Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 50: Sao lại có thể trùng hợp như vậy?
Lúc này, Vĩ Phàm cùng Mân lão đến trước một căn phòng đơn sơ, nằm phía sau một khu vườn nhỏ. Mà bên trong chỉ chứa một chiếc giường gỗ có màn che và một cái bàn nhỏ nằm đối diện cửa.
"Vĩ Phàm công tử tạm thời dùng đỡ căn phòng này, bởi vì gấp gáp nên chúng tôi vẫn chưa thể chuẩn bị... chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp sớm một căn phòng khác tốt hơn cho công tử." Mân lão khom người, giọng nói có đôi phần áy náy, nói.
"Không sao, không sao... với ta, như vậy là đã ổn, ta sẽ ở đây nên không cần đổi." Vĩ Phàm hiểu ý, chỉ bình thản nói.
"Nhưng..."
"Ta thích đơn sơ như vậy. Căn phòng này nhìn ra bên ngoài là một mảnh vườn... thật sự thân quen, nên ta muốn ở đây." Vĩ Phàm thở dài rồi nhẹ nói.
"Vậy, nếu Vĩ Phàm công tử có cần gì cứ gọi ta, ta sẽ đến ngay khi công tử cần."
Thấy Vĩ Phàm kiên quyết như vậy, Mân lão mặc dù áy náy nhưng cũng đành thôi.
Ngay sau, ông khom người cúi chào và rời đi.
Đồng thời, Vĩ Phàm chỉ "ừm" một tiếng, mà sau khi Mân lão rời khỏi, hắn lập tức đóng chặt cửa phòng.
Hắn tiến đến và thẳng lưng nằm phía trên chiếc giường gỗ, chép môi rồi nói:
"Tạm thời cứ nán lại nơi này, tìm hiểu thêm thông tin và làm quen với thế giới này rồi hẵng rời đi... vì dụng tốc bất đạt mà. Thôi, trước tiên nghỉ ngơi trước, ta mệt mỏi lắm rồi!"
Lời nói vừa xong, hắn liền thả lỏng nằm lăn ra và nhanh chóng chợp mắt nghỉ ngơi.
Quả thật, Vĩ Phàm đã có một ngày với nhiều biến động xảy ra, nào là du hành bên trong thông đạo, tìm đường, đánh lui sơn tặc, rồi hành trình dài đến Hà Vân Thành nữa.
Chỉ mới một ngày mà đã phải tiếp nhận nhiều thông tin đến thế, nên hắn quyết định sẽ chợp mắt nghỉ ngơi trước, mọi vấn đề khác sau này hẵng tính.
Sáng hôm sau...
Vì đây là lần đầu tiên Vĩ Phàm đến Nhân Giới, bản thân hắn vẫn còn khá lạ lẫm và chỉ có thể chợp mắt được một chút.
Cũng vì khó ngủ, nên hắn quyết định rời khỏi phòng và ra phía sau khu vườn vắng lặng để luyện võ cho đến rạng sáng.
Hiện tại hắn đã đạt đến Tái Thể sơ kỳ, không còn là Luyện Thể kỳ như trước đây, nên không cần phải thông qua Địa Nguyên Công hay môn công pháp nào khác để hấp thụ nguyên khí tu luyện.
Đương nhiên, hắn hiện tại chỉ cần tu luyện bằng việc hấp thụ nguyên khí vào thân thể một cách trực tiếp, để cơ thể được tẩm bổ và ngày càng cứng cáp dẫn đến thuế biến, lúc đó hắn sẽ lên được tầng tiếp theo mà thôi. Nhưng điều này không phải ngày một ngày hai là có thể thành công, càng phải trải qua gian khổ và nhiều tài nguyên bồi dưỡng mới có thể đạt đến được.
"Vĩ Phàm công tử!"
Vĩ Phàm vẫn đang mải mê luyện tập thì Mân lão bất ngờ gọi hắn, tiếp sau hắn ngừng lại và quay đầu nhìn về phía Mân lão, thở nhẹ một hơi rồi lên tiếng:
"Mân lão, có chuyện gì cần ta sao?"
