Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 47: Ta, chỉ là một võ giả qua đường!
Trong không gian thông đạo.
Bên trong cái không gian vô định tương tự như là một đường hầm âm u, Vĩ Phàm lúc này toàn thân như được nhấc bổng, chậm rãi lơ lửng tiến về phía trước.
"Thông đạo" một đường hầm hay cánh cổng, chính là một vùng không thời gian bị méo mó dẫn đến sự liên kết yếu ớt giữa các vùng tác động, cũng là điểm giao nhau giữa các thế giới. Khi điểm giao giữa hai hay nhiều thế giới v·a c·hạm, tác động vào nhau, chúng ngay lập tức phá vỡ sự ngăn cách và dẫn đến hiện tượng xuất hiện đường hầm kết nối giữa các thế giới.
Hình ảnh bên trong của một thông đạo thường là con đường có hình dạng tương tự như đường hầm, có hình tròn hay xoắn ốc. Con đường kết nối giữa một lối vào và một lối ra ở hai mặt. Cùng với xung quanh là những bức tường hỗn độn tối màu, mà tại đó, các vùng không gian và thời gian sẽ tự chữa lành, đan xen và hòa quyện vào nhau.
"Đây là... bên trong thông đạo?"
Vĩ Phàm đảo mắt kinh ngạc nhìn chung quanh, như là không tin vào mắt mình.
Không phải thông qua phim ảnh hay truyện tranh, mà chính bản thân hắn tự mình kiểm chứng.
Xung quanh hắn là một đường hầm tối đen, với vô số những vùng đen kịt có hình dạng xoắn ốc, nhìn cứ như là những hố đen thu nhỏ vậy. Mà bên trong đôi lúc lại ánh lên những tia điện màu tím, mang đến cảm giác, là đường hầm này nó thật sự dài đến vô tận.
Trong khi Vĩ Phàm vẫn đang không ngừng cảm thán, bên trong sợi dây chuyền hồng ngọc, thanh âm của Thần Khải bất ngờ vang lên:
"Ngươi đừng lộn xộn. Muốn hồn bay phách tán và thịt nát xương tan hay sao?"
Nghe thấy lời đe dọa, Vĩ Phàm lập tức rón rén chân tay, sau đó làm ra bộ dạng không tin nói:
"Ông bạn à... Ngươi cũng đừng đùa chứ! Tính hù c·hết ta?"
"Ta cũng không rảnh để mất thời gian đi hù ngươi..." Thần Khải lạnh nhạt đáp.
Nghe vậy, Vĩ Phàm vẫn không tin nói:
"Thật sao? Làm gì đến nông nổi đó, nói ta nghe là gì đi! Sao lại nguy hiểm?"
"Hài! Ngươi nhìn thấy những vòng xoáy màu đen kia chứ?" Thần Khải thở dài, liền đáp.
Tiếp theo, Vĩ Phàm lần nữa nhìn xung quanh đường hầm, chăm chú quan sát những vòng xoáy xung quanh rồi gật nhẹ đầu.
"Vậy ngươi có biết, thật ra thông đạo vận hành như thế nào hay không?"
Sau câu hỏi của Thần Khải, Vĩ Phàm chỉ gãi đầu và "hì hì" cười trừ, hắn thật sự không nắm rõ.
Thấy vậy, Thần Khải một hơi thở dài, sau đó nói tiếp:
"Thật ra, thông đạo là những con đường, nói đúng hơn là một giao điểm, mà ở đó, thời gian và không gian giữa hai thế giới sẽ v·a c·hạm vào nhau theo một chu kì nhất định... dẫn đến quá trình phá vỡ lớp ngăn không thời gian giữa hai thế giới, sinh ra một lỗ hổng liên kết giữa hai hay nhiều thế giới lại với nhau."
"Mà những vòng xoắn ốc xung quanh đường hầm này, thực chất chúng là những điểm giao của không thời gian, chính là điểm hỗn loạn nhưng cũng là điểm chữa lành của không thời gian. Bình thường, nếu một vật thể hay con người tiến vào những thông đạo này, chúng sẽ luôn được một lực đẩy tác động lên và giúp chúng tiến đến hướng đối diện, chính là cổng ra. Tuy nhiên, nếu như vật thể đó hay đại loại như là ngươi... nếu làm bản thân trạch ra khỏi đường quỹ đạo thì chỉ có hai kết quả..."
