Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 59: Giao chiến với Lục gia (3)
"Hừ! Có vẻ như làm xước được một tia gương mặt của ta... ngươi liền nghĩ là có thể thắng?" Lục Thiên tộc trưởng dùng ngón tay sờ nhẹ lên vết trầy xước rướm máu, hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Vĩ Phàm lắc nhẹ đầu rồi cười nói:
"Không phải là nghĩ... nhưng có lẽ đúng như lời của Lục Thiên tộc trưởng đây!"
Nói xong, hai con dao găm trên tay Vĩ Phàm bất ngờ tan biến vào hư vô, sau đó hắn nắm chặt nắm đấm, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của Lục Thiên tộc trưởng mà nói:
"Nửa ngày giao chiến với Lục Thiên tộc trưởng, ta chợt nhận ra ông cũng là người tu võ, thiết nghĩ... hai ta chỉ nên dùng nắm đấm để mà giải quyết thì hơn."
"Ha ha, ngươi nghĩ hay lắm! Được, ta toại nguyện cho nhà ngươi." Lục Thiên vội vàng bật cười rồi nói.
Ngay sau đó, ông không do dự ném thanh kiếm gãy ra xa, tiếp theo xé nát phần y phục phía trên người và để lộ ra cả lưng trần cơ bắp. Hơn nữa, trên thân thể ấy là vô số những vết sẹo do kiếm đao để lại, cùng với dòng cơ bắp cuồn cuộn khắc ấn phía trên là một hình xăm tựa như quỷ thần sừng trâu, bịt kín cả lưng trần.
Mà khi nhìn thấy cảnh này, Vĩ Phàm nhất thời nhíu mày rồi nhẹ giọng lên tiếng:
"Không ngờ Lục Thiên tộc trưởng lại có một cơ thể khủng bố như vậy! Có lẽ, trước đây ông đã từng chinh chiến nhiều nơi?"
"Không sai! Trước đây khi còn trẻ tuổi, ta và tộc trưởng quá cố của Tiêu gia đã từng tham gia vào hàng quân ngũ của Đại Việt... ta và Tiêu Thanh Phong!" Lục Thiên trong đầu nhớ tới khoảng thời gian lúc bản thân hắn còn trẻ, vội cười đáp.
Mà về phía Vĩ Phàm, khi nghe rõ Lục Thiên tộc trưởng nhắc đến sư phụ mình, cơ hồ tỏ ra vài phần hấp tấp, bất ngờ lên tiếng hỏi:
"Ông biết rõ sư... Tiêu Thanh Phong? Ông ta trước đây là người như thế nào?"
Đồng thời, nhận thấy Vĩ Phàm đang dần trở nên hấp tấp, Lục Thiên tộc trưởng cau mày vì hiếu kỳ, sau đó cũng nhẹ giọng:
"Có vẻ như nhà ngươi khá tò mò về tộc trưởng của Tiêu gia. Nhưng đáng tiếc, ta không thích dây dưa với một người sắp c·h·ế·t!"
Vừa dứt lời, Lục Thiên liền lao nhanh đến và tung ra một đòn Kim Cang Chưởng với toàn lực bạo phát.
Thấy vậy, Vĩ Phàm liền nghiến răng, đồng dạng dùng Lôi Quyền và trực diện đối kháng.
Mặc dù Vĩ Phàm thua thiệt gần hai cấp độ cảnh giới với Lục Thiên tộc trưởng, một người là Tái Thể sơ kỳ, một người lại là Tái Thể hậu kỳ. Nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỏ ra yếu thế, nguyên lực bộc phát cũng là ngang ngửa với Tái Thể hậu kỳ.
Đương nhiên là nhờ có Huyết Nộ; chiêu thức nằm trong công pháp Huyết Khải Tru Thiên bí ẩn; có tác dụng tăng mạnh tu vi của người thi triển bằng với lượng khí huyết đã bỏ ra nên mới được như vậy. Và cũng nhờ một lượng lớn khí huyết hấp thụ được từ mười tên võ giả Luyện Thể kỳ, Vĩ Phàm đã không cần hao tổn khí huyết nào của bản thân, phút chốc tăng mạnh tu vi lên đến Tái Thể hậu kỳ.
Lúc này, đôi bên tay không tấc sắt cùng lao tới công kích.
Liên tiếp là những đòn tấn công như vũ bão xuất phát từ hai phía, một bên uy mãnh như là sấm chớp, một bên lại cứng rắn như là sắt thép vậy.
"Hừ, công pháp tôi thể của ngươi quả thật lợi hại!"
