Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Trên đường đến Hà Đông doanh trại

Chương 64: Trên đường đến Hà Đông doanh trại


Lão giả bận quan phục đưa cái ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn, đồng thời cầm lên bút mực rồi nói:

"Hừm... Tên ngươi, bao nhiêu tuổi, cảnh giới hiện tại, nói rõ để ghi danh."

Được hỏi, Vĩ Phàm liền ngơ ngác tự chỉ vào mình, lại gật gật đầu.

"Tiểu dân tên là A Chu. Năm nay ba mươi, cảnh giới... à, đó là Luyện Thể tầng năm..."

Hắn hiện tại không thể nói rõ ra danh tính, đi ứng tuyển làm lính chỉ là cái cớ để giúp bản thân sang được Huyền Cực Tông mà thôi. Cho nên, nếu hắn nói rõ thì sau này không may có sơ xuất xảy đến, và để người hữu tâm tra rõ ra, quả thật lúc đó sẽ rất bất lợi cho hắn.

Chưa kể tương lai bản thân hắn chắc chắn sẽ là một tên đào ngũ, nến nói rõ ra, lúc đó lại là tự mình hại mình. Từ Thần Khải, Vĩ Phàm cũng học lỏm được cách che giấu thực lực, nên tốt nhất cứ lấy đại một cái tên, làm giả cảnh giới, điệu thấp mà hành sự cho an toàn.

Hiện tại nên là che dấu, đường nào chỉ là tạm bợ để tìm cách sang Huyền Cực Tông, nói rõ e là không được hay cho lắm!

Mà nghe thấy rõ, lão giả lúc này lắc đầu rồi đặt bút mực mà ghi chép sổ sách. Ghi được một lúc trên sổ sách, lão lần nữa thở dài thất vọng, lên tiếng:

"Hài... không hiểu triều đình nghĩ gì mà điều ta đến cái Hà Vân Thành nhỏ nhoi, hiu quạnh này. Tái Thể qua lại không có một ai, chỉ toàn một đống Luyện Thể!"

Cũng vừa xong việc, lão giả không hề chần chừ mà lập tức đưa cho Vĩ Phàm một mảnh giấy mỏng vuông vức, nói:

"Thôi được rồi. Ngươi cầm lấy mảnh giấy này sau đó tự mình đi đến doanh trại Hà Đông, đến nơi sẽ có người nhận ngươi."

"Được nhận rồi, không có khảo nghiệm cái gì sao?" Vĩ Phàm không hiểu chuyện gì, khuôn mặt ngơ ngác hỏi.

"Khảo nghiệm đã xong, ngươi cứ việc lên đường, hỏi nhiều làm cái gì?"

Nhận rõ lão quan đang bực mình, Vĩ Phàm cũng là không dám chọc giận mà liền khom người, cười nhẹ và gãi đầu một cái. Hắn đưa tay vội nhận lấy mảnh giấy, nhanh chóng rời đi.

Quả thật nếu ở lâu chọc giận đến, lão già này đổ hết lên đầu hắn thì biết phải làm sao.

Nhưng sải được vài bước, hắn lại vội vàng quay về, ngơ ngác rồi cười cười mà hỏi:

"À... bẩm đại nhân, Hà Đông doanh trại, ở đâu? Tiểu dân, nên đi lối nào cho phải?"

"Hài, đi về hướng đông, qua rừng, gặp một con sông lại đi thêm 20km nữa. Mà này, ngươi có phải là người từ trên trời rớt xuống không vậy? Chưa ra ngoài bao giờ hay sao? Mau mau rời đi, đừng phiền ta..." Lão giả tỏ ra khó chịu, nhất thời một hơi nói xong.

Thấy vậy, Vĩ Phàm ôm quyền rồi khom người vì ngại, lần này hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng rời đi. Nhưng trước khi rời đi, hắn cũng không quên nhìn lại Hà Vân Thành một lần nữa xem như tạm biệt.

"Hài... Ngươi cũng quá ngốc!" Thần Khải thở dài nhẹ giọng.

Mà Vĩ Phàm lúc này một mình trên mặt đường nắng gắt, nghe thấy tiếng thì cũng liền bĩu môi mà nói:

"Ngốc cái gì ta, ta thật sự không biết, mà không biết thì phải hỏi chứ?"

"Ngươi như vậy nên mới ngốc. Sau này nên dành thời gian mà học hỏi học hỏi, ai nhìn vào lại nghĩ là ngươi từ trên trời rơi xuống."

"Êy... cũng tại vì ta thực sự không biết, nhưng có điều, ta thật là từ trên trời rơi xuống còn gì?"