Nghe đến đây, Vĩ Phàm liền nuốt một ngụm trọc khí, đồng thời nhẹ giọng hỏi:
"Kết quả sẽ như thế nào?"
Thần Khải gằn giọng, tiếp tục giải thích:
"Thứ nhất, thứ đó sẽ bị những vòng xoáy kia kéo đến gần và xoắn nát, ngay cả hồn phách cũng không còn. Thứ Hai, nếu may mắn không c·hết, thứ đó sẽ bị cuốn ra khỏi không thời gian và được đưa đến một vùng không gian không thể xác định, hoặc sẽ bị vây khốn trong không thời gian đó cho đến c·hết."
Thần Khải vừa nói đến đây, Vĩ Phàm lần nữa rón rén chân tay, không dám động đậy dù là một cử chỉ nhỏ nhất.
Mặc dù mạnh dạng nói mình là tu tiên giả, nhưng ít nhiều hắn chỉ trên phàm nhân một chút mà thôi. Hắn không có phép thần thông tái sinh nên vẫn là s·ợ c·hết.
"Hài! Ngươi không biết cẩn trọng sao? Chỉ biết mỗi làm trò, còn gây phiền phức!"
"Tại đây là lần đầu, ta không có kiến thức về những thứ này, hì hì, xin lỗi!" Vĩ Phàm chỉ cười trừ.
Thần Khải khinh bỉ "suy" một tiếng, nói:
"Lần đầu cũng như lần cuối!"
Vĩ Phàm gật gật đầu.
Lại đi trong vùng thông đạo được một đoạn ngắn thời gian, Vĩ Phàm có vẻ trầm tư, một lúc sau hắn liền lên tiếng hỏi:
"Mà này Thần Khải?"
"Chuyện gì?"
"Ngươi nói là điểm giao không thời gian… vậy giả dụ như... nếu có người có phương pháp đi xuyên qua các vòng xoáy kia, vậy người đó có khả năng trở về quá khứ, hoặc là thứ gì khác tương tự hay không?"
Với cái vấn đề này của Vĩ Phàm, Thần Khải suy nghĩ một lúc, liền đáp:
"Cũng có khả năng, tuy nhiên, nếu thật sự có thể thì cái giá phải trả cũng sẽ rất là đắt!"
Nghe vậy, Vĩ Phàm chỉ gật đầu.
Nhưng ngay sau Thần Khải lại nói:
"Mà nhân đây ta cũng nhắc lại cho ngươi, những thế giới tu tiên khác, chúng đều có luân tranh ám đấu và luôn chứa đựng nhiều thứ phiền phức. Chúng sẽ không như thế giới của ngươi yên bình một chỗ, nên ngươi rất cần phải cẩn trọng hơn nữa. Mọi việc mình làm đều phải tính toán thật cẩn trọng, đề phòng k·ẻ g·ian ám toán. Như vậy thôi, nhớ kỹ lời ta!"
"Ta sẽ ghi nhớ!" Vĩ Phàm gật đầu, đáp.
Cứ như vậy, hắn tiếp tục trôi dạt trong cái đường hầm thông đạo vô định ấy, vẫn không biết khi nào mới thật sự đến nơi.
Và sau khoảng vài tiếng thời gian trôi dạt, Vĩ Phàm lập tức nhìn thấy phía trước mắt mình xuất hiện một tia ánh sáng, nhất thời hắn vui mừng thốt lên:
"Quá tốt! Đã đến lối ra, sắp được rời khỏi cái nơi nhàm chán này rồi!"
Nói đoạn, Vĩ Phàm càng lúc càng tiến đến gần phía ánh sáng, tới trước lối ra.
Mà ngay khi đến gần, một ánh sáng bất ngờ làm lóe đi tầm nhìn của hắn, khiến hắn phải nhắm lại hai mắt mà không thể nhìn thấy rõ.
