, bên cạnh là một vài con cá vừa bắt được.
"Haizz… Cái vực này nằm tiếp giáp với khu vực trung tâm của rừng huyễn thú. Do vậy, nếu chúng ta leo lên trên thì liền có thể tiếp cận khu vực trung tâm này. Chậc, hy vọng sẽ tìm được bí mật về nó, về những loài huyễn thú này!" Hắn chăm chú quan sát tấm bản đồ trên tay, đôi lúc thở dài.
Thần Khải thấy vậy, cũng liền lên tiếng: "Dự định gì cũng phải khôi phục lại rồi hãy nói, điều duy nhất mà ta thường nhắc nhở ngươi..."
"Là dụng tốc bất đạt và thận trọng, ta minh bạch rồi!" Vĩ Phàm vội c·ướp lời, mỉm cười, gật đầu lia lịa nói.
Tiếp tục như thế, thời gian một năm nhàm chán lại thấm thoát mà trôi qua.
Một năm mắc kẹt dưới vực sâu với tổn thương nghiêm trọng ở chân, Vĩ Phàm cứ như là trở về cái thời ăn lông ở lỗ của tổ tiên loài người vậy. Sáng bắt cá và hái lượm quả dại, thời gian rảnh rỗi lại chăm chỉ tu luyện và tối đến là một chỗ mà ngủ.
Sau hơn một năm, chân hắn đã khôi phục hoàn toàn, tu luyện cũng đạt được kết quả tốt nhờ chăm chỉ từng ngày. Đồng dạng, hắn đã học được và trải nghiệm được nhiều mặt 'khó khăn trong cuộc sống'. Điều này giúp bản thân hắn càng lúc càng trưởng thành hơn. Chắc vậy!
Cổ nhân thường nói "phải trải qua đắng cay ngọt bùi thì mới trưởng thành, phải có làm thì mới có ăn" Vĩ Phàm giờ đây đã thấm nhuần những tinh hoa đó.
Lúc này, mặt hồ phản chiếu màu xanh của trời, cùng với hình ảnh của một con vượn người đang mày mò nhóm lửa. Đây, có phải đây là bước ngoặt giúp con người phát triển đến hôm nay?
Hình ảnh của một con khỉ hình người với toàn thân lấm lem bùn đất, mái tóc che kín mặt, bộ râu quai nón dài và thêm cặp lông chân rậm rạp, phảng phất đâu đó là sự cần cù. Vâng, đó là Vĩ Phàm, hiện tại nhìn hắn chẳng khác với một con vượn người là bao.
Hắn thường ngày ung dung ca hát, hưởng thụ cuộc sống tu hành - cái cuộc sống nguyên thủy của tổ tiên.
Về phần Thần Khải, dù đã nhìn những cảnh tượng này đã lâu, bất quá thật sự là hắn vẫn chưa thể chấp nhận được. Hắn mỗi ngày đều như một, đó là ngán ngẩm và buông những lời cảm thán về cái tên nhân loại phàm tục này. Than ôi cho cái cơ duyên hổ lốn của hắn.
"Này Vĩ Phàm..."
"Cái gì? Gọi ta sao?" Sau câu hỏi không thể nào ngây ngô hơn của Vĩ Phàm, Thần Khải thở dài, liền nói: "Nhìn ngươi … nhìn ngươi không khác gì là một con khỉ biết nói tiếng người."
-_-
Lời nói của Thần Khải khiến Vĩ Phàm đánh rơi vài nhịp cảm xúc, hắn nhất thời lớn tiếng: "Êi, ngươi lại coi thường ta? Ta nói cho ngươi biết nhé. Dù bên ngoài ta xấu hay lôi thôi như thế nào, ngươi cũng không có quyền được bình luận. Ngươi thử ra đây mà sống như ta xem, mắc kẹt ở dưới này, mỗi ngày đều sống như một thằng hâm, sao mà đẹp lên cho được. Cũng tại vì ngươi, lúc ta chuẩn bị mang theo vật dụng như quần áo, dao cạo râu,... Ngươi nói với ta cái gì? Ngươi bảo đi tu luyện hay là đi dã ngoại? Ta cũng vì nghe theo lời của ngươi nên mới ra nông nỗi này."
-_-
"Thôi đủ rồi! Ta xin lỗi, xin lỗi ngươi ... được chưa?" Liên tiếp nhận gạch đá từ Vĩ Phàm, Thần Khải chỉ còn nước nhượng bộ. Dù sao Vĩ Phàm cũng có cái lý của hắn. Nếu như bản thân Thần Khải không ngăn cản, cơ hồ Vĩ Phàm là không tới mức thê thảm như hiện tại.
"Hừ, phải vậy chứ!" Vĩ Phàm chỉ mỉm cười sau khi Thần Khải nhận lỗi. Hắn không nói thêm gì và vẫn tiếp tục ca hát.
"Thằng hâm này sống khổ rồi dẫn đến bị ngưu đây mà, haizz, khổ thân ta!" Cùng với vài phút suy tư về đầu óc của người, Thần Khải nhất thời lên tiếng hỏi: "Mà ngươi quyết định sẽ thoát khỏi đây khi nào?"
"Sáng ngày mai." Vĩ Phàm vội đáp, đồng thời trực tiếp nói: "Hiện tại ta đã vững chắc cảnh giới Luyện Thể tầng thứ chín, Huyết Khải Tru Thiên cũng đã thuần thục. Lần này, ta quyết định sẽ đi vào vùng trung tâm để tìm hiểu. Được hay không cũng sẽ rời khỏi. Dù sao đã gần tròn 3 năm rồi, nên là quay lại tông môn!"
"Ừm, vẫn là nên quay về!"
"Mà ngươi cứ an tâm, ta sẽ nhanh chóng thăng cấp lên Tái Thể kỳ sớm nhất có thể. Chắc chắn sẽ giúp ngươi quay về như đã hứa, hì hì." Vĩ Phàm cười, khẽ nói. Tiếp đó Thần Khải chỉ im lặng, sau khoảng vài phút mới lên tiếng: "Đừng ép bản thân quá mức, từ từ là được rồi..."
Quanh đi quảnh lại đã là tròn 3 năm, Vĩ Phàm không muốn tiếp tục nán lại khu rừng mờ mịt này nữa.
"Lại tiếp tục, chuẩn bị lên đường."
Nói rồi, Vĩ Phàm nhìn lên trời và hét lớn. Tiếp theo, hắn tiến đến gần túi hành lý và lấy ra một bộ y phục màu trắng thuần, nhẹ nhàng đưa tay sờ vào rồi mỉm cười, nói: "Đồ của tông môn thì không được để hư, phải giữ gìn cẩn thận. Ngày mai, ta lại được mặc vào ngươi rồi! Mặc dù gặp sư phụ và Bạch lão không lâu, nhưng ta đã xem họ như là người thân còn lại của mình. Hy vọng là họ vẫn ổn..."
Vĩ Phàm lần nữa nhìn lên bầu trời xanh, khuôn mặt dần trở nên điềm đạm, tuy là ẩn sau bộ dạng của một con đười ươi.