"Không, ta không có ý đó. Ta chỉ là lo lắng, không biết Vĩ Phàm công tử có ổn không thôi!" Mân lão vội lắc đầu, sau đó khàn giọng đáp.
Mân lão lần nữa khẽ cười: "Ta đến xem công tử có cần thứ gì nữa không... nhưng khi đến, ta lại không thấy, đi tìm khắp nơi mới biết được là công tử vẫn đang luyện võ ở đây."
"À, chỉ tại ta có thói quen là tập luyện vào sáng sớm, nên ông không cần lo lắng." Vĩ Phàm chỉnh sửa y phục trên người, nói.
Mà nghe vậy, Mân lão càng cảm thấy tự trách, nhất thời áy náy nói:
"Nếu công tử vẫn cảm thấy ổn thì tôi cũng mừng! Hài, cũng vì Tiêu gia đang trong giai đoạn khó khăn nên..."
Sau câu nói của Mân lão, Vĩ Phàm liền cảm thấy hiếu kỳ, cùng với bản tính tò mò của mình, hắn lên tiếng hỏi ngay:
"Khó khăn? Tiêu gia sao?"
"Xin lỗi, không có ý tứ. Dù sao công tử cũng là khách... kể chuyện khó khăn của gia đình cho khách, ta thấy không tốt cho lắm! Công tử xem như là chưa nghe thấy gì, không nghe thấy..." Nhận thấy bản thân hơi quá lời, Mân lão liền đáp.
"Ông cứ việc nói cho ta nghe, ta sẽ giúp nếu nó nằm trong tầm khả năng của mình."
"Nhưng..."
"Không cần lo lắng, cứ việc nói cho ta là được!"
Nhận thấy không thể dấu diếm, Mân lão liền thở dài, giọng nói có vài phần u buồn, lập tức nói:
"Hài! Tiêu gia xuống dốc cũng là vì... là vì tộc trưởng của Tiêu gia đã q·ua đ·ời."
"Tộc trưởng? Không phải là Tiêu phu nhân..." Vĩ Phàm hiếu kỳ, nhất thời thốt lên.
Đồng thời Mân lão lắc đầu, sau đó nhẹ giọng:
"Là người chồng hiện đã q·ua đ·ời của Tiêu phu nhân."
Ngay sau đó, Mân lão bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Vĩ Phàm, ông nói rõ và nhắc đến sự khó khăn của Tiêu gia.
"Trưởng tộc của Tiêu gia trước đây là một người cường đại và luôn có hành tung thần bí. Mấy chục năm trước, vị tộc trưởng đột phá được Tái Thể sơ kỳ thì giao lại quyền hành cho vợ mình quản lý hết thảy Tiêu gia, còn bản thân đã rời đi mà không để lại bất kỳ lời hồi âm nào. Vài năm sau, ông quay về và nói cho cả Hà Vân Thành này biết bản thân đã thành công đột phá Tái Thể trung kỳ. Từ đó về sau, Tiêu gia nhờ sự cường đại của vị tộc trưởng mà phất lên như diều gặp gió, khiến cho hai gia tộc kia không ai sánh kịp."
"Nhưng không lâu sau, ông ấy lần nữa rời đi và cách một năm mới quay về Tiêu gia, không ai biết rõ vị tộc trưởng đã đi đâu hay làm gì. Tuy nhiên, vài năm trở lại đây, Tiêu gia nhận được tin tức là vị tộc trưởng đó đã gia nhập vào một môn phái đối địch và được cử đi cai quản ở một nơi thần bí nào đó, nhưng với ý đồ tạo phản, ông ấy ngay lập tức bị kết tội và phân thây trăm mảnh để trừng phạt."
"Xác minh mọi chuyện mới biết rõ, vị tộc trưởng quả thật đã làm những chuyện khiến Tiêu gia mất mặt, làm k·ẻ g·ian khi gia nhập môn phái đối địch, chưa kể ông ấy còn có ý định tạo phản. Sau khi tin này được xác minh, uy tín của Tiêu gia trong mắt mọi người ngày một xuống dốc, công việc làm ăn cứ như vậy mà đều gặp khó khăn, chưa kể còn phải chịu sức ép từ những gia tộc khác."