Vĩ Phàm sang được Nhân Giới từ thông đạo, hắn quả thật đã từ trên trời rơi xuống. Từ khi vừa đến đây, hắn đầu tiên là bắt gặp nhóm người Tiêu gia, sau đó nán lại ba tháng thời gian, và cũng chỉ biết được mỗi cảnh sắc tại Hà Vân Thành này.

Tất nhiên, đối với những nơi khác trên thế giới này, hắn chỉ biết qua loa nhờ có tên gọi của từng địa vực. Thời gian ngắn chỉ để hiểu rõ toàn bộ một hình dạng đất nước như Đại Việt, hắn thật sự không thể.

Dù sao bản đồ không có, nghe kể thì làm sao mà hình dung cho được!

Thần Khải nghe thấy Vĩ Phàm trả lời như vậy, cơ hồ là ngán ngẫm lắc đầu, lơ lửng bên trong không gian trắng thuần mà thở dài một tiếng.

Ngay sau cả hai không ai nói gì và Vĩ Phàm chỉ một đường đi tới.

Bầu trời nắng gắt giữa đỉnh đầu, Vĩ Phàm lúc này trên đầu đội lấy một cái mũ như là cao bồi miền tây, một mình thong thả từng bước chân, sải bước trên đường chỉ toàn là đất cát. Hắn đã đi được khá lâu thời gian, đồng dạng mơ hồ theo chỉ dẫn rồi nhắm hướng đông mà đi.

"Quái lạ! Đi lâu như vậy sao vẫn chưa thấy khu rừng nào, ta đi nhầm đường rồi sao?" Vĩ Phàm lúc này lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt, cau mày tự nói.

"Hài, ngươi lại không kiên nhẫn rồi!"

Sau câu nói thở dài từ Thần Khải, Vĩ Phàm bĩu môi rồi lên tiếng nói ngay:

"Ta cũng chỉ lo lắng là sẽ lạc đường thôi."

Nói xong, Vĩ Phàm tiếp tục đi được một lúc, kế đó từ sợi dây chuyền hồng ngọc trên cổ liền biến ra một chai nước có ga tối màu, nhẹ tay mở nắp rồi uống lấy uống để.

Sau khi đã thỏa mãn uống, hắn lập tức đưa cao chai nước lên cao, liếm môi nói:

"Òa... thật sự là sảng khoái, đem theo nhiều đồ dùng, quả nhiên thuận tiện!"

Đương nhiên Vĩ Phàm đã lo xa, trước khi rời đi Trái Đất, hắn không ngần ngại mà dùng dây chuyền trữ vật, lợi dụng không gian vô hạn và bắt đầu mua nhiều vật dụng rồi cất chứa thật nhiều vào bên trong. Vĩ Phàm vơ vét những thứ mà chính hắn cho là cần thiết, từ những vật dụng trong siêu thị, chăn ra gối nệm, đến cả nồi nia xoong chảo hắn cũng một lần hốt gọn. Sợi dây chuyền trong phút chốc trở thành túi thần kỳ, thật sự là không thiếu một thứ gì!

"Hài, Vĩ Phàm ơi Vĩ Phàm, đôi lúc ta lại nghĩ ngươi là người đi du lịch, chứ không phải là một tu tiên giả! Sợi dây chuyền thần phẩm mà ngươi xem như cái kho." Thần Khải bên trong dây chuyền nhìn núi đồ dùng và chỉ biết thở dài ngán ngẩm.

Mà Vĩ Phàm bên ngoài lại thong thả vô tư, bước đi mấy bước rồi nhẹ nói:

"Ta thấy có cái gì đâu nào, có mà không biết dùng mới thật sự là lãng phí. Chưa kể, bên trong không chỉ là không gian bình thường, nó còn giữ được thời gian vật dụng, dại gì không chịu dùng đến!"

Kỳ thật, đối với sợi dây chuyền hồng ngọc trữ vật này, nó không chỉ có thể chứa nhiều đồ, mà còn có thể giúp những thứ bên trong ngừng lại thời gian, đồng thời khiến cho mọi thứ khi được cất đặt vào bên trong đều được giữ nguyên như mới.

Dẫu sao thời gian bên trong sợi dây chuyền là không hề tồn tại.

Mặc dù thuận tiện như vậy, nhưng Thần Khải lại cho là, tu tiên như thế này là không thể chấp nhận. Tuy hắn cũng đã nhiều lần ngăn cản nhưng luôn bị Vĩ Phàm cự tuyệt.

