Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 46: Hành trình mới
Ngày 30 tháng 12 năm 2028
11h30 A.M
Khách sạn Sương Mù, tại quầy lễ tân.
"Chào mừng quý khách, hân hạnh được đón tiếp!"
"Chúc quý khách có một ngày thật vui vẻ!"
Dòng người khắp nơi ra vào, tiếng người huyên náo, có người đến, lại có người đi. Hình ảnh, âm thanh của những nhân viên chăm chỉ, đồng dạng là sự bận rộn, tấp nập người đang bao khỏa hoàn toàn khách sạn Sương Mù.
Đà Lạt cuối năm liên tục đón du khách trong và ngoài nước. Tất cả đều đổ về đây, chờ đợi sự kiện thường diễn ra vào cuối năm. Nói chính xác hơn là tại sườn Sương Mù, địa điểm này thường xuyên xảy ra những hiện tượng kỳ bí mà đến cả khoa học cũng không thể giải thích, đã kích thích tính hiếu kỳ từ nhiều nhóm người đều đổ dồn về đây.
Theo như những thông tin được đồn đại, vào cái ngày cuối năm này, bầu trời và mặt đất tại đây đều bị bao phủ bởi một lớp mây sương mù, và thường xuyên xuất hiện những tia sét màu tím đen, những hiện tượng kì ảo nối tiếp nhau xảy ra trong khoảng thời gian từ 8 giờ sáng cho đến cuối 12 giờ. Nhiều người còn kể rằng, có khi người ta sẽ thấy những sinh vật lạ ẩn hiện trong sương mù, có người đột ngột xuất hiện rồi biến mất trong tích tắc, cũng có khi xuất hiện ngay một cái hố khổng lồ giữa trời. Liên tiếp những hiện tượng huyền bí cứ thế xảy ra.
Cũng vì lẽ đó, đây là thời điểm mà toàn bộ những khách sạn có một lượng lớn khách đến để thuê phòng, cũng là thời điểm bận rộn nhất trong năm, đồng thời, tất cả đều là hướng về hiện tượng kỳ bí này.
Hiện tại, khách sạn Sương Mù có lượng khách đông hơn bao giờ hết, dòng người ra vào bận rộn, nối đuôi nhau không dứt tại quầy lễ tân.
Mà trong lúc này, Thục Linh vẫn miệt mài làm nhiệm vụ của mình tại quầy lễ tân, đó là chào đón, hướng dẫn và giúp khách đặt phòng.
"Phòng của anh chị là 101, chúc anh chị có một kỳ nghỉ vui vẻ!"
"Này Thục Linh!" Tiếng một nữ nhân viên khuôn mặt đoan trang, cùng với mái tóc chỉ dài ngang vai, cô vỗ nhẹ vào vai của Thục Linh từ phía sau, khẽ nói.
Cùng lúc đó, Thục Linh vẫn đang bận rộn thì bất ngờ giật nảy mình và đồng thời quay lại nhìn. Sau khi nhận ra nữ nhân viên là người gọi, cô mỉm cười rồi nhẹ giọng hỏi:
"Có vấn đề gì vậy ạ?"
"Còn hỏi vấn đề gì? Chị đến thay cho em. Làm việc mà không được nghỉ ngơi là không được!"
Sau lời nói của nữ nhân viên kia, Thục Linh chỉ cười nhẹ, đáp lời:
"Không sao đâu ạ! Dù sao ngày mai em cũng được nghỉ phép, một lát sau em sẽ vào."
"Không được! Em phải đi nghỉ ngay cho chị..." Nữ nhân viên liền thở dài rồi đặt hai tay lên vai Thục Linh, vỗ nhẹ xoa bóp, đồng thời nghiêm túc nói.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết... không thể để tiểu thư xinh đẹp của chị phải chịu khổ được!" Nữ nhân viên lập tức c·ướp lời.
Sau khi Thục Linh nghe những lời này từ nữ nhân viên, cô mỉm cười và gật nhẹ đầu. Tiếp sau một hồi dọn dẹp lại quầy, Thục Linh giao phần công việc của mình cho nữ nhân viên và rời đi nghỉ ngơi.
Mà Thục Linh vừa rời đi được ít lâu, nữ nhân viên liền thở dài rồi lắc đầu, nói:
"Hài! Không biết con bé gặp phải chuyện gì? Suốt một tháng nay nó cứ cắm đầu vào làm việc không biết mệt mỏi. Thất tình sao? Thật là!"