Nói đến đây, đôi mắt Mân lão rưng rưng lệ, nhất thời vội dùng tay áo gạt đi, ông liền nói tiếp:
"Từ lúc đó cho đến nay, Tiêu gia vì không có người cường đại dìu dắt, nên dễ dàng bị những thế lực khác tranh giành địa bàn làm ăn, đồng thời uy nghiêm của Tiêu gia càng thêm ô uế."
Mà nghe vậy, Vĩ Phàm cũng hiểu được vài phần, rằng hiện tại Tiêu gia đang khó khăn như thế nào.
"Vậy, Tiêu phu nhân cảm thấy như thế nào, khi phu quân của mình gặp tình cảnh như vậy?"
"Vĩ Phàm công tử chưa từng gặp qua Tiêu tộc trưởng trước đây nên không biết… ông ấy là một người nghiêm minh và thẳng thắn, dù bên ngoài có lời ra tiếng vào thì chúng tôi đều vẫn luôn tin tưởng ông ấy. Hài, chắc chắn đằng sau có ủy khuất nào đó!" Mân lão thở dài, liền đáp.
"Ủy khuất thật sao? Mà cứ như là mình nghe ở đâu rồi ý nhỉ?"
Hai câu hỏi vừa kịp thoáng lên trong đầu, dường như Vĩ Phàm đã từng nghe câu chuyện tương tự như thế này ở đâu đó rồi.
Tiếp sau hắn liền hỏi: "Nhưng, môn phái mà vị Tiêu tộc trưởng đã gia nhập... gọi là gì?"
"Chính là... chính là Huyền Cực Tông!"
Sau câu trả lời từ Mân lão, Vĩ Phàm lẩm nhẩm tự nói:
"Huyền Cực Tông sao? Tiêu gia... Tiêu..."
Nghe thấy vậy, hắn liền trừng lớn hai mắt cả kinh, nhưng đồng thời vẫn lo lắng là bản thân mình hiểu nhầm, nhất thời lần nữa hỏi:
"Huyền Cực Tông?"
Mân lão gật nhẹ đầu.
"Vậy, vị Tiêu tộc trưởng của các người tên… tên gọi là gì?" Hắn hấp tấp hỏi.
"À ừ... ông ấy có tên là Tiêu Thanh Phong." Mân lão nhẹ giọng đáp.
Nhất thời, ánh mắt Vĩ Phàm trừng lớn như là không tin vào những gì đã nghe thấy, sau đó đứng ngây ra với những hình ảnh trong đầu cứ thế hiện lên.
"Sao? Sao lại có thể trùng hợp như vậy? Tiêu gia? Là Tiêu Thanh Phong? Huyền Cực Tông? Tạo phản?"
Hắn không ngừng đặt ra những câu hỏi bên trong đầu mình.
Ngay sau đó, hắn bất ngờ thốt lên:
"Sao lại có thể trùng hợp như vậy?"
Những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu khiến cho hắn càng thêm hiếu kỳ và muốn biết chân tướng đằng sau. Hắn còn tưởng rằng có thể chỉ là người cùng tên, nhưng sau những gì nghe được từ Bạch lão và Mân lão kể lại, hắn chắc chắn sẽ không nhầm lẫn.
"Không thể sai được, sư phụ nhất định không có ý tạo phản. Nhưng là chuyện gì chứ? Là ai đã hãm hại?"
Nhận thấy Vĩ Phàm có chút không thoải mái, Mân lão hiếu kỳ hỏi:
"Vĩ Phàm công tử, công tử không ổn ở đâu sao?"
"À... ta không sao, chắc là do ta luyện tập nhiều quá nên hơi mệt. Thôi, cám ơn ông đã cho ta biết, ta vào nghỉ ngơi một lát." Vĩ Phàm như được bừng tỉnh, sau đó lấy lại tinh thần rồi nói.
Nói xong, hắn lập tức vào phòng, đóng sầm cửa một cái thật mạnh.