Sau một lời tán dương từ Lục Thiên, Vĩ Phàm nhanh chóng cười nhẹ mà đáp lời:
"Quá khen! Công pháp của ông cũng không kém cạnh. Nhưng có điều, ông là người mang song linh căn hỏa và kim… chắc là cũng có thêm một môn công pháp mang hỏa hệ."
"Hừ! Ngươi nhận ra rồi sao? Vậy ta không việc gì phải che dấu nữa." Lục Thiên tộc trưởng nhếch mép hừ lạnh.
Nói rồi ông liền gầm lớn một tiếng, bộc phát ra song trọng nguyên lực, một bên là hỏa và bên còn lại là kim. Đồng thời, những đòn chưởng lực của ông cũng nhờ đó mà bộc phát ra khí thế uy áp kinh người, tăng gấp đôi sức mạnh công kích.
Mà Vĩ Phàm cũng không chịu thua kém, hắn vừa khai mở Lôi Thể vừa tung ra Lôi Quyền với toàn lực.
Mỗi quyền cước mà hai bên va chạm vào nhau đều bài xích ra một lượng lớn áp bức khủng bố, rung chuyển cả mặt đất trong phạm vi Lục phủ.
Những đòn đánh chạm vào tức mở, cả hai đều bị lực bài xích đẩy lùi và bắn ngược về phía sau một khoảng.
Lúc này, cả hai đều thở hổn hển và nhìn nhau cùng một ánh mắt, đó chính là không được khinh địch.
Ngay sau đó, Lục Thiên tộc trưởng lần nữa gầm lớn một tiếng, lập tức bộc phát ra một luồng nguyên lực hỏa hệ, tiếp sau tung ra một chiêu thức mới.
"Hỏa Liệt Chưởng!"
Nhất thời, một đòn công kích như lửa đốt bất ngờ được tung ra, cùng với hình ảnh là một bàn tay lửa to lớn thẳng hướng Vĩ Phàm mà đi, khí thế bạo phát không thể khinh thường.
Đồng thời nhìn thấy cảnh này, Vĩ Phàm cũng chắp hai tay ra trước và bắt đầu kết một loại ấn ký, lập tức tung ra chiêu thức "Huyết Ấn".
Tiếp sau, một tia ấn ký có màu đỏ thẫm như máu, cuồn cuộn và thẳng tắp bắn ra.
Và ngay khi hai chiêu thức vừa va chạm vào nhau, chúng nhanh chóng phát nổ khiến khói bụi cứ thế bay lên mù mịt, đồng thời là thanh âm "đùng đoàng" lấn át, vang vọng giữa cái màn đêm tĩnh mịch.
Sau một màn đó, Lục Thiên tộc trưởng mơ hồ xuất hiện bên trong màn khói bụi, tiếp theo ông lập tức cướp lấy thời cơ và tung ra một đòn "Kim Cang Chưởng" hướng về cái bóng mờ ẩn phía sau làn khói bụi.
"Ngươi... cũng là nên kết thúc!"
Nhưng lạ thay, ngay khi nhìn rõ hơn, Lục Thiên tộc trưởng bất giác kinh ngạc nhận ra, rằng Vĩ Phàm thật sự đang đứng tại nơi đó nhưng cũng là trong tư thế chắp tay kết ấn.
Mà về phần Vĩ Phàm, nhận rõ Lục Thiên tộc trưởng đã mắc bẫy của chính mình, hắn vội nhếch mép và lớn tiếng quát:
"Lục Thiên, ông quả thật rất mạnh, nếu ta không có Huyết Nộ chống lưng thì e rằng đã c·h·ế·t từ lâu... nhưng thật đáng tiếc!"
Lời nói vừa rơi hạ, Vĩ Phàm ngay lập tức tung ra tia ấn ký nhưng là gấp đôi uy lực từ đòn trước.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Thiên tộc trưởng nhất thời nghiến răng vì giận dữ, đồng dạng tăng thêm uy lực, hy vọng có thể ngăn cản.
Dù sao đã lỡ phóng lao, nên hiện tại phải là theo lao mà thôi!
Theo đó, từ đòn công kích Kim Cang Chưởng, Lục Thiên kết hợp với Hỏa Liệt Chưởng để khiến cho đòn công kích tăng thêm gấp đôi uy lực. Hai chưởng hòa nhập làm một, tức khắc, một bàn tay khủng bố bất ngờ xuất hiện, bên trong cứng rắn như sắt và bao bọc xung quanh là ngọn lửa đỏ.
Cùng lúc đó, tia ấn ký thẳng tắp từ Vĩ Phàm bắn về phía Lục Thiên nhanh chóng bị ngăn cản. Nhưng Vĩ Phàm vẫn dửng dưng như không và chỉ cười khẩy:
"Cố gắng vô ích, tất cả đã quá muộn!"
