Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 53: Lục gia âm mưu
Bên trong Mã gia.
Mã Cát tộc trưởng lúc này lo lắng, từng bước lui tới trước cửa phòng của Mã Dực, chờ đợi nhi tử của mình tỉnh lại sau một ngày dài hôn mê.
Sau khi quấy phá Tiêu gia, Mã Dực cánh tay bị Vĩ Phàm dùng lực bóp nát, mặc dù đã dùng phép chữa lành nhưng ít nhiều vẫn còn mang theo thương tổn.
Mã Dực hôn mê hơn nửa ngày nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Một hồi lâu như vậy, một nữ hầu xấu xí với một vết bớt phủ lấy toàn bộ bên mắt phải, nhất thời bước ra từ trong căn phòng của Mã Dực rồi khom người cúi chào Mã Cát tộc trưởng.
"Tộc trưởng, thiếu gia đã tỉnh!"
Ngay khi nhận được thông tin, Mã Cát tức tốc tiến nhanh vào bên trong phòng, ánh mắt rưng rưng mà nhìn nhi tử mình, cử chỉ yêu thương liền nói:
"Dực nhi, con không sao chứ?"
Mà Mã Dực hiện tại nằm trên một chiếc giường lớn, đắp chăn một nửa người với cánh tay phải còn đang băng bó, cũng rên rỉ nói:
"Cha... con đau lắm!"
Nghe thấy nhi tử của mình rên rỉ như vậy, Mã Cát yếu lòng và ngồi sát bên thành giường, vuốt vuốt mình nhi tử, đồng thời nhẹ giọng:
"Được được... cha biết rồi! Con nín đi... mà có muốn thứ gì không? Để cha phái người đi chuẩn bị."
Mã Cát là người đứng đầu của Mã gia, vừa là tộc trưởng, vừa là một người cha hết mực vì nhi tử. Sau khi người vợ mà ông yêu thương q·ua đ·ời và chỉ để lại một người con trai duy nhất, ông đã không tái hôn, quyết định một mình cô độc và quyết tâm một lòng chăm lo cho sự nghiệp của Mã gia mà thôi.
"Con muốn cái tên dám bẻ gãy tay con, hắn phải c·hết!" Mã Dực ánh mắt oán hận, nghiến răng nói.
Đồng dạng, nhìn thấy nhi tử của mình sinh lòng hận thù với người thật không nên đụng phải, Mã Cát ấp úng, nói không nên lời.
"Cha... giúp nhi tử, g·iết hắn!"
Một đoạn thời gian, Mã Cát dìu nhi tử của mình ngồi dậy, vỗ vai trấn an, sau đó thở dài nói:
"Chúng ta không thể. Từ nay, Mã gia sẽ không còn quấy phá Tiêu gia nữa."
"Tại... tại sao?"
Sau câu hỏi có phần ngạc nhiên từ Mã Dực, Mã Cát liền nói ngay:
"Người bẻ gãy tay của con, hắn ta là người bên trong Tiêu gia, hắn... thật sự không tầm thường!"
"Mã gia chúng ta đâu thua kém gì Tiêu gia, cha cũng là Tái Thể trung kỳ kia mà. Vậy tại sao?"
Mã Cát nghe vậy, bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, lần nữa lắc đầu nói:
"Con b·ất t·ỉnh nên còn không biết, cha đã có một trận tỉ thí với hắn... và cũng suýt phải m·ất m·ạng. Bởi vì người kia nương tay nên ta mới giữ lại được cái mạng già này, hài!"
Mã Cát lại vỗ nhẹ vai và trấn an nhi tử của mình, nói tiếp:
"Hắn không phải là người mà Mã gia chúng ta có thể gây vào, ta biết, con có thể sẽ rất hận hắn... nhưng nên bỏ đi thì hơn!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết! Ta nói thì phải nghe. Từ nay về sau, Mã gia sẽ không có bất cứ ý định gì nhắm tới Tiêu gia, nghe rõ chưa?" Mã Cát thẳng thừng quát.
Đương nhiên, một khi Mã Cát tộc trưởng đã thẳng thừng tuyên bố điều gì thì toàn bộ người bên trong Mã gia cũng không thể làm trái ý, dù cho Mã Dực có căm hận và không phục, hắn cũng tất phải chấp nhận mà nghe theo.
Mã Dực bất đắc dĩ gật đầu và không nói gì thêm.
