Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 63: Triều đình chiêu mộ
"Cuối cùng là chuyện gì? Kể rõ ta nghe."
Mã Dực liên tiếp bị Vĩ Phàm níu chặt vai và dồn dập hỏi, khiến hắn cũng trừng mắt kinh ngạc, không thể tin trước cái biểu hiện này của Vĩ Phàm.
Không ngờ là hắn có thể kích động đến như vậy.
"Vĩ Phàm công tử, huynh buông tay ra được không? Từ từ, chúng ta chậm rãi nói chuyện. Được chứ?"
Nhất thời nhận ra bản thân đã quá phần kích động, Vĩ Phàm liền buông tay.
"Xin lỗi, tại ta..."
"Không sao, không sao. Ta hiểu mà. Biết rằng đất nước đang có biến, Vĩ Phàm công tử lo lắng cũng là lẽ thường tình, ha ha." Mã Dực xoa xoa vai, đồng thời lên tiếng nói ngay.
Mặc dù có phần kinh ngạc nhưng Mã Dực lại nghĩ, rằng Vĩ Phàm chỉ là một người yêu nước, nên khi biết tin đất nước có biến thì một đại trượng phu như hắn cũng không thể làm ngơ.
Đương nhiên, hắn tự gán ghép Vĩ Phàm là một con dân của Đại Việt, bao đời có truyền thống yêu nước.
"Hài, không ngờ Vĩ Phàm công tử đây lại là một người yêu nước nồng nhiệt đến vậy! Mã Dực ta cũng bội phục vạn phần. Mà cũng phải thôi, đất nước ta bao đời, người người đều có dòng máu yêu nước mà lại."
"Hở?"
Vĩ Phàm bất giác ngây người trước những gì mà Mã Dực tự suy diễn, không ngờ rằng tên thiếu gia nhà giàu này lại nghĩ… hắn là một tên yêu nước.
Quả đúng là Vĩ Phàm có yêu nước, nhưng rất tiếc, không phải là ở đây!
Tuy vậy, Vĩ Phàm vẫn đành lòng nương theo, sau đó đưa tay gãi đầu rồi nói:
"À, thật ngại quá! Mà như những gì Mã thiếu gia nói qua, có thể tường tận và nói cho ta biết rõ sự tình hay không?"
Hắn hiện tại rất nóng lòng muốn biết, Đại Việt như thế nào ứng tuyển? Huyền Cực Tông là một thế lực như thế nào?
Hắn muốn nghe chuyện, sau đó nghĩ cách từ Đại Việt tiến sang Huyền Cực Tông một cách dễ dàng.
Quả thật, với một kẻ không danh tính như hắn, nến một mình lang thang trên đường thì chắc chắn sẽ bị người ngoài nhắm đến. Hắn chỉ có thể tìm cách trà trộn, hoặc cùng một nhóm nào đó một đường đến Huyền Cực Tông mà thôi.
Một mình lang thang ngoài đường, có khi xui xẻo lại bị quân lính Đại Việt bắt đi cũng nên!
"Được thôi! Vậy chúng ta vừa đi vừa nói." Mã Dực lập tức gật đầu đồng ý. Hắn không có cớ gì phải dấu, dù sao cả hai đều là người một nước.
Đồng thời nghe vậy, Vĩ Phàm cũng liền gật đầu.
Một lúc đi tới, giữa cái cảnh sắc mặt đường vắng người, bầu trời phía trên mịt mù không trăng không sao, cả hai dông dài trên đường trò chuyện.
Trên đường đi, Mã Dực luyên thuyên nói rõ.
"Theo như cáo thị ghi rõ, hiện tại biên giới giữa Đại Việt và Huyền Cực Tông xảy ra t·ranh c·hấp mờ ám, khiến một lượng binh lính theo ước tính sẽ không đáp ứng đủ trong tương lai. Nhờ vậy, triều đình từ đây liền cần thêm một lượng lớn tinh binh thay thế, nhằm củng cố thêm lực lượng để sau này canh giữ cũng như đẩy lùi Huyền Cực Tông."
"Tuy Huyền Cực Tông theo danh chỉ là một tông môn, nhưng cũng có quy mô như là một đất nước. Bọn họ thần bí khó lường, người bên ngoài không thể hiểu rõ. Và còn một điểm nữa, dù không thường xuyên cho lắm nhưng mỗi vài năm trở lại đây, nước ta và Huyền Cực Tông thường xảy ra một vài t·ranh c·hấp nhỏ lẻ về phần lãnh thổ..."