Bởi vì Vĩ Phàm cho rằng, thà dùng như vậy còn hơn là không, hắn không muốn gặp lại cái tình trạng như trước đây, như cái thời trông giống một con vượn người khi nghe theo lời Thần Khải. Thà hắn mang theo dự phòng, còn đỡ hơn là phải qua đến nơi đây rồi khó khăn bươn chải, tự thân làm lụng kiếm tiền. Ít nhiều nếu không có nhà, hắn có thể dựng lều trại ngủ qua đêm mà. Hoặc nếu không cần đến thì hắn có thể lừa gạt buôn bán, kiếm được chút đỉnh cũng là có khả năng.

"Hài, tiếc là không thể có mạng để lướt, điện thoại hiện tại chỉ có thể sử dụng để quay phim và lưu lại những tấm hình để đời!"

"-_-"

Thần Khải nghe vậy, hắn chỉ thở dài và không thèm nói gì thêm.

Mặt trời bắt đầu ngả về phía tây thì cũng chính là lúc Vĩ Phàm đến được phía ngoài rìa của khu rừng. Nhìn thấy cảnh tượng rừng rậm trước mắt, hắn khuôn mặt vui mừng, không ngần ngại mà nhanh chân tiến vào lối mòn bên trong.

"Quá tốt! Chỉ cần qua được khu rừng, lại thêm qua sông... hình như là đi thêm mấy chục cây số nữa là tới rồi."

Lúc này cũng đã bớt nắng, Vĩ Phàm cất lại chiếc mũ vào trong, thong thả từng bước đi tới.

Mà lối mòn hắn đi khá là nhỏ hẹp, cơ hồ chỉ vừa đủ cho ba người sát nhau cùng đi. Đồng thời hai bên đường chỉ toàn là những loại cây thân gỗ, tán lá rộng và mọc cao đến mười mét chiều cao, bất giác khiến cho cảnh sắc bên trong khu rừng u ám thấy rõ.

Lại một đoạn đường dài, Vĩ Phàm nhất thời cảm nhận được những luồng khí tức nhỏ yếu, có khoảng bốn đến năm người tất cả, dường như nhóm người đang là tụ tập phía trước và chỉ cách Vĩ Phàm năm mét khoảng cách mà thôi.

Tiếp đó hắn liền cười khẩy một cái, sắc mặt có chút âm trầm tự nói:

"Hừm... năm tên Luyện Thể kỳ, có lẽ là nhóm c·ướp tại đây."

Hắn đoán rằng phía trước chính là một nhóm c·ướp qua đường, nhưng vẫn không ngần ngại mà bước tiếp, giả vờ như không hề biết gì.

Dù sao cũng chỉ là một đám yếu đuối, không cần quá mức lo lắng!

Sau khi một khoảng đến nơi, hắn bất ngờ trông thấy nhóm người lúc nãy bản thân đã cảm nhận ra, tất cả bình thản ngồi xúm lại xung quanh một tán cây lớn, tự nhiên vui vẻ mà trò chuyện với nhau.

Mà khi nhìn rõ thấy điều này, Vĩ Phàm nhất thời cau mày một cái, đồng thời cũng không suy nghĩ nhiều rồi một đường tiến đến.

"Hừm... lại tính giả thần giả quỷ, lừa gạt gì sao?"

Cùng với dòng suy nghĩ thì lúc này hắn đã tiến tới đám người, nhưng vẫn giả vờ như không mà bình thản đi tiếp. Tuy nhiên, khi vừa mới đi qua, phía sau lại bất ngờ vang lên một tiếng gọi.

"Vị huynh đài kia, huynh là đang trên đường đến Hà Đông doanh trại để ứng tuyển sao?"

Nhất thời Vĩ Phàm tỏ ra ngạc nhiên mà xoay người lại, gật đầu nói đúng.

Đồng thời thấy đã đúng, một thanh niên với dáng vẻ cao to cùng cái mũi lớn liền cười cười lên tiếng:

"Vậy là giống như chúng ta đây, tất thảy đều đang trên đường đến đó."

"Trùng hợp như vậy?" Vĩ Phàm nhỏ giọng tự nói, vẫn nghi hoặc phòng bị.

Mà nhìn thấy Vĩ Phàm cảnh giác như vậy, thanh niên mũi lớn lại cười cười nói:

"Huynh đài không cần phải lo lắng, chúng ta không phải là c·ướp... chỉ là trùng hợp mà gặp được nhau thôi."

"Đúng đấy! Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau và dừng chân nghỉ lại nơi này. Huynh đài nếu không gấp gáp, có thể cùng chúng ta một đường cùng đi." Một người khác đồng thời cười nói giải thích. Người này dáng vẻ hơi gầy, nhưng dung mạo đoan chính và giọng nói lại có đôi phần sảng khoái, cơ hồ là người vô âu vô lo.

