Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Chỉ là tâm ma

Chương 44: Chỉ là tâm ma


08h15 P.M

Mất khoảng mười phút tản bộ để đến được nhà của Thục Linh.

Trước mắt Vĩ Phàm, hình ảnh của một căn biệt phủ vương giả liền hiện ra.

Một căn biệt phủ đúng chuẩn là kín cổng cao tường, với xung quanh là một mặt rào chắn bằng kim loại gồm những thanh sắt hình xoắn ốc, cách nhau khoảng 7cm và cao đến tận 4 mét. Cả phần cổng ra vào và rào chắn đều được sơn hoàn toàn bằng một màu đen bóng, có thể nhìn rõ, như là không muốn che đi cái sự trù phú ở bên trong.

Nhìn từ cánh cổng, căn biệt phủ hiện lên giống như một lâu đài nguy nga với lối kiến trúc theo hơi hướng của nước Pháp. Căn biệt phủ có một màu trắng không tì vết, đồng thời được trang trí xung quanh vườn là những bức tượng điêu khắc bằng đá, đặt trên một thảm cỏ xanh rêu, nhìn vào có thể thấy là chúng đã được chăm sóc một cách tỉ mỉ như thế nào.

Lúc này, Vĩ Phàm há miệng kinh ngạc với cặp mắt nhìn chòng chọc vào căn biệt phủ. Hắn không thể ngờ là gia thế thực của Thục Linh lại khủng đến vậy. Có lẽ chỉ thua kém với biệt phủ của nhà Ngô Hải trước đây mà thôi.

Mà trong khi Vĩ Phàm vẫn đang trầm tư suy nghĩ, một thứ mềm mại nhưng đàn hồi cứ thế chạm nhẹ vào người, nhất thời khiến tâm thần của hắn lập tức tỉnh ra.

"Anh sao rồi? Đang suy nghĩ đến chuyện gì sao?" Nhìn thấy Vĩ Phàm một lúc ngây người, Thục Linh nhẹ nhàng liền hỏi.

"Không có gì! Chỉ là... không nghĩ là gia đình em lại… lớn như vậy." Vĩ Phàm khuôn mặt ửng đỏ quay sang ấp úng, đồng dạng gượng cười nói.

"Cũng bình thường mà anh, mà chuyện đó để sau đi, chúng ta vào thôi!"

Nói xong một lời với cái tư thế níu kéo Vĩ Phàm, Thục Linh nắm chặt tay rồi cứ thế dẫn hắn vào trong.

Vĩ Phàm vẫn ngơ ngác và chỉ di chuyển dưới sự lôi kéo của Thục Linh, mà không nhận ra, rằng Thục Linh vẫn mãi đưa ánh mắt ngại ngùng nhìn hắn. Dường như đôi nét ửng hồng lộ rõ trên khuôn mặt, sự thẹn thùng, nó ẩn sau lớp mặt nạ của một cô gái dễ dãi chăng?

Quả nhiên với từng bước đi tới, sự thẹn thùng đó mỗi lúc lại tăng lên, đồng thời càng làm cho đôi gò bồng đào ấy càng siết chặt vào cánh tay của Vĩ Phàm hơn nữa.

"Anh Vĩ Phàm có nghĩ mình là một loại con gái dễ dãi không nhỉ? Tim cứ như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực vậy! Thục Linh, mày làm gì vậy? Xấu hổ quá đi mất!" Thục Linh thật sự ngại ngùng, trong lòng ngực không ngừng nhảy động, và càng khó khăn với mỗi nhịp thở.

Nhưng vừa nghĩ đến đây thì cả hai đã vào tới bên trong rồi.

Mà ngay khi tiến vào bên trong, nội thất nhất thời khiến cho Vĩ Phàm thêm phần kinh ngạc. Diện tích của phòng khách bên trong lại rộng bằng chu vi của một nửa cái sân bóng đá, chưa kể, ngay chính bên trong căn nhà đều được trang trí một cách lộng lẫy và khang trang, thực sự quá mức bình thường cho phép. Thật nhiều vật dụng và đồ cổ quý giá, cứ như là cung điện của một vị vương giả vậy.

Tiếp sau, Thục Linh nhẹ nhàng dẫn Vĩ Phàm đang ngây dại đến chính giữa phòng khách, sau đó cùng ngồi trên mặt ghế sô pha được trải lông thú. Dường như mọi mệt nhọc và khó chịu đều đã tan biến, khi Vĩ Phàm đặt mông ngồi lên phía trên.

