Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Huyết Ngục Phong Ấn Trận

Chương 60: Huyết Ngục Phong Ấn Trận


Vĩ Phàm hiện tại chỉ có thể dùng sức để chạy trốn, hắn không dám nghĩ đến việc là bản thân sẽ ngừng lại, bởi vì một khi ngừng lại hắn chắc chắn sẽ phải c·hết.

Tất nhiên, hắn cũng đã nghĩ đến việc tiếp tục thi triển "Huyết Nộ" để ngăn cản, nhưng điều này là bất khả thi, vì một khi thi triển toàn lực hắn cũng đ·ã c·hết từ trước đó rồi.

Dù sao Quỷ Thần là Kết Đan hậu kỳ cảnh giới, hắn muốn ngang bằng thì ít nhiều sẽ phải tổn hao từ 80 đến 90% khí huyết mới có thể đủ sức ngăn cản. Mà với hoàn cảnh của hắn hiện tại, nếu dùng đến, chắc chắn sẽ kiệt sức mà c·hết vì thiếu máu.

Lúc này, Quỷ Thần với toàn thân dung nham, nó đi đến đâu, nơi đó lập tức bị sức nóng khủng kh·iếp làm cho b·ốc c·háy ngay tức khắc, cháy thành tro bụi không còn một móng.

Tuy nhiên, một vài võ giả cấp thấp của Lục gia không biết tự lượng sức mình, mà cùng lao đầu xông lên để ngăn cản và nhận kết cục lại chỉ là bỏ mạng, lúc này chỉ còn vọng lại là những tiếng kêu gào thảm thiết và vang vọng khắp cả Hà Vân Thành.

Hiện tại, Vĩ Phàm nghiến răng và chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Mạng hắn có khả năng cũng không giữ được, lấy thời gian đâu đi lo lắng cho những kẻ khác đây?

Một hồi thời gian chạy thục mạng như vậy, giọng nói của Thần Khải liền vang lên trong đầu:

"Vĩ Phàm, ngươi có thật sự tin tưởng ta?"

"Ý của ngươi là gì? Ngươi có cách gì rồi sao?" Vĩ Phàm hấp tấp hỏi.

Nghe vậy, Thần Khải lần nữa truyền âm mà nói ngay:

"Bây giờ ta sẽ khắc ấn một loại trận pháp vào não hải của ngươi, sau đó ngươi chỉ cần làm theo những chỉ dẫn của ta là được."

"Nhưng ta vẫn chưa lĩnh ngộ trận văn, làm sao có thể?"

Vĩ Phàm quả thật không am hiểu hay có một tia kiến thức gì về những thứ đó.

Mặc dù có lần đã hỏi Thần Khải nói cho hắn một ít kiến thức, nhưng với một tên ngu dốt như hắn, việc học hỏi những thứ phức tạp là không thể. Chưa kể trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chuyện này lại càng khó khăn.

Sau câu hỏi của Vĩ Phàm, Thần Khải liền đáp:

"Ta biết nên ta mới hỏi ngươi có tin tưởng. Đơn giản, ta chỉ là khắc ấn trận pháp để ngươi hình dung và giúp ngươi chuyển hóa sang trận văn, còn việc của ngươi chỉ là thay ta thi triển mà thôi. Đã hiểu chưa?"

Thần Khải nói tiếp: "Chuyện dài dòng, ngươi có dám hay không?"

Về phần Vĩ Phàm, hắn vẫn liên tục chạy thục mạng tránh thoát, mồ hôi trên trán chậm rãi nhỏ từng giọt nặng trĩu, sau đó gật đầu kiên định rồi nói ngay:

"Ta tin tưởng ngươi, nhanh nhanh thực hiện đi!"

"Được!"

Thần Khải lời nói vừa rơi xuống, tức khắc một luồng ý niệm chứa hết thảy là mạng lưới ký tự và hình ảnh lập tức được truyền thẳng vào não hải của Vĩ Phàm.

Tiếp sau, trong não hải Vĩ Phàm nhanh chóng tiếp nhận thông tin như là máy tính, đồng thời trong đầu hắn dần hiện rõ ràng những hình ảnh của pháp trận đồ, kiến thức của một loại trận pháp phong ấn được gọi là "Huyết Ngục Phong Ấn Trận".

"Huyết Ngục Phong Ấn Trận" thuộc loại trận pháp dùng để phong ấn một mục tiêu nhất định, và tại một phạm vi giới hạn. Người thi triển sẽ dùng khí huyết của chính bản thân và kết ấn trên một phạm vi gần sát mục tiêu, sau khi đã hoàn thành lập ra bốn điểm ký tự trận văn, tiếp theo sẽ được người thi triển đồng thời khai mở thì phong ấn trận liền bắt đầu được vận hành.

Lúc này, sau khi Vĩ Phàm đã nắm rõ toàn bộ mấu chốt của trận pháp, ánh mắt của hắn nhất thời kiên định và ngay tức khắc di chuyển đến gần Quỷ Thần, cơ hồ chỉ cách nó khoảng bốn mét phạm vi.

"Thần Khải, chúng ta bắt đầu thôi!"

Ngay sau lời nói của Vĩ Phàm, Thần Khải bắt đầu liên kết tâm thức của bản thân với hắn, gần giống như một loại tâm trí tương thông hay đơn giản là hai suy nghĩ gần hòa làm một vậy.

Cả hai lập tức bắt đầu chuyển hóa trận văn và mục tiêu chính là phong ấn Quỷ Thần.

Tiếp sau, Vĩ Phàm đưa ngón tay cái lên gần miệng, sau đó cắn mạnh một cái khiến máu không ngừng chảy ra trên miệng v·ết t·hương.

Mà Quỷ Thần nào đâu để hắn yên ổn một chỗ, nó liên tiếp vồ tới. Vì là chuyện bất khả kháng, nên Vĩ Phàm dường như chỉ có thể vừa di chuyển thụt lùi để lừa gạt sự công kích của Quỷ Thần, vừa dùng máu để vẽ ra một ký tự giữa lòng bàn tay trái.

Và ngay tại thời điểm ký tự vừa được vẽ xong, hắn liền dùng ngón tay phải điểm nhẹ vào trán mình. Tức khắc, một tia sáng nhỏ yếu lập tức phát ra trên đầu ngón tay phải, tiếp theo hắn nhanh chóng dùng ngón tay phải và điểm vào ký tự bằng máu ấy.

Ngay sau ký tự trên tay liền biến mất, lập tức huyễn hóa mà ra. Nó lớn gần một mét và mang một màu huyết vụ xen kẽ ánh kim, đồng thời tự chọn một điểm an ổn phía trên không trung mà lơ lửng.

Hiện tại ký tự đầu tiên đã xong, Vĩ Phàm không chần chừ mà lại tiếp tục di chuyển sang một điểm khác và cũng chỉ cách Quỷ Thần bốn mét khoảng cách. Đồng dạng hắn liền di chuyển thụt lùi để lừa Quỷ Thần, sau đó tiếp tục dùng máu và vẽ thêm một ký tự khác phía trên tay trái.

Quả nhiên, Quỷ Thần với kích thước khủng bố nên khiến cho tốc độ di chuyển của nó bị hạn chế đi rất nhiều, dường như chỉ có thể gầm lớn và thật chậm đuổi theo phía sau mà thôi.

Tiếp tục như vậy, liên tiếp là ba ký tự bằng máu lần lượt được huyễn hóa mà ra và bay lơ lửng phía trên không trung. Nhìn từ trên cao xuống, các ký tự nhất thời tạo thành một khung hình tứ giác, vuông góc tại bốn điểm.

Sau khi mọi chuyện đã xong, Vĩ Phàm liền chắp lại hai tay ra trước, đồng thời quát lớn một tiếng:

"Khai!"

Tức khắc, một luồng tia sáng trận văn nhỏ yếu bắt đầu được vận chuyển xung quanh thân thể Vĩ Phàm.

Đồng thời bốn điểm ký tự đã hoàn thành từ trước đó dần phát ra một tia sáng đỏ thẫm, chúng di chuyển xung quanh Quỷ Thần và bắt đầu kết nối, nhất thời tạo thành một khối lập phương màu đỏ, giống như là kết giới rubik giam dữ lại Quỷ Thần vậy.

Mà bên phía Quỷ Thần, ngay khi nhận ra bản thân đã bị giam giữ, nó liền há miệng gầm lớn và để lộ ra cả hàm răng khủng bố sắc nhọn bởi dung nham. Tiếp theo nó liền dùng lực hai tay không ngừng cào, xé vào khối lập phương để tìm cách thoát thân.

Nhìn từ bên ngoài, Vĩ Phàm vẫn đang đứng thẳng chắp hai tay ra trước và gồng gánh, cả gương mặt của hắn biểu lộ rõ đau đớn, giống như là cái cảm giác Quỷ Thần đang cào, xé vào thân thể của hắn thay cho khối lập phương vậy.

"Huyết Ngục Phong Ấn Trận, khai!"

Vĩ Phàm vừa dứt lời, từ bên trong khối lập phương là vô số những sợi xích ngay lập tức được huyễn hóa từ máu mà ra, không ngừng vây khốn và trói buộc thân thể của Quỷ Thần.

Thấy vậy, Quỷ Thần lần nữa gầm lớn, liên tiếp dùng lực và tăng sức cường hóa lên để mà phá giải.

Thân thể của Quỷ Thần dung nham càng thêm nóng chảy, bắt đầu thiêu đốt những sợi xích trói buộc.

Mà càng là như vậy, gương mặt của Vĩ Phàm liền càng có biểu hiện của sự thống khổ, có lẽ hắn sắp sửa chống cự không nổi.

"Thần Khải, nhanh lên... ta sắp không xong rồi!" Vĩ Phàm nghiến răng nói.

"Một chút nữa... ta cũng sắp xong!" Thần Khải cũng lo lắng mà quát lớn.

Tiếp sau, một luồng trận văn liền từ bên trong não hải của Vĩ Phàm huyễn hóa mà ra, nhất thời xông thẳng đến khối lập phương kết giới.

"Quá chậm! Mau, ngươi mau dùng Huyết Nộ và thúc đẩy trận văn tiến đến!" Có lẽ trận văn di chuyển đến khối lập phương quá chậm, nên Thần Khải mới lớn tiếng thúc d·ụ·c.

Mặc dù đau đớn như là muốn c·hết nhưng Vĩ Phàm vẫn cắn răng chịu đựng, hắn lập tức khai mở Lôi Thể và thi triển Huyết Nộ ngay tức khắc.

Ngay sau đó, một luồng nguyên lực màu lam nhạt kết hợp với màu đỏ của máu, lập tức bộc phát và bao khỏa toàn thân Vĩ Phàm.

"Đi c·hết đi!" Hắn đứng trừng lớn mắt rồi quát lớn.

Tất nhiên, Vĩ Phàm khai mở Lôi thể với mục đích là tăng sức chịu đựng, đồng thời thi triển thêm Huyết Nộ để bộc phát ra một luồng sức mạnh kinh người. Mà chung quy là giúp cho trận văn được thúc đẩy một cách mạnh mẽ, để từ đó nhanh chóng kết hợp vào kết giới lập phương mà thôi.

Ngay lập tức, kết giới lập phương dần được ổn định, những sợi xích máu lần nữa được huyễn hóa mà ra, sau đó không ngừng trói buộc vào xung quanh thân thể Quỷ Thần, khiến cho nó không thể tiếp tục dùng lực phản kháng.

"Vĩ Phàm, ngay lúc này!"

"Phong ấn!"

Bầu trời tờ mờ sáng cũng là lúc tiếng của Vĩ Phàm vang vọng như xé rách không gian. Mà tức khắc, khối lập phương dần có chiều hướng thu hẹp về kích thước, những sợi xích lập tức siết chặt lại thân thể của Quỷ Thần, nghiền ép cái thân thể khủng bố khiến nó gào lên một cách đau đớn.

Một hồi thời gian cứ thế trôi qua, kết giới lập phương càng lúc càng được thu hẹp thành một khối, giống như là một khối sắt màu đỏ với kích thước nằm gọn trên lòng bàn tay, đem Quỷ Thần phong ấn bên trong và nằm yên vị trên nền đất.

Mọi chuyện đã xong, Vĩ Phàm hai tay buông xuôi mà thở hổn hển.

Tiếp theo, hắn liền thả lỏng toàn thân và sải từng bước nhỏ tiến đến gần khối lập phương.

Và sau một lúc đưa mắt nhìn, Vĩ Phàm liền dùng tay và bắt đầu triển khai bước cuối cùng của trận pháp phong ấn.

Hắn dùng tay điểm vào, lập tức khiến mặt đất nằm trong phạm vi của khối lập phương dần được bồi tụ và tạo thành một khối trụ cát thẳng đứng, khoảng bốn mét chiều cao, với chính khối lập phương được phong ấn ngay bên trong.

Lúc này, bầu trời tờ mờ sáng như là khoảnh khắc vẫn còn vương vấn màn đêm, mọi chuyện liền từ đây mà dần lắng xuống.

Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, một vài tên võ giả yếu kém của Lục gia bất ngờ từ đâu tiến đến gần, cảnh giác và bao vây xung quanh Vĩ Phàm, dường như là đang muốn tìm kiếm câu trả lời.

Đám người ánh mắt nhìn thẳng đề cao cảnh giác, một lúc sau liền có người run rẩy rồi lên tiếng hỏi:

"Ngươi... đã làm gì?"

Tuy nhiên, Vĩ Phàm vẫn dửng dưng như không sau câu hỏi, hắn chỉ đưa mắt và nhìn về một hướng bên trong Lục gia, sau đó liền sải từng bước tiến đến.

Đám võ giả cảm nhận nguy hiểm nhanh chóng lui ra phía sau, nhất thời chỉ biết sợ hãi và run rẩy, và để mặc cho Vĩ Phàm đi qua.

Quả thật bọn họ không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy cảnh Vĩ Phàm một mình ngăn chặn con quỷ lửa tàn phá Lục gia mà thôi.

Vĩ Phàm từng bước và đi theo luồng khí tức nguyên lực mà hắn cảm nhận được, dường như là một người khác bên trong Lục gia cũng có cảnh giới Tái Thể sơ kỳ.

Hắn rời khỏi khu vực đã sụp đổ, sải từng bước tiến vào một khuôn viên vẫn còn nguyên vẹn rồi đưa mắt nhìn vào một căn phòng khép kín.

"Hừ! Bên trong sao?"

Nói xong, hắn lập tức dùng chân và phá tung cửa rồi bước vào bên trong.

Mà bên trong căn phòng khép kín đang đứng nhìn về phía Vĩ Phàm là một người nữ nhân, nàng ta bận trên người là một bộ võ phục tối màu, khuôn mặt thanh tú còn khá trẻ, tầm hai lắm đến ba mươi tuổi, với một hình xăm đen tuyền như là cánh hoa nằm ngay giữa trán. Hơn nữa nàng ta cầm trên tay là một thanh kiếm, tâm thần phòng bị và đồng thời hướng thẳng mũi kiếm về phía Vĩ Phàm.

Tuy nhiên Vĩ Phàm tỏ ra không mấy quan tâm, mà chỉ liếc mắt nhìn về phía sau của người nữ nhân. Nói đúng hơn là hắn đang liếc nhìn một tiểu nam hài đang đứng khuất bóng phía sau.

Lúc này, tiểu nam hài khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi và ôm chầm lấy chân của người nữ nhân, đồng dạng nhìn về phía Vĩ Phàm mà run rẩy.

"Tái Thể sơ kỳ... vậy đây chắc là Lục phu nhân?" Vĩ Phàm lần nữa đưa mắt nhìn về phía người nữ nhân, chậm rãi lên tiếng.

Theo những thông tin Vĩ Phàm nắm được trước đó, Lục Thiên tộc trưởng có đến hai người con trai. Một người là Lục Thiền, con trai của đại phu nhân, vị phu nhân này cũng đ·ã c·hết từ lâu. Người con trai còn lại có tên là Lục Phiêu, vừa tròn năm tuổi và do người vợ thứ sinh ra.

Sau câu hỏi từ Vĩ Phàm, nữ nhân được gọi là Lục phu nhân gương mặt lo lắng liền gật nhẹ đầu.

"Vậy, tiểu nam hài sau lưng Lục phu nhân đây… có lẽ là Lục Phiêu thiếu gia?" Vĩ Phàm nhìn tiểu nam hài rồi hỏi, trên gương mặt hiện rõ sát khí, sau đó từng bước chậm rãi tiến đến.

Thấy vậy, vị Lục phu nhân vội đứng ra trước và run rẩy chĩa mũi kiếm lên ngăn cản, giọng nói run run lại có phần đe dọa, lớn tiếng nói:

"Ngươi đừng bước tới!"

Nhưng Vĩ Phàm vẫn không mấy quan tâm, giờ hắn chỉ biết mình đến Lục gia là để báo thù cho Tiêu Diệu Linh. Tuy không trực tiếp, nhưng cũng xem như chính hắn đã g·iết c·hết Lục Thiên tộc trưởng và người con trai cả Lục Thiền.

Hắn tự mình tạo ra ân oán và Lục gia vẫn là còn người nhận ra điều này. Cho nên hiện tại hắn không cần phải nương tay làm gì, tốt nhất là phải trừ bỏ tận gốc để tránh hậu hoạ về sau.

Và cũng không thể trách hắn nhẫn tâm, bởi vì năm xưa không nghe theo lời Thần Khải và tha mạng cho người, một sai lầm đó đã khiến hắn phải hối hận đến tận bây giờ.

Dù sao đã là có thù thì đều nên trừ bỏ!

Nhìn xem Lục phu nhân có ý ngăn cản, Vĩ Phàm khịt mũi:

"Ta nghĩ là Lục phu nhân đều đã biết chuyện, Lục Thiên tộc trưởng cũng không thắng được ta... vậy, phu nhân lấy gì để phản kháng?"

Vừa dứt lời, Vĩ Phàm tức khắc xông đến đánh bật thanh kiếm trên tay của Lục phu nhân ra xa, sau đó lập tức dùng tay b·óp c·ổ và hất văng vị Lục phu nhân sang một bên.

Ngay sau đó, hắn không nhiều suy nghĩ liền tiến đến dùng tay bóp mạnh cổ và nhấc bổng tiểu nam hài lên cao, gương mặt lạnh lùng sát khí, mặc cho tiểu nam hài vẫn đau đớn khóc thét.

Cùng lúc này, vị Lục phu nhân sau một màn bị hất văng liền loạng choạng mà lập tức quỳ rạp trên mặt đất, yếu ớt cầu xin:

"Xin công tử hãy tha cho nhi tử của ta! Ta… ta c·hết thay cho nó có được không? Làm ơn... xin hãy mở lòng từ bi một lần..."

"Hừ, ngươi lúc này nghĩ là ta sẽ để cho ngươi sống? Nhà ngươi phải rõ hơn ai hết chứ… g·iết người thì đền mạng. Đại thiếu gia g·iết tiểu thư của Tiêu gia, nên ta chỉ muốn đòi lại công đạo. Nhưng cha hắn lại ngăn ta, vậy chỉ có c·hết một lượt." Vĩ Phàm bóp chặt lấy cổ tiểu nam hài, hừ lạnh một tiếng.

Mà Lục phu nhân vẫn quỳ lạy, đồng thời dập đầu đến chảy cả máu chỉ để cầu xin:

"Ta xin công tử... hãy tha cho nhi tử... chỉ là hiểu lầm, tiểu... tiểu thư của Tiêu gia vẫn còn sống."

Chương 60: Huyết Ngục Phong Ấn Trận