11h50 A.M
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, Thục Linh nhanh chóng quay lại quầy lễ tân.
"Em xong rồi sao? Có nghỉ ngơi thật sự không đó?" Nữ nhân viên nhìn thấy Thục Linh đã sớm trở ra, nhất thời nhíu mày hỏi.
Nghe vậy, Thục Linh gật đầu rồi cười nói:
"Em có nghỉ thật mà! Hôm nay khách đến rất đông nên em tranh thủ ra sớm một tí."
"Tiểu thư của tôi ơi! Có chuyện gì phải không? Lại tính qua mặt chị sao?" Nữ nhân viên thở dài, sau đó nhẹ nhàng hỏi.
"Không có... em không có, thật mà!" Thục Linh khuôn mặt ửng hồng, đồng thời ấp úng giải thích.
"Thôi, em không muốn nói thì thôi..."
Nói rồi, cả hai bỏ qua và cùng nhau đứng chung làm việc, chờ đợi những đợt khách du lịch tiếp theo.
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng chốc trời đã sập tối.
Thục Linh sau khoảng thời gian bận rộn, cô lúc này đang nghỉ ngơi bên trong phòng dành cho nhân viên, chuẩn bị trở về nhà.
"Em chưa về sao?" Nữ nhân viên vào phòng, bắt gặp Thục Linh vẫn còn nên hiếu kỳ hỏi.
"Dạ chị, em cũng chuẩn bị ạ!"
"Mà ngày mai em được nghỉ phép, có tính đi đâu chơi không?"
Sau câu hỏi, Thục Linh liền lắc đầu rồi nhẹ nói:
"Vẫn chưa, mà chắc là em sẽ ở nhà nghỉ ngơi..."
Nữ nhân viên nghe vậy chỉ "ừm" một tiếng, sau đó nói:
"Sao em không đi xem hiện tượng vào ngày mai? Thời điểm này khách du lịch nhiều... à, mà chị có nghe đồn là vào ngày mai, nếu các bạn trẻ đi ra ngoài và nghĩ về người định mệnh của đời mình thì sẽ gặp được đấy. Em thử xem, biết đâu hốt được anh nào thì sao!"
"Dạ, để em suy nghĩ lại. Mà tạm biệt chị, em về luôn đây." Thục Linh chỉ gật đầu rồi mỉm cười đáp.
Đồng thời, nữ nhân viên cũng gật đầu và chào tạm biệt Thục Linh.
"Đi cẩn thận, hy vọng em có một ngày nghỉ thoải mái... sớm có bạn trai nhé!"
Mà từ xa nghe thấy, Thục Linh liền cúi đầu chào và tiếp tục đi về nhà, với gương mặt có phần đượm buồn.
Và như thế, một ngày bận rộn của Thục Linh nhanh chóng trôi qua.
Ngày 31 tháng 12 năm 2028
08h00 A.M
Buổi sáng cuối năm tại Đà Lạt, chung quanh được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, che khuất cả bầu trời. Dòng người đông đúc trên đường phố, hình ảnh Đà Lạt thơ mộng như trong truyện tranh cứ thế hiện hữu.
Lúc này, Thục Linh trong một góc phòng ngồi suy tư, đồng thời nhìn làn sương bao phủ ngoài cửa sổ, gương mặt đượm buồn và chất chứa bao phiền muộn. Sau một hồi lâu, cô nhẹ giọng tự nói:
"Sẽ gặp được sao? Hay là... mình nên đi đâu đó cho khuây khoả..."
Nói rồi, Thục Linh nhanh chóng vào phòng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Mất một khoảng thời gian để cô chuẩn bị và trang điểm.
Tiếp sau, Thục Linh bước ra khi trên người mặc một chiếc áo phông dài tay màu hồng nhạt, phía dưới là một chiếc quần dài màu lam, đồng dạng chúng giản dị ôm sát cơ thể và khoe ra những đường cong động lòng người.
Tóc dài búi gọn lên, cộng với những phần nhấn nhá tô điểm trên gương mặt - khuôn mặt và vóc dáng Thục Linh đích thị sẽ khiến bao người đàn ông đều phải xao xuyến, thương nhớ, nếu họ nhìn thấy cô lúc này.