Thấy vậy, Mân lão cũng liền lắc đầu và thở dài một hơi, đồng thời rời đi.
Vĩ Phàm ở trong phòng, nhìn thấy Mân lão đã rời đi, hắn liền mở nhẹ cửa rồi rời khỏi phòng.
Hắn của hiện tại, trong lòng vừa cảm thấy khó chịu và có chút hụt hẫng, mục đích của hắn ban đầu là sang Nhân Giới để tìm hiểu nguyên do c·ái c·hết của Tiêu Thanh Phong và bí ẩn diệt môn, đồng thời thề sẽ báo thù cho sư phụ. Nhưng bây giờ, hắn lại nghĩ là có nên một phần giúp đỡ cho Tiêu gia hay không?
Suốt nửa ngày hôm đó, Vĩ Phàm tản bộ trong khuôn viên của Tiêu gia, đi quanh, lén nhìn vào tiền đường Tiêu gia để tìm bài vị của sư phụ hắn.
Hắn tiếp tục sải từng bước quanh vườn, suy nghĩ mông lung.
Một lúc sau, hắn tiến đến một khu vườn của Tiêu gia, nơi được trồng với vô số những loài hoa sặc sỡ màu.
Hắn dừng chân nơi này, ánh mắt xa xăm rồi ngồi trên một tảng đá nhỏ bên cạnh suy nghĩ.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một tiểu nữ hài đang ngồi một mình từ hướng đối diện.
Tiểu nữ hài sở hữu khuôn mặt xinh xắn, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn và đôi mắt lam sắc hồn nhiên thực sự đẹp như một thiên thần. Tiểu nữ hài mặc váy trắng lại ngả về màu lam nhạt, cùng với làn da nõn nà, trắng trẻo và mịn màng, tỏa sáng rực rỡ trong khu vườn đầy màu sắc.
Vĩ Phàm cứ thế tiến đến gần, nhìn ngắm tiểu nữ hài vẫn hồn nhiên chơi đùa với những cánh hoa lam sắc.
Hắn có đôi chút tâm động vì cái sự đáng yêu của tiểu nữ hài này.
Nhưng không mất nhiều thời gian, tiểu nữ hài phát hiện có người đứng bên cạnh, nhanh chóng quay lại, mở to đôi mắt ngây thơ và mỉm cười.
Vừa thấy vậy, Vĩ Phàm liền đưa tay vẫy chào, nói nhỏ:
"Chào nhóc dễ thương. Mẹ, à không, mẫu thân ở đâu? Sao lại ngồi chơi một mình như thế này?"
Vĩ Phàm đồng thời nghĩ: "Lúc nhỏ đã thế này rồi thì lớn lên sẽ đáng yêu vô đối, chắc chắn khiến cho bao người đàn ông đều phải gục ngã đây!"
Tuy nhiên, chờ lâu vẫn không thấy tiểu nữ hài lên tiếng trả lời, chỉ hồn nhiên nhìn hắn rồi cười mà thôi.
Tiếp sau, Vĩ Phàm lần nữa vẫy tay chào.
Nhưng kể cả vậy, tiểu nữ hài vẫn cứ hồn nhiên như vậy mà nhìn hắn.
Cứ ngỡ là tiểu nữ hài không hiểu, Vĩ Phàm liền truyền âm hỏi nhỏ Thần Khải:
"Thần Khải? Ta hỏi ngươi cái này."
"Nói!"
"Ở chốn này, người ta thường gọi nhóc con là gì? Em bé sao?"
Nghe thấy vậy, Thần Khải thở dài, lập tức đáp:
"Hài, có nhiêu đó thôi cũng phiền! Ngươi cứ gọi là cô nương hay tiểu nữ hài đều được."
"Ừ, cám ơn ngươi! Vậy ta không phiền ông bạn nữa."
Ngay sau đó, Vĩ Phàm lần nữa tươi cười và nhìn vào tiểu nữ hài, đồng thời vẫy tay nói nhỏ:
"Chào tiểu cô nương!"
"-_-"