Đồng thời đã nói rõ, Mã Cát lập tức chắp tay ra sau và từng bước rời khỏi phòng. Trước khi rời khỏi, hắn cũng không quên an ủi nhi tử của mình.
"Dực nhi, con nên lấy đại cục làm trọng, không thể để một phút giây nông nổi mà làm liên lụy đến cả gia tộc. Con cũng biết, ta chỉ có mỗi con là nhi tử. Thôi, nhớ nghỉ ngơi, hài!"
Và như vậy, một ngày biến động lại cứ thế trôi qua, Hà Vân Thành vẫn nhộn nhịp và hoạt động như thường lệ. Dòng người lui tới đông đúc, không ngừng xì xào và bàn luận sự việc đã xảy ra vào những ngày trước, nói về tộc trưởng Mã gia bị một vị nam tử trẻ tuổi đánh bại, Tiêu gia tồn tại một nam tử bí ẩn, mọi lời đồn thổi liên tiếp lan khắp cả Hà Vân Thành.
Mà lúc này bên trong một tửu lâu tại Hà Vân Thành.
Một vị nam tử gương mặt khôi ngô với đôi mắt và cặp lông mày sắc lạnh đang một đường nhìn thẳng, mái tóc dài đen nhánh bối lên và chỉ để lại một vài sợi tóc màu tím nằm ngay giữa trán.
Hắn nhấp từng ngụm trà thơm hão hạn bằng ly ngọc bích, ngồi bên trong một tửu lâu thật sự trang hoàng, trên bàn đồng thời nghi ngút bay lên hơi nóng từ những món sơn hào hải vị thật sự là hiếm gặp.
Ngoài ra, phía sau lưng vị nam tử đang đứng là hai người hộ vệ với thân hình vạm vỡ, vòng tay to bằng bắp đùi ôm lấy đao, bọn họ đứng đối xứng nhau và cảnh giác cho người nam tử phía trước.
Tiếp theo, vị nam tử khôi ngô đặt nhẹ tách trà ngọc bích xuống bàn, bất chợt nhếch mép lên tiếng:
"Hừ! Tiêu gia sao?"
"Người đâu?" Vị nam tử lớn tiếng gọi.
Ngay sau đó, từ phía ngoài cửa nhất thời có một tên tiểu nhị nhanh nhảu bước vào bên trong, khom người lên tiếng:
"Lục Thiền thiếu gia... thiếu gia cần gì nữa sao?"
Vị nam tử được gọi là Lục Thiền, hắn chính là con trai của Lục Thiên tộc trưởng, cũng là gia tộc cường đại nhất và chiếm cứ một nửa quyền lực tại Hà Vân Thành này.
Năm nay tuổi tác vừa tròn hai lăm, Lục Thiền được mệnh danh là người có thiên tư trác tuyệt, mười tuổi đã thức tỉnh dị linh căn hỏa hệ. Mặc dù còn là trẻ tuổi, nhưng hắn cũng đã đạt đến Tái Thể sơ kỳ, được xem là người có thiên phú cao, tương lai thăng tiến mà có thể đem ra so sánh với những người sinh ra từ hoàng tộc.
"Trong Hà Vân Thành này, nơi đâu cũng đang bàn luận về một vị nam tử bí ẩn của Tiêu gia đã đánh bại Mã Cát tộc trưởng. Ngươi, biết được những gì?" Lục Thiền nhẹ giọng ý vị hỏi, đồng thời ném cho tên tiểu nhị một khỏa ngân lượng bạc.
Cùng lúc, tên tiểu nhị nhanh nhảu chụp lấy ngân lượng, sau đó khom người rồi cười nói:
"Bẩm thiếu gia, hôm đó tiểu nhân cũng tại, người kia tên là Chu Vĩ Phàm, khách quý của Tiêu gia, hình như là người từ nơi khác đến. Quả thật chỉ mới luận bàn vài chiêu đơn giản, hắn ta đã có thể đánh ngã được Mã Cát tộc trưởng."
Sau khi nắm rõ thông tin, Lục Thiền liền nhấc lên một chiếc quạt xếp họa sơn thủy, bờ môi khẽ nhếch rồi nhẹ nói:
"Vĩ Phàm sao? Có chút tư vị..."
Kế đó hắn tiêu sái đứng lên, phất nhẹ tà áo dài ra phía sau, lập tức nói:
"Chúng ta hồi phủ!"
"Hì hì, Lục Thiền thiếu gia đi thong thả… hy vọng lần sau lại đến!"
