Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 40: Cùng một ngôn ngữ
"Lạch cạch… lạch cạch…"
Thanh âm lạch cạch của bàn phím cơ, liên tục phát ra từ trong căn phòng tối của Vĩ Phàm.
Tiếp theo bước vào căn phòng tối om và chỉ có ánh sáng yếu ớt trên màn hình máy tính. Hình ảnh hiện tại của Vĩ Phàm, ngón tay mải mê kéo thả con chuột máy tính, hai chân bắt chéo trên bàn, đồng thời nằm ngả lưng ra sau ghế biểu thị sự nhàn rỗi.
Vĩ Phàm trừng lớn hai mắt, nhét toàn bộ tâm hồn vào màn hình đối diện, quên cả thời gian.
Hắn lúc này chăm chú nhìn xem tin tức và tìm kiếm những thông tin thú vị, từ khắp mọi nơi trên thế giới.
"Tên này… hắn muốn trở lại cái cuộc sống trước đây hay sao?"
Trông thấy cảnh tượng này, dường như Thần Khải cũng đang ngán ngẩm lắc đầu.
Một khoảng thời gian im hơi lặng tiếng, Thần Khải bên trong dây chuyền dần dần cảm thấy buồn bực, sau đó liền mở lời nói ngay:
"Đừng nói với ta, rằng ngươi sẽ quay về với cái cuộc sống trước đây? Hài, cứ ôm khư khư cái tính tính thế kia!"
"Phụt... Đây là máy tính, chứ không phải là tính tính! Với lại, ta không dùng nó để chơi, mà đang làm việc." Vĩ Phàm nghe Thần Khải nói vậy liền bất giác phịch cười mà phun ra cả bọt nước, nói.
"Làm việc? Cái này sao? Ta thường trông thấy ngươi chuyên dùng thứ này để chơi nhiều hơn là làm." Thần Khải hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
"Đó là chuyện của quá khứ, của vài năm trước đây rồi. Ngươi còn nhắc tới chuyện cũ làm gì?" Vĩ Phàm thở dài một tiếng, lại nói:
"Hiện tại ta đang dùng nó để tìm kiếm manh mối cũng như thông tin, hừm, nói dễ hiểu là tìm mọi thông tin về những nơi có khả năng xuất hiện thông đạo. Này, ta mất mấy ngày liền để làm việc, còn ngươi không biết lại bảo ta chơi game... suy!"
Quả thật, sau khi từ biệt Bạch lão rời đi, đồng thời quyết định từ Cữu Huyền Sơn trở về thành phố, một tình huống hết sức nhanh chóng như vậy. Vĩ Phàm đã có cho mình một hướng đi trong tương lai, đó là mạnh hơn, quan trọng nhất là hắn phải tìm một nơi cũng có khả năng tồn tại thông đạo như Cữu Huyền Sơn.
Hắn quyết định sẽ rời khỏi và quay về thành phố, cốt cũng là vì mục đích dùng mạng lưới thông tin thế giới để dễ dàng tìm kiếm manh mối và thông tin hơn. Còn một điều nữa, hắn rời đi Cữu Huyền Sơn là vì nơi đó không còn an toàn và cũng không còn thứ gì để mà níu kéo. Mặc dù Bạch lão vẫn còn, nhưng có khả năng bên kia vẫn sẽ phái người chỉ để trừ khử vài con sâu còn tồn tại như hắn. Hắn rời đi cũng chỉ là để đảm bảo an toàn cho Bạch lão mà thôi.
Mà Thần Khải nghe vậy chỉ "ừm" một tiếng, có lẽ là hắn ngại, sau khi biết bản thân đã hiểu lầm Vĩ Phàm.
Thời gian trôi qua không lâu, lúc này Thần Khải mới hỏi:
"Vậy ngươi tìm được những gì rồi?"
"Cũng đã tiến triển được một chút. À… mà này, ta hỏi ngươi một vấn đề nhé!"
"Cứ hỏi!" Thần Khải liền đáp.
Vĩ Phàm thấy vậy liền nhanh chóng hỏi ngay:
"Ngươi thật sự không đọc được chữ viết của thế giới này, đúng không?"
"Ờ… cũng có thể... thật là vậy... ừm!" Thần Khải ho nhẹ mấy tiếng, ấp úng nói.
Tiếp sau Vĩ Phàm lông mày hơi nhướng, đồng thời nhẹ giọng hỏi:
"Vậy, tại sao ta và ngươi lại có thể giao tiếp bình thường với nhau? Ngươi đã dùng kỹ thuật gì hay sao?"
"Không, không có chuyện đó! Ngay từ đầu thì ta đã hiểu rõ ngôn ngữ mà ngươi nói, hay có thể hiểu là ngươi ngay từ đầu đã nói y như ta rồi."
Thần Khải nhàn nhạt, liền hỏi ngược:
"Sao? Có vấn đề gì với nó sao?"
"Ngay từ đầu đã hiểu rồi sao? Để cho chắc, ta nên kiểm tra xem thử. Hừm, vậy ngươi chờ ta một chút!"
