Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 61: Hồi kết của Lục gia
Nghe thấy những lời nói này từ Lục phu nhân, Vĩ Phàm càng thêm phần tức giận, đồng thời tay phải càng bóp mạnh khiến tiểu nam hài không chịu nổi mà ngất lịm đi.
Thấy vậy, Lục phu nhân lại thêm phần gấp gáp, vội vàng nói:
"Thật... thật sự là như vậy. Tiểu thư của Tiêu gia, hiện tại chỉ đang bị nhốt trong mật thất của Lục gia mà thôi. Thật sự vẫn là chưa có c·hết!"
"Hừ, muốn câu giờ sao? Vậy được, ta cho ngươi một ít thời gian... nếu không muốn nhi tử của mình c·hết thì nhanh lên!" Vĩ Phàm hơi hơi hy vọng, liền buông lỏng tay rồi hừ lạnh một tiếng.
"Được! Được!"
Nói rồi Lục phu nhân với đôi mắt ngấn lệ, vì lo cho hài nhi cũng liền bật dậy và nhanh chóng rời khỏi.
Khi chỉ còn Vĩ Phàm cùng tiểu nam hài bên trong căn phòng, hắn liền nhẹ tay đặt tiểu nam hài đã ngất xuống nền đất, sau đó tiến đến nhặt lên thanh kiếm của Lục phu nhân đã làm rơi, một chỗ chờ đợi.
Nửa ngày thời gian chờ đợi cũng đã trôi qua, Lục phu nhân trên tay bế lấy Tiêu Diệu Linh, từ bên ngoài vội vàng chạy vào bên trong căn phòng.
Mà khi Vĩ Phàm trông thấy Tiêu Diệu Linh quả thật vẫn còn bình an vô sự, hắn nhất thời an tâm hơn trong lòng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, cơ hồ là để tránh việc kẻ thù lấy điểm này đem ra uy h·iếp hắn.
"Ư ư..."
Đồng dạng Tiêu Diệu Linh, nhìn thấy Vĩ Phàm ca ca đang đứng trước mắt mình, nàng mừng rỡ không thôi, đôi lần ú ớ nói không thành tiếng.
Ngay lúc này, Lục phu nhân nhẹ nhàng đặt xuống nhưng vẫn giữ chặt Tiêu Diệu Linh bên người, dường như đúng ý Vĩ Phàm là muốn dùng nàng làm vật trao đổi.
Thấy vậy, Vĩ Phàm liền cau mày, đồng dạng lời nói không một tia rung động:
"Ngươi tính làm gì? Còn không mau buông tay!"
"Hứa với ta, tha cho nhi tử của ta. Ta..." Lục phu nhân gương mặt tỏ ra hấp tấp liền nói.
Nhưng chưa nói hết câu thì Vĩ Phàm đã nhanh chóng c·ướp lời:
"Ngươi nên biết rõ sự tình hiện tại là gì đi. Mặc dù Lục gia không g·iết người Tiêu gia, nhưng cũng đã thừa nhận âm mưu hủy diệt Tiêu gia. Ta lại là người của Tiêu gia, phải trừ khử tai họa... nên đừng đặt điều kiện với ta."
Nghe vậy, Lục phu nhân vẫn là giữ chặt Tiêu Diệu Linh trong tay, lắc đầu nói ngay:
"Chuyện Lục gia âm mưu, thật chỉ là kế hoạch của tộc trưởng và đại thiếu gia làm ra. Ta thật sự không biết! Nếu ngươi tha cho ta, không, chỉ mỗi nhi tử của ta... ta xin thề, từ nay về sau Lục gia sẽ không còn ý định nhắm tới Tiêu gia nữa. Ta lấy mạng, à không, ta sẽ lấy mặt mũi của cả tám đời tổ tông Lục gia hứa với ngươi..."
Mà ngay sau khi Lục phu nhân vừa dứt lời, Vĩ Phàm nhất thời lóe lên, rồi trong một cái chớp mắt đã chĩa lưỡi kiếm vào cổ của Lục phu nhân.
Sau một màn không phản ứng kịp này, Lục phu nhân liền buông lỏng chân tay, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng yên bất động như vậy.
Tiếp theo Vĩ Phàm nắm chặt, kề sát lưỡi kiếm trên cổ người nữ nhân này rồi gằn giọng:
"Không phải ta đã nói qua... nên biết tình cảnh hiện tại và đừng đặt điều kiện với ta hay sao?"
Nói xong, Vĩ Phàm bất ngờ dùng tay tát thật mạnh một cái, khiến Lục phu nhân ngã nhào xuống nền đất, phía trên mặt còn là in hằn một dấu tay.