Được một lúc im lặng ngồi nghỉ, Thục Linh giọng nói đôi chút trở nên thanh thuần đáng yêu, lập tức lên tiếng:

"À, anh ngồi chờ em một chút, em đi lấy nước cho anh nhé!"

"Không cần đâu, anh không khát." Vĩ Phàm cười nhẹ rồi lên tiếng từ chối.

"Không được! Khách đến nhà thì không được phép thất lễ..." Thục Linh cười nhẹ, lại nói: "Đó là nội quy của gia đình em!"

"À... ừm... làm phiền em vậy!" Chủ nhà đã thẳng thừng nói như vậy, Vĩ Phàm cũng không thể tiếp tục từ chối, hắn chỉ còn cách chấp nhận.

"Không sao, anh ngồi chờ em một chút nhé!"

Nói rồi, Thục Linh thoáng chốc lại một phần trở nên đáng yêu, sau đó chạy vội xuống dưới nhà bếp.

Kế đó cô tiến đến một cái tủ lạnh cao hơn cả người mình, rồi nhẹ nhàng mở ra cửa.

Đôi tay đồng thời run run, Thục Linh cầm lấy một chai nước và vội vàng uống ngay một ngụm. Tiếp sau khuôn mặt ửng đỏ vì ngại ngùng, cô lập tức ngồi bệt xuống nền gạch hoa.

"Thục Linh, ai biểu mày để cái thứ này vào người anh Vĩ Phàm vậy hả? Nhỡ đâu anh ấy nghĩ mình là thứ con gái trăng hoa thì phải làm sao? Mà... mà có khi anh ấy đã nghĩ mình như vậy rồi, vì trông anh ấy ngại đến vậy mà! Làm sao bây giờ?"

Cô ngồi đó thì thào nói, đồng thời cũng đang nhớ đến lần đầu gặp mặt Vĩ Phàm, tiếp theo đôi môi quyến rũ tự động mỉm cười xinh như lọ lem, bất chợt khẽ nói:

"Lần đầu gặp anh ấy thì mình đã có cảm tình rồi… người đàn ông bên ngoài lạnh lùng, ít nói, nhưng lại nhẹ nhàng. Mà đặc biệt, gia đình cũng có vẻ giàu có. Tuy mình đã thẳng thắn tiếp cận, nhưng hình như là đang phản tác dụng rồi!"

Thật ra, Thục Linh chính là con gái của một chủ tịch tập đoàn lớn, đồng thời có mẹ là một người mẫu nổi tiếng. Từ khi sinh ra, cô đã là một thiên kim lá ngọc cành vàng, và được nuôi dạy một cách tử tế. Mặc dù gia cảnh giàu có và từ nhỏ đến lớn đều luôn có được những thứ tốt nhất, nhưng khi lớn lên cô lại bỏ đi tất cả những thứ đó, mà chỉ chọn cho mình một công việc là lễ tân tại một khách sạn, vì muốn được trải nghiệm cuộc sống như một người bình thường.

Hơn nữa, gia đình cô cũng rất gia giáo, đề cử là việc cấm tiệt các mối quan hệ yêu đương với những người không cùng gia cảnh. Từ trước đến nay, Thục Linh vẫn không có một mối tình hay kinh nghiệm nào trong tình yêu. Cho đến hiện tại, Vĩ Phàm được một tiểu thư thiên kim để ý đến và hắn là người cô thực sự thích, và cũng là người cô có thể yêu.

(Nếu khó thì các bạn có thể hiểu như này, Thục Linh thích Vĩ Phàm, rồi khi biết hắn cũng giàu có sẽ phù hợp với tiêu chuẩn của gia đình cô, gia đình sẽ không ngăn cấm nên cô quyết định là cọc đi tìm trâu. Dù sao cũng thích nên làm đại tiến tới luôn, đại loại vậy cho dễ hiểu^^)

Lúc này, Thục Linh nhất thời cắn nhẹ vào phần môi dưới của mình, tiếp theo gương mặt ửng hồng nhìn xuống đôi gò bồng đào tròn trịa, nặng trĩu, sau đó ngại ngùng tự nói:

"Mặc kệ, tới được đâu thì tới. Mấy tháng nay mình đã tìm hiểu rất kỹ trên mạng, mẫu phụ nữ mà đàn ông thích là phải lớn và gợi cảm… đặc biệt, chính là phải biết tự t·ấn c·ông. Mình không tin là không có kết quả. Cố lên Thục Linh, mày làm được!"

