Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34: Đụng độ Hùng Lôi (Gấu Sấm)

Chương 34: Đụng độ Hùng Lôi (Gấu Sấm)


Làn khói mờ ảo, những hạt sương còn đọng lại trên lá, thác nước chảy cuồn cuộn dội những đợt nước thẳng tắp xuống đáy vực.

Xa xa là hình ảnh của một con vượn người, mặc trên thân một bộ y phục trắng mịn, siết chặt lấy những mẫu đá hiểm trở để leo lên trên vách đá. Con vượn người đó chính là Vĩ Phàm, chậm rãi leo lên từng bước một, tưởng chừng như không gặp bất kỳ khó khăn nào. Cùng với thể lực được tăng phúc nhiều lần, việc chinh phục một ngọn núi cao ngàn mét đối với Vĩ Phàm mà nói chỉ là trò trẻ con. Sau không tới hai tiếng, hắn đã leo lên khỏi vực sâu thành công.

Vừa lên đến nơi, Vĩ Phàm đã dành một chút thời gian để chỉnh sửa lại y phục sao cho ngay ngắn. Sau khi hoàn tất, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm và tự nhủ: "Phù, cuối cùng cũng được tự do!"

Tiếp theo, hắn liền đảo mắt nhìn xung quanh vài vòng quang cảnh. Ngay sau là ngồi bệt xuống đất và lấy ra một tấm bản đồ đã cũ. "Ừm! Bán kính vùng trung tâm khoảng mười dặm (khoảng 16km)" - Vĩ Phàm gật gù và nói tiếp: "Được, cứ thẳng tiến mà đi một đường."

"Ngươi không sợ sao? Nếu một con huyễn thú cấp cao xuất hiện vào ban ngày, ngươi có dám chắc là sẽ không gặp vấn đề như lần trước?" Người lên tiếng chính là Thần Khải. Thực chất hắn chỉ muốn dò xét là Vĩ Phàm đang có những dự định gì mà thôi.

Và với sự tự tin, Vĩ Phàm cười và chắc nịt trả lời: "Sẽ không! Ta chắc chắn là sẽ không gặp vấn đề, dù có gặp huyễn thú Tái Thể kỳ đi nữa. Ngươi không nhớ Huyết Khải Tru Thiên của ta hay sao? Mặc dù quyển thứ ba ta vẫn chưa định hình được, nhưng những cái khác ta lại tự tin nắm chắc."

Nói rồi, Vĩ Phàm lập tức bật dậy và đi về phía trước. Trong khi di chuyển, hắn đã luôn cẩn thận và đề phòng xung quanh. Dù sao vẫn có khả năng một con huyễn thú sẽ xuất hiện vào ban ngày, cẩn thận đề phòng vẫn là điều cần thiết. Vùng tiệm cận đã có điểm khác lạ, đương nhiên vùng trung tâm cũng sẽ có khả năng xuất hiện những trường hợp tương tự như vậy.

Mà nhắc đến vùng trung tâm này, cảnh sắc thiên nhiên lại có vài phần u tối hơn. Không khí ở đây luôn có tình trạng ẩm ướt và luôn có một lớp sương mù ngăn cách tầm nhìn. Cũng vì địa hình ở đây khá cao, nên cây cối có chiều hướng phát triển mạnh, chủ yếu là loài cây thân gỗ và có lá kim.

Càng tiến vào sâu bên trong, lớp sương mù ngày càng dày đặc khiến tầm nhìn ít nhiều bị hạn chế. Tuy nhiên, Vĩ Phàm vẫn thận trọng từng giây từng phút, luôn phòng bị xung quanh, bởi có thể xảy ra nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Đi được vài bước, Vĩ Phàm lúc này phát hiện từ phía xa, cách hắn khoảng năm mét, nhất thời mơ hồ xuất hiện một bóng đen khá to lớn.