"Như vậy có vẻ ổn. Dù gì hôm nay cũng có nhiều sương mù che mắt, ăn mặc bình thường như này là ổn rồi nhỉ?" Thục Linh nhìn bản thân mình trước gương, xoay qua xoay lại một lúc rồi bình thản nói.
Nói xong, Thục Linh liền tiến đến và cầm lên một túi xách tay màu hồng nhạt có dây đeo màu vàng, và phần dây được đan từ những sợi dây xích nhỏ.
Ngay sau đó, cô vội mang lên vai và rời đi.
09h10 A.M
Tản bộ một mình trên con đường đầy sương, Thục Linh rơi vào trầm tư, nhẹ nhàng vô định sải từng bước chân.
Lúc này, từng dòng hình ảnh hiện lên, cái ngày cô gặp được Vĩ Phàm, cũng chính là lần đầu bản thân cô dành tình cảm cho một người nào đó. Tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi gặp gỡ, nhưng cô thực sự đã thương hắn.
"Không phải em đã nói... là mai sẽ gặp lại hay sao? Em cũng chỉ muốn được như bao người, có cuộc sống của riêng mình mà thôi. Điều này là không thể sao?" Thục Linh tự nói, đồng thời hít sâu một hơi để cố kìm nén lại cảm xúc.
Cùng lúc này, ở một khe động nhỏ tại sườn Sương Mù.
"Cuối cùng thời điểm này cũng đến. Cánh cổng, sắp sửa xuất hiện!" Vĩ Phàm ngoài cửa động nhìn lên trời rồi nói, chờ đợi một thứ gì đó đang dần xuất hiện trên bầu trời âm u.
Nhưng ngay khi vừa dứt lời, mây dông trên cao dần dần kéo đến, nhất thời chính giữa bầu trời bắt đầu hình thành một vệt sáng có hình xoắn ốc to lớn, kéo theo sau là mức độ nguyên lực ở bên ngoài dần được tăng lên cao.
Thoáng chốc, trên bầu trời liền lóe lên những vết nứt như muốn vỡ ra không gian, ngay sau đó là một lỗ hổng thông đạo dần được hiện rõ.
"Cuối cùng, hành trình mới của ta sắp bắt đầu!" Vĩ Phàm đứng bất động há miệng kinh ngạc, đây là lần thứ hai hắn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, hắn xác định chắc chắn bản thân không có nhầm lẫn, lập tức vui mừng thốt lên.
Cùng lúc, tiếng Thần Khải vang lên trong đầu:
"Hãy chuẩn bị tinh thần, đến thế giới mới, ngươi càng phải cẩn trọng hơn nữa. Nơi đó, không phải là một nơi tốt đẹp như ở đây đâu!"
Sau lời nói của Thần Khải, Vĩ Phàm gật đầu và lập tức vận chuyển nguyên lực để đưa bản thân lên trước cánh cổng.
Nhưng ngay tại thời khắc đó, một tiếng kêu cứu lại vang lên thất thanh.
"Có ai không? Cứu... có ai không?"
Nhất thời, nhận thấy thanh âm có một sự quen thuộc nào đó, Vĩ Phàm liền ngừng lại và ngay lập tức chạy đến nơi phát ra tiếng kêu cứu.
"Giọng nói này... là của Thục Linh, không nhầm đi đâu được!"
Quay lại vài phút trước...
Thục Linh vẫn trầm tư và sải từng bước chân trong màn sương. Bởi vì mãi di chuyển nên không biết từ bao giờ, cô đã tiến đến ngay đỉnh sườn núi lúc nào không hay. Cũng vì màn sương dày đặc đã che mất tầm nhìn, nên cô vẫn không hề nhận ra phía trước là một vực thẳm, mà một bước nhỏ nữa thôi sẽ khiến cô rơi xuống.
Lúc này, Thục Linh với khuôn mặt đượm buồn, cô nhẹ nói:
"Em ước… sẽ có thể gặp lại anh... để có thể nói ra hết nỗi lòng này."
Mà ngay khi vừa dứt lời, phần đất dưới chân Thục Linh tức khắc liền vỡ ra. Cũng vì đây là tình huống nhất thời, nên đã khiến cho Thục Linh mất đi thăng bằng và rơi xuống ngay sau đó.
Nhưng may mắn thay, bản thân vừa mới rơi xuống, cô nhanh chóng nắm được một nhánh cây con mọc ra từ vách đá, tiếp sau cô vội vàng dùng hết sức bình sinh để liều mạng nắm lấy và lớn tiếng kêu cứu.