Mã Dực dông dài suốt cả quãng đường, kể kể nói nói.
Tiếp sau một khoảng lắng nghe, Vĩ Phàm nhất thời rơi vào trầm tư.
"Cần thêm binh để đưa ra biên ải sao? Hay là… ta nên nhân cơ hội này tham gia tuyển mộ, tìm cách đi sang Huyền Cực Tông. Hiện tại Tiêu gia đã ổn, ta cũng nên suy tính rời đi. Cơ hội ngàn năm có một, chỉ còn cách đơn giản như này thôi. Quả thật, ta không thể cứ dông dài thế này mãi được!"
Phải biết rõ, mục đích của Vĩ Phàm sang thế giới này có hai nguyên do. Thứ nhất, đó là hắn đã hứa rằng sẽ cường đại để giúp Thần Khải quay trở về, cũng như là để thỏa ước nguyện của chính bản thân xông xáo đây đó. Thứ hai, chuyện chắc chắn bản thân hắn phải làm được là báo thù, tìm hiểu c·ái c·hết của Tiêu Thanh Phong và bí ẩn đằng sau sự diệt vong của Huyền Cực Cốc.
Và khi biết được rằng Huyền Cực Tông có liên quan đến chuyện này, mục đích của hắn dần được thay đổi, rằng bản thân hắn phải thâm nhập vào bên trong để tìm hiểu.
Hắn chắc chắn phải làm được, phải tìm cách vào được Huyền Cực Tông bằng mọi giá. Nhưng trước hết, hắn phải tìm cách từ Đại Việt đến được biên giới, lúc đó mới đi tính đến chuyện là làm thế nào để xâm nhập.
Cũng vì nhờ có cơ duyên gặp được gia đình của Tiêu Thanh Phong, khiến hắn quyết định nán lại ít lâu mà trì hoãn việc tìm cách đến Huyền Cực Tông. Nhưng hiện tại đã có cơ hội, hắn không thể tiếp tục trì hoãn mà phải nhanh chóng nắm bắt.
Sau khi suy xét đến mọi vấn đề có thể gặp phải, Vĩ Phàm liền nói:
"Vậy, triều đình khi nào chiêu mộ? Ở đâu?"
Mà về phần Mã Dực, nhìn thấy Vĩ Phàm có hứng thú như vậy thì hắn cũng chậm rãi đáp:
"Liền tầm một tuần nữa thôi. Bắt đầu từ tuần tới sẽ có người đến nơi này để mà ghi danh, những ai có chí hướng và qua được vòng khảo nghiệm liền được đưa đến doanh trại huấn luyện."
Nói xong, Mã Dực thấy có gì đó không đúng, nhất thời kinh ngạc mà quay sang Vĩ Phàm liền hỏi:
"Vĩ Phàm công tử, đừng nói là... huynh muốn đi ứng tuyển đấy nhé?"
"Ừm!"
Sau cái gật đầu không một chút do dự từ Vĩ Phàm, Mã Dực bất ngờ trừng lớn mắt ngạc nhiên, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn:
"Công tử... ta biết là huynh mạnh đấy, nhưng nếu muốn đi ứng tuyển, có lẽ là nên suy nghĩ lại. Làm binh lính bình thường thì không sao cả, nhưng nếu là mục tiêu lính tại biên ải, mười người đi thì chỉ có..."
Mã Dực thật tâm giải bày. Mặc dù trước đây hắn đã đắc tội và có suy nghĩ căm ghét Vĩ Phàm, nhưng hiện tại Mã gia đang muốn gầy dựng lại mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu gia, cho nên không còn có ý định tranh đấu nữa. Đương nhiên, nếu muốn kết thân với Tiêu gia, thì chỉ có mỗi cách là làm thân với Vĩ Phàm.
Đây là những gì mà cha hắn, Mã Cát tộc trưởng thật sự muốn hắn làm. Muốn hắn phải kết thân với Vĩ Phàm, dù hắn vẫn không hiểu, vì sao cha mình lại muốn làm như vậy?
Được một lúc, Vĩ Phàm dường như đã hiểu lý do vì sao Mã Dực lại kinh ngạc như vậy, nhưng hắn chỉ lạnh nhạt nói:
"Ta hiểu Mã thiếu gia lo lắng, điều này ta biết rõ, nhưng thiếu gia không cần phải nhiều lời, ý ta đã quyết."