Chuyện đã đến nước này, Lục phu nhân khom người sát mặt đất và vội tiến đến ôm chặt nhi tử của mình, sau đó khóc không thành tiếng. (Ý là bò lết tới ấy^^)
Nhìn thấy cảnh này nhưng Vĩ Phàm chỉ liếc mắt không quan tâm, đồng thời vội hạ thấp người rồi chạm nhẹ vào vai Tiêu Diệu Linh, cử chỉ quan thiết (quan tâm, thân thiết) sau đó mỉm cười khẽ nói:
"Muội không sao chứ? Có b·ị t·hương ở đâu không?"
Tiêu Diệu Linh với khuôn mặt lấm lem, y phục bám lấy vài vết bẩn, chỉ lắc nhẹ đầu và mỉm cười, dường như có ý nói bản thân vẫn ổn.
Thấy vậy, Vĩ Phàm chạm nhẹ vào đỉnh đầu Tiêu Diệu Linh mà xoa xoa, bất giác nở một nụ cười an tâm.
Quả thật, từ khi nhận ra Tiêu gia là gia đình của sư phụ quá cố, Vĩ Phàm đã hứa với bản thân là chính hắn sẽ bảo vệ, và cố gắng giúp sức cho Tiêu gia an ổn sinh sống. Mà đến khi biết được rằng sư phụ của mình có con, đồng thời gặp được Diệu Linh và biết được bệnh tình của muội ấy, Vĩ Phàm càng thêm kiên định hơn, rằng hắn chắc chắn phải bảo vệ người nhà của sư phụ mình bằng mọi giá.
Yêu thương muội ấy hết mực để phần nào thay cho tình cảm của người cha.
"Muội có thể ra bên ngoài chờ ta, xong chuyện... ta sẽ đưa muội về nhà gặp lại mẫu thân và mọi người, được chứ?" Vĩ Phàm mỉm cười rồi nhẹ nói.
Đương nhiên, hắn nói như vậy thực chất là không muốn Diệu Linh nhìn thấy những cảnh máu me phía sau mà thôi.
Nhưng Tiêu Diệu Linh khuôn mặt lúc này lại trùng xuống buồn rầu, đồng dạng chỉ biết cúi sầm mặt và nắm chặt cánh tay của Vĩ Phàm.
Tiếp theo Diệu Linh nhìn vào Vĩ Phàm, sau đó nhìn sang hai mẹ con Lục phu nhân rồi lắc đầu, dường như muốn nói một điều gì đó.
Mà trông thấy cảnh này thì Vĩ Phàm cũng đã đoán ra được vài phần, nhất thời liền im lặng một hồi lâu.
Ngay sau đó, hắn liền chạm nhẹ vào khuôn mặt đáng yêu của Tiêu Diệu Linh, thở ra một hơi chịu thua, nhẹ hỏi:
"Muội muốn ta tha cho bọn họ?"
Và sau cái gật đầu hồn nhiên từ Tiêu Diệu Linh, Vĩ Phàm chỉ có thể trầm ngâm rồi cầm kiếm đứng lên, tiếp theo đảo mắt nhìn sang hướng của Lục phu nhân.
Cùng lúc này, Lục phu nhân khuôn mặt đã ngấn lệ, chỉ bất lực ôm chặt nhi tử của mình rưng rưng mà chờ c·hết.
Đến thời điểm này, nhìn vào cảnh tượng người mẹ ôm con mà bất lực, Vĩ Phàm bất giác cảm thấy trong lòng như trùng xuống.
Quả nhiên vì tình mẫu tử đã khiến hắn xiêu lòng.
"Theo nguyện vọng của muội muội, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nhưng nếu sau này, các ngươi còn dám có một tia ý nghĩ nhắm đến Tiêu gia thì..."
Nói rồi, Vĩ Phàm buông tay thả ra thanh kiếm xuống nền đất, nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn của Tiêu Diệu Linh rồi xoay người tiến đến cửa phòng, nói tiếp:
"Con Quỷ Thần dung nham xuất hiện ở Lục gia, thật ra vẫn chưa c·hết. Ta đã sử dụng phong ấn lên nó nên các ngươi ý tứ một chút. Nếu sau này vẫn còn dám gây rối cho Tiêu gia hay là dám hé ra nửa lời…" Để ta biết được thì chính tay ta sẽ giải trừ phong ấn. Đến lúc đó, Lục gia cũng khó thoát khỏi kiếp nạn diệt vong. Nhớ lấy!"
Nói xong một lời đe dọa, Vĩ Phàm cùng Tiêu Diệu Linh nắm chặt tay và rời khỏi, từng bước trở về Tiêu gia.
***
Trời cũng đã dần sáng, một buổi tối thật nhiều biến động lặng lẽ trôi qua.