Nói rồi, Vĩ Phàm tức tốc gõ từng phím chữ, sau đó kích chuột vào một trang mạng nào đó (vào google dịch nhé^^) rồi lại tiếp tục gõ tách tách thêm một lần nữa.
Sau khi làm xong, hắn liền chỉ tay vào màn hình và lên tiếng:
"Vậy ngươi giúp ta nhé! Ta sẽ phát một đoạn âm thanh từ cái này, nhiệm vụ của ngươi là đọc lại nếu như hiểu được. OK chứ?"
"OK… à ừ, được thôi!" Nhất thời Thần Khải đáp, nhưng hắn vẫn không hiểu là bản thân vừa mới nói cái quỷ gì, hắn chỉ vô tình thốt lên sau khi nghe Vĩ Phàm nói mà thôi.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé!"
Ngay sau đó, Vĩ Phàm kéo và thả con trỏ chuột vào dòng chữ, thực hiện một vài thao tác đơn giản, sau đó liền có rất nhiều âm thanh vang lên, nó là một câu nói nhưng được phát ra với nhiều thứ tiếng khác nhau, bao gồm tiếng Anh, tiếng Hoa, tiếng Nga,... Rất nhiều thứ tiếng tồn tại trên thế giới.
Thời gian cứ thế trôi qua, Vĩ Phàm cuối cùng vì quá mệt mỏi nên nhất thời ngáp lớn một cái, uể oải nói:
"Sao rồi? Thứ tiếng cuối cùng rồi đấy, ngươi có hiểu một loại nào không?"
"Hài, vẫn không hiểu được!" Thần Khải thở dài một tiếng, nói.
Về phần Vĩ Phàm, sau khi nghe rõ thì liền nhanh chóng buông chuột và đưa tay sờ cằm, nhẹ giọng nói ngay:
"Vậy là đã rõ. Ngươi không dùng kỹ thuật để giao tiếp, không thần giao cách cảm gì ở đây, cũng không hiểu những ngôn ngữ khác ngoại trừ Tiếng Việt. Tuy ngươi hiểu nhưng chữ viết lại không đọc được. Hừm, điều này chứng tỏ, ngươi nói cùng thứ tiếng với ta và chỉ khác nhau ở mỗi chữ viết mà thôi!"
"Vậy có vấn đề gì với nó sao?" Thần Khải hiếu kỳ, hỏi.
Lúc này, Vĩ Phàm phần mũi cứ như phòng lớn lên mấy phần, sau đó đắc ý nói:
"Ngươi không thấy điều này thật sự huyền diệu sao? Cùng một ngôn ngữ... thật là tự hào quá đi!"
(Máu yêu nước bắt đầu trỗi dậy^^)
"Tự hào?"
Nhận ra sự hời hợt của Thần Khải, Vĩ Phàm liền nhíu mày, nói:
"Sao lại không tự hào, ngươi là người, à không... ngươi chính là thần tiên, nhưng lại biết nói Tiếng Việt. Như vậy chứng tỏ đất nước hình chữ S này… cũng có nguồn gốc từ thần tiên còn gì!"
Vĩ Phàm ánh mắt ẩn chứa quang mang, nhất thời cảm thán một câu:
"Hài, vậy truyền thuyết là có thật! Con rồng cháu tiên, quả là thế! Hì hì."
"-_-"
"Ngươi ngừng thể hiện ra cái biểu cảm diêm dúa đó đi! Mà tiếng nói thì có vấn đề gì? Theo ta được biết, ngoại trừ thế giới này thì toàn bộ đều dùng chung một thứ tiếng và chữ viết. Mặc dù ngươi nói ta hiểu, nhưng chữ ta lại không thể hiểu được. Lỗi sai là do cái thế giới của ngươi chứ không phải từ ta." Thần Khải không nhanh không chậm, nhẹ nói.
"Hừm, chính là vậy sao! Vậy ta cũng nên dành thời gian học chữ viết của ngươi nhỉ... mà để sau đi, tập trung vào việc chính trước."
Cuộc trò chuyện nhất thời bắt đầu, rồi lại vội vàng kết thúc.
Tất nhiên, những ngày tiếp theo Vĩ Phàm vẫn hoạt động như trước đây, cắm mặt vào màn hình máy tính để tìm kiếm một vài dấu hiệu nào đó.
Cho đến một ngày...
"Á, đây rồi! Chính là nơi này, có khả năng lắm!" Vĩ Phàm lúc này lớn tiếng mừng rỡ, đồng thời bật người đứng lên.
Mà Thần Khải thấy rõ Vĩ Phàm xúc động có phần thái quá, cũng vội lên tiếng hỏi:
"Ngươi sao vậy? Tẩu hỏa nhập ma rồi sao?"
Cũng vì bị chính Thần Khải cắt ngang niềm vui, nên Vĩ Phàm có chút ngoài ý muốn, sau đó hắn liền cau mày, khó chịu nói:
"Này, như vậy là có ý gì? Tìm được một nơi có khả năng là thông đạo, ta vui mừng một chút không được sao?"
