Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Ta, hộ vệ của Tiêu gia

Chương 52: Ta, hộ vệ của Tiêu gia


Gia nô của Mã gia cứ thế hung hăng lao đến, liên tiếp đạp đổ và phá nát những gian hàng thảo dược. Dù là thảo dược phơi khô gói lại hay là những nhánh cây thảo dược còn là tươi mới, đều bị đám người dẫm đạp dưới chân, gãy nát đến mức không thể cứu vãn.

Tuy bên phía người Tiêu gia cũng xả thân đứng lên ngăn cản, nhưng vẫn bị đám người của Mã gia hợp lại đánh túi bụi.

Đám người bên ngoài chỉ đứng nhìn rồi điểm tay nói nói và bàn luận ầm ĩ, cơ hồ nhìn xem những chuyện này như là cơm bữa.

"Đánh nhau rồi! Lại là người Mã gia và Tiêu gia."

Từng gian hàng của Tiêu gia cứ thế bị lật đổ, thảo dược rơi vãi trên mặt đất và bị đám người thản nhiên dẫm đạp lên, vẫn là nát đến mức không thể nát thêm.

Mân lão từ xa thấy vậy, ông liền chạy đến gần vị Mã thiếu gia rồi xoa xoa, chắp tay cầu xin:

"Mã thiếu gia xin lượng thứ, chúng tôi xưa nay buôn bán liêm chính, có lẽ chỉ là hiểu lầm. Xin Mã thiếu gia hãy lượng tình mà ngừng tay, đây là nơi làm ăn mấy đời nay của Tiêu gia, xin cậu!"

Dẫu đã bỏ đi mặt mũi cầu xin, nhưng vị Mã thiếu gia vẫn vô tâm đứng nhìn.

Sau một hồi lâu, hắn cười khẩy lên một tiếng rồi quay sang quát lớn:

"Hiểu lầm? Liêm chính? Người Tiêu gia các ngươi cũng quá giỏi rồi! Tính lừa cả Hà Vân Thành này thêm sao?"

Nói vừa dứt lời, hắn tức khắc tung một cước thật mạnh, muốn một chân mà quật ngã Mân lão. Nhưng cùng lúc này, một bàn chân không biết từ đâu liền bay đến và lập tức đón đỡ một cước, đồng thời Mân lão một bên vì hoảng hốt nên cũng liền ngã nhào ra đất.

Mà một cước của mình cứ thế bị một người nam tử lạ mặt ngăn cản, Mã thiếu gia bất ngờ cau mày, một lúc liền nghiến răng tức giận và gằn giọng:

"Nhà ngươi, cũng dám ngăn lại ta?"

Tiếp sau đó, đám gia nô của Mã gia cũng là nhìn rõ, bọn chúng nhất thời ngừng lại việc đập phá, tất cả đều hướng mắt về người nam tử lạ mặt.

Mã thiếu gia trừng mắt nhìn người nam tử lạ mặt, đương nhiên người đó lại chính là Vĩ Phàm.

Nhưng Vĩ Phàm lúc này vẫn không biểu lộ một nét cảm xúc nào trên khuôn mặt, nhìn thẳng hướng Mã thiếu gia rồi không nhanh không chậm nói:

"Ngươi là Mã thiếu gia gì đó nhỉ? Ban ngày ban mặt đã kiếm chuyện gây sự, ta e là chỉ có người không ăn học tới nơi tới chốn… mới làm như vậy."

Nói xong, Vĩ Phàm liền dùng một lực gạt đi chân của Mã thiếu gia, khiến cho hắn có phần mất thăng bằng mà lùi về phía sau mấy bước. Ngay sau Vĩ Phàm tiến đến gần Mân lão, thấp người dìu ông đứng lên.

"Mân lão, ông không sao chứ?"

Mân lão lắc đầu, thở dài vì bất lực, giọng điệu u buồn liền nói:

"Cám ơn công tử, ta không sao..."