Nói rồi Vĩ Phàm thét lớn một tiếng, dẫn động khí huyết khiến uy lực của ấn ký lập tức tăng lên gấp bội, tiếp sau liền nghiền ép sự ngăn cản của Lục Thiên.
Lúc này, đòn công kích hợp nhất của Lục Thiên tựa hồ như có như không, nhất đoạn gồng gánh, ông ngay tức khắc ăn trọn một đòn toàn lực từ Vĩ Phàm và bắn ngược về phía sau mấy chục mét.
Đương nhiên là vì khinh địch, Lục Thiên đã phải trả một cái giá rất đắt. Ông lẫn trọn một đòn từ lực công kích khiến cả thân thể đều gặp tổn thương nghiêm trọng. Hai cánh tay cứ thế bị thổi bay chỉ còn lại xương, một phần thịt trên người cũng là bị xé nát, nhìn thật sự rất khủng bố.
Ông nằm quằn quại trên nền đất, máu tươi từ miệng và trên mặt những vết thương tuôn ra không ngừng.
"Hừ, tổn hao thêm mười phần trăm khí huyết mới đánh bại được tên này, quả thật có chút khó khăn!" Vĩ Phàm một chỗ thở hổn hển, sau đó nhẹ giọng tự nói.
Ngay sau đó, hắn chậm rãi từng bước tiến đến gần Lục Thiên và liếc nhìn ông bằng nửa ánh mắt, rồi lập tức quay sang nhìn Lục Thiền, từng bước tới gần.
Tất nhiên, Lục Thiền vì kiệt sức nên đã rơi vào hôn mê từ trước, đồng dạng vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra.
"Tỉnh lại... nói cho ta, Diệu Linh muội đang ở đâu, thật sự muội ấy..." Vĩ Phàm tức giận dùng chân đá vào người Lục Thiền, quát lớn.
Mà về phần Lục Thiên tộc trưởng, lúc này đã nằm bất động trên nền đất lạnh giá, ông bất lực nghiến răng rồi oán hận tự nói:
"Tại sao? Rõ ràng phần thắng nằm gọn trong lòng bàn tay… nhưng tại sao? Vĩ Phàm, Tiêu Thanh Phong… các ngươi đều như nhau, đều dùng ánh mắt khinh miệt đó để nhìn lấy ta." Haaa..."
Tiếng thét gào của Lục Thiên tộc trưởng vang vọng giữa màn đêm, giống như là xé toạc ra một mảng không gian vậy.
Và cũng ngay giây phút này, hình xăm quỷ thần trên lưng ông đột nhiên phát sáng ánh đỏ như ngọn lửa thiêu đốt.
Nhất thời, ông bất ngờ cười lớn:
"Ha ha, đến đây mà ăn ta! Ta chấp nhận hy sinh cả cái mạng này... phải g·i·ế·t - g·i·ế·t hắn… diệt sát tất thảy người Tiêu gia."
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Lục Thiên tộc trưởng nhất thời thi triển một loại trận pháp thần bí đã khắc ấn trên thân thể ông từ lâu.
Ngay sau là một kết giới triệu hồi cứ thế xuất hiện xung quanh tử thi của Lục Thiên.
Tiếp sau từ dưới mặt đất, một đầu quỷ thần lập tức nuốt chửng lấy thân thể của Lục Thiên, nó gầm lớn và nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt đất.
"Cái gì?"
Cùng lúc này, Vĩ Phàm quay sang kinh ngạc, đồng thời theo quán tính mà nhanh chóng lùi lại, rồi trừng lớn hai con ngươi nhìn chằm vào Quỷ Thần vừa mới xuất hiện từ mặt đất.
Trước mắt Vĩ Phàm hiện tại là Quỷ Thần với thân thể hình người có thêm đuôi, cộng với phần trên tương tự như là đầu trâu, cả thân thể nó đều được bao bọc bởi một lớp dung nham nóng chảy, khủng bố với mười mét chiều cao.
"Cái quỷ gì đây?"
Sau một tiếng quát lớn cả kinh từ Vĩ Phàm, Thần Khải nhanh chóng lên tiếng:
"Chính là Quỷ Thần Trận, tương tự như là một loại nghi thức triệu hồi."
"Triệu hồi?"
Nghe vậy, Thần Khải dường như đã gật đầu, lập tức giải thích:
"Người thi triển Quỷ Thần Trận phải dùng chính bản thân của mình làm vật hiến tế. Sau khi thực hiện sẽ triệu hồi được Quỷ Thần với sức mạnh thực sự khủng bố, tăng tiến lên cao dựa vào thực lực của người thi triển. Hài, không ngờ tên đó thật sự dám dùng đến loại cấm thuật này!"