"Tìm được rồi? Nơi nào, nói ta, nói ta nghe..." Hiện tại Thần Khải còn là hấp tấp hơn Vĩ Phàm lúc nãy.
"Thái độ này mới đúng chứ!"
Nói rồi Vĩ Phàm gật gù ho lên mấy tiếng, thanh âm có vài phần tỏ ra nghiêm nghị, nói:
"Ngươi nhìn vào màn hình máy tính này có thấy cái gì không?"
"Không!" Thần Khải một lời nói thẳng. Hắn không hiểu nổi chữ viết ở thế giới này, nên nhìn vào một đống chữ và hình ảnh mờ mờ ảo ảo, thì hắn cũng không thể nào đoán ra được.
"Ai da, ta quên mất! Ta quên là ngươi không đọc được chữ. Vậy nhìn mỗi hình là được rồi, ta sẽ giảng thuật lại toàn bộ cho ngươi." Vĩ Phàm gật gù đưa tay tự gõ vào đầu rồi ngồi xuống ghế, nói.
Tiếp theo, Vĩ Phàm đưa tay kéo thả con trỏ chuột, nhanh chóng chỉ vào những hình ảnh mờ phía trên màn hình, sau đó bắt đầu giảng thuật:
"Mất nhiều ngày để ta tìm kiếm trên mạng thế giới, tìm đến những nơi thường xuyên xảy ra các hiện tượng kỳ bí. Đại loại như là có thứ xuất hiện trên bầu trời, nơi thường xuyên xảy ra những hiện tượng m·ất t·ích không rõ nguyên nhân, hay là những nơi có mức độ từ trường kì lạ trên Trái Đất,... Mặc dù kết quả tìm được rất nhiều, nhưng liên kết với những thông tin chúng ta từng chứng kiến thì những hiện tượng tương tự như thông đạo lại không được nhiều cho lắm! Trên thế giới này ngoài Cữu Huyền Sơn thì có gần chục cái đều có hiện tượng tương tự như vậy… nhưng đa số chúng nằm ở nước ngoài."
"Nếu vậy, chúng ta mau mau chuẩn bị lên đường..." Thần Khải vội c·ướp lời.
Nhất thời Vĩ Phàm nghe vậy, hắn liền lắc đầu nói:
"Không thể! Bởi vì đất nước của ta hiện vẫn còn g·iãn c·ách x·ã h·ội, nên không thể ra nước ngoài được. Chỉ có thể di chuyển trong nước mà thôi!" (Do Covid-19^^)
"Nếu không đi được, sao ngươi lại vui mừng đến vậy?" Thần Khải hiếu kỳ, hỏi.
Kế đó Vĩ Phàm nhếch mép gật gù cười, liền đáp:
"Hì hì, nhưng rất may, Việt Nam này có đến tận hai nơi tương tự như vậy! Một là Cữu Huyền Sơn thần bí... và hai là tại Đà Lạt mộng mơ! Hừ, quả là đất nước con rồng cháu tiên mà, điều gì cũng tới tay! Ha ha."
Hắn lần nữa kéo thả con trỏ chuột, nhanh chóng chỉ tay vào màn hình máy tính rồi nói tiếp:
"Ngươi nhìn cái hình này đi, tại đây, vùng sườn núi này. Ở đây mỗi năm một lần, nơi này thường xuyên xảy ra những hiện tượng kỳ bí, sương mù dày đặc, đôi lúc lại có những tia sét màu tím, từ trường theo chu kỳ mỗi năm cũng tăng mạnh vào một ngày cố định, đôi lúc người ta còn trông thấy, hoặc nghe thấy những âm thanh và những thứ kì lạ trong sương mù nữa. Như vậy không thấy mờ ám hay sao?"
"Ừm!" Có lẽ là Thần Khải đã gật đầu đồng ý, nói:
"Quả nhiên là giống nhau, có khả năng..."
"Có thấy không? Đất nước của Vĩ Phàm này mà! Ha ha." Vĩ Phàm đắc ý cười lớn.
"-_-"
"Cái tên ngưu này!" Thần Khải suy nghĩ một chút, sau đó nói:
"Vậy tiếp theo ngươi quyết định như thế nào?"
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên phải đi đến tận nơi kiểm tra. Theo như chu kỳ hằng năm, hơn mười một tháng nữa sẽ lại xuất hiện cái hiện tượng này."
Tiếp theo Vĩ Phàm hít sâu một hơi, vươn vai nói:
"Hiện tại chúng ta đến đó chờ đi, mười một tháng nữa chúng ta sẽ tìm hiểu!"
"Ừm!" Thần Khải lập tức đồng ý, hắn không nói gì thêm.
"Hài, lại phải chuẩn bị lên đường thôi! Đến Đà Lạt và chờ đợi. Hy vọng ta có thể đạt đến Tái Thể kỳ trong vòng một năm tới."
Nói rồi, Vĩ Phàm từ trong túi lấy ra một lọ thuốc nhỏ và nắm chặt trên tay, sau đó ánh mắt kiên định nhìn thẳng.