Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 42: Chờ đợi
Sau chuyến bay dài, có lẽ Vĩ Phàm hơi chút mệt mỏi, lúc này liền không nói năng gì mà nằm thẳng lưng trên giường và liền ngủ th·iếp đi.
Hắn ngủ một giấc cho đến chiều tối thì có tiếng chuông cửa từ ngoài vọng vào.
Nghe vậy, Vĩ Phàm chậm rãi mở ra hai mắt, bật người ngồi dậy. Sau một lúc chỉnh sửa lại quần áo, Vĩ Phàm tiến đến cánh cửa phòng rồi nhẹ tay hé mở.
"Xin lỗi! Có vấn đề gì sao?" Hắn đưa mắt nhìn ra và trông thấy một nam nhân viên đang trước cửa chờ, tiếp đó lên tiếng hỏi ngay.
Mà cùng lúc ở bên ngoài, đứng đợi hắn là một nam nhân viên vóc dáng cao ráo, gương mặt lịch thiệp, mặc một bộ đồng phục màu đỏ có mũ xếp trên đầu. Người này tuổi tầm hai lăm, tuy là trẻ trung và còn lực lưỡng, nhưng cử chỉ cùng cách đi đứng của hắn lại rất nhẹ nhàng, đồng dạng từ tốn một cách gượng gạo, nhìn như những cụ ông vậy. Có lẽ là người mới và vẫn chưa quen cách đi đứng của nhân viên, nên mới thành ra như này.
"Dạ vâng! Phần ăn tối của anh đã chuẩn bị xong, tôi có thể mang vào hay không?" Người nhân viên vừa gặp đã khom người cúi chào Vĩ Phàm, sau đó trả lời với giọng điệu rõ ràng.
Ngay khi nam nhân viên vừa nói xong, Vĩ Phàm liền đảo mắt nhìn sang một cái bàn nhỏ có gắn bánh xe phía dưới bốn chân, phía trên được phủ lấy một tấm khăn màu trắng mỏng che kín, có lẽ bên trong là suất ăn tối của hắn. Dù sao cũng đã đến giờ cơm rồi.
Tiếp sau Vĩ Phàm không nói gì mà chỉ gật đầu. Đồng thời nhìn thấy vậy, nam nhân viên nhanh chóng đẩy bàn thức ăn vào trong, cẩn thận mở ra tấm khăn che phía trên rồi cười nói:
"Dạ vâng! Đây là phần thực đơn cho tối nay, gồm có một phần bò bít tết, ăn kèm với một suất salad chua ngọt, thức uống đi kèm chính là loại rượu vang Pháp năm 1945."
"Được rồi! Cảm ơn anh, tôi sẽ ăn sau." Vĩ Phàm nhìn sơ qua phần ăn tối rồi nhìn nam nhân viên, gật đầu nói.
Nghe đến đây, nam nhân viên chỉ chắp tay, cúi đầu lần nữa rồi từ tốn rời đi.
Sau khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Vĩ Phàm mới thở dài một hơi. Hắn đến gần bàn ăn, nhìn những món trang trí cầu kỳ phía trên, gật gù rồi thì thầm:
"Hài, ăn tối thôi!"
Nói rồi hắn ngồi xuống giường và cầm lên dao nĩa, lần nữa nói:
"Có lẽ ăn xong mình nên ra ngoài xem quang cảnh một chút. Dù sao cũng là rời đi, nhưng trước lúc đó phải hưởng thụ sung sướng cái đã!"
"Vậy, ngươi tính làm gì tiếp theo? Chỉ ở đây mà ăn uống thôi sao?" Khi Vĩ Phàm vẫn đang dùng bữa, Thần Khải bên trong dây chuyền bất ngờ lên tiếng hỏi.