Nói đến đây, cả hai phút chốc bước đến trước cổng Tiêu gia lúc nào không hay, thấy vậy, Vĩ Phàm lập tức chắp tay lên tiếng:
"Xin lỗi Mã thiếu gia, cũng đã muộn, nếu sau này có cơ hội ta sẽ mời lại Mã thiếu gia một bữa cơm ra trò. Cáo từ!"
Vĩ Phàm vẫn không thân quen với người này, nên hắn không cần dông dài mà nhiều lời làm gì, chưa kể, tên này lại là quen biết nhờ rắc rối. Tốt nhất chỉ là bề ngoài quen biết!
"Ừm, được! Vĩ Phàm công tử cứ thong thả. Cáo từ!"
Nói đoạn, cả hai chắp tay từ biệt ngay sau đó, mỗi người mỗi ngã mà đi.
"Hừ, vậy là không bao lâu nữa, hắn sẽ có ý định rời đi nơi này." Mã Dực ý vị sâu xa, mở miệng tự nói.
Mà bên cạnh đó, Vĩ Phàm chậm rãi sải bước trong khuôn viên của Tiêu gia, vừa di chuyển vừa suy tư về những mục tiêu sắp tới.
"Một tuần nữa sao? Nên vậy, Tiêu gia cũng đã ổn định, cũng đã đến lúc ta phải rời đi nơi này."
"Vậy ngươi quyết định sẽ ghi danh nhập ngũ, tìm cách từ Đại Việt xâm nhập vào Huyền Cực Tông sao?" Thần Khải truyền âm.
Nghe vậy, Vĩ Phàm liền gật đầu.
"Trước tiên ta sẽ nhập ngũ, nhân cơ hội này mà tìm cách đến được địa phận biên ải, sau đó là tìm hiểu về Huyền Cực Tông. Tức là đào ngũ mà trốn đi, hiện tại chỉ còn cách này." Mà ta cũng nên thắp nén nhang và từ biệt sư phụ lần cuối..."
Nói rồi, Vĩ Phàm chậm rãi tiến đến tiền đường của Tiêu gia, thấy cửa không khóa, hắn không suy nghĩ mà tiến vào bên trong.
Vào đến bên trong, căn phòng lúc này tối đen như mực và chỉ còn lại mùi hương đèn cầy đã tàn.
Tiếp theo, hắn chậm rãi tiến đến trước bàn thờ bài vị của Tiêu Thanh Phong.
Nhưng chưa làm được gì thì bất ngờ thay, Tiêu phu nhân lại từ ngoài cửa cũng là vào tới.
Vẫn là thần thái đó, ánh mắt lạnh lùng đằng sau tấm khăn che mặt, mang trên người một bộ bạch y.
Đồng thời nhìn thấy Vĩ Phàm bên trong, Tiêu phu nhân liền tỏ ra ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi:
"Vĩ Phàm công tử, đã đêm hôm, công tử đến đây làm gì?"
"Tiêu phu nhân sao? À không gì, chỉ là… chỉ là ta muốn đến để tìm gặp phu nhân." Vĩ Phàm giật mình xoay người, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Tiêu phu nhân cũng liền hỏi:
"Công tử muốn gặp ta, có chuyện gì quan trọng sao?"
Sau cái gật đầu, Vĩ Phàm nhẹ giọng đáp:
"Dự là một tuần nữa ta sẽ rời đi Tiêu gia, nên chỉ muốn đến để từ biệt trước."
"Sao lại gấp gáp như vậy, công tử không vừa lòng ở đâu sao?"
"Không phải như những gì Tiêu phu nhân nghĩ đâu. Ta nán lại Tiêu gia đã lâu, cũng đã đến lúc phải rời đi… làm chuyện cần làm." Vĩ Phàm lắc nhẹ đầu, lên tiếng.
"Vậy sao! Vậy nếu công tử có cần gì, cứ nói với ta, Tiêu gia chúng ta sẽ vì công tử mà chuẩn bị."
Nói rồi Tiêu phu nhân liền không hỏi gì thêm. Bởi vì bà biết rõ, một người luôn có những mục tiêu riêng, đã muốn đi thì không gì có thể ngăn cản, cũng không phải chuyện của mình, tốt nhất không nên hỏi quá nhiều.
Mà về phần Vĩ Phàm, hắn cũng không có nhiều lời để nói, vì vậy chỉ nói là bản thân rời đi nhưng không hề nhắc đến vấn đề sẽ đi ứng tuyển làm lính.
Tốt nhất vẫn là không nên nói!