Tiếp sau vừa mới dịu đi, hắn liền mở ra mắt và quay đầu nhìn về phía sau, tức khắc, hắn liền nhận ra thông đạo đã nằm ở phía sau lưng, cách bản thân một mét khoảng cách.
Hắn nhìn về phía thông đạo đang dần biến mất, đồng thời thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói:
"Đến nơi an toàn nhé! He he..."
Nhưng cũng ngay tại giây phút này, quỹ đạo của Vĩ Phàm bắt đầu thay đổi, đất trời bắt đầu đảo điên, hắn ngay lập tức rơi hạ, đúng hơn là từ trên trời rơi xuống.
"Rơi sao? Ta chưa chuẩn bị gì mà... á..." Ngay khi vừa kịp nhận ra, Vĩ Phàm đã bắt đầu hét toáng lên.
Vĩ Phàm không phải là chim, nên hắn rơi mạnh xuống mặt đất bởi lực hút và để lại một miệng hố hình vượn người ở ngay phía trên.
Sau khoảng vài phút, Vĩ Phàm với cơ thể lấm tấm bụi bẩn bắt đầu ngoi lên, sau đó phun ra một đống đất từ miệng rồi hổn hển, tức giận nói:
"Khốn kh·iếp! Ngay bước đầu tiên đã ngã cạp đất, số mệnh trêu ngươi Vĩ Phàm ta chắc!"
"Thôi! Ngươi không b·ị t·hương là ổn rồi. Ngươi mau xem thử xung quanh trước, ở đó than vãn cũng không giải quyết được gì!" Thần Khải nhẹ giọng trấn an, nhưng cái giọng điệu này lại như là đang cười khúc khích thỏa chí vậy.
Vĩ Phàm gật đầu rồi dùng tay phủi đi những vết bẩn và cát bụi trên khuôn mặt, đồng thời nhìn ngắm quang cảnh chung quanh.
Xung quanh Vĩ Phàm là một khu rừng rậm rạp với những góc cây thân gỗ lớn, chúng nằm liền kề bên những bụi gai nhọn và cứ như kéo dài đến tận cùng vậy.
Hắn đang một mình đứng giữa một rừng cây hoang vu.
"Hài! Xung quanh chỉ toàn là bụi gai và cây xanh, biết đường nào mà lần, đi cái ngõ nào giờ? Thần Khải, ngươi có sáng kiến gì hay không?" Vĩ Phàm một hơi thở dài rồi lắc đầu hỏi.
Mà đáp lại Vĩ Phàm chỉ là một cơn gió thoáng qua và một sự im lặng đến lạnh người.
Thấy vậy, hắn lần nữa thở dài.
"Hài! Không biết luôn chứ gì? Thôi, tự ta quyết định vậy, trông đợi gì từ cái tên cao ngạo như hắn chứ!"
Vĩ Phàm nhìn lên bầu trời trong xanh với ánh mặt trời chiếu sáng, sau đó nhẹ giọng:
"Trước tiên là phải tìm lối ra, tiếp theo là tìm hiểu bản thân đang ở cái nơi quỷ quái nào."
Kế đó hắn đưa tay lên sờ lấy cằm, nói tiếp:
"Trong phim đa số sẽ đi về hướng đông. Quyết định vậy đi, cùng đi về hướng đông, ta cũng hết cách!"
Sau một màn vừa rồi, Vĩ Phàm quyết định sẽ cắm mắt và đi thẳng về hướng của mặt trời, vì hắn đồng dạng là mơ hồ không biết một thứ gì.
Hắn chậm rãi băng qua những đám bụi gai, một mình sải từng bước chân đi tới.
Bốn canh giờ cứ thế trôi qua...
Vĩ Phàm vẫn chậm rãi bước tới, đi được một đoạn hắn liền đặt chân lên một con đường đất lớn, bằng phẳng.
Vĩ Phàm dừng ngay giữa đường, nhìn phía trước rồi nhìn phía sau, liền nói:
"Ra đến đường rồi này. Thần Khải, chúng ta nên đi hướng nào tiếp đây?"
"Đừng hỏi ta, tự mình quyết định đi."