"Thì sẽ chờ đợi và... chờ đợi. Cũng đến mười một tháng nữa mà. Trong thời gian này, Vĩ Phàm ta dành hết thời gian còn lại để nghỉ dưỡng và tu luyện, dù sao cũng không làm gì!" Vĩ Phàm ngấu nghiến miếng thịt, nghe thấy giọng nói của Thần Khải, lập tức nói.
Cùng lúc, Thần Khải có vẻ bất ngờ, liền hỏi:
"Nghỉ dưỡng?"
Sau cái gật đầu, Vĩ Phàm lần nữa cặm cụi xuống ăn như là người đói hơn tháng trời, đồng thời cười nói:
"Có thể sau 11 tháng nữa nơi này thông đạo sẽ mở ra, đến khi đó, ta chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này và đến một nơi để chịu khổ. Cũng vì lẽ đó, ta lúc này nên dành chút thời gian cuối cùng để giải trí... chưa kể, nghĩ dưỡng và tu luyện nếu kết hợp với nhau thì kết quả sẽ cải thiện hơn, nhanh đột phá Tái Thể kỳ."
"Ừ, ngươi nghĩ hay lắm!"
Nghe vậy, Vĩ Phàm chỉ cười hì hì rồi nói:
"Quá khen!"
"-_-"
07h30 P.M
Sau khi dùng bữa, Vĩ Phàm liền rời khỏi phòng và tản bộ đến gần sườn núi. Hắn muốn dành một ít thời gian để mà quan sát địa hình xung quanh.
Xung quanh sườn là một lớp rào chắn bằng sắt và một vài cây xanh lá kim, được dựng nên để che chắn, bảo vệ khách tham quan không gặp nguy hiểm khi đến gần. Nơi này cũng khá dóc và hiểm trở. Mà phía dưới không nhìn thấy đáy, vì luôn được một lớp sương mù bao phủ quanh năm.
Khách sạn Vĩ Phàm nán lại rất gần nơi này và có thể tản bộ để đến được đây.
Hắn lúc này lảng vảng gần đó, nhìn trái ngó phải, cuối cùng ngồi nghỉ chân tại một tảng đá gần đó.
"Nhìn sơ qua... nơi này có lượng nguyên khí khá dồi dào, gần giống với Cữu Huyền Sơn, vì vậy khả năng cao nơi này cũng tồn tại thông đạo."
"Ừm! Nhưng cũng phải chờ đến dịp cuối năm mới có thể chắc chắn điều này." Thần Khải truyền âm.
"Hài, quay về thôi, chuẩn bị tu luyện tu luyện!"
Nói rồi, Vĩ Phàm liền một đường trở lại khách sạn.
Chưa đến năm phút thì hắn đã về tới khách sạn.
Hắn lên lại phòng và ngồi xếp bằng trên chiếc giường êm ái, sau đó nhắm mắt rồi bắt đầu quá trình tu luyện.
Cấp độ hiện tại của Vĩ Phàm là Luyện Thể kỳ tầng thứ chín, các huyệt vị trên người cũng hoàn toàn được kích phát, đồng dạng đã luân chuyển nguyên lực xuống dưới đan điền và hội tụ thành một vòng khí lưu. Theo như tốc độ hấp thụ nguyên lực được tăng phúc lên nhiều lần, nhờ linh căn đã thay đổi, Vĩ Phàm hiện tại dễ dàng hấp thụ nguyên khí hơn, khả năng cao trong 11 tháng tới hắn có thể đột phá cảnh giới tiếp theo.
Tu luyện được vài tiếng, Vĩ Phàm nhẹ nhàng mở mắt, từ trong túi móc ra một bình đan dược màu trắng, bên trong có chứa năm viên Bồi Thể Đan, là thứ mà Tiêu Thanh Phong đã tặng hắn xem như món quà từ biệt.
Hắn cầm bình đan dược trên tay, sau đó lấy ra một viên đan dược có màu lam nhạt và xung quanh luôn được bao phủ bởi một lớp nguyên khí mờ nhạt như sương lạnh.