"Gấu núi sao? Hừm, ta không tin ở một nơi lạ lùng như thế này lại có động vật bình thường tồn tại." Nhất thời tự nói một câu, Vĩ Phàm rón rén cúi xuống rồi nhặt đại một hòn đá lớn dưới đất. Theo đó, miệng hắn khẽ nhếch và lập tức ném mạnh hòn đá về phía trước. Hắn muốn kiểm chứng bóng đen kia là cái thứ gì.

Sau nhất khắc, hòn đá rơi trúng một cái "bịch" kéo theo sau là một cái bóng mờ lập tức gầm lên một tiếng "grừ gào".

Lúc này, phảng phất trong màng xương là một ánh mắt mang màu lam nhạt, mơ hồ nhìn qua màn sương mà lao tới. Ngược lại, Vĩ Phàm lại bất ngờ mỉm cười, có lẽ là do hắn đã đoán đúng.

Kế đến, hắn nhẹ giọng nói: "Lại là một con huyễn thú xuất hiện vào ban ngày, hừm, Tái Thể sơ kỳ."

Ngay sau đó, Vĩ Phàm vội lách người né tránh, cũng không quên quay đầu để nhìn rõ diện mạo của con huyễn thú này.

Phía sau, là một con gấu với bộ lông đen mượt, thân hình cao, khoảng năm mét và có vô số những hoa văn hình tia chớp cứ thế bao khỏa lấy toàn thân. Cộng thêm cặp móng vuốt và hàm răng sắc nhọn, đôi khi thậm chí còn lóe lên những tia chớp màu lam. Nó được gọi là Hùng Lôi hoặc theo cái tên dễ hiểu là gấu sấm, cảnh giới hiện tại của nó là Tái Thể sơ kỳ.

"Ta biết ngay mà!" Vĩ Phàm không lấy gì làm kinh ngạc, cùng với giọng điệu trêu chọc, hắn liền nói: "Hùng Lôi … theo như hình dung của ta, ngươi có phần hơi bé đấy!"

Về phần Hùng Lôi, nghe được những lời trêu chọc từ Vĩ Phàm, nó lập tức đứng lên bằng hai chân và để lộ ra thân hình to lớn của mình. Cùng một tiếng gầm lớn đầy tức giận, nó lao đến và trưng ra cặp móng vuốt sắc nhọn như dao, nhắm thẳng vào Vĩ Phàm.

Hùng Lôi thực sự hiểu được là Vĩ Phàm đang có ý khinh thường nó.

"Huyết Trảo! Để xem vuốt của ai sắc hơn!" Vĩ Phàm bình thản, theo đó khom người và vận lực ở tay đi huyễn hóa ra một đôi huyết trảo.

Chỉ bằng cái chớp mắt, hai bên đồng thời tung ra đòn trảo.

Vĩ Phàm giờ đây, hiện lên như là một con hung thú to lớn. Mặc dù cảnh giới của Hùng Lôi là Tái Thể sơ kỳ và cách xa Vĩ Phàm một cái cấp độ lớn, nhưng lại không làm khó hay gây được áp lực gì cho hắn. Hắn đã liên tiếp chặn đòn và phản ngược những đợt công kích từ Hùng Lôi. Đôi bên không ngừng tung ra những đòn trảo với mục đích hạ gục đối thủ - nếu đối phương phản đòn thì đưa trảo lên mà đỡ lấy, không ai chịu nhường ai.

"Tái Thể sơ kỳ chỉ được bấy nhiêu thôi sao? Nếu vậy, chịu c·hết đi!" Vĩ Phàm quát lớn. Ngay sau, hắn tức khắc bật nhảy lên cao và liên tiếp phóng ra những huyết kiếm nhằm mục đích làm phân tâm Hùng Lôi. Cuối cùng là một đường lao tới và tung ra một đòn "Huyết Trảo" với uy lực kinh người.

"Xoẹt" một vết trảo từ Vĩ Phàm, Hùng Lôi gầm lên một tiếng thê lương. Nó lùi lại và tỏ ra đau đớn vì vết trảo khủng bố trên khuôn mặt, với máu tươi tí tách rơi trên nền đất ẩm ướt.