Thấy Mân lão vẫn ổn, Vĩ Phàm nhất thời hỏi ngay:

"Mà đám người của Mã gia tại sao lại đến đây đập phá, các người có thiếu người ta thứ gì sao?"

"Hài! Tiêu gia chúng tôi không thiếu hay lừa gạt của ai thứ gì cả. Nhưng cũng vì c·ái c·hết của tộc trưởng khiến Tiêu gia không có người chống lưng, để cho những gia tộc khác cứ thế ức h·iếp. Bọn họ ngày nào cũng đến đây, p·há h·oại chuyện kinh doanh của Tiêu gia."

Chỉ nghe đến đây, khuôn mặt Vĩ Phàm đã là tối sầm lại, hắn nghiến răng, gằn giọng mà nói:

"Mọi chuyện là vậy thôi sao? Chỉ vì ức h·iếp?"

"Vĩ Phàm công tử, công tử không cần phải... đây là chuyện của Tiêu gia chúng tôi, không nên vì tức giận mà gây ra chuyện." Mân lão trông thấy ánh mắt giận dữ từ Vĩ Phàm, ông sợ rằng hắn sẽ manh động khiến bản thân cũng gặp phải phiền phức, nên lập tức lên tiếng ngăn cản.

Nhưng Vĩ Phàm vẫn cho qua, hắn đưa tay lên trước ngăn lại Mân lão, sau đó quay đầu nhìn về phía vị Mã thiếu gia.

Thấy vậy, vị Mã thiếu gia liền nhếch mép một cái rồi quát lớn:

"Nãy giờ ta hỏi ngươi, ngươi không nghe rõ sao? Ngươi thật sự muốn phá?"

"Xin lỗi... ta không hiểu tiếng c·h·ó sủa!" Vĩ Phàm đưa ngón út lên ngoáy tai, giọng điệu khinh thường nói.

"Ngươi..."

Đồng thời nghe rõ là Vĩ Phàm có ý khinh bỉ, Mã thiếu gia bắt đầu nổi lên máu điên mà đỏ cả mặt. Một tên lạ mặt không biết từ nơi nào xuất hiện, ngăn chuyện tốt của hắn, lại còn khinh thường và gọi hắn là c·h·ó?

Ngay sau hắn trừng lớn hai mắt để lộ cả gân máu, chỉ thẳng tay vào mặt Vĩ Phàm, quát lớn:

"Các ngươi còn đứng đó nhìn sao? Còn không mau mau đến xiên c·hết hắn cho ta!"

Đám gia nô của Mã gia nghe thấy liền đồng loạt lao đến t·ấn c·ông.

"Hừ! Chỉ là một đám Luyện Thể tầng hai, mà cũng dám? Các ngươi cũng khinh thường Vĩ Phàm này quá rồi." Vĩ Phàm một chỗ bình thản đứng, khinh thường lên tiếng.

Cùng lúc đó, đám người gia nô cũng đã xông tới, nhưng ngay khi vừa chạm vào thân thể Vĩ Phàm thì liền bị một nguồn nội lực mơ hồ đánh bật và bắn ngược ra xa.

Đám người bắn mạnh ra tứ phía khoảng bốn thước, đâm sầm vào những quầy hàng kế bên, trọng thương nghiêm trọng và b·ất t·ỉnh.

Vĩ Phàm hiện tại đạt Tái Thể sơ kỳ, được xem như là một người tu tiên chân chính, sức mạnh áp đảo mà không phải một tên phàm nhân, một tên Luyện Thể kỳ yếu kém nào có thể so sánh được.

Mà vị Mã thiếu gia một bên đứng đó chính mắt trông thấy, trừng lớn mắt và há hốc mồm mà kinh ngạc.

"Rốt cuộc, ngươi là ai?"