Tự nói như để tiếp thêm động lực cho bản thân, Thục Linh mạnh dạn nắm chặt hai tay rồi đứng bật dậy. Mà cái hành động mạnh dạng lúc nãy đã vô tình làm cho chiếc váy ngắn đung đưa, nhưng Thục Linh vẫn không để ý đến, liền nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.

Cùng lúc đó, Vĩ Phàm vẫn ngồi an vị trên ghế sô pha êm ái, trong đầu không ngừng truyền âm gọi Thần Khải. Từ khi Thục Linh đi lấy nước, Vĩ Phàm không ngừng gọi Thần Khải nhưng lạ thay là hắn lại không nhận được một tia hồi âm nào.

"Quái lạ! Làm gì mà không trả lời, cái tên này..."

"Anh lẩm bẩm một mình cái gì vậy? Nói cho em nghe được không?" Thục Linh phía sau lên tiếng, cầm trên tay là một khay thức ăn và nước uống, đồng thời từ từ tiến đến gần Vĩ Phàm.

Tiếp theo, Thục Linh khom người đặt nhẹ phần đồ dùng xuống bàn, mà với trang phục ấy, cô đã vô tình để Vĩ Phàm trông thấy một cảnh tượng thật sự là bỏng mắt.

Cô lần nữa nhẹ nhàng ngồi sát Vĩ Phàm, sau đó thở ra một hơi, mỉm cười rồi quay sang nhìn hắn.

"À, cũng… cũng không có gì… chỉ là..." Vĩ Phàm ấp a ấp úng, hắn cười và gãi nhẹ đầu nói.

"Anh cảm thấy không được thoải mái hay sao?"

Ánh mắt to tròn long lanh, Thục Linh ngước nhìn Vĩ Phàm với thân hình quyến rũ, cộng với nhan sắc xinh đẹp và sự thẹn thùng ẩn hiện trên khuôn mặt ấy, lại chính là nguồn cơn khiến Vĩ Phàm càng thêm lo lắng hơn.

Lo lắng vì bản thân sẽ quá khích mà làm ẩu cái gì đấy!

Vĩ Phàm lúc này chỉ có suy nghĩ là phải cố gắng tránh đi ánh mắt, tiếp sau một hồi gượng gạo, hắn lần nữa ấp a ấp úng nói:

"Không… không phải đâu... ừm... cũng không hẳn..."

Nhận thấy Vĩ Phàm có vẻ ngại, Thục Linh lập tức bật cười.

Mà không hiểu vì sao Thục Linh lại cười, Vĩ Phàm liền hiếu kỳ hỏi:

"Sao lại cười, có gì không đúng sao?"

"À... là vì... em không nghĩ là anh lại dễ thương đến vậy! Lần đầu gặp mặt, em cứ nghĩ anh chỉ lạnh lùng và ít nói… nhưng không ngờ anh cũng là một người trầm tính và đôi lúc còn đáng yêu, đến vậy! Mà không sao, em thích người như anh... rất th..."

Vừa nói đến đây, Thục Linh lập tức nhận ra bản thân đã hồn nhiên nói rõ, ngay sau liền lảng tránh bằng cách chuyển sang một chủ đề khác.

"Mà em cũng đã nghe mọi người kể về chuyện anh dùng tay không phá cửa. Không ngờ anh là người học võ, anh rất soái đấy nhé!"

Nói xong, Thục Linh nhận thấy bản thân đã quá khích, cô vẫn mãi nói ra suy nghĩ trong lòng mà quên mất rằng người ấy vẫn còn đang ngồi ở gần bên. Mạnh dạng tiến tới thì tốt, nhưng làm quá lại sợ đối phương khó chịu.

"Em... em không có ý gì đâu, xin lỗi..." Cô quơ tay múa chân, gương mặt ửng đỏ làm toát lên đôi nét vũ mị, nhưng cũng thật làm người khác muốn nhẹ nhàng cưng chiều.

Thục Linh ấp úng nói tiếp: "À... ừm... em kỳ cục quá phải không? Thật ra... em không như những gì anh nghĩ đâu. Em..."

(Thục Linh thuộc tuýp người bên ngoài quyến rũ; điều này dễ khiến người ta hiểu lầm là loại con gái dễ dãi; nhưng sâu bên trong vẫn là một tấm chiếu mới, trong sáng và tốt tính. Chuẩn gu người vợ đảm đang^^)

"Anh không... à... ừm... sao anh có thể nghĩ gì xấu về em chứ! Một người xinh đẹp như em..." Vĩ Phàm cũng ngập ngừng nói.

Nhưng chưa nói dứt lời, điện thoại của hắn bắt đầu vang lên âm thanh chuông báo. Cơ hồ có người đã gọi cho hắn và cũng vô tình cắt ngang cái tình huống khó khăn này.

Ngay sau đó, Vĩ Phàm lập tức nghe máy.

"Xin lỗi, ai vậy?"

"Dạ, chào anh và xin lỗi đã làm phiền! Em là quản lý của khách sạn Sương Mù. Em gọi muốn thông báo với anh là căn phòng đã bảo trì hoàn tất. Một lần nữa xin lỗi anh về sự bất tiện mà khách sạn đã gây ra ạ!"

Vĩ Phàm nghe vậy chỉ đáp lời:

"Không sao, tôi biết rồi, cảm ơn!"

"Là bên khách sạn gọi anh sao?" Thục Linh lúc này quay sang nhẹ giọng hỏi.

"Ừm! Phòng vừa được sửa chữa xong." Vĩ Phàm im lặng một hồi lại lên tiếng: "Trời cũng không còn sớm... chào em, anh phải quay về khách sạn rồi!"

Nói xong hắn bật dậy và lập tức chào tạm biệt Thục Linh, sau đó quay đầu rời đi mà không một giây chần chừ.

Đồng thời được một đoạn, Thục Linh bất chợt hô lên một tiếng "anh".

Sau khi Vĩ Phàm quay lại nhìn, Thục Linh một lúc cắn môi, lần nữa mỉm cười rồi nhẹ nói:

"Mai lại gặp anh, ngủ ngon nhé!"

Tiếp sau Vĩ Phàm gật đầu rồi quay đầu rời khỏi.

Nhưng khi Vĩ Phàm đã rời khỏi, Thục Linh nhất thời ngồi bệt xuống thảm hoa, gương mặt thẹn thùng và thở dài tự nói:

"Hài, con ngốc này! Sao mày... cơ hội tốt đến vậy mà lại. Mà không biết anh Vĩ Phàm có nghĩ gì về mình không, anh ấy đã định nói gì? Tò mò quá đi!"

Cùng với gương mặt ửng hồng, cô để tay trước ngực rồi nói tiếp:

"Lần sau... mình chắc chắn sẽ thổ lộ, chắc chắn!"

09h00 P.M

Lúc này, Vĩ Phàm trầm tư sải từng bước trên con đường vắng, đồng thời với cái lạnh của Đà Lạt về đêm, hắn nhất thời nhớ đến những chuyện đã qua.

"Có vẻ như cô gái đó cũng thích ngươi. Ngươi trông vậy nhưng có phước nhỉ?" Thần Khải với giọng điệu trêu chọc liền nói.

"Hài! Ngươi đừng có trêu chọc ta. Ta không phải loại háo sắc..." Vĩ Phàm chỉ thở dài đáp lời.

Kế đó hắn nhìn lên bầu trời với ánh mắt xa xăm, nhẹ giọng:

"Và... ta cũng không nghĩ đó là phước phần hay may mắn..."

Tất nhiên, hắn nghĩ rằng Thục Linh cũng là một cô gái tốt. Mặc dù đã đoán được là cô ấy đang có cảm tình với hắn, nhưng hắn lại không thể tiếp nhận. Hắn sẽ không thể nán lại đây nên việc dây dưa tình cảm là không đáng có, điều này chỉ khiến đối phương khổ tâm hơn mà thôi.

Tiếp sau Thần Khải thở dài, nói:

"Ngươi vẫn còn nhớ đến cô gái kia sao?"

"Hài, ái tình nhục d·ụ·c phàm trần, hỏi ai không một lần vướng phải!" Không thấy Vĩ Phàm trả lời, Thần Khải thì thầm tự nói.

09h20 P.M

Vĩ Phàm vẫn sải từng bước và không nói một lời nào, nhưng khi vừa đến trước cổng khách sạn thì hắn liền cúi sầm mặt, sau đó kéo xuống chiếc mũ len trên đầu, bình thản nói:

"Chỉ là tâm ma. Chỉ là những thứ không đáng có!"

*Lời của tác giả: Mình nghĩ sẽ có nhiều người không thích truyện quá lan man và ít cảnh chém g·iết, chỉ toàn yêu đương này bộ. Nhưng mọi người thông cảm nhé, đây là những chương để giúp mọi người hiểu sơ qua nhân vật, mọi người có thể xem đây là những câu chuyện ngoài lề và cũng sẽ có ngoại truyện nếu mọi người thích cặp này. Cám ơn nhé^^

Chương 44: Chỉ là tâm ma