Ngay sau đó, Lục Thiền và hai tên hộ vệ cứ thế rời đi, trở về Lục phủ.
"Lục gia" một gia tộc cường đại tại Hà Vân Thành nhờ việc kinh doanh thương hội ở nơi đây. Mọi việc liên quan đến buôn bán lớn nhỏ bên trong Hà Vân Thành đều được qua tay Lục gia, không ngoa khi nói Lục gia hiện tại, luận về thực lực và quyền đều là hơn hẳn hai gia tộc gộp lại.
Bên trong tiền đường tại Lục phủ.
Một vị nam nhân gương mặt nghiêm nghị, ít nhiều cũng đã gần sáu mươi. Cùng với nước da ngăm đen như là màu gỗ lim, phía trên trán liền in hằn một vết thẹo sắc lẻm, có lẽ là do kiếm gây ra. Hắn bận một bộ y phục tối màu, lúc này ngồi an vị trên một chiếc ghế tựa phủ lấy da hổ nằm ở chính giữa căn phòng. Người này chính là Lục Thiên, tộc trưởng của Lục gia.
Sau một hồi lâu tĩnh lặng, từ phía bên ngoài nhất thời xuất hiện Lục Thiền cùng với hai tên hộ vệ, bọn họ vẫn đang từng bước và tiến vào bên trong.
Đồng dạng nhìn thấy Lục Thiên nhắm mắt vẫn là đang tại, Lục Thiền liền chắp tay khom người rồi hành lễ, lập tức hô lên một tiếng "cha".
Lúc này, Lục Thiên gương mặt nghiêm nghị, chậm rãi mở ra hai mắt nhìn xuống.
Thấy vậy, Lục Thiền liền nói:
"Cha, những lời đồn bên trong Hà Vân Thành, không biết cha đã nghe qua?"
"Đã nghe… nhưng đây, cũng là chuyện tốt đối với Lục gia chúng ta!" Lục Thiên chỉ hời hợt, lập tức nói.
"Chuyện tốt?"
Nhận thấy nhi tử của mình vẫn chưa hiểu ý, Lục Thiên tộc trưởng lạnh nhạt liền nói:
"Một tên không biết từ đâu xuất hiện ở Tiêu gia, đánh bại Mã Cát chỉ với vài chiêu... khiến Mã gia không còn dám manh động và có ý với Tiêu gia, không phải là chuyện tốt hay sao? Tại Hà Vân Thành này, Lục gia chúng ta đứng thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất. Nói thẳng là đã nắm trong tay một nửa Hà Vân Thành này. Còn lại là Mã gia và Tiêu gia. Mà nếu có thể nắm trọn Tiêu gia, Hà Vân Thành này chắc chắn sẽ là của Lục gia... đến khi đó, Mã gia cũng phải đồng ý quy thuận."
"Nhi tử nông cạn, xin cha trách phạt!" Lục Thiền nghe xong mới hiểu ra, nhất thời mỉm cười và gật đầu, đồng thời nhẹ giọng.
"Ha ha, Thiền nhi, ta làm gì phải trách con chứ. Nhờ có tên kia giúp Lục gia chúng ta loại bỏ được một vật cản." Lục Thiên cười một tiếng rồi xua tay, sau đó nói tiếp:
"Sắp tới ta sẽ bế quan, mọi chuyện lớn nhỏ bên trong Lục gia tạm thời nhờ con dóc lòng quản lý… cả về Tiêu gia và người bí ẩn kia..."
Đồng thời nghe lời cha mình, Lục Thiền dường như đã hiểu rõ ẩn ý phía sau, hắn cười đáp:
"Cha cứ an tâm, nhi tử sẽ giúp cha nắm trọn Tiêu gia. Chúc cha sớm ngày đột phá Tái Thể hậu kỳ."
Lục Thiên gật nhẹ đầu.
Ngay sau đó, Lục Thiền hành lễ và lập tức quay người rời đi.
"Cử người đi tìm hiểu, ta muốn biết tên kia thật ra là ai." Lục Thiền rời đi tiền đường thì liền quay sang hai tên hộ vệ và nói như vậy.
Mà hai tên hộ vệ nghe thấy đồng thời chắp lại tay và nhanh chóng rời khỏi.
"Hừ! Lôi kéo được tên kia, Tiêu gia... à không, cả Hà Vân Thành này sẽ chính thức là của Lục gia chúng ta! Ha ha..."
***
Quay trở lại Tiêu gia.