"Trùng hợp gặp nhau? Thôi... cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một nhóm yếu đuối, trước tiên ngồi lại xem thử."

Vĩ Phàm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cười nhẹ một tiếng rồi tiến đến gần đám người, đồng dạng cũng đã hạ thấp phòng bị.

Tiếp theo hắn ôm quyền chắp tay, rõ ràng chào hỏi từng người nơi đây.

"Chào các vị huynh đài, ta tên A Chu, cũng là đang trên đường nhập ngũ, rất mong các vị chiếu cố cho."

"Huynh đài đâu cần khách sáo, mời ngồi!" Người thanh niên với cái mũi lớn, lần nữa cười nói.

"À được!"

Nói rồi Vĩ Phàm không do dự mà chọn đại một góc để ngồi xuống.

Mà ngoại trừ Vĩ Phàm thì lúc này tụ họp có năm người hết thảy, bề ngoài nhìn đều như nhau, y phục lấm lem, làn da và chân tay đã phơi nắng dẫn đến cháy đen, có lẽ là vì lam lũ việc đồng áng quá nhiều nên mới thành ra như vậy. Nhìn vào đám người, Vĩ Phàm cũng đoán được rằng nhóm người thật sự là tầng lớp nông dân thấp kém, hoặc có lẽ là thấp hơn.

Sau khi nhóm người đã dần quen mặt, người thanh niên mũi lớn nhất thời cười cười mà giới thiệu:

"Xin tự giới thiệu, ta tên A Ngưu, Luyện Thể tầng sáu."

Thấy vậy, những người còn lại cũng lần lượt từng người giới thiệu.

"Ta gọi A Huy, Luyện Thể tầng năm." Người nói là một thanh niên sở hữu làn da ngăm đen, tuổi tác khoảng chừng hai lăm, bề ngoài cường tráng với một gương mặt tương đối bình thường.

"Ta A Xuân, tầng năm." Tiếp theo là thanh niên khuôn mặt đoan chính, cũng là người lúc nãy đã một lời góp phần giải thích.

"Cứ gọi ta A Cửu, chỉ là tầng bốn." Người này tướng tá nhỏ con, vừa nhìn sơ qua liền đã nhận ra, rằng đây là người có tính cách hiền lành.

"A Ninh... tầng bốn." Thanh niên này lại tương đối tỏ ra kiệm lời, nhưng trong năm người thì cơ hồ hắn là người điển trai nhất.

Từng người cứ thế ôm quyền giới thiệu thân phận, tiếp đó Vĩ Phàm cũng gật đầu, lần nữa ôm quyền mà chào hỏi từng người.

"Rất vui khi được gặp các vị huynh đài đây, ta gọi A Chu… ta cũng là Luyện Thể tầng năm..."

Nói qua một chút về Đại Việt này, những tầng lớp bần nông hoặc nô lệ, cơ hồ đều chỉ gọi nhau bằng một cái tên bình thường và không có họ riêng. Tất nhiên là chỉ có giới quý tộc, gia đình quyền quý mới có họ riêng và tên đệm để gọi.

Đó cũng là nguyên do vì sao, mặc dù trước đây không biết rõ thân phận của Vĩ Phàm, nhưng những người bên trong Tiêu gia đều gọi hắn là công tử, bởi vì bọn họ đều nghĩ, rằng Vĩ Phàm thật sự là một người danh gia vọng tộc nào đó và chỉ đang che giấu thân phận mà thôi.

Một lúc sau, người gọi A Huy lại bất ngờ ngẩng đầu mà lên tiếng hỏi:

"A Chu huynh, không biết trước đây huynh đã từng làm gì? Sao hiện tại lại chọn nhập ngũ?"

"À, ừ..."

Thấy Vĩ Phàm ấp úng như vậy, A Xuân một bên nhất thời cười nói:

"A Chu huynh đừng ngại, tất cả chúng ta ở đây đều là tầng lớp nông dân nghèo, vì không đủ sức lo cho gia đình nên chọn cách nhập ngũ. Tất cả cũng chỉ muốn kiếm một chức vị nhỏ nhoi, để có thể tự nuôi lấy bản thân mà thôi."

"Đúng rồi! Huynh không cần ngại..." Đám người còn lại cũng đồng thanh.

Đồng thời sau cái gật đầu, Vĩ Phàm ngại ngùng liền nói:

"Ta cũng như mọi người thôi, đồng dạng là tầng lớp nông dân, gia đình không còn một ai nên mới lựa chọn nhập ngũ..."