Nhìn thấy cảnh này, Vĩ Phàm nhíu mày và nói: "Suy, cứ nghĩ là được rồi. Đầu nó cứng hơn ta tưởng! Nhưng với đòn tiếp theo, xem ngươi cứng đến đâu..."

Một lời vừa rơi hạ, Vĩ Phàm đã nhanh chóng lao đến.

Mà Hùng Lôi thấy vậy, nó cũng là bỏ qua đau đớn và lao lên với hàm răng sắc nhọn, hòng cắn c·hết Vĩ Phàm. Xung quanh thân thể xuất hiện những tia chớp màu lam, khiến cho sức mạnh và tốc độ của Hùng Lôi được gia tăng lên đáng kể.

"Hừ, đã quá trễ! Nếu ngươi không coi thường ta mà triển lộ thực lực ngay từ lúc đầu, hiện tại đã khác ... nhưng giờ thì c·hết đi!" Vĩ Phàm cười nhếch mép, một câu nhấn mạnh chứa đầy sát ý. Sau một tiếng quát lớn, hắn tức khắc tập trung sức mạnh lên cánh tay, khiến Huyết Trảo không ngừng biến lớn lên vài phần - lớn gần bằng một nửa kích thước của Hùng Lôi mới chịu dừng lại.

Sau nhất khắc, Vĩ Phàm tung một đòn trời dáng về phía trước. Đồng dạng, vì Hùng Lôi đã phóng lao nên phải theo lao - nó không thể tránh kịp. Và tất nhiên là nó sẽ không thể nào đủ lực đi ngăn cản chiêu thức này.

"Xoẹt" một đòn trảo như trời giáng lần nữa rơi hạ, thân thể Hùng Lôi lập tức bị Huyết Trảo phân thành hai, máu tươi cứ thế bắn ra tung toé. Mà hai phần thân thể đứt đoạn lại rơi bịch xuống đất và máu vẫn loang lổ chảy.

"Tái Thể sơ kỳ chỉ có thế! Vĩ Phàm này nếu dùng chiêu đó, vậy đến ngay cả Tái Thể trung kỳ hay hậu kỳ liền đều có thể bị ta tru sát. Hừ!" Mọi chuyện xem như hạ màn, Vĩ Phàm nhếch mép đắc ý rồi phủi tay nói.

"Dù có mạnh đến đâu, ngươi cũng phải thật thận trọng, không nên quá tự tin." Nghe rõ sự đắc ý của Vĩ Phàm khi dễ dàng hạ sát huyễn thú, Thần Khải liền lên giọng chỉ bảo.

Về phần Vĩ Phàm, hắn vừa chậm rãi hấp thụ khí huyết từ xác Hùng Lôi đ·ã c·hết, vừa bình thản đáp lời: "Ta hiểu rõ, nhưng cũng không nên quá xem nhẹ bản thân, đúng chứ?"

Sau câu nói này Thần Khải chỉ im lặng.

Bất quá trong khi vẫn đang hấp thụ tinh huyết, Vĩ Phàm đã bất ngờ lên tiếng hỏi: "Này Thần Khải?"

Đồng thời không chờ đợi Thần Khải đáp lời, Vĩ Phàm ánh mắt kinh ngạc, lập tức chỉ tay vào xác Hùng Lôi và nói: "Ngươi nhìn xem cái này, khí huyết của huyễn thú này." Hắn tụ tập tất cả khí huyết của Hùng Lôi tại lòng bàn tay, lơ lửng đưa ra trước.

"Chỉ là khí huyết thôi, xem cái gì?" Dường như vẫn là chưa hiểu, Thần Khải chỉ hời hợt.