Giữa con đường lớn vắng người lúc này, Vĩ Phàm nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn và sải từng bước đi trên đường lớn.
Đi được một đoạn đường, Vĩ Phàm sực nhớ ra một chuyện, nhất thời liền lấy ra chiếc bút bi mà Diệu Linh đã vô tình đánh rơi từ trước.
"Đây... trên đường tìm kiếm, thứ này ta vô tình nhặt được, ta giao lại cho muội này." Hắn quay sang nhìn Tiêu Diệu Linh, nhẹ giọng rồi giao ra bút bi.
Tiêu Diệu Linh nhận ra đó là thứ đồ của Vĩ Phàm ca ca đã tặng cho mình, lập tức vui mừng nhận lấy, đồng thời hồn nhiên nhìn hắn cảm kích và mỉm cười có ý cám ơn.
Thấy vậy, Vĩ Phàm cũng liền bật cười, sau đó cả hai nắm tay và cùng nhau từng bước trên đường trở về Tiêu gia.
Trước cổng Tiêu gia.
Lúc này từ phía xa nhìn lại, hai tên gác cổng bắt gặp hình bóng của Vĩ Phàm đang dắt theo Tiêu Diệu Linh đi tới, nhất thời quay sang ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay sau đó, một tên gác cổng liền mơ hồ lên tiếng hỏi:
"Này, ngươi nghĩ mắt ta có nhìn lầm không? Ngươi nhìn, hình như phía trước là Vĩ Phàm công tử và tiểu thư của nhà ta, đúng không?"
Mà tên còn lại cũng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, xác nhận là đúng thì liền nói:
"Đúng! Đúng! Ta cũng nhìn thấy rõ."
"Vậy ngươi đứng một mình canh cửa ở đây, ta sẽ chạy vào thông tri cho Tiêu phu nhân và Mân lão." Nhận ra bản thân không nhìn lầm, người kia liền nói.
"Ừm, nhà ngươi nhanh chân một chút!"
Sau cái gật đầu, người kia liền nhanh chân chạy vào bên trong, thật nhanh chạy đi thông tri cho đám người biết rõ.
Cùng lúc này, Vĩ Phàm và Tiêu Diệu Linh đã tiến đến gần cổng.
Thấy vậy, tên gác cổng không nhiều suy nghĩ mà chạy lại chào đón:
"Vĩ Phàm công tử khỏe, tiểu thư khỏe. Hai người bình an trở về rồi?"
Vĩ Phàm liền "ừm" một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói ngay:
"Tiêu phu nhân và Mân lão có bên trong? Ta sẽ dẫn tiểu thư đến."
"Vĩ Phàm công tử yên tâm, một người khác đã vào bên trong để thông tri cho phu nhân." Người gác cổng khẽ cười, nhẹ giọng đáp.
"Vậy chúng ta cũng vào trong."
Nói rồi Vĩ Phàm liền đưa Tiêu Diệu Linh tiến vào bên trong.
Nhưng ngay khi cả hai vừa tiến vào bên trong, thì cũng là lúc Tiêu phu nhân và Mân lão từ bên trong liền vội vàng chạy tới.
Đồng thời nhìn thấy mẫu thân của mình, Tiêu Diệu Linh cũng vội vàng chạy lại rồi ôm sầm thật chặt và rưng rưng như kể lễ.
Tất nhiên, đám người lúc này chỉ có thể một bên đứng nhìn - nhìn Tiêu phu nhân gương mặt tiều tụy ẩn sau tấm khăn che mặt đang nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhi của mình, bên ngoài đôi mắt rưng rưng lệ nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Mà Vĩ Phàm một bên trông thấy, khiến một phút giây ngắn ngủi rơi vào trầm tư, nhất thời nhớ tới người mẹ của mình, dù rằng vẫn không thể biết rõ.
Hắn bất giác trùng xuống suy nghĩ: "Tình mẫu tử không thể diễn tả thành lời, tình yêu của người mẹ là không gì sánh được. Hừ, chỉ riêng một mình ta là không nhận được điều đó thôi sao!"
Sau một màn đó, Tiêu phu nhân liền tiến đến khom người và cảm kích Vĩ Phàm:
"Thật sự là cảm tạ Vĩ Phàm công tử. Ơn nghĩa này Tiêu gia nguyện ý dùng mọi thứ để đền đáp. Tuy không một thứ gì có thể đền đáp đủ, nhưng xin công tử..."
"Mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, nên mọi người không cần phải khách sáo như vậy với ta. Tiêu gia bình an vô sự, ta đây cũng cảm thấy nhẹ lòng. Hài, cứ coi như đây là sự ích kỷ của ta đi, không cần khách sáo!" Vĩ Phàm khua tay rồi lắc đầu từ chối, sau đó nhanh chóng nói ngay.