"Vậy là ngươi đã biết từ trước?" Vĩ Phàm hiếu kỳ vội hỏi.
Tiếp theo Thần Khải liền "ừm" một tiếng rồi nói ngay:
"Ngay từ lúc hắn để lộ ra hình xăm trên người ta đã nhận ra rồi."
Tuy nhiên, trong khi Thần Khải và Vĩ Phàm vẫn truyền âm giao tiếp với nhau, thì từ phía xa Quỷ Thần đã phát hiện ra hắn.
Sau một tiếng gầm gừ, nó ngay lập tức sải từng bước thiêu đốt tiến đến. Mỗi bước di chuyển của nó làm rung động cả mặt đất, ngọn cây ngọn cỏ xung quanh cũng là cháy trụi không còn một móng.
Tiếp sau nó liền dùng một bàn tay và nhanh chóng hướng về phía Vĩ Phàm mà vồ tới.
"Muốn bắt ta?"
Nói rồi, Vĩ Phàm ngay lập tức tăng tốc lùi về phía sau vài trượng, dễ dàng tránh thoát.
Nhưng nhận ra Vĩ Phàm đã tránh được, Quỷ Thần lại bất ngờ quay sang nhìn Lục Thiền hiện vẫn còn đang nằm bất tỉnh trên nền đất.
Quỷ Thần không do dự chụp lấy Lục Thiền và đưa hắn đến trước mặt quan sát.
Cũng vào chính thời khắc này, Lục Thiền vừa tỉnh sau cái lần kiệt sức, còn chưa mở mắt thì đã ú ớ nhẹ giọng:
"Phụ thân, con muốn xác của tên Vĩ Phàm… con muốn ăn tươi nuốt sống hắn."
Nhưng hắn vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì lập tức bị Quỷ Thần một hơi cắn nát đầu và nuốt vào bên trong, không kịp để lại một lời trăn trối nào.
Mà Vĩ Phàm nhìn thấy hết thảy liền nuốt một ngụm trọc khí, sau đó mặt liền biến sắc nói:
"Thần Khải… chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Hài, Quỷ Thần này có cấp độ xấp xỉ chạm ngưỡng Kết Đan hậu kỳ đấy!" Thần Khải lạnh nhạt thở dài.
"Vậy, chúng ta và cả Hà Vân Thành này… phải bỏ mạng tại đây hay sao? Chúng ta..."
Vĩ Phàm chưa nói dứt lời, Quỷ Thần lại tiếp tục dùng tay chụp đến hòng bắt cho bằng được hắn.
Tất nhiên, hắn nhanh chóng tăng tốc tránh né, xuýt xoát thoát c·h·ế·t.
Nhưng vẫn không ngừng lại ở đó, Vĩ Phàm tiếp tục di chuyển xung quanh, một mặt là để tránh né và một mặt là để ngăn Quỷ Thần không di chuyển ra bên ngoài phạm vi của Lục gia.
Hắn không muốn Quỷ Thần ra ngoài quá sớm và phá nát cả Hà Vân Thành nhỏ nhoi này.
"Thần Khải, ngươi có cách thì mau nói, ta không thể chạy như này mãi được." Vĩ Phàm lo lắng, trên trán và lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu.
Cơ hồ vì tiếng động quá lớn nên đã làm kinh động hết thảy mọi người bên trong Lục gia, tất cả đều bàng hoàng chạy ra bên ngoài xem thử và bắt đầu hốt hoảng khi nhìn thấy Quỷ Thần, nhất thời cả phủ liền hô hoán thất thanh và chạy thoát thân ngay trong đêm.
Vĩ Phàm tự nhiên bỏ mặc đám người, hắn không có thời gian để mà lo lắng, bởi vì con Quỷ Thần này là đang nhắm về phía hắn.
Lúc này, Vĩ Phàm vừa di chuyển vừa tránh những đòn công kích từ Quỷ Thần. Nó tuy rất mạnh nhưng tốc độ liền không được linh hoạt cho lắm, cho nên trong lòng Vĩ Phàm vẫn tương đối an tâm chút ít.
Và một hồi thời gian cứ thế trôi qua, một nửa phạm vi kiến trúc của Lục gia lập tức bị san bằng, đó là nhờ những bước chân lửa của Quỷ Thần gây ra, lúc này cơ hồ nửa phủ đều bị bao vây bởi lửa.
"Thần Khải... nếu ông bạn không nghĩ cách… chúng ta thật sự sẽ c·h·ế·t chắc!"