Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56: Diệu Linh mất tích

Chương 56: Diệu Linh mất tích


"Hừ, Vĩ Phàm, Tiêu gia... các ngươi cũng không còn tồn tại được bao lâu nữa đâu!"

Nói xong một lời độc địa, Lục Thiền mang lòng oán giận trên đường hồi phủ.

Lúc này, ba người vòng qua một con đường nhỏ ít người qua lại, bất ngờ, một tiểu nữ hài với y phục trắng từ đâu xuất hiện liền không báo trước mà đâm sầm vào người Lục Thiền.

Đương nhiên với cái v·a c·hạm quá bất ngờ, tiểu nữ hài với thân thể thấp bé cứ thế ngã ra nền đất.

Nhưng tiểu nữ hài tự nhiên bỏ qua toàn thân ê ẩm mà chống tay đứng lên, đồng thời khom thấp người có ý xin lỗi. Dù sao tiểu nữ hài cũng có một phần lỗi nằm trong đó, vì đi đứng hấp tấp không nhìn đường, nên nghĩ bản thân cần phải cúi đầu nhận lỗi cũng là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, cơ hồ Lục Thiền bên này không hề nhận ra tiểu nữ hài đang là nhận lỗi, hắn bất động một lúc, nhất thời liền nổi lên ánh mắt giận dữ mà liếc nhìn tiểu nữ hài không rời.

"Không biết mở miệng xin lỗi sao? C·hết đi!"

Cùng lúc với lời nói, Lục Thiền vì cơn nóng giận bất ngờ phát lực dùng tay thẳng thừng gạt mạnh, đánh ngã tiểu nữ hài không màng sống c·hết.

Bởi vậy, tiểu nữ hài tức khắc ngã lăn vài vòng trên nền đất, y phục lúc này lấm lem bụi bẩn, đồng thời học máu đỏ ra từ miệng và liền ngất lịm đi.

Sau một màn vừa rồi, Lục Thiền dửng dưng như không có chuyện gì, tiếp theo lấy ra một mảnh vải thêu hoa để lau đi những vết bẩn trên tay, kế đó quay sang nhìn lấy một tên hộ vệ rồi lạnh lùng lên tiếng:

"Đến xem nó c·hết hay chưa!"

Tên hộ vệ gật đầu, rồi tiến đến gần tiểu nữ hài quan sát và kiểm tra.

Được một lúc như vậy, hắn vội trở về đứng gần Lục Thiền, lập tức chắp tay run rẩy và ấp úng nói:

"Bẩm… bẩm thiếu gia, vẫn... vẫn còn thở, nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Sau câu hỏi lạnh nhạt từ Lục Thiền, tên hộ vệ lần nữa ấp úng nói:

"Tiểu nữ hài đằng kia... hình như, chính là tiểu thư của Tiêu gia."

Nhất thời nghe thấy lời nói này của tên hộ vệ, Lục Thiền kinh ngạc nhíu mày, nhưng ngay sau hắn lập tức để lộ ra một cái biểu cảm hung ác, tiếp theo "hừ" lên một tiếng rồi nói:

"Đem nó về phủ!"

Tất nhiên, tên hộ vệ nào dám trái ý, hắn liền gật đầu làm theo và dùng một túi vải trùm lấy tiểu nữ hài mà nhấc bổng lên.

Ngay sau đó, cả ba người liền nhanh chóng rời khỏi, trên cái con đường không một bóng người lui tới này.

***

Vĩ Phàm trở về Tiêu gia sau khi đã một mình dạo quanh Hà Vân Thành.

Lúc này, hắn cầm trên tay là một chiếc trâm cài có hình cánh hoa, vừa di chuyển vừa nhìn ngắm nó.

"Cái trâm cài này thực sự rất hợp với Diệu Linh, tặng làm quà, có lẽ muội ấy sẽ rất là vui đây!"

Trên đường từ nơi kinh doanh của Tiêu gia trở về, Vĩ Phàm tình cờ bắt gặp một cửa tiệm nhỏ mà ở đó bán đầy ắp những thứ dành cho nữ nhi, từ đó hắn phát hiện một cái trâm cài tóc có hình cánh hoa màu lam, bởi vì nghĩ là phù hợp với tiểu muội Diệu Linh nên lập tức mua ngay để đem về làm quà.