"Đa tạ Tiêu phu nhân. Thôi, đã khuya, Tiêu phu nhân nghỉ ngơi sớm, Vĩ Phàm xin cáo lui."
Nói xong một lời, Vĩ Phàm liền từng bước rời đi và trở về phòng.
Và cứ như vậy, một tuần thời gian lại thấm thoát mà trôi qua. Cuối cùng cũng đã đến cái ngày ứng tuyển ghi danh...
Bên trong khuôn viên Tiêu gia vào sáng sớm.
Lúc này, Vĩ Phàm thần thái nghiêm nghị với một bộ y phục tối màu cũ kĩ, dáng người cân đối cùng mái tóc dài búi gọn lên cao, bên vai đeo lấy một túi hành lý bằng vải.
Hiện tại hắn đang từ biệt những con người ở Tiêu gia, quyết định sẽ rời đi vào sáng sớm.
"Tiêu phu nhân, Mân lão... có cơ hội sẽ gặp lại mọi người."
Vĩ Phàm chắp tay khom người và nói ra những lời từ biệt.
Mà Mân lão một bên cũng gật gật đầu, sau đó từ tốn nói:
"Vĩ Phàm công tử đi thong thả, nhớ giữ gìn sức khỏe, có dịp lại ghé thăm Tiêu gia. Cám ơn công tử trong những thời gian qua đã giúp đỡ Tiêu gia chúng tôi!"
Nghe vậy Vĩ Phàm chỉ gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi.
"Hài, cuối cùng là không thể thắp một nén nhang!" Ngay khi đi đến trước cổng Tiêu gia, hắn bất giác quay đầu và thở dài một hơi, nói.
Nhưng vào chính lúc này, từ bên trong Tiêu gia, một bóng dáng quen thuộc vội vàng lê đôi chân nhỏ nhắn mà chạy đến.
Đó là Tiêu Diệu Linh với hoa y hồng phấn, đôi mắt rưng rưng, thật nhanh chạy đến phía Vĩ Phàm.
Thấy vậy, Vĩ Phàm bất ngờ nhìn lại, đồng thời cũng là tiến đến gần rồi thấp người lên tiếng:
"Sao lại vội vã như vậy, sẽ ngã đấy, biết không?"
Diệu linh ú ớ không thể nói, chỉ mếu máo rồi thật nhanh ôm chầm lấy cổ Vĩ Phàm.
Tiếp sau, Vĩ Phàm nhẹ nhàng chạm vào đầu, vỗ về lưng rồi mỉm cười.
"Sao lại khóc? Ai bắt nạt muội nữa sao?"
Diệu Linh nhìn ra nức nở, sau đó chỉ thẳng ngọc thủ nhỏ vào Vĩ Phàm, đồng thời lắc đầu mà rơi lệ.
"Là ta sao? Muội buồn vì ta rời đi?" Vĩ Phàm dường như đã hiểu, vội dỗ dành, trên đôi môi khẽ cong, hắn nói.
Mà nói đến đây, Diệu Linh gật gật đầu rồi lần nữa ôm chầm lấy cổ Vĩ Phàm mà ú ớ, dường như là không muốn hắn rời đi.
Đối với Diệu Linh, Vĩ Phàm như là một người ca ca ruột, luôn yêu thương, cũng như che chở hết mực. Nhưng khi biết tin Vĩ Phàm rời đi từ sáng sớm, Diệu Linh không muốn và chỉ biết nức nở mà khóc, vội vàng chạy theo.
Lúc này, Vĩ Phàm gạt nhẹ nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nói:
"Muội không việc gì phải buồn, mặc dù ta rời đi nhưng sau này… chắc chắn ta sẽ quay trở lại mà!"
Nói đến đây, hắn liền đưa bàn tay ra trước.
"Nhưng lần sau, khi quay trở về, ta chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho muội… hứa chứ? Muội có thể chờ ta? Ta sẽ lại quay về khi muội lớn hơn, xinh đẹp hơn. Chúng ta cùng đóng dấu xác nhận nào!"
Nhất thời Diệu Linh rưng rưng lên, nhẹ gật đầu, sau đó đưa ra bàn tay nhỏ nhắn và đóng dấu.
Và rồi, cả hai ước định với nhau, rằng Vĩ Phàm sẽ quay lại và sẽ chữa khỏi bệnh cho Diệu Linh vào lần tới.