Tuy nhiên Vĩ Phàm vẫn dửng dưng không lên tiếng, hắn chăm chăm nhìn vào và sải bước tiến đến gần vị Mã thiếu gia.

"Tên này... ngươi c·hết đi!"

Mã thiếu gia tức giận xông thẳng đến, tập trung sức mạnh vào nắm đấm, muốn một chiêu hạ sát thủ.

"Tên Mã thiếu gia này đã xấu còn bị ngưu sao?"

Mặc dù đối phương xem như đã tự tay phát lực, nhưng Vĩ Phàm vẫn bình thản và xem đây như là trò trẻ con, tức khắc chỉ thở dài rồi dùng một chiêu đơn giản áp sát và nắm chặt lấy cổ tay của Mã thiếu gia.

Ngay sau hắn liền dùng bàn tay còn lại và bóp lấy cổ của Mã thiếu gia, lập tức dùng một lực và quật ngã hắn xuống nền đất, khóa chặt cả người.

"Tên khốn nhà ngươi... liệu hồn mà buông tay, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta là Mã Cát... chính là tộc trưởng của Mã gia, không muốn c·hết thì mau buông tay!" Mã thiếu gia một khoảng ngắn đã bị khóa chặt, bất lực vùng vẫy và quát lớn, cơ hồ muốn dùng gia thế của bản thân để chấn nh·iếp đối phương.

Hắn cứ như thế quát lớn và vùng vẫy, nhằm để thoát thân. Mà càng vùng vẫy, Vĩ Phàm lại càng thêm siết chặt cổ khiến hắn không thể tự do chống cự.

Đương nhiên với một người chỉ mới đạt được Luyện Thể kỳ tầng bốn, thì lấy đâu ra sức lực để phản kháng với một vị Tái Thể sơ kỳ như Vĩ Phàm đây?

Nhưng ngay khi Vĩ Phàm định mở lời, một bóng người nhất thời từ trên mái nhà cứ thế đáp nhẹ xuống, lập tức hung dữ lên tiếng:

"Ngươi... mau buông tay!"

Người lên tiếng là một vị nam nhân trung niên, khoảng hơn năm mươi một chút. Khuôn mặt hắn nghiêm nghị với một bộ ria mép thưa thớt phía trên, làn da ngăm đen và mặc trên người là một bộ y phục tối màu, phía trên còn có đính những họa tiết trăng khuyết ánh kim, vừa nhìn sơ qua thì đã thấy người này đến tám chín phần là giống y đúc như vị Mã thiếu gia rồi.

Cùng lúc đó, đám người xung quanh lần nữa đua nhau chỉ trỏ bàn luận, đâu đó là những âm thanh như "chính là Mã Cát tộc trưởng... ông ấy đến rồi... kỳ này sẽ có án mạng xảy ra đây!".

Đồng thời nhận thấy giọng nói có phần quen thuộc, Mã thiếu gia lúc này liền vui mừng lớn tiếng:

"Cha... mau... mau g·iết tên này cho hài nhi, hắn dám đánh con."

"Dực nhi... mau... ta nói ngươi mau buông tay!" Vị nam nhân trung niên ánh mắt lo lắng nhìn nhi tử của mình rồi quay sang Vĩ Phàm mà hô lớn.

Nhưng cho dù người nam nhân gọi "Mã Cát tộc trưởng" buông lời như là đe dọa, Vĩ Phàm vẫn bình thản, hắn vẫn tỏ ra không một tia quan tâm nào mà chỉ nhìn vào Mã Dực, nhẹ giọng tiếu dung:

"Cha ngươi đó sao? Là Mã gì đó Cát nhỉ? Cũng mạnh đấy! Tái Thể trung kỳ..."

Vị nam tử trung niên được gọi là Mã Cát khi nghe Vĩ Phàm nói ra cảnh giới của mình thì liền nhíu mày.

"Nếu đã biết, còn không mau buông tay, thả ra nhi tử..."

