Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 65: Phạm Ngũ Lão
Lúc này tại một mỏm đá nằm gần bờ sông, cơ hồ xuất hiện hai nam thanh niên vẫn đang cùng nhau lấy nước. Mà nhìn lại gần thì đây đúng là hai người Vĩ Phàm và thanh niên A Ngưu kia.
Một lúc lâu, sau khi tất cả túi da đều được đựng đầy nước, A Ngưu một bên nhất thời thẳng lưng vươn vai, khuôn mặt không một chút b·iểu t·ình liền quay sang rồi bất ngờ nhẹ giọng hỏi:
"A Chu huynh, huynh thật sự là nông dân sao?"
Với tâm tư của A Ngưu, hắn gọi Vĩ Phàm ra đây thì mục đích chính cũng là để hỏi chuyện. Nói ra lại không mấy bất ngờ, dẫu sao đối với một người bần nông như hắn, sáng tối lam lũ, đội nắng dầm mưa, sống một cuộc đời khổ cực, nên nhận thức về một con người còn là rất rõ ràng.
Khi lần đầu gặp Vĩ Phàm, hắn mơ hồ đã biết rõ Vĩ Phàm không phải thuộc tầng lớp nông dân bình thường, làn da trắng không cháy qua nắng, phong thái khoan khoái, lại biết giữ ý tứ, chính là thứ hắn nhận thức từ lần đầu gặp mặt con người này. Từ đó hắn đã tự kết luận, rằng Vĩ Phàm dường như là đang che dấu, hoặc có ẩn tình phía sau nên mới không thể nói rõ về thân phận thật của mình.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, kỳ thật hắn cũng chỉ là một chút mơ hồ, từ đó sinh ra cái suy nghĩ hiếu kỳ về thân phận thật của đối phương mà thôi.
Nhưng vừa mới hỏi đã trông thấy Vĩ Phàm khựng lại một khắc, A Ngưu nhất thời cười nhẹ, sau đó thở ra một hơi rồi nói:
"Huynh không cần phải lo lắng, ta gọi huynh ra đây cũng là không muốn mấy người kia biết. Mỗi người mỗi cảnh, huynh che dấu như vậy thì tám chín phần cũng là có nguyên do, huynh cứ yên tâm đi."
Sau câu nói vừa rồi, Vĩ Phàm một bên liền đứng thẳng lưng, đồng thời đưa ánh mắt âm trầm nhìn xa một hồi lâu mới quay sang A Ngưu, thanh âm không một tia rung động.
"A Ngưu huynh đoán đúng rồi! Thật vậy... ta thực sự không phải là nông dân. Nhưng huynh yên tâm, ta quả thật không muốn che dấu..."
Lời nói vừa xong thì Vĩ Phàm nhất thời thở ra một hơi buồn phiền, lần nữa nói:
"Ta từ nhỏ đã một mình cô độc, sống một cuộc đời không có người thân, không nhận thức được nơi này, cũng như vì sao bản thân lại lưu lạc đến nơi này..."
Mà nói tới đây, Vĩ Phàm lại bắt đầu bày ra cái khả năng diễn xuất đỉnh cao của mình, hắn không nói thật mà vẫn chọn tiếp tục che dấu. Tất nhiên hắn tự nhận mình là người bị mất trí nhớ, lưu lạc đến Đại Việt không rõ nguyên do, sau đó được một người dân nghèo lương thiện cưu mang. Nhưng vì bản thân không muốn trở thành gánh nặng nên hắn quyết định sẽ đi nhập ngũ, ít nhiều cũng có thể tự lực cánh sinh.
Dẫu sao trong đó vẫn tồn tại một phần đúng. Hắn quả thật là từ nơi khác đến, không biết một thứ gì ở nơi này, do đó vấn đề tự xem bản thân bị mất trí nhớ, cơ hồ như vậy cũng là có phần hợp lý!
Ánh mắt Vĩ Phàm lúc này đìu hiu như muốn kể khổ, đồng thời cũng mang một chút tâm tư.
"Ta che dấu cũng là vì lo lắng mà thôi. Huynh thấy đấy, không biết một thứ gì, tốt nhất là đừng nên nói ra thì hơn."
Quả nhiên, sau khi nghe xong một tràng lâm li từ Vĩ Phàm, A Ngưu một phần cũng không ngờ vực. Sau nhất cái gật đầu đồng tình, hắn chậm rãi thở ra một hