Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: À ừ, cuối năm!

Chương 41: À ừ, cuối năm!


Bầu trời như mặt nước biển trong xanh, không một gợn mây, cùng với mặt trời trên đầu chiếu hạ những tia nắng ấm áp. Cái không khí thoáng mát và trong lành này, cùng làn gió dịu nhẹ, quả nhiên là một ngày đẹp trời để rời đi đâu đó.

Đồng thời bên trong một căn phòng nhỏ, Vĩ Phàm vẫn đang loay hoay chuẩn bị, cơ hồ hắn đã sẵn sàng chuẩn bị cho một chuyến đi dài.

Cùng với thân thể cơ bắp ẩn hiện, Vĩ Phàm trên người bận một cái áo phông có màu đỏ, phía dưới là một chiếc quần jean dài sẫm màu. Kế đó là với một chiếc áo khoác dài tay màu đen bóng, cũng được hắn chậm rãi khoác lên người.

Hắn đứng nhìn bản thân trước gương một hồi lâu, tiếp sau nhấc lên túi hành lý có phần nặng nề nằm bên dưới, bên trong là tất cả những vật dụng thiết yếu của hắn.

Tiếp theo hắn sải bước tới lối ra, khóa chặt cửa rồi rời đi, nhưng được mấy bước thì đột nhiên dừng lại trước sân, quay đầu và lần nữa hướng cặp mắt nhìn một vòng chung quanh nhà.

"Lần cuối, tạm biệt!"

Vĩ Phàm nói xong một lời liền tiếp tục rời đi.

Trên vai khoác lấy một chiếc túi vải thô, hắn bình tĩnh sải từng bước đi về phía trước, đôi lúc đưa mắt nhìn quanh trên con đường vắng, thỉnh thoảng lại nhìn lên trời như là hồi tưởng.

"Đây là lần cuối rồi nhỉ? Cũng là nên tạm biệt một tiếng."

Nói rồi Vĩ Phàm vài bước khựng lại, có lẽ là hắn nên đến một nơi nào đó, trước khi rời đi.

Nghĩa trang thành phố.

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, đồng thời mang theo cái không khí nặng trĩu tang thương. Vĩ Phàm lúc này từng bước, dừng chân tại nghĩa trang thành phố. Hắn nhìn xung quanh những ngôi mộ đã cũ bên trong, rồi sải từng bước nhỏ tiến đến một ngôi mộ giản dị có màu lam nhạt.

Vĩ Phàm dừng chân phía trước ngôi mộ nhỏ, nhìn vào khung hình trước mặt, trong lòng đôi chút đượm buồn.

Mà trước mắt hắn là hình ảnh của một cô gái trẻ sở hữu khuôn mặt hiền dịu, đáng yêu, đồng thời lúc nào cũng mang bên mình là một nụ cười tỏa nắng. Bên trên tấm bia mộ ấy còn là tên và cả cái ngày mà cô đã ra đi, vào một đêm mưa đổ.

Lúc này, Vĩ Phàm trầm mặc nhìn dung nhan phía trước không rời, gương mặt cũng không còn biểu lộ vui buồn. Hắn cứ như vậy một hồi lâu, dường như vẫn đang tự nói - nói ra những ưu phiền thầm lặng...

"Lần cuối… có thể anh sẽ rời khỏi nơi này. Đến một nơi lạ lẫm và vẫn không người quen thuộc. Anh đến để tạm biệt em lần cuối. Anh, đi nhé!"

Ngay khi giọng nói Vĩ Phàm vừa rơi xuống, một cơn gió nhất thời thổi qua tai, dường như nó mang một mùi hương thoang thoảng mà quen thuộc. Mà Vĩ Phàm bất giác không hiểu vì sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ hắn đã được an ủi chăng? Điều này là không ai biết rõ...

Nhất thời, trên đôi môi khẽ mỉm cười, Vĩ Phàm liền quay người rời đi, từng bước không quay đầu.

***

Sân bay Nội Bài.

"Chuyến bay mang số hiệu 05MH, di chuyển từ Hà Nội đến thành phố Đà Lạt sắp đến giờ khởi hành, xin quý khách chú ý đến thời gian di chuyển." Một thanh âm nhẹ nhàng và rõ ràng, từ loa phát thanh vang lên khắp tiền sảnh.

Lúc này trên máy bay, Vĩ Phàm là người duy nhất bên trong hạng thương gia cao cấp, dáng ngồi thoải mái, tựa lưng vào chiếc ghế sô pha sang trọng.

Hắn một góc nhìn chằm chằm ra cửa sổ, vẫn đang chờ đợi chuyến bay cất cánh.

"Quý khách, ngài có muốn gọi thêm đồ dùng không?" Một nam nhân viên khuôn mặt điển trai, mặc trên người là bộ đồng phục sắc đỏ viền vàng, hắn tiến đến ghé sát vào tai Vĩ Phàm và hỏi.

"Cám ơn! Hiện tại tôi không cần gì." Vĩ Phàm nghe thấy liền đáp.

"Dạ vâng! Nếu cần gì thì ngài có thể bấm một bên chuông để gọi tôi. Chuyến bay cũng sắp sửa khởi hành, hy vọng ngài có một chuyến bay thoải mái."

Ngay sau câu nói của người nhân viên, Vĩ Phàm chỉ cảm ơn một cách hời hợt rồi đeo khẩu trang lên mặt, đồng thời nhìn thấy điều này, người nhân viên cũng lập tức khom người và nhẹ nhàng rời đi.

"Ta đã cố gắng chọn hạng thương gia để không đụng phải người, mà tên đó lại tới sát hỏi han... muốn ta đi cách ly hay gì?" Sau khi người nhân viên rời đi, Vĩ Phàm đã tự mình lẩm bẩm như vậy.

Và lại nói qua, cũng vì để đến được Đà Lạt, nên Vĩ Phàm quyết định di chuyển bằng đường hàng không để tiết kiệm thời gian. Mặc dù trong tình huống bình thường, hắn sẽ chọn khoang công cộng cho đơn giản, nhưng vì vẫn đang trong thời gian có dịch nên hắn phải chọn khoang cao cấp để tránh những rắc rối không đáng có. Vì vậy cho nên, khi được người nhân viên đến gần hỏi thăm, đã một phần nào đó khiến Vĩ Phàm cảm thấy không vừa lòng.

Tất nhiên ngay sau đó, hắn có vẻ hơi bực mình nên đã đeo lên bịt mắt mà ngủ thiếp đi, chỉ để thời gian trôi nhanh. Bằng cách này, cùng với tiếng nhạc du dương, chiếc máy bay cuối cùng cũng đã cất cánh.

Vài giờ trôi qua, chuyến bay đã đến cách đây được vài phút, tại thành phố ngàn hoa.

Lúc này Vĩ Phàm, với khẩu trang che mặt, hắn bình thản sải bước rời khỏi cái sân bay chật chội người.

Vừa ra khỏi cổng sân bay, một giọng nói chào đón bất ngờ vang lên bên kia đường:

"Này cậu gì ơi! Cậu có muốn đi đâu không?"

Người lên tiếng là một nam thanh niên trẻ chạc tuổi hai lăm. Hắn ăn mặc tươm tất với một cái áo sơ mi trắng dài tay, thắt phía trên là một chiếc ca-vat màu xanh rêu. Người này sở hữu làn da ngăm đen và vóc dáng hơi gầy, hơn nữa gương mặt còn pha lẫn một điểm hài hước.

Nhìn cách ăn mặc của người thanh niên, Vĩ Phàm có thể dễ dàng đoán ra, rằng người này là một nhân viên chạy taxi.

Vĩ Phàm không nói gì mà chỉ đứng bên đường gật đầu.

Thấy vậy, người thanh niên vội vàng băng qua đường và dẫn Vĩ Phàm đến nơi đổ xe của mình.

Được một khoảng di chuyển, cả hai lúc này đã đứng trước một chiếc xế hộp, phủ lấy một màu xanh rêu, cùng với tấm biển taxi to tướng in ngay trên cửa.

"Mời cậu lên xe!" Người thanh niên mở nhẹ cửa và mời Vĩ Phàm lên xe.

Sau khi Vĩ Phàm đã an vị trên ghế, người thanh niên cũng lập tức từ một bên khác tiến vào.

Tiếp đó, Vĩ Phàm cầm trên tay một chiếc điện thoại cảm ứng màu đen tuyền, bên trên màn hình là bản đồ của thành phố Đà Lạt này, đồng thời, hắn liền đưa ngón trỏ chỉ vào một địa điểm phía trên, nhẹ nói:

"À, có thể đưa tôi đến nơi này được không? Đưa tôi đến địa điểm có cái sườn núi này."

"Ý cậu là sườn Sương Mù sao? OK... chỉ mất tầm mười phút đi đường thôi!" Người thanh niên cầm vô lăng một bên nhìn vào rồi gật gù.

Nói rồi, động cơ xe nhanh chóng được người thanh niên khởi động, chiếc xe chậm rãi lăn bánh, tiến đến địa điểm cần tới.

Trên đường đi, Vĩ Phàm hâm mộ ngắm nhìn cảnh đẹp được mệnh danh là nên thơ của thành phố, chiếc xe vẫn chầm chậm lăn bánh băng qua từng cung đường đẹp nhất tại Đà Lạt.

Được một lúc đi đường, người thanh niên liền bất ngờ quay sang hỏi:

"Này cậu, cậu đến đây để du lịch sao? Muốn đến tham quan sườn Sương Mù sao?"

Sau cái gật đầu của Vĩ Phàm, người thanh niên lần nữa lên tiếng:

"Nếu là vậy, thì đây không phải là thời điểm thích hợp cho cậu rồi!"

"Vì sao không thích hợp? Có vấn đề gì với nó sao?" Vĩ Phàm nhẹ giọng hỏi.

"Cũng không hẳn là không… nhưng nếu đến đây chỉ để tham quan, đáng lý ra cậu nên đến vào dịp cuối năm, cũng khoảng 11 tháng nữa mới là tốt nhất."

Người thanh niên liền cười, nói tiếp: "Mà nhìn cậu, tôi đoán, chắc là đến để tìm hiểu những thứ huyền bí rồi. Đúng chứ?"

Nghe vậy, Vĩ Phàm cười nhẹ rồi gật đầu thay cho lời nói.

"Bình thường vào khoảng độ cuối năm, nơi đó mới thường xuyên xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ. Mà với những người đến đây để tham quan và tìm hiểu, người ta thường chọn vào những dịp cuối năm." Người thanh niên nhất thời nhàn rỗi nói.

Mà nói đôi chút về sườn Sương Mù, đây là một địa danh rất nổi tiếng tại thành phố Đà Lạt. Nơi này quanh năm luôn có một lớp sương mù bao phủ và mang một cảnh quan thiên nhiên thơ mộng. Vào dịp cuối năm, nơi này càng nổi tiếng hơn với nhiều khách du lịch, bởi vì thường xuyên xảy ra những hiện tượng thiên nhiên huyền bí và khó lý giải. Ngoài ra, đây cũng là địa điểm khá nổi tiếng tại Việt Nam, chỉ xếp sau Cữu Huyền Sơn mà thôi.

Lúc này, Vĩ Phàm liền nhẹ nói:

"Thì ra là vậy! Mà tôi cũng đang có ý định ở lại đến cuối năm, nên có lẽ không sao đâu."

"À, ra vậy!"

Nói đoạn, cả hai đến nơi, Vĩ Phàm lập tức thanh toán chi phí và chào tạm biệt người thanh niên vui tính nhưng lại nói nhiều này.

Kế đó hắn liền tự mình mở cửa rồi rời đi.

Trên mặt đường lợp nhựa hoa lá đua nở hai bên, Vĩ Phàm sải từng bước, dường như đang tìm kiếm một khách sạn gần đó để mà nán lại qua ngày.

"Cuối năm. Vậy, tạm thời cứ ở nơi này đi!"

Vĩ Phàm nói, trong khi hắn đang dừng chân trước một cái khách sạn năm sao. Khách sạn này gần hai mươi tầng hết thảy và có tên gọi là "Sương Mù" đây là nơi có khá nhiều khách du lịch chọn làm nơi đặt chân và nghỉ dưỡng, cũng chỉ vì dịch vụ nơi này thật sự rất tốt.

Vĩ Phàm lúc này đã tiến vào bên trong tiền sảnh khách sạn, một nơi được trang trí rất nhiều đồ dùng làm bằng thủy tinh. Ánh đèn lộng lẫy phía trên, Vĩ Phàm đặt chân trên chiếc thảm đỏ mà tiến đến gần quầy lễ tân.

"Xin lỗi, tôi muốn thuê một phòng!" Vĩ Phàm nhỏ giọng gọi người lễ tân.

Cùng lúc đó, ở trong quầy lễ tân, một nữ nhân viên xinh đẹp liền cười duyên nói:

"Chào mừng quý khách... quý khách muốn nghỉ dưỡng đến khi nào?"

Nữ nhân viên này có khuôn mặt góc cạnh như minh tinh, đồng dạng sở hữu một làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng dịu dàng như bình minh, hơn nữa còn sở hữu sống mũi cao, cùng với phong thái có vài phần quyến rũ.

Nữ nhân viên quả thật xinh đẹp, tính nết đôi chút nhẹ nhàng nhưng cũng tồn tại một sức hút khó cưỡng.

"À ừ, cuối năm!" Vĩ Phàm có chút tâm động trước nhan sắc mỹ miều, quyến rũ của nữ nhân viên, nhất thời lắp bắp nói.

"Xin lỗi quý khách, tôi không nghe rõ! Xin hỏi, anh muốn thuê trong bao lâu?" Ánh mắt kinh ngạc vì sợ bản thân nghe nhầm, nữ nhân viên lần nữa nhẹ giọng hỏi.

"Cuối năm!" Vĩ Phàm thẳng thừng nhìn và trả lời dứt khoát.

Nhận ra bản thân không nghe lầm, nữ nhân viên tiếp tục cười duyên rồi nói nhỏ:

"Chi phí có thể hơi cao, nếu như quý khách chọn sử dụng hết mọi gói dịch vụ ở khách sạn."

Nghe vậy, Vĩ Phàm suy ngẫm một lúc, sau đó nhìn nữ nhân viên nói:

"Vậy thì chọn hết đi! Tôi sẽ thanh toán chi phí trước."

Nói xong, hắn nhanh chóng móc từ túi ra một chiếc thẻ vàng thần thánh và đưa cho nữ nhân viên.

Tiếp đó nữ nhân viên nhẹ nhàng đưa hai tay nhận lấy, bắt đầu giúp Vĩ Phàm hoàn tất quy trình đặt phòng. Sau khi đã hoàn tất mọi thủ tục, nữ nhân viên với thân hình vũ mị, dáng người đầy đặn và duyên dáng, lập tức hướng dẫn Vĩ Phàm lên trên nhận phòng.

Trên đường lên lầu, Vĩ Phàm đôi lúc lại liếc mắt nhìn vào thân hình đầy đặn của nữ nhân viên, thầm nói:

"Gương mặt không thể bàn cải, thân hình lại càng không, thật sự là quá nóng! Chắc cũng tầm chín lăm, sáu mươi và chín mươi. Không, không được nghĩ bậy."

Nói đoạn, cả hai cùng di chuyển bằng thang máy đến tầng mười lăm, và đứng trước một căn phòng mang số thứ tự là 150.

Hắn tiến vào trong một căn phòng rộng rãi hiện đại, được bài trí đầy đủ nội thất khang trang với một chiếc giường đơn khá lớn mềm mại, nằm phía chính diện căn phòng. Sàn nhà được trải thảm, cơ hồ bên trong căn phòng không thiếu một thứ gì, thực sự là đầy đủ tiện nghi. Căn phòng còn có cả bồn tắm riêng, những trang thiết bị hiện đại, chưa kể view nhìn ra cửa sổ lại là cảnh sắc chính diện của sườn Sương Mù.

Nữ nhân viên lúc này giới thiệu sơ qua về căn phòng, nói xong liền tiến đến chỗ Vĩ Phàm, dường như đã đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ. Đôi mắt cô ấy nhất thời đỏ hoe và ngại ngùng, đồng thời cũng lập tức rời đi.

Mà với tình cảnh vừa rồi thì Vĩ Phàm chỉ biết cười khổ, sau đó chẳng nói chẳng rằng, liền đặt tờ giấy xuống chiếc kệ tủ kế bên đầu giường, rồi nằm thẳng lưng nhìn lên trần nhà.

"Hừ, cái gì nữa đây? Hài, trong thời gian tiếp theo... hy vọng không gặp phải phiền phức nào nữa!"

Chương 41: À ừ, cuối năm!