"Sư phụ an tâm… với năm viên này, con tin là bản thân sẽ đột phá được Tái Thể sơ kỳ, chỉ vỏn vẹn mười một tháng tới!"
Nói xong, hắn lập tức nuốt một viên vào trong bụng rồi bắt đầu nhắm nghiền hai mắt, đồng thời một hơi vận khí.
Ngay sau, viên Bồi Thể Đan tan nhanh trong đan điền Vĩ Phàm, nhất thời dẫn xuất nguyên lực đi tẩm bổ xung quanh và bắt đầu quá trình tái cấu trúc lại cơ thể.
Nhắc một chút về Tái Thể kỳ, đây là cấp độ được coi là đặc biệt với một tu tiên giả. Chính là cấp độ khiến phần nguyên lực tích tụ ở đan điền, từ trước đó hội tụ tạo thành một vòng khí xoáy. Nó sẽ dẫn xuất và bắt đầu thay đổi cấu trúc cơ thể của một con người, khiến cơ thể phàm nhân tái cấu trúc để trở nên cứng rắn, cường đại hơn. Đây cũng là lý do vì sao cấp độ này được đặt tên "Tái Thể kỳ" cấp độ tái cấu trúc lại cơ thể. Người đạt đến cấp độ này có thể dễ dàng khống chế nguyên lực hơn, đồng thời có thể thi triển nhiều phép thần thông. Hơn nữa còn có khả năng khống chế nguyên lực hội tụ bên ngoài cơ thể, có tác dụng cường hóa phòng ngự cũng như công kích.
Đây cũng là cấp độ được xem là quan trọng, bởi vì sau khi thăng cấp, nó sẽ là thang đo về sức mạnh của các võ giả với nhau. Ai sẽ có thân thể cường đại, ai sẽ bộc phát ra được uy lực mạnh hơn những người cùng cấp, và ai sẽ là người có tiềm lực mạnh mẽ về sau, tất thảy đều quy ước từ cảnh giới này.
06h00 A.M
Sau khi tắm qua một lần ở bồn tắm và sấy khô người, Vĩ Phàm mặc lên một chiếc áo phông màu trắng, quần jean tối màu và đội che đầu bằng một cái mũ len màu đen, chỉ để che đi mái tóc dài đã được bối lên của hắn. Tiếp theo hắn mặc vào chân một đôi giày màu trắng có dây thắt, sau đó tiến đến mở cửa và rời khỏi phòng một lần nữa.
"Anh Vĩ Phàm..." Ngay khi Vĩ Phàm đi qua quầy lễ tân, một giọng nói nhỏ nhẹ liền gọi lại.
Vĩ Phàm lập tức quay người, nhận ra người gọi chính là nữ nhân viên đã giúp hắn đăng ký phòng hôm qua.
Mà nữ nhân viên này có tên là Thục Linh, chính là nữ lễ tân của khách sạn Sương Mù. Cô sở hữu ngoại hình xinh đẹp và quyến rũ, và Thục Linh năm nay cũng vừa tròn hai bảy tuổi xuân xanh.
"Đêm qua anh ngủ có ngon không?" Sau khi Vĩ Phàm tiến đến gần, Thục Linh liền nhỏ giọng vào tai hắn.
Được hỏi, Vĩ Phàm liền gật đầu nói:
"Cám ơn, tôi ngủ rất ngon, món ăn của khách sạn cũng rất hợp khẩu vị!"
Nghe vậy, Thục Linh mỉm cười với đôi môi quyến rũ, cô đưa mắt nhìn Vĩ Phàm rồi nói:
"Hôm qua..."
"À... ừ... Xin lỗi nhé! Hôm qua tôi có hơi mệt nên quên mất, nên không có thời gian lưu số điện thoại của cô." Có vẻ như Vĩ Phàm đã hiểu ra điều gì đó, hắn gượng cười nói ngay.