Kỳ thật, Vĩ Phàm đã nán lại Tiêu gia cũng đã được khá lâu, có thể xem là gần hai tháng thời gian rồi. Mà càng ở nơi đây lâu, hắn lại càng có tình cảm gắn bó hơn với những người ở nơi đây và xem Tiêu gia như là gia đình thứ hai của bản thân. Hắn đã thân thiết hơn với người trong Tiêu gia, đặc biệt, đó là xem Tiêu Diệu Linh như chính tiểu muội ruột của mình vậy.

Thời điểm hiện tại, Vĩ Phàm vẫn sải từng bước và bình thản đi vào cửa phủ Tiêu gia. Nhưng khi vừa vào tới, hắn ngay lập tức trông thấy những gia nô và người hầu bên trong, dường như bọn họ đang hấp tấp lui tới để tìm kiếm một thứ gì đó, ai ai cũng mang trên gương mặt là một biểu cảm lo lắng.

"Tiêu gia có vấn đề gì sao? Chuyện gì mà hoảng loạn như là mất đồ vậy?" Vĩ Phàm níu lại vai của một tên gia nô, thần sắc hiếu kỳ hỏi.

Đồng thời thấy được Vĩ Phàm, người gia nô cũng liền nhẹ khom người, sau đó lo lắng nói:

"Vĩ Phàm công tử... chuyện là tiểu thư... tiểu thư hiện tại không biết đã đi nơi nào."

"Diệu Linh muội, không thấy rồi?"

Sau câu hỏi của Vĩ Phàm, người gia nô gật gật đầu, gương mặt hiện rõ vẻ vội vàng, liền nhẹ giọng giải thích:

"Dạ vâng! Cả ngày hôm nay mọi người trong Tiêu gia đều truy khắp để tìm kiếm, nhưng không thấy đâu. Đến bây giờ vẫn không tìm thấy, tiểu thư nhỏ tuổi, còn là không thể nói... sợ là đã xảy ra chuyện!"

"Mân lão và phu nhân hiện đang ở đâu?"

"Đều đem người ra bên ngoài tìm kiếm, hiện vẫn chưa quay lại."

"Được rồi, ta cũng thử ra bên ngoài tìm, các ngươi cứ tiếp tục, nếu tìm thấy nhớ báo sớm cho ta!"

Nghe thấy Mân lão và Tiêu phu nhân đã rời khỏi để tìm kiếm bên ngoài, Vĩ Phàm cũng nhanh chóng rời khỏi.

Hắn thực sự lo lắng, lo cho an nguy của Diệu Linh đã gặp phải vấn đề.

"Mất tích? Ban ngày ban mặt, muội ấy đi đâu được cơ chứ?"

Nói rồi, hắn chạy thật nhanh ra đường, di chuyển được một lúc thì bắt gặp nhóm người Mân lão và Tiêu phu nhân vẫn đang tìm kiếm.

"Mân lão, sư... Tiêu phu nhân, đã tìm được chưa?"

Sau câu hỏi lo lắng từ Vĩ Phàm, Tiêu phu nhân với ánh mắt rưng rưng, đồng dạng cũng đang lo lắng cho ăn nguy của nhi nữ mình, đứng ngồi không yên.

Mà Mân lão thấy Vĩ Phàm lo lắng như vậy, ông lắc đầu thở dài một hơi, sau đó lập tức lên tiếng trả lời thay cho Tiêu phu nhân:

"Vĩ Phàm công tử... tiểu thư... vẫn là không thấy."

"Được rồi! Ta sẽ giúp mọi người đi tìm, Tiêu phu nhân tạm thời đừng quá lo lắng, chắc chắn là sẽ tìm thấy muội ấy sớm thôi." Vĩ Phàm lên tiếng trấn an đám người.

Nghe vậy, Tiêu phu nhân hiện đang thất thần ẩn sau tấm khăn che mặt, liền đáp:

"Đã làm phiền Vĩ Phàm công tử..."

"Ta một đường đi qua bên kia tìm thử, có được tin tức gì nhớ báo lại cho ta một tiếng." Vĩ Phàm gật đầu, nhẹ giọng nói.

Nói xong hắn liền tức tốc chạy đi và chia ra một đường để tìm kiếm, tâm thần cũng đang hết sức lo lắng cho Tiêu Diệu Linh.

Quả thật, sau khi Vĩ Phàm sang Nhân Giới, phát hiện được gia đình của sư phụ mình thì hắn đã thề rằng bản thân sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, bảo vệ người trong Tiêu gia thay cho ông ấy.

Thời gian trôi qua, hắn đem Tiêu gia xem như là gia đình của bản thân mình. Hiện tại nghe thấy tiểu muội, chính là con gái duy nhất của sư phụ bất thình lình m·ất t·ích giữa ban ngày ban mặt, hắn quả thật rất lo lắng.