"Nhi tử của mình vô duyên vô cớ kiếm chuyện đánh người, còn bản thân chỉ đứng bên ngoài quan sát, cũng rất biết dạy con đấy!" Vĩ Phàm vẫn không quan tâm đến lời nói của Mã Cát, chỉ hời hợt nói.

"Ngươi... lần cuối, buông ra Dực nhi..." Mã Cát nói với giọng điệu đe dọa.

"Ta chỉ muốn dạy lại cho nhi tử của ông. Ông không dạy được, để ta."

Vừa ngắt lời, Vĩ Phàm không ngần ngại nắm lấy cổ tay của Mã Dực và bóp mạnh.

"Rắc…"

"Á..."

Xương cánh tay lập tức gãy vỡ, Mã Dực thét lên một tiếng đau đớn, đồng thời gào như c·h·ó tru rồi lập tức ngất lịm đi.

Thấy vậy, Mã Cát như muốn khí nổ, sau đó lập tức lao đến Vĩ Phàm.

"Nhà ngươi dám..."

Mà Vĩ Phàm cũng liền lao đến trực diện đối kháng, cả hai nhất thời chạm vào tức mở. (Cả hai vừa xông thẳng đến thì đã bật lại ra xa)

Tiếp sau, Mã Cát tụ một lượng lớn nguyên lực ở lòng bàn tay và tung chưởng về hướng Vĩ Phàm, và Vĩ Phàm cũng đồng dạng dùng một chưởng tương đương để đối chọi, đánh bật ra xa.

Vĩ Phàm cứ thế một đường xông tới…

Cùng lúc này, đám người chung quanh thấy vậy thì liền di tản, mục đích tất nhiên là để tránh đ·ạ·n lạc nguy hiểm đến bản thân.

"Dám động vào Tiêu gia... đừng hòng ta tha thứ."

Mã Cát nhất thời lao đến, cả hai cứ thế dùng một chưởng chạm mặt, nhưng lần này là đối chọi bằng nội lực. Từ hai phía là hai luồng nguyên lực đối chọi gay gắt, một bên cứ như là đất và một bên lại như là sấm chớp.

"Ngươi... rốt cục là ai?"

Mã Cát nhận thấy không ổn, liền tung hết sức lực để đối chọi. Nhưng Vĩ Phàm vẫn không hề nao núng, hắn còn cười lên một tiếng khinh thường rồi nói:

"Tái Thể trung kỳ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Haaa..."

Hắn hét lên một tiếng, lập tức bạo phát nội lực, tức khắc nghiền ép và đánh văng Mã Cát lùi về sau mấy bước.

Ngay sau đó, hắn tức khắc lao thẳng đến trực diện Mã Cát, tích tụ một nắm đấm trên cánh tay phải, bao quanh nó là những tia điện màu lam.

"C·hết đi!"

"Ta không thể tránh!" Mã Cát không thể kịp thời ngăn cản, cơ hồ phải c·hết ngay tại đây mà không kịp nói lời trăn trối nào.

Nhưng ngay khi nắm đấm ấy vừa tiến đến sát gần mặt của Mã Cát, Vĩ Phàm lại lập tức dừng và thu chiêu, tha cho Mã Cát một đòn chí mạng.

Lúc này, Mã Cát trừng lớn mắt cả kinh, tồn tại đôi phần là sự sợ hãi. Trong phút chốc định thần hắn đã nghĩ, rằng nếu đối phương không kịp thời ngừng lại, có lẽ, đầu hắn đã là vỡ nát. Nhưng sao lại có người mạnh đến như vậy, còn là quyền pháp hệ lôi… người này, thật sự là ai?

Tiếp sau Vĩ Phàm thu tay, nhìn Mã Cát bằng nữa ánh mắt, đồng thời hời hợt nói:

"Ta cũng chỉ muốn dạy bảo cho nhi tử của ông, ông lại lao đến muốn lấy mạng ta... nên cái này được gọi là tự vệ chính đáng."