"Ngươi không nhận ra sao? Khí huyết huyễn thú này ... rất thật!" Nói đoạn, nhưng sợ Thần Khải sẽ hiểu nhầm ý mình, Vĩ Phàm đã nói thêm: "Là như này … những lần trước đây, khi ta hấp thụ khí huyết của những con huyễn thú trước, tất cả đều có cảm giác không giống thật mà chỉ là hơi giống mà thôi. Nhưng lần này lại khác, cực kỳ chân thật và dồi dào nguyên lực."

Đến đây, Thần Khải mới hiểu ý: "Ta hiểu rồi! Thật của ngươi ở đây là … những lần trước, ngươi hấp thụ nhưng hiệu quả không cao. Tuy nhiên lần này lại khác, hiệu quả đột nhiên tăng mạnh. Đúng chứ?"

Vĩ Phàm gật gật đầu.

"Hừm, vẫn chưa thể nói chắc được điều gì, nhưng nếu có lợi cho ngươi … vậy thì tốt!"

"Ừm!" Vĩ Phàm gật đầu nói thêm: "Thôi, chúng ta nên đi tiếp, có thể phía trung tâm có thứ gì đó. Ta cũng muốn tìm thêm vài con liệp sát, quá bổ dưỡng đi mà!"

Nói xong, Vĩ Phàm tiếp tục lên đường. Hắn tiến vào sâu hơn vùng trung tâm.

Khi càng vào sâu, lớp sương mù ngày càng dày đặc, quang cảnh cũng trở nên u tối hơn hẳn. Mà lạ thay, Vĩ Phàm di chuyển cả buổi với ý định đánh g·iết thêm Hùng Lôi, nhưng vẫn không bắt gặp thêm một con nào khác. Điều này khiến hắn có phần cảm thấy tiếc nuối.

Gần đến phần trung tâm, Vĩ Phàm đột nhiên ngừng lại. Trước mắt hắn lúc này xuất hiện một bức tường sương mù, nó cao đến tận trời và chạm vào những đám mây dông phía trên.

Thật sự không bình thường sương mù, quá mờ ám!

Vĩ Phàm nhíu mày, liền nói: "Mười tỉ phần trăm bên trong này là nơi chúng ta cần tìm."

Thần Khải cảm nhận xung quanh, đồng dạng nói: "Ừm! Nơi này quá kỳ quái, với nồng độ nguyên lực và sương mù dày đặc như thế này..."

Tiếp theo, Vĩ Phàm chậm rãi bước từng bước di chuyển. Cơ hồ hắn đã đắn đo đứng ở bên ngoài vài giây, sau khi nuốt một ngụm trọc khí mới thực sự là sải bước đi vào màn sương.

"Cẩn thận! Đừng dùng mắt thường, hãy thử tập trung ý niệm xác định nguyên lực và đi thẳng đến nơi có dòng chảy nguyên lực phát ra mạnh nhất." Ngay khi Vĩ Phàm vừa đặt chân vào màn sương, Thần Khải đã vội lên tiếng hướng dẫn.

Về phần Vĩ Phàm, hắn chỉ gật đầu và trực tiếp nghe theo chỉ dẫn của Thần Khải. Hắn nhắm lại hai mắt, bắt đầu cảm nhận từng tia nguyên lực hội tụ, rồi cứ thế sải bước.

"Hướng kia." Vĩ Phàm nhất thời lên tiếng, cùng lúc chỉ tay về hướng đối diện mà đi. Mặc dù bị màn sương bao quanh che đi tầm nhìn, nhưng Vĩ Phàm vẫn từng bước tiến về phía trước. Hắn đi được khoảng sáu mươi bước mới ngừng lại di chuyển và mới mở ra hai mắt. Mà cùng lúc vừa là nhìn rõ, hắn đã kinh ngạc và lần nữa chỉ tay về phía trước và lớn tiếng: "Tháp ... là một tòa tháp!"

Trước mắt Vĩ Phàm hiện ra một tòa tháp, cách hắn khoảng tám mét khoảng cách. Tòa tháp này là một khối kiến trúc hình lục giác bằng gạch có mười tầng hết thảy, sở hữu mái vòm và lợp mái có màu đỏ. Bên ngoài lối vào, còn khắc nổi bốn chữ mà Vĩ Phàm không thể hiểu.

