Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 43: Đột phá Tái Thể sơ kỳ
06h30 A.M
Ngoài trời mờ ảo mưa giông, trút xuống từng hạt nặng trĩu, phút chốc che khuất đi cái cảnh quan thơ mộng ở nơi đây. Gió thổi cuồn cuộn và liên hồi, khiến cả đồi thông cũng phải rung lắc, gãy đổ.
Lúc này bên trong căn phòng khang trang, Vĩ Phàm khuôn mặt bừng đỏ, trên trán vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi. Hắn ngồi xếp bằng trên chiếc giường êm ái, mắt nhắm nghiền, đồng thời không cử động lấy một điểm, dù là một tia hô hấp.
Xung quanh hắn là những luồng nguyên khí tích tụ, giống như làn sương mờ ảo, đang theo nhịp và bao khỏa lấy toàn thân.
Mà trong thân thể Vĩ Phàm, nguyên lực hội tụ rồi luân phiên không ngừng nghỉ, xông tới mọi ngóc ngách bên trong, dường như đang tẩy rửa, đang không ngừng biến hóa cái cơ thể phàm tục.
Một giọt, một giọt, rồi thêm một giọt... Từng giọt nguyên lực đọng lại thành nước, hội tụ và ngày càng nhiều hơn, không ngừng uẩn dưỡng thân thể.
07h00 A.M
Đột nhiên, tiếng gầm bao khỏa bởi sấm rền liền vang lên trong cơn dông bão, kéo theo sau là một cơn chấn động như muốn xé nứt không gian và lập tức làm đổ vỡ những đồ vật bằng thủy tinh bên trong căn phòng.
Ngay sau đó, Vĩ Phàm liền mở nhẹ ra hai mắt, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười, đồng thời đảo mắt quanh phòng rồi nhìn vào chính bản thân mình, thông qua tấm gương vỡ nát.
Tiếp sau hơi thở dồn dập chậm rãi hạ xuống, Vĩ Phàm có phần kích động nhìn vào lòng bàn tay mình, nắm chặt, hài lòng nói:
"Cuối cùng... cuối cùng cũng thành công, đột phá Tái Thể sơ kỳ! Ha ha ha ha..."
Vĩ Phàm không ngừng cười lớn, lúc này, niềm vui sướng của hắn không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Sau một hồi thì hắn ngừng cười, dùng tay sờ lên khuôn mặt ướt át của mình, thật không dám tin, rằng hắn thật sự đã đột phá sao? Hắn thực sự đặt chân một đường, cầu sự cường đại sao?
"Thần Khải, cuối cùng sau hơn mười tháng, ta... ta cuối cùng đã thành công, bước vào Tái Thể sơ kỳ rồi!"
"Ta biết rồi! Chúc mừng ngươi..." Thần Khải chỉ nhẹ giọng.
Sau khi quyết định rời đi; mục đích là để tìm kiếm thông đạo ở một nơi khác; Vĩ Phàm đã đặt chân đến sườn Sương Mù, tại thành phố thơ mộng này. Trong thời gian chờ đợi sự xuất hiện của thông đạo, Vĩ Phàm đã thành công đột phá được Tái Thể sơ kỳ.
Sau hơn mười tháng miệt mài tu luyện tại khách sạn Sương Mù, hắn thật sự đã thành công.
"Vậy là ta… Vĩ Phàm này đã lên được một tầm cao mới, sự cường đại! Ha ha ha..."
Đạt đến Tái Thể kỳ, thân thể của tu tiên giả sẽ được một lần thuế biến, tẩy rửa và trở nên cường đại hơn. Đồng thời, tuổi thọ được tăng lên, khả năng chưởng khống nguyên lực tăng lên gấp bội, các giác quan tâm thức cũng nhạy bén hơn hẳn. Quả thật, bước được vào Tái Thể kỳ, tu tiên giả mới được xem là đã đặt chân đến cảnh giới của một tu tiên giả chân chính.
Tuy nhiên, trong khi Vĩ Phàm vẫn đang mải mê tự luyến về bản thân, bên ngoài bất ngờ có tiếng gõ cửa, theo sau là tiếng gọi vọng vào:
"Làm phiền... Người bên trong có nghe rõ không ạ, làm phiền mở cửa!"
"Hừ! Ai lại làm phiền lúc này?"
Niềm vui của Vĩ Phàm bị cắt ngang bởi những tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng gọi ồn ào.
Hắn nhanh chóng chỉnh sửa quần áo trên người, lau đi khuôn mặt, rời khỏi giường và bước tới cửa phòng.
Nhưng ngay khi hắn định đưa tay ra mở cửa, cánh cửa lại bất ngờ bật ngược vào trong. Có lẽ những người bên ngoài đã dùng lực phá cửa. Nhất thời, cánh cửa liền va vào người hắn, sau đó lập tức bị một đấm nhẹ nhàng từ tay phải khiến nó phân thành hai, rồi rơi bịch xuống sàn nhà.
Bên ngoài, những nhân viên khách sạn nửa khắc đều là trông thấy, nhất thời nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, ai cũng há miệng hốc mồm không một lời dám nói.