Đương nhiên, Vĩ Phàm hiện đang nhắc lại sự việc vào hôm qua. Sau khi Thục Linh đưa hắn lên nhận phòng, cô đã lén đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ có ghi trên đó là số điện thoại của chính mình.
"Em không có ý đó... em không có ý trách gì anh đâu..." Thục Linh nghe vậy, nhất thời tỏ ra ngượng ngùng, liền nói.
Đồng thời Vĩ Phàm gãi đầu, nói: "Vậy..."
Nhưng chưa để hắn nói xong, Thục Linh liền c·ướp lời:
"Vậy anh đưa điện thoại cho em... em sẽ lưu ngay."
Tới đây thì Vĩ Phàm chỉ còn nước gật nhẹ đầu, lấy ra điện thoại và đưa cho nữ nhân viên Thục Linh.
Mà ngay khi cô gái cầm lấy, cơ hồ có hơi ngạc nhiên khi nhìn vào danh bạ của Vĩ Phàm, sau khi đã xong, cô liền nhẹ nói:
"Trông anh vậy mà lại ít người liên hệ nhỉ? Em cứ nghĩ một người như anh phải có hàng tá cô theo đuổi nữa chứ?"
"Xin lỗi, tôi rất tệ trong khoản giao tiếp, nên..." Vĩ Phàm nghe vậy chỉ cười, gật đầu rồi nói, trong lời nói còn mang một chút ngại ngùng.
"Thì ra là vậy! Mà anh Vĩ Phàm năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Không dám dấu, tôi cũng gần 30 rồi!"
"Không ngờ đấy! Anh trông rất trẻ, không ngờ cũng gần 30 rồi!" Có vẻ như Thục Linh ngạc nhiên với câu trả lời từ Vĩ Phàm, cô mỉm cười nói.
Mà nghe cô gái khen mình như vậy, Vĩ Phàm chỉ cười trừ rồi nói:
"Xin lỗi, chúng ta liên lạc sau nhé, tôi bận ra ngoài..."
"Dạ vâng, chúc anh một ngày thật vui vẻ!"
Ngay sau đó, Vĩ Phàm liền cúi chào và rời đi.
Kỳ thật, bình thường trông có vẻ Vĩ Phàm là người hài hước, nhưng thực ra hắn chỉ như vậy với một mình Thần Khải mà thôi. Đối với những người xung quanh, Vĩ Phàm luôn là một người có khá ít kinh nghiệm trong việc giao tiếp, nói thẳng ra là ít nói, hắn có phần thiên về sự nhẹ nhàng hơn.
Kế đó Vĩ Phàm rời khỏi khách sạn, một lần nữa đến vùng sườn núi và vẫn như mọi khi là quan sát địa hình. Bên ngoài lúc này chỉ có vài khách tham quan, vì đây là thời điểm bình thường trong năm nên có khá ít người đến đây du lịch.
Thời điểm sáng sớm, nơi này thường có một lớp sương mù xuất hiện, nó sẽ kéo dài như vậy cho đến tận trưa. Đà Lạt là nơi có khí hậu thuộc vùng cao, nên ở đây thường xuyên mang một nhiệt độ có phần xe lạnh và ẩm ướt.
"Lại phải tiếp tục chờ đợi..." Vĩ Phàm nhìn lên bầu trời với ánh mắt xa xăm, nhẹ giọng.
Nói rồi, hắn liền quay người và rời khỏi, trở về khách sạn.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như thế, từng ngày từng tháng cứ trôi.
Vĩ Phàm thường rời khỏi vào buổi sáng để tìm hiểu, đến chiều tối hắn mới quay về và bắt đầu tu luyện. Ngoài những thời gian dùng để giải trí, đa số thời gian còn lại hắn thường dùng với mục đích tu luyện, mà thời gian tu luyện bằng một nửa ngày.
Hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi… cho đến một ngày... sau khoảng hơn mười tháng chờ đợi...