Sau câu trả lời lạnh nhạt, Vĩ Phàm cau mày nhưng chỉ nhẹ giọng:
"Hỏi ngươi cũng như không! Hài, lại tiếp tục chọn đại một hướng vậy, cứ đi về phía trước hẵng tính!"
Hắn hiện tại như là trẻ lạc, không biết một thứ gì trên cái thế giới mới này, chỉ biết mơ hồ mà đi.
Đi tới đâu thì hay tới đó thôi!
***
Tiếng chém g·iết...
"C·ướp đây... khôn hồn thì nằm yên chịu trói, nếu không... g·iết c·hết không tha!"
Trước mắt lúc này là cảnh tượng chém g·iết, một nhóm sơn tặc ăn mặc kín đáo với khăn đen che mặt, trên tay là thiết đao thô sơ. Bọn chúng đang chặn đường một đoàn xe ngựa vận chuyển.
Mà từ phía ngược lại, một vài nô bộc của đoàn vận chuyển, đồng dạng trên tay cầm chặt v·ũ k·hí để ngăn cản, nhưng vì chênh lệch về số lượng nên liền b·ị c·hém c·hết thẳng tay, máu tươi cứ thế bắn tung tóe khắp mặt đường.
Sau một hồi thời gian như vậy, những người chống cự đều đồng loạt nằm xuống, chỉ còn một vài người nằm run rẩy trên mặt đất và cầu xin tha mạng mà thôi.
"Mấy vị đại nhân, chúng tôi chỉ là đoàn người vận chuyển thảo dược, xin các ngài tha mạng cho… thật sự không có vật gì quý giá!" Một vị lão giả với chòm râu đen nhánh, khuôn mặt gầy gò, lão nằm dưới nền đất và lên tiếng cầu xin.
"Thảo dược? Muốn gạt ta? Bây đâu, soát xe ngựa!" Một tên sơn tặc với dáng người to lớn, có lẽ là thủ lĩnh của nhóm người sơn tặc này. Giọng điệu hung hăng, tên sơn tặc quát lớn.
Ngay sau đó, một vài tên sơn tặc tiến đến gần và mở ra từng rương đồ trên xe ngựa kéo, bọn chúng hung hăng bật tung mà kiểm tra bên trong.
"Đại ca... bên trong thật sự chỉ là thảo dược!" Một tên sơn tặc kiểm tra không thấy thứ đồ gì quý giá thì liền hô lớn.
"Ngươi chắc chứ?"
"Thật là không có!"
Nghe vậy, tên đại ca bất ngờ nổi giận và dùng chân đá văng lão giả lăn lộn trên mặt đất, sau đó lớn tiếng quát:
"Khốn kh·iếp! Chỉ là thảo dược? Anh em bọn ta mất cả ngày chỉ để c·ướp hai xe thảo dược?"
Cùng lúc này, Vĩ Phàm khuất người sau đám bụi gai đã quan sát hết thảy từ đầu đến cuối. Nhìn thấy cảnh người người chém g·iết, hắn lắc đầu rồi thở dài nói:
"Hài! Cứ như phim cổ trang ý nhỉ?"
"Cái gì cổ trang?" Thần Khải bên trong dây chuyền tỏ ra hiếu kỳ, truyền âm hỏi.
"À không, không có gì. Ý ta chỉ là… ban ngày ban mặt mà cũng xảy ra tình trạng c·ướp b·óc, thế giới này quả nhiên là phức tạp như lời ngươi nói."
Tiếp sau Vĩ Phàm lần nữa truyền âm hỏi:
"Mà chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Cứ mặc hay giúp đỡ?"
"Không cần thiết, tránh gây phiền phức." Thần Khải chỉ hời hợt.
Nghe vậy, Vĩ Phàm cũng đồng ý gật đầu, nhưng ngay sau lại trầm tư suy nghĩ, rồi nhẹ giọng nói:
"Hay là ta nên giúp. Mới đặt chân đến đây vẫn chưa nắm bắt được gì... chi bằng cứu người để người mang ơn, như vậy sẽ dễ dàng tiếp cận hơn, dù gì bọn họ đều là phàm nhân. Ngươi thấy đúng chứ?"