Ngay sau đó, một người trong số liền định hình lại, lên tiếng với cái giọng nói ngắt quãng:
"Xin... xin... lỗi... cậu có bị làm sao không?"
Vĩ Phàm lúc này nhìn qua đám người rồi liếc xuống cánh cửa vỡ nát, nhận thấy bản thân lúc nãy đã hơi quá tay, hắn sờ lấy đầu, sau đó gượng cười nói:
"Xin lỗi vì đã làm mọi người giật mình, thật không dám dấu, tôi đây là người tập võ! Hì hì. Mà sao mới sáng sớm như vậy mọi người đã tập trung ở đây rồi, có vấn đề gì sao?"
"Chúng tôi chân thành xin lỗi! Mới sáng sớm, trời bên ngoài lại mưa dông mà còn làm phiền đến cậu như thế này. Cũng… cũng không dám dấu, mới cách đây mấy phút đồng hồ… mọi người đều trông thấy một tia sét đánh mạnh xuống căn phòng của cậu. Chúng tôi sợ cậu gặp phải mệnh hệ gì nên mới..." Một người trong số nhân viên khách sạn liền lên tiếng.
Nghe thấy lời nói từ người nhân viên, Vĩ Phàm lúc này mới sực nhớ tới những sự việc đã xảy ra trong quá trình bản thân đột phá.
Trong quá trình đột phá, hắn không kiềm chế được và bạo phát một lượng nguyên lực ra bên ngoài, cộng với tiếng gầm của hắn, vô tình bị hiểu nhầm thành tiếng sấm chớp.
Lúc này, hắn nhìn qua căn phòng của mình một lần nữa, căn phòng bề bộn với những mảnh vỡ thủy tinh, vỡ ra từ những vật dụng và từ tấm kính cửa sổ.
Tiếp theo hắn hơi cúi đầu, gượng cười nói:
"À, là vụ sét đánh ban nãy sao?"
Sau cái gật đầu từ mọi người, Vĩ Phàm lần nữa nói:
"Không sao, không sao. Nó chỉ làm vỡ đồ thủy tinh trong căn phòng và cũng… cũng làm cho tôi giật mình, một chút! Ngoài ra thì không có vấn đề gì, ha ha."
Mọi người nghe vậy đều là gật đầu, một vài người còn bàn luận với nhau về sự việc ban nãy, thật sự là quá đỗi giật mình.
Mà ngay sau, một người trong đó tiếp tục lên tiếng:
"May mắn thay, không có thiệt hại về người... chúng tôi rất xin lỗi vì sự cố này!"
"Không sao, không sao… cũng không phải là lỗi của khách sạn..." Vĩ Phàm vừa nói, vừa đưa mắt nhìn vào mảnh vỡ của cánh cửa trên sàn nhà, lại nhẹ giọng:
"Mọi người chỉ cần..."
Như là hiểu ý, một nam nhân viên liền bước ra với bộ vest đen, trên ngực còn là đeo lấy một tấm thẻ nhỏ bằng đồng, ghi phía trên là "quản lý". Người này lập tức khom người chào Vĩ Phàm, từ tốn lên tiếng:
"Tôi là quản lý của khách sạn, xin lỗi quý khách về sự cố bất ngờ này. Chúng tôi sẽ cố gắng dọn dẹp và sửa chữa căn phòng trong thời gian sớm nhất. Mà ngài có muốn đổi sang phòng khác không ạ? Chúng tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị."
"Có thể sửa chửa trước giờ tối hay không?" Vĩ Phàm hỏi, có ý là không muốn đổi phòng.
Thấy vậy, người quản lý liền trả lời:
"Dạ vâng! Chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa sớm nhất có thể."
"Làm phiền cho mọi người, thật sự đã làm phiền, đã làm phiền..." Vĩ Phàm vừa gật nhẹ đầu vừa thấp người nói.
Đồng thời, mọi nhân viên tại đó trông thấy cũng đều cúi nhẹ đầu để xin lỗi, vì sự cố đột ngột... do chính Vĩ Phàm tự mình gây ra.
Sau khi mọi chuyện được thu xếp và mọi người cũng đã rời đi, Vĩ Phàm liền thở phào rồi nhẹ nói:
"Phù... cũng may khi nãy không quá dùng lực. Hài, thật may vì không ai nghi ngờ!"
"Ngươi bây giờ đã đạt đến Tái Thể sơ kỳ, uy lực bạo phát mạnh mẽ, nên kiềm chế bản thân một chút để tránh xảy ra sơ suất." Thần Khải từ tốn nói.
Nghe vậy, Vĩ Phàm chỉ "ừm" một tiếng, rồi nhìn chung quanh căn phòng một lần nữa, cảm thán nói:
"Không ngờ... thăng cấp lên Tái Thể mà uy lực đã kinh khủng như thế này. Không biết về sau sẽ còn khủng kh·iếp đến đâu? Thôi, trời cũng đã tạnh mưa, chúng ta ra ngoài tản bộ giải khuây vậy!"