Hắn chạy lùng khắp mọi ngóc ngách bên trong Hà Vân Thành chật hẹp, tìm kiếm cho đến trời tối nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tìm thấy.

Sau một lúc hỏi han từng người qua đường, Vĩ Phàm dừng chân trước một con đường vắng người để tìm kiếm, đây cũng là nơi cuối cùng rồi.

Nhất thời từng bước đi tới, hắn liền phát hiện dưới nền đất có một vật nhỏ đang phát ra một tia ánh sáng yếu ớt. Thấy vậy, hắn không nghĩ nhiều mà nhanh chân chạy đến rồi nhẹ nhàng cầm lên đồ vật, sau đó khuôn mặt chuyển dần sang lo sợ nói:

"Đây... chẳng phải là ngòi bút bi mà mình đã tặng cho muội ấy hay sao? Vì sao nó lại có thể nằm ở đây?"

Phát hiện ra đồ vật nằm trên nền đất là thứ mà bản thân đã tặng cho Tiêu Diệu Linh, Vĩ Phàm càng thêm lo lắng, sợ rằng muội ấy đã gặp bất trắc.

Tiếp theo, hắn nhanh chóng tìm xem có người quanh nơi này không để mà hỏi thăm.

Người nào qua đường hắn cũng tiến đến để hỏi han.

Và khi nhìn thấy Vĩ Phàm đang lo lắng tìm người như vậy, một tên ăn mày ở bên kia đường liền tiến đến gần hắn.

Tên ăn mày với gương mặt và y phục lấm lem bùn đất, rách rưới và bốc lên một mùi h·ôi t·hối phát ra chung quanh.

"Này công tử, hình như công tử là đang muốn tìm người?" Hắn tiến đến gần Vĩ Phàm, nhẹ giọng cười nói.

Nghe thấy tiếng, Vĩ Phàm lập tức quay lưng nhìn người ăn mày, gật đầu, đồng thời cử động hai tay miêu tả và lên tiếng hỏi:

"Đúng! Ông có nhìn thấy, một tiểu cô nương cao từng này, y phục trắng, gương mặt khả ái... vô tình đi qua đường này hay không?"

Người ăn mày được Vĩ Phàm miêu tả liền trầm tư một hồi lâu, sau đó sờ xuống cái bụng đang không ngừng kêu gào cồn cào của mình, cười cười nói:

"Ta có nhìn thấy, nhưng không có sức để chỉ... ta đói quá!"

Dường như hiểu ý, Vĩ Phàm liền móc từ trong túi ra một bọc ngân lượng và không do dự mà đưa hết cho người ăn mày, lên tiếng hỏi ngay:

"Đã đủ chưa? Ông thật sự có nhìn thấy?"

Mà người ăn mày nhận được tiền từ Vĩ Phàm, hai mắt hắn sáng rực, đồng thời kinh ngạc thốt lên:

"Đủ, đã đủ!"

"Vậy ông biết được gì?"

Nghe vậy, người ăn mày đưa tay lên sờ cằm, lắc đầu rồi nhẹ giọng:

"Ta nói ra, e là công tử cũng sẽ không làm được gì."

Tiếp sau, hắn ghé sát vào tai Vĩ Phàm và từng câu từng chữ nói:

"Ta có trông thấy tiểu cô nương mà công tử nói, tiểu cô nương đó đã cho ta một chiếc bánh bao, nó thật sự ngon lắm!"

"Còn gì nữa?"

Sau câu hỏi chứa đầy sự hấp tấp từ Vĩ Phàm, người ăn mày lần nữa khẽ nói:

"Ban ngày, tiểu cô nương ấy có đi vào con đường này ít lâu, sau đó người của Lục gia lại từ đây mà đi ra. Hơn nữa, trên tay còn mang theo một túi vải, có lẽ là chứa thứ gì đó ở bên trong. Nhưng ta cảnh báo cho công tử trước, không nên đắc tội với người của Lục gia làm gì... giữ lấy mạng mình."

Người ăn mày vừa nói xong, lập tức bật cười lên một tiếng thật dài, nhất thời từng bước rời khỏi.

Mà người ăn mày rời đi được ít lâu, Vĩ Phàm liền nhìn vào ngòi bút bi trên tay mình, đồng dạng nhìn vào một v·ết m·áu nhỏ còn đọng lại trên nền đất, dường như đã nhớ ra được điều gì, hắn nhất thời nắm chặt lại nắm đấm, gằn giọng nói:

"Người của Lục gia... bằng mọi giá, phải hỏi cho bằng được!"