Mặc dù Vĩ Phàm biết bệnh tình của Diệu Linh rất khó để chữa trị, nhưng đâu ai dám nói trước được điều gì. Hắn chỉ nghĩ, rằng bản thân sẽ cố hết sức tìm kiếm phương thuốc, và hy vọng vào một phép màu sẽ xảy đến với tiểu nữ hài mệnh khổ này, mà cũng chỉ còn cách này mới giúp hắn rời đi, đồng thời Diệu Linh cũng sẽ không còn khóc nữa.
Sau khi Diệu Linh nước mắt đã ngừng rơi, Vĩ Phàm lần nữa vỗ về rồi mỉm cười, ôm nàng vào lòng và khẽ nói:
"Như vậy mới ngoan chứ! Thôi, muội vào bên trong đi. Nhớ nhé, phải mau ăn chóng lớn, ta quay về mà biết được muội ốm yếu là không được đâu đấy!"
Diệu Linh nghe vậy, liền gật gật đầu, sau đó bước lùi mấy bước rồi chậm rãi trở vào Tiêu gia. Nhưng đôi lần bước tới lại tiếc nuối, rồi lần nữa quay về phía sau nhìn Vĩ Phàm, vẫy tay từ biệt.
Vĩ Phàm cũng là từ xa vẫy tay, từ biệt Diệu Linh một lần nữa.
Và khi nhận ra Diệu Linh đã đi vào bên trong, hắn cũng liền thẳng lưng, quay người rồi rời đi thật nhanh.
"Ta hứa... sẽ cố gắng tìm được cách chữa trị cho muội."
Vĩ Phàm nhanh chân trên đường lớn đông người, hối hả chạy mà không hề nhận ra là hai cha con Mã Cát đang từ xa quan sát hắn.
Được một lúc, Mã Dực bất ngờ nhẹ giọng lên tiếng:
"Cha, Vĩ Phàm đi rồi, chúng ta có thể..."
"Con bỏ ngay cái ý định đó cho ta. Ta đã có nói, từ nay về sau liền không can dự đến vấn đề của Tiêu gia hay Lục gia nữa." Mã Cát trừng mắt, từng chữ nhấn mạnh.
Cùng lúc này, trước cổng lớn Hà Vân Thành.
Chỉ mất một khoảng ngắn thời gian Vĩ Phàm cuối cùng cũng đến được nơi dành để đăng ký ứng tuyển. Không nơi nào xa xăm, địa điểm ghi danh ứng tuyển lại nằm ngay phía bên ngoài, gần cổng lớn tại Hà Vân Thành này.
Nhưng lạ thay, địa điểm ứng tuyển chỉ là một căn lều được dựng lên một cách đơn sơ với bốn cây trụ dài 2,5 mét lớn bằng bắp tay, phủ phía trên là một tấm vải che, diện tích chỉ vừa đủ cho một người ngồi. Ngoài ra, bên trong được đặt một cái bàn nhỏ và một cái ghế không tựa nằm ngay kế bên.
Điều này đầu tiên là khiến Vĩ Phàm có phần ngạc nhiên, nhưng tiếp đó hắn lại cảm thấy bình thường. Dù sao Hà Vân Thành này diện tích chật hẹp, người tu tiên khắp nơi đều có nhưng vẫn là không quá cao, ai đâu quan tâm tìm kiếm người tài ở nơi này làm gì.
Lúc này, Vĩ Phàm dừng chân trước cổng thành không người qua lại, đứng bên ngoài một hồi lâu và trầm tư nhìn hướng Hà Vân Thành, ý vị từ biệt nơi này, chuẩn bị rời đi sau 3 tháng, sau những ngày dài có cơ duyên ghé thăm.
Hắn trầm tư một hồi lâu, kế đó từng bước tiến đến địa điểm ứng tuyển.
Mà bên trong đang ngồi là một lão giả tuổi đã ngoài sáu mươi, mặc một bộ quan phục màu đỏ không đường nét, phía trước ngực chính là ký tự khắc rõ đất nước Đại Việt. Lão giả gương mặt chữ điền luôn tỏ ra nghiêm nghị, hai con ngươi lúc nào cũng trừng lớn mà nhìn thẳng.
"Nhà ngươi đến đây có việc gì?" Nhìn rõ Vĩ Phàm đang từng bước tiến đến gần, lão giả liếc nhìn, ngẩn cao đầu rồi nhàn nhạt hỏi.
"Dạ vâng! Tiểu dân tham kiến đại nhân. Hôm nay tiểu dân đến đây… dự là muốn ứng tuyển làm lính." Vĩ Phàm khom người, chắp tay cung kính, đồng thời bình thản đáp lời.