Và cứ như thế, Vĩ Phàm cùng ngồi lại hàn huyên với nhóm người A Ngưu. Từ đó biết rõ nhóm người không phải lừa gạt, mỗi người đều đến từ những nơi khác nhau, và chỉ là tình cờ bắt gặp khi trên đường đi tới mà thôi.

Được gần một canh giờ trò chuyện, người gọi A Ngưu nhất thời mở miệng, nhẹ giọng lên tiếng:

"Cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên tiếp tục lên đường!"

Đám người nghe vậy liền gật đầu, bật dậy rồi chỉnh đốn lại hành lý, sau đó cùng nhau tiếp tục lên đường.

Mà cũng vì A Ngưu là người có cảnh giới cao nhất trong đám người hiện tại, nên tất cả đều nghe theo lời nói của hắn, xem hắn như đội trưởng trong nhóm và là người dẫn đầu.

Trên đường đi, Vĩ Phàm cũng có cơ hội hiểu biết thêm nhiều điều thú vị từ nhóm người. Ban đầu hắn nghĩ chỉ cần nửa ngày là có thể ra khỏi rừng, nhưng không phải vậy, ít nhất phải mất gần hai ngày đi đường mới có thể ra khỏi.

Nhóm người trên lối mòn rừng thẳng hàng di chuyển, đôi lúc lại bảy, tám lần quẹo rẽ sang lối khác, điều này trong mơ hồ khiến Vĩ Phàm có vài phần cảm thán, rằng nếu không gặp được nhóm người thì có lẽ hắn sẽ lạc bên trong khu rừng này cả một tuần thời gian rồi, đồng dạng không thể tìm thấy lối ra mà mắc kẹt ở trong khu rừng quỷ quyệt này.

Suốt hai ngày đi đường, nhóm người không dừng chân lại nhiều và chỉ có năm lần dừng chân nghỉ ngơi. Trong đó chủ yếu là dừng chân nghỉ ngơi về đêm để lấy sức, đồng dạng thời gian còn lại là chủ yếu di chuyển cho kịp thời gian, nhanh chóng đến nơi để kịp thời tham gia ứng tuyển.

Khu rừng này tựa hồ không có thú dữ sinh sống, nên nhóm người cũng không phải quá mức cảnh giác. Hơn nữa tất cả đều là Luyện Thể kỳ, nên ngoại trừ là linh thú từ trên trời rơi xuống thì những giả thú bình thường vẫn không cần phải lo lắng sẽ gây ra nguy hiểm.

Mất đúng hai ngày thời gian đi đường để nhóm người rời khỏi khu rừng lớn, nhóm người không nán lại nghỉ ngơi mà tiếp tục thống nhất vẫn là một đường di chuyển.

Nhóm người lúc này di chuyển trên con đường lớn, hai bên là những đồng bằng thảm cỏ xanh bát ngát, xa xa mơ hồ là những ngọn núi lớn vân vụ che kín, cơ hồ trong diện tích vạn dặm thì nơi này là một vùng thảm cỏ cao nguyên.

Được một lúc di chuyển với tâm thái thư giãn, nhóm người nhất thời phát hiện phía trước hiện ra một con sông lớn cắt ngang.

Dòng sông cuồn cuộn nước chảy siết, chỉ có duy nhất một cây cầu bằng gỗ, đơn sơ nối lại hai bờ. Dòng sông này được gọi là "Hà Lưu" mặt nước tuy trong trẻo nhưng lại chảy siết, cơ hồ là con sông lớn thứ hai nằm tại Đại Việt này.

"Mọi người dừng chân tại đây nhé, nghỉ ngơi khoảng một canh giờ thì chúng ta sẽ tiếp tục lên đường cho kịp thời gian..." A Ngưu chậm rãi ngừng lại, đồng thời chỉ về một hướng gần cây cầu rồi lên tiếng hướng dẫn.

Mà nhóm người hiện tại cũng coi như đã thấm mệt sau một ngày dài đi đường, lập tức đồng ý mà dừng chân nghỉ ngơi bên cạnh sông.

Nhưng tại thời điểm nhóm người ngừng lại nghỉ ngơi, A Ngưu bất ngờ liền gọi lại Vĩ Phàm:

"A Chu, bây giờ huynh cùng ta đi lấy nước nhé..."

"Được!"

Vĩ Phàm một tiếng gật đầu, sau đó cùng A Ngưu tiến đến gần sông và lấy nước cho cả nhóm người.

Chương 64: Trên đường đến Hà Đông doanh trại