Hắn nghe từng lời từ người ăn mày và nhìn xuống v·ết m·áu tại hiện trường, cũng đã đoán ra được điều bất trắc xảy đến với Tiêu Diệu Linh. Tất nhiên, hắn hiện tại như muốn khí nổ, dù là bản thân mình đoán sai, hắn vẫn không do dự mà từng bước và một đường tiến đến Lục phủ.

Lúc này, quang cảnh về đêm với những ánh sao chiếu sáng trên bầu trời. Vĩ Phàm một mình đi tới Lục phủ, đứng trước một cánh cửa lớn màu đỏ thẫm nguy nga hùng sư tay cầm, ngoài ra đôi bên đối xứng là hai bức tượng mãnh sư bằng đá.

Tiếp theo mắt hắn trừng lớn và nhìn vào tấm biển đen phía trên cửa, sau đó không do dự mà bước đến từng bước.

"Này tên kia, đêm hôm khuya khoắt liền muốn đến gây chuyện sao? Chán sống rồi?" Hai tên canh cửa nhìn thấy Vĩ Phàm tiến đến, lập tức đứng ra quát lớn ngăn cản.

Mà Vĩ Phàm dửng dưng như là không nghe thấy cái gì, chỉ bình thản tiến đến.

Thấy vậy, hai tên gác cổng nhìn nhau, đồng dạng nhìn về Vĩ Phàm và lần nữa quát:

"Này, ngươi không nghe thấy cái gì sao?"

"Ta muốn vào bên trong tìm người."

Sau câu trả lời không thể bình thản hơn đến từ Vĩ Phàm, hai tên gác cổng liền phì cười, cũng là lên tiếng:

"Ngươi nói cái gì? Muốn vào Lục phủ tìm người? Ha ha, nhanh nhanh cút đi! Chán sống rồi? Đêm hôm khuya khoắt lại gặp thằng hâm, ha ha."

Nhưng ngay khi vừa dứt lời, hai tên gác cổng bất ngờ bị Vĩ Phàm dùng tay bóp chặt lấy cổ, hắn gằn giọng:

"Ta đến tìm người, có gì đáng cười sao?"

Hai tên gác cổng khò khè không ra tiếng, dường như là đang có ý chửi rủa Vĩ Phàm.

Ngay sau đó, Vĩ Phàm vì không giữ được bình tĩnh mà liền mạnh tay và ném văng cả hai ra phía sau.

Cả hai va mạnh vào cánh cửa, lập tức ngất lịm đi.

Tiếp theo, Vĩ Phàm tiến đến và dùng lực đẩy ra cửa lớn, rồi ngang nhiên bước vào bên trong.

Đương nhiên, đám gia nô bên trong Lục gia trông thấy Vĩ Phàm đột ngột xông vào, liền nhanh chân chạy đến dàn thành một hàng ngang ngăn cản.

"To gan, đêm hôm khuya khoắt muốn vào Lục gia gây rối?" Một tên gia nô quát lớn.

Mặc dù nghe thấy nhưng Vĩ Phàm vẫn không ngừng lại, hắn vẫn từng bước tiến đến phía trước, nhất thời hỏi ngược:

"Ta muốn vào tìm người, tiểu thư của Tiêu gia, các ngươi giấu đi đâu rồi?"

"Tìm người? Lời như vậy cũng dám nói? Muốn c·hết? Mau... ngăn lại hắn!"

Nghe thấy lời nói từ Vĩ Phàm, đám người cả kinh nhìn nhau, sau đó tiến đến ngăn cản.

Nhưng ngay khi đám người vừa tiến đến, chưa kịp chạm vào Vĩ Phàm liền bị một lực đẩy vô hình, mơ hồ đánh bật và quật ngã ra phía sau.

"Chỉ là phàm nhân cũng muốn ngăn lại ta?" Vĩ Phàm hừ lạnh quát lớn.

Đồng thời ngay khi Vĩ Phàm vừa dứt lời, một bóng người bất ngờ từ đâu xuất hiện, rồi từng bước tiến đến trước mặt Vĩ Phàm.

Sau cái ánh nhìn bằng nửa con mắt từ Vĩ Phàm, người kia khuôn mặt dần lộ rõ tiếu dung nói:

"Ai da… đêm hôm khuya khoắt, Vĩ Phàm công tử muốn đến Lục gia chúng ta tham quan hay sao? Hân hạnh, hân hạnh!"

Chương 56: Diệu Linh mất tích