Nghe vậy, Tiêu phu nhân chỉ biết chấp nhận mà gật đầu, rồi khom người cảm tạ lần nữa.
Tiếp sau, Mân lão liền tiến đến gần Vĩ Phàm và cũng hiếu kỳ hỏi ngay:
"Vậy, Vĩ Phàm công tử đã tìm thấy tiểu thư ở đâu? Và có liên quan đến việc, một con Quỷ Thần dung nham xuất hiện tại Lục gia vào đêm qua?"
Đương nhiên, Vĩ Phàm không việc gì phải che dấu, hắn bắt đầu giảng thuật lại mọi chuyện và kể rõ chi tiết cho đám người, và chỉ là lược đi một vài chuyện không thể nói.
Hắn kể rõ việc m·ất t·ích của Tiêu Diệu Linh có liên quan đến Lục gia, việc Lục gia âm mưu hủy diệt Tiêu gia để nắm trọn cả Hà Vân Thành này. Hơn nữa, hắn còn có nhắc qua việc bản thân đã giao chiến với võ giả của Lục gia, nhưng ngay sau liền xuất hiện một con Quỷ Thần từ hư không, rồi nó bắt đầu tàn phá bừa bãi xung quanh. Lục Thiên tộc trưởng và đại thiếu gia của Lục gia, vì ngăn lại Quỷ Thần tàn phá nên đã không may mà m·ất m·ạng. Cũng vì hợp lực ngăn chặn, nên khi Quỷ Thần thấm mệt hắn ngay lập tức c·ướp lấy thời cơ và một mình phong ấn lại Quỷ Thần.
Sau một màn tự biên tự diễn, người người nghe được cũng đều há miệng hốc mồm vì không thể tin vào những gì đã nghe thấy. Nhưng vì cách diễn xuất của Vĩ Phàm quá lợi hại, cộng thêm những gì quan sát và nghe ngóng được từ xa, đám người liền không hoài nghi và đều tin vào những điều mà Vĩ Phàm đã kể.
"Hài, đó là tất cả mọi chuyện, mặc dù phong ấn được Quỷ Thần nhưng quả thật đáng tiếc! Một vài võ giả của Lục gia, ngay cả Lục Thiên tộc trưởng và nhi tử mình đều không thể qua khỏi. Ta thật sự rất lấy làm tiếc!"
Nói rồi Vĩ Phàm liền cúi sầm mặt tỏ ra buồn rầu, nhưng lại rón rén liếc nhìn đám người và xem bọn họ có thật sự tin tưởng.
"Đừng trách ta! Dù gì những người biết chuyện cũng đ·ã c·hết, Lục phu nhân chắc sẽ không dám hé nửa lời, Diệu Linh muội cũng chỉ trông thấy mỗi cảnh đó… nên chắc là không sao…" Vĩ Phàm thì thào tự nói.
Và như vậy, chuyện tộc trưởng và đại thiếu gia của Lục gia bỏ mạng vì Quỷ Thần liền chấn động mà lan khắp cả Hà Vân Thành. Đương nhiên, chuyện một vị nam tử tên Vĩ Phàm, một người cường đại ở Tiêu gia đã một mình ngăn chặn Quỷ Thần, và giúp bá tánh tại Hà Vân Thành thoát được kiếp nạn cũng là được thuật lại.
Những lời đồn đại cứ thế vang xa...
Lúc này, bên trong tiền đường tại Mã gia.
Mã Cát tộc trưởng trầm tư trên ghế tựa, bên dưới là nhi tử của mình và đám người nội bộ của Mã gia, mà hết thảy đều đang khom người và chắp tay nghiêm nghị, khiến cái bầu không khí cũng dần được trùng xuống và trở nên căng thẳng hơn.
Sau một hồi tĩnh lặng, Mã Cát tộc trưởng liếc qua đám người một lượt rồi đưa ánh mắt nhìn xa xăm, thở dài một hơi và nhẹ nói:
"Các ngươi đã nghe rõ. Kể từ hôm nay, Mã gia chúng ta tự thân lo phần mình, không can hệ gì đến Lục gia hay Tiêu gia. Hơn nữa, không được có bất kỳ ý định gì nhắm đến Tiêu gia. Đã rõ chưa?"
"Đã rõ!" Đám người đồng thanh lên tiếng.
"Hài, Lục Thiên, ngươi cũng quá xem thường người mà coi trọng chính mình! "Quỷ Thần sao? Hài…" Mã Cát suy tư, sau đó nhất thời thở dài phiền muộn.