Sau một màn suýt phải bỏ mạng từ vị nam tử lạ mặt, Mã Cát dường như đã hiểu ra. Hắn lúc này không còn dám manh động, vì hắn biết, người này mạnh hơn... chưa kể, đã nương tay và tha cho hắn một mạng.

"Đa tạ công tử nương tay, tha cho cái mạng già này. Xin hỏi, quý danh của công tử?" Mã Cát sau màn vừa rồi thì liền khom người chắp tay cảm tạ, lần này hắn không còn tỏ thái độ cao ngạo như lúc trước nữa.

"Chu Vĩ phàm. Ta, cận vệ của Tiêu gia. Chỉ đang giúp Tiêu gia đòi lại công đạo!" Vĩ Phàm bình thản đáp, nhưng lại nhấn mạnh hai chữ "Tiêu gia".

Mà lúc này nghe đến họ tên của Vĩ Phàm, Mã Cát nhất thời kinh ngạc rồi ngẩn người, sau một khoảng như là suy nghĩ thì liền chắp tay khom người, nhẹ giọng lên tiếng:

"Vĩ Phàm công tử, chỉ là hiểu lầm, ta..."

Mã Cát chưa nói dứt lời liền bị Vĩ Phàm ngăn cản, sau đó lên tiếng:

"Ta không cần biết có phải thật sự là hiểu lầm hay không... nhưng nếu Mã gia các ngươi lần sau còn đến hay có ý định với Tiêu gia, lúc đó đừng trách ta..."

"Minh bạch. Sự việc hôm nay mong công tử niệm tình lượng thứ, còn về thiệt hại, Mã Cát ta đây sẽ đền bù hết thảy mọi tổn thất." Mã Cát cũng đã hiểu ý, hắn chỉ nhẹ giọng.

Nói xong, Mã Cát liền tiến đến, dìu lấy người nhi tử đã b·ất t·ỉnh của mình và khom người chào rồi rời khỏi.

Đương nhiên đám người xung quanh không còn trông thấy kịch hay, nên cũng là vội vàng tản đi.

Đồng thời trên đường rời khỏi, Mã Cát lại không ngừng tỏ ra hiếu kỳ về thân phận của Vĩ Phàm, rằng một người có nội lực bộc phát tư vị của Tái Thể sơ kỳ, nhưng sao lại cường đại đến vậy? Lôi công pháp? Lôi Linh căn? Rốt cục thân thế của người này thật ra là gì?

"Cám ơn Vĩ Phàm công tử... ơn nghĩa của công tử, Tiêu gia chúng tôi không biết dùng gì để đền đáp. Thật sự cảm kích vô cùng!" Mọi chuyện dần hạ màn, Mân lão liền tiến đến gần Vĩ Phàm, cảm kích lên tiếng.

"Mân lão không cần phải khách sáo. Ta đang ở trong Tiêu gia - Tiêu gia cũng giúp ta... chuyện hôm nay cứ xem như ta trả một phần ơn đi, xem như tiền phòng đi." Vĩ Phàm chỉ cười đáp.

"Nhưng..."

"Hài, không nhưng nhị gì hết, ta nói sao thì ông nghe vậy đi! Thôi, mọi người chịu khó dọn dẹp nhé, mọi chuyện đã ổn thỏa... không còn vấn đề gì nữa đâu."

Mọi chuyện bất chợt diễn ra như thế, nhưng cũng nhanh chóng khép lại êm đẹp ngay sau, đồng thời chỉ còn lại những lời bàn tán trong Hà Vân Thành, rằng Tiêu gia hiện tại đang có một người cường đại chống lưng, vị nam tử trẻ tuổi bí ẩn đánh bại cả Mã Cát tộc trưởng với sức mạnh thật sự là áp đảo.

Chương 52: Ta, hộ vệ của Tiêu gia