"Ừm, ngươi nói một phần cũng đúng! Thôi, ngươi ra tay giúp đỡ đi!" Thần Khải nghe đề xuất từ Vĩ Phàm cảm thấy cũng có đạo lý, hắn liền đồng ý ngay.
Quay lại đám người...
"Đại nhân tha mạng... mở lòng từ bi... tha mạng..."
Lão giả quỳ rạp trên mặt đất, đồng thời khàn giọng cầu xin. Mà vài người khác trông thấy vậy cũng quỳ lạy và van xin tha mạng.
"Hừ! Tha mạng? Làm phí thì giờ của bọn ta mà muốn sống? Bây đâu... g·iết!"
Sau lời nói hùng hồn từ tên đại ca, những tên sơn tặc khác đồng loạt rút ra đao và chậm rãi tiến đến.
Đám người cứ thế lao đến, nhưng tại thời điểm đó, có bóng người bất ngờ từ đâu bay đến và tung ngay một đấm uy lực vào mặt của tên sơn tặc gầy gò.
"Bịch" một tiếng vang lên, tên sơn tặc khuôn mặt méo mó và lập tức nằm lăn ra đất, đôi mắt trắng bệch, sau đó b·ất t·ỉnh ngay tại chỗ.
Đồng thời, đám sơn tặc còn lại đều trông thấy, nhất thời nổi cơn thịnh nộ mà lao đến t·ấn c·ông, muốn chém c·hết cái người thần bí từ đâu lại đến phá rối này.
Ngay sau đó, một khung cảnh hỗn loạn lần nữa tiếp diễn, khói bụi bay mù mịt, khung cảnh đám sơn tặc cùng bị một người dùng lực đánh.
Cứ như thế, một tên, lại một tên, lại thêm một tên sơn tặc bị ăn quyền cước ngã lăn ra đất.
"Người ở đâu, dám to gan đánh người của lão tử. Chịu c·hết đi!" Tên đại ca sơn tặc trông thấy liền nghiến răng nghiến lợi, đồng thời rút ra đao và lớn tiếng xông đến.
Nhưng người thần bí vẫn dửng dưng như không, hắn không hề lên tiếng, cùng lúc chỉ đáp lại tên đại ca sơn tặc bằng một cú đấm vào ngay mặt tiền. Lực đánh vừa phải làm vặn vẹo khuôn mặt, đồng dạng đánh bật tên sơn tặc to con lăn xa vài vòng trên mặt đất.
Một lúc sau, hắn loạng choạng đứng dậy rồi lớn tiếng quát:
"Ngươi... là người nào?"
Tiếp sau, người thần bí chẳng nói chẳng rằng mà bắn từ tay ra một q·uả c·ầu l·ửa nhỏ, nhất khắc làm nổ tung một tảng đá ở ven đường.
Người thần bí làm như vậy chỉ vì mục đích là để dọa nạt đám người mà thôi.
Tất nhiên, đám người trông thấy cảnh tượng đó thì đều tỏ ra sợ hãi và quỳ rạp trên mặt đất, sau đó liên tiếp khấu đầu, bái lạy.
"Là... là tu tiên giả cấp cao. Thật là tu tiên giả cấp cao!" Đám người kinh sợ mà đồng thanh lên tiếng.
"Tiên nhân, xin tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, xin tiên nhân lượng thứ, tha cho mạng cái c·h·ó này..." Tên sơn tặc to con cũng trông thấy, hắn thật sự là sợ run tim mất cả mật, toàn thân run rẩy quỳ rạp trên mặt đất và cầm cập nói.
Hắn liên tục cầu xin rồi dập đầu khấn vái như vậy.
Cùng lúc này, người thần bí tiến đến gần, sau đó hở môi cười nhẹ rồi nói:
"Lúc nãy, không phải là ngươi muốn biết danh tính của ta hay sao?"
"Không dám... tiểu nhân thật sự không dám..." Tên sơn tặc mếu máo, khẽ nói.
"Ta, chỉ là một võ giả qua đường!" Người thần bí thở dài rồi nhẹ giọng lên tiếng.