Sau khi nhân viên lên lầu dọn dẹp và sửa chữa, Vĩ Phàm giao phòng cho nhân viên bảo trì rồi sớm rời đi.
08h10 A.M
Vĩ Phàm sải từng bước chân, từng bước đi trên con đường còn đọng nước, gương mặt lúc này có phần trùng xuống, vẫn lang thang trên những ngã rẽ vắng người.
Bất chợt, một bàn tay mềm mại liền chạm nhẹ vào vai hắn từ phía sau.
"Xin chào! Anh đi đâu vào sáng sớm như thế này? Có chuyện buồn sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Người lên tiếng chính là Thục Linh, nữ nhân viên lễ tân của khách sạn Sương Mù, cũng là người Vĩ Phàm thường hay trò chuyện trong suốt thời gian qua.
Cùng với gương mặt xinh đẹp, yêu diễm từ mọi góc nhìn, cô diện trên người một bộ váy như là thủy thủ, quyến rũ dáng người với mảnh vải trắng xen lẫn viền xanh.
Bộ váy thủy thủ ôm sát lại thân, tôn lên những đường cong đẫy đà trên cơ thể và để lộ ra phần eo nhỏ gọn mịn màng, và nhất là phía trên lại còn khoe rõ đôi gò bồng đào trắng nõn căng mọng. Thật sự là không dám thở mạnh khi nhìn vào!
Vĩ Phàm nuốt một ngụm nước bọt, lẫn tránh cái ánh mắt đi nơi khác, sau đó ấp úng nói:
"Ừm! Tôi chỉ đi dạo trong thời gian chờ căn phòng bảo trì thôi... cũng không hẳn là buồn. Ừm... chính là vậy!"
Bề ngoài gượng gạo nhưng bên trong lại là cả kinh, hắn thầm nghĩ: "Ực... cặp... ấy... cô ấy không thấy ngại khi bận bộ đồ này đi ngoài đường sao? Hướng ngoại là đây à! Chẳng lẽ bây giờ... gió nam đánh tốc yếm đào, anh nghĩ oản trắng anh vào thắp nhang?" (Câu thơ ám chỉ vòng 1 của phụ nữ khiến bao cánh đàn ông thèm chảy dãi^^)
"Thì ra là vậy!" Thục Linh chợt mỉm cười, nhẹ giọng.
"À… mà hôm nay… sao lại ở đây vào giờ này?"
Nghe Vĩ Phàm ấp úng hỏi, Thục Linh mỉm cười, cũng liền trả lời ngay:
"Dạ vâng! Hôm nay em nghỉ phép."
"Ừm, là vậy sao!"
"Vậy… sẵn tiện anh cũng đang rảnh, vì vậy hai ta đi dạo đâu đó cùng nhau nhé. Được không?" Thục Linh ghé sát vào người Vĩ Phàm, nhất thời khẽ nói.
Nhưng chưa để Vĩ Phàm trả lời, cô đã ghé sát đến gần rồi nắm chặt lấy cánh tay Vĩ Phàm. Một thứ mềm mại chạm vào cánh tay, làm nhịp tim của hắn bắt đầu đập mạnh, hắn không thể từ chối, đành bất lực đi theo.
Tất nhiên, vào ngày hôm đó, cả hai cùng nhau tham quan một vòng tại Đà Lạt, cùng nhau ăn uống, đi chơi và ngắm cảnh cùng nhau cho đến chiều tối.
Mà Thần Khải thấy vậy chỉ có thể bất lực, ngán ngẩm lắc đầu rồi tự nói:
"Hài, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân!"
08h05 P.M
Lúc này, Vĩ Phàm cùng Thục Linh ngồi trên một cái ghế đá, thân ghế được khắc hình như một gốc cây.
Cả hai cùng nhau ngồi phía trên, đồng thời nhìn ngắm bầu trời đêm sao.
Sau một hồi suy tư, Vĩ Phàm liền lên tiếng:
"Trời cũng đã tối, chúng ta nên về thôi!"
Thục Linh nghe vậy, quay sang và nhẹ nói:
"Cũng còn sớm mà... chưa kể, phòng anh có khi người ta còn chưa sửa chữa xong. Nếu đã xong, người của khách sạn đã gọi lại cho anh rồi, đúng không nào?"
"Ừm, chắc là vậy!" Vĩ Phàm gãi đầu nói.
Thấy vậy, Thục Linh lúc này lập tức nói:
"Hay là như này, nhà em cũng không có ai… anh về nhà em trước, chờ đến khi hoàn tất rồi hẵng quay lại."
Nói rồi, Thục Linh lần nữa tiến đến khóa tay và kéo Vĩ Phàm đi.
Cảnh tượng đó thêm một lần nữa tiếp diễn, Vĩ Phàm chưa kịp trả lời thì đã bị đôi gò bồng đào ấy khóa chặt tay, chỉ biết bất động im lặng và từng bước lâng lâng tiến về nhà của Thục Linh...
(Nếu đó là tui thì xác định, nhưng hãy cùng đoán xem, main có bị thịt không nhé^^)