Lúc này, trong khi Vĩ Phàm dự định tiến đến gần, một bóng mờ từ phía sau lưng đã bất giác vồ tới. Nhưng nhất thời cảm nhận được nguy hiểm, Vĩ Phàm đã tức khắc tránh kịp, nhờ nhanh chóng nhảy bật lên cao.

"Lại là Hùng Lôi. Không, con này khác." Vĩ Phàm cả kinh thốt lên, bởi vì thứ t·ấn c·ông hắn gần giống với một con Hùng Lôi. Nhưng có điều, ngoại hình của nó lại có vài phần khủng bố hơn. Thân thể được bao bọc bởi một bộ lông trắng như tuyết, cùng với vô số hoa văn tia chớp nằm ngay phía trên và phía sau lưng còn mọc ra chi chít những gai nhọn. Mà Hùng Lôi này cao đến tận mười mét kích thước.

Thật sự như là thần sấm chính hiệu! (Volibear nhé^^)

Mà ngay khi Vĩ Phàm vừa tránh được đòn đánh lén đó, nó lập tức há miệng và bắn ra một quả cầu năng lượng màu lam - bao xung quanh là những tia điện liên tục vang lên thanh âm "ken két".

"Có cả trò này?" Vĩ Phàm nhíu mày nói. Ngay sau hắn lập tức xoay người giữa không trung và tạo động lực để lần nữa né tránh. Hắn xoay vài vòng, vội đáp xuống mặt đất, lúc này liền nghiến răng và gằn giọng: "Ngươi giống với Volibear trong game rồi đấy! Chỉ khác là nó không biết chiêu tầm xa. Nào, lại đây!" - Vĩ Phàm ra hiệu, đồng dạng khiêu khích Hùng Lôi có bộ lông trắng này. Hắn lúc này trong lòng vui sướng không thôi. Bởi vì với kích thước khủng bố của con Hùng Lôi biến dị này, nếu đem hấp thụ khí huyết thì khả năng cao lợi ích mang lại là rất lớn.

Về phần Hùng Lôi, khi bị Vĩ Phàm khiêu khích, nó cũng đã tức giận rồi gầm lên. Tiếp sau, xung quanh phát ra những tia sét. Đồng dạng những hoa văn tia chớp trên thân đã không ngừng phát ra ánh sáng lam điện, bộc lộ ra khí tức của Tái Thể trung kỳ. Một lớp nguyên lực dày đặc cứ thế bao khỏa toàn thân.

Mà Vĩ Phàm trông thấy cảnh tượng này lập tức đứng ngây ra, liền nói: "Thật không thể tin được, siêu xay-da chắc!"

Tiếp diễn, móng vuốt của Hùng Lôi đã dài ra vài phần và phát ra tia điện màu lam. Nhất thời nó lao nhanh đến trực diện.

Mặc dù Vĩ Phàm đã có hơi bất ngờ với tốc độ của nó, nhưng hắn cũng kịp thời tránh đi. Tuy nhiên, Hùng Lôi đã không ngừng lại, mà liên tiếp đuổi theo tung đòn công kích - khiến nền đất gặp phải móng vuốt của nó đều bị thổi bay một mảng lớn.

Đồng thời, chỉ vì không đánh trúng được Vĩ Phàm, nên nó quay người và trực tiếp bắn ra từng đợt năng lượng.

Liên tiếp là những tiếng bạo liệt vang lên “đùng đoàng” những thân cây bị thổi bay tức thì, b·ốc c·háy cả một khoảng rừng cây.

"Đối thủ đáng gờm đây sao? Có chút ý tứ!" Xung quanh tránh đi những đợt công kích, ánh mắt của Vĩ Phàm lúc này ẩn hiện hàn quang, hắn tiếu dung khuôn mặt và nói.

Chương 34: Đụng độ Hùng Lôi (Gấu Sấm)