Lúc này đã trôi qua vài ngày kể từ lúc Vĩ Phàm đánh bại Mã Cát tộc trưởng.
Hiện tại, danh tiếng của Vĩ Phàm ngày một vang xa, hơn nữa bên trong Tiêu gia thì Vĩ Phàm giống như là một vị thánh sống vậy, hắn đi đến đâu đều được mọi người chào đón và tỏ lòng tôn kính.
Tất nhiên, Vĩ Phàm lúc này vẫn như mọi ngày, đều dành thời gian để một mình tu luyện.
Mà trong lúc Vĩ Phàm vẫn đang ngồi xếp bằng tu luyện trong phòng, một tiếng động phát ra từ phía ngoài cửa liền khiến hắn bừng tỉnh.
"Cửa không khóa, cứ vào đi!"
Kế đó, cánh cửa phòng chậm rãi được mở ra, theo sau là một người nữ nhân toàn thân y phục trắng với khăn che mặt phía trên, liền nhẹ nhàng bước vào.
Cùng lúc, Vĩ Phàm từ từ mở ra hai mắt, nhìn thấy người nữ nhân hắn liền nhanh chóng ngồi bật dậy, sau đó chắp tay và lên tiếng:
"Sư... Tiêu phu nhân, sao người lại đến đây giờ này? Có chuyện gì không ổn sao?"
"Xin lỗi đã đường đột làm phiền Vĩ Phàm công tử, ta không biết là công tử vẫn đang tu luyện!" Vị Tiêu phu nhân nhẹ giọng áy náy.
Thấy vậy, Vĩ Phàm lắc đầu rồi lên tiếng ngay:
"Không, không sao... ta cũng đã xong. Mà Tiêu phu nhân tìm ta có việc gì?"
Vị Tiêu phu nhân nhất thời gật nhẹ đầu, thanh nhã giọng nói lập tức lên tiếng:
"Ta đến đây cũng là để cám ơn Vĩ Phàm công tử… về chuyện công tử đã giúp đỡ Tiêu gia chúng ta."
"Tiêu phu nhân không cần phải khách sáo như vậy, ta là khách của Tiêu gia, ở lại Tiêu gia... nên giúp mọi người một phần cũng là lẽ thường tình! Mà từ nay về sau mọi người cứ an tâm buôn bán, Mã gia sẽ không dám làm khó dễ cho mọi người nữa đâu." Vĩ Phàm nghe thấy, nhanh chóng c·ướp lời.
Tiếp sau, Tiêu phu nhân lần nữa khom người, thật sự cảm kích Vĩ Phàm, nói:
"Chuyện của Tiêu gia... ta nghĩ Mân lão đã có nói qua cho công tử, cám ơn công tử đã giúp. Tuy nhiên, ta nghĩ công tử không nên tiếp tục vì sẽ bị người ngoài nhòm ngó, liên lụy đến bản thân."
Nói xong, Tiêu phu nhân quay đầu và nhẹ nhàng rời đi.
Vĩ Phàm thấy vậy cũng liền lên tiếng hỏi:
"Là về người của Lục gia sao?"
Nhất thời Tiêu phu nhân khựng lại người, thấy vậy, Vĩ Phàm thản nhiên nói ngay:
"Sư... Tiêu phu nhân an tâm, ta sẽ giúp Tiêu gia. Nếu có khó khăn cứ việc nói, ta chắc chắn sẽ xả thân giúp sức. Cứ xem ta là một phần tử của Tiêu gia cũng được!"
Ngay sau đó, Tiêu phu nhân khuôn mặt không một điểm dao động, tiếp đó khom người chào Vĩ Phàm một lần nữa rồi quay người rời khỏi.
"Ngươi chắc chứ? Nếu như thế, ngươi chắc chắn sẽ bị Lục gia nhắm đến." Sau khi Tiêu phu nhân rời đi thì Thần Khải liền truyền âm.
"Hài, dù có ra sao, Vĩ Phàm ta cũng sẽ giúp đỡ cho Tiêu gia... cứ xem là ta hồi đáp công ơn chỉ dạy của sư phụ Tiêu Thanh Phong đi." Vĩ Phàm thở dài một hơi, nhẹ nói.
Nghe vậy, Thần Khải im lặng và không nói gì thêm.
Một lát sau, Vĩ Phàm hướng ánh mắt xa xăm, ý vị thâm sâu liền nói:
"Tiếp theo, chính là Lục gia, nhỉ?"