"Có ai không? Cứu tôi..."
Thục Linh kêu gào thất thanh như vậy một lúc lâu, cô dần trở nên đuối sức, cánh tay dần dần tê dại đi.
Thục Linh cũng dần trở nên tuyệt vọng.
Một phút, hai phút, rồi lại ba phút trôi qua...
Thục Linh sức lực giờ đã không còn, cô bất lực buông tay và để bản thân rơi tự do.
Trong giây phút đó, cô ấy đã thật sự hối tiếc, cô vẫn muốn được gặp hắn, muốn nói ra hết thảy những điều thầm kín bên trong.
"Như vậy là kết thúc rồi sao? Mình phải ra đi trong hoàn cảnh như thế này. Nhưng… có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Nhưng… nếu gặp được anh ấy, có lẽ mình cũng không còn gì phải hối tiếc…"
"Hôm nay nơi này lạnh lẽo quá!" Thục Linh nhẹ giọng rồi nhắm lại hai mắt, mặc cho những dòng lệ cứ thế tuôn ra.
Nhưng cứ tưởng rằng bản thân sẽ phải rơi xuống, thì bất chợt, một luồng hơi ấm bắt đầu chạy qua cơ thể Thục Linh, một hương thơm dịu nhẹ nhất thời xộc thẳng vào mũi và khiến cô bừng tỉnh.
Thục Linh nhẹ nhàng mở ra hai mắt, tiếp theo liền trông thấy một hình ảnh quen thuộc. Đó là một người đàn ông với khuôn mặt trắng sáng, mái tóc dài bồng bềnh trong làn sương, còn có nét ưu buồn trên khuôn mặt, nhìn thật gần gũi nhưng cũng thật xa xăm.
"Anh... Vĩ Phàm." Thục Linh yếu ớt thốt lên. Cô nghĩ rằng đây chỉ là ảo ảnh trước khi c·hết, nhưng sau một khoảng thời gian thì dần nhận ra đây không phải là ảo giác, cũng ngay chính lúc này, khuôn mặt cô dần trở nên ửng hồng, sau đó đôi mắt rưng rưng rồi ôm sầm vào lòng Vĩ Phàm không buông.
Cô đã rất hạnh phúc, chỉ muốn thời gian ngừng lại tại đây, tại khoảnh khắc này.
Vĩ Phàm bồng - bế Thục Linh trên tay và lả lướt trên những vách đá, đồng thời vận chuyển nguyên lực để điều chỉnh thân thể, giúp bản thân di chuyển như là đang bay. Nhìn từ phía xa, thoang thoảng đâu đó là hình ảnh một cặp tiên đồng ngọc nữ đang bay lượn trong màn sương thơ mộng.
Sau một khoảng như vậy, cả hai nhanh chóng đáp xuống mặt đất, ở dưới đáy của vực sâu.
Mà Thục Linh lúc này vẫn ôm sầm lấy cổ Vĩ Phàm, như là vẫn đang không tin vào mắt mình, đồng thời khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn nhìn chầm lấy hắn, không một tia buông bỏ.
Một hồi lâu như thế, Vĩ Phàm liền lên tiếng với cái thanh âm trong trẻo:
"Em... không sao chứ?"
"Em... em không sao... nhưng... hãy để như này một lúc... có được không?" Thục Linh vì lời của Vĩ Phàm mà bừng tỉnh, cô dựa sát vào lòng ngực hắn, nhẹ nhàng, rồi rưng rưng nói.
Về phần Vĩ Phàm vẫn im lặng, hắn đứng đó và bế Thục Linh trên tay, nhưng ánh mắt lại hướng thẳng lên bầu trời.
Ngay sau đó, hắn nhẹ giọng liền hỏi:
"Em... có tin vào những thứ huyền bí không?"
Vẫn chưa để Thục Linh trả lời, Vĩ Phàm lần nữa lên tiếng:
"Có nhiều chuyện… nếu là người bình thường thì sẽ không thể hiểu hết được. Những thứ chỉ tưởng có trong phim ảnh lại thật sự hiện hữu trên thế giới này..."
Và cứ như vậy, trong tư thế đó, Vĩ Phàm đã tự mình nói ra hết thảy. Hắn nói hầu như mọi chuyện, kể rõ cho một người con gái đã lỡ thương hắn, về cái câu chuyện như là mơ mộng.
Mà Thục Linh vẫn im lặng lắng nghe, dường như cô dần hiểu ra hết mọi chuyện, rằng Vĩ Phàm là một người như thế nào? Hắn đã chịu khổ ra sao?
Có lẽ, đây chính là lần cuối cô được gặp lại hắn.
Sau một lúc, Thục Linh liền nhẹ nhàng lên tiếng:
"Anh... để em xuống được rồi!"
"Mà em... có thể đi cùng anh chứ?" Thục Linh cúi sầm mặt với nét đượm buồn, nhất thời lên tiếng.
Cùng lúc, Vĩ Phàm chỉ im lặng mà đặt xuống Thục Linh, sau đó liền lắc đầu không nói.
Hắn không thể để Thục Linh theo cùng, đồng thời không muốn một người vì mình mà phải chịu khổ, và có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Có lẽ nhẫn tâm từ chối là điều nên làm.
"Vậy, chúng ta... còn có thể... gặp lại không?"
Câu hỏi này của Thục Linh khiến Vĩ Phàm không thể rõ ràng trả lời, hắn chỉ ấp úng nói:
"Anh... xin lỗi..."
Ngay sau đó, Thục Linh lập tức lao đến và ôm thật chặt vào cổ Vĩ Phàm rồi khóc nức nở. Đây là lần đầu cô ôm một người đàn ông không phải cha mình, cũng là lần đầu bản thân cô phải khóc lớn đến như vậy.
Tại sao mối tình đầu của cô, nó lại ngắn ngủi và buồn đến như vậy?
Mà Vĩ Phàm vẫn bất động như thế, hắn đứng ngây ra đó và mặc cho nước mắt của cô đang chậm rãi thấm ướt cả áo, nỗi buồn của cô... đang chậm rãi thấm sâu vào bên trong hắn.
Bất chợt, một điều mà Vĩ Phàm không thể ngờ đến lại bất ngờ xảy ra. Thục Linh đã ôm sầm lấy cổ và trao cho hắn một nụ hôn thật sâu. Môi chạm môi, nhịp tim của cả hai cứ thế đập liên hồi, nhất thời xóa tan đi sự tĩnh lặng ở nơi đây, thời gian cứ như đang ngừng lại vậy.
Sau khoảng một lúc, Thục Linh nhẹ nhàng buông xuôi tay, gương mặt ửng hồng nhìn vào Vĩ Phàm, giọng nói ấm áp mà đượm buồn, liền nói:
"Đó là lần đầu của em. Em xin lỗi vì sự ích kỷ của bản thân... nhưng, em muốn đó là anh. Chỉ vậy thôi!"
Mà về phần Vĩ Phàm, hắn vẫn im lặng không nói.
Kỳ thật, sau một màn đó, hắn cũng rất muốn nói gì đó với Thục Linh như là "hẹn gặp lại" nhưng hắn thực sự không thể. Bởi vì hắn biết, nếu bản thân lên tiếng, thì điều đó sẽ càng khiến cô ấy buồn hơn, cô ấy sẽ vẫn cố chấp mà vô định chờ đợi hắn.
Hắn lựa chọn sự im lặng, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.
Nhất thời, Vĩ Phàm lần nữa tiến đến và không do dự ôm lấy Thục Linh, sau đó nhẹ nhàng nhấc bổng thân thể cô rồi một hơi leo lên phía trên sườn núi.
Đến nơi, hắn nhẹ nhàng hạ thân thể mỹ miều của người con gái ấy xuống, tiếp theo vội vàng quay mặt đi và nhẹ giọng:
"Xin lỗi... hiện tại anh phải đi ngay... tạm biệt!"
Nói rồi, hắn lập tức rời đi và bỏ mặc Thục Linh ở phía sau.
Mà Thục Linh vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng của Vĩ Phàm dần dần bay lên không trung và biến mất.
"Em… sẽ luôn chờ anh ở nơi này. Chắc chắn… chắc chắn lần sau em sẽ... tỏ tình… khi mà anh quay lại nơi này." Cô hét lớn như là hứa hẹn, mặc cho Vĩ Phàm có thật sự là đã nghe thấy hay không.
Ngay sau đó, cánh cổng dần tan biến trên bầu trời mây mù âm u, đồng thời làn sương mờ ảo cũng theo đó mà dần tan biến, và chỉ còn để lại một người, duy nhất một người vẫn nhớ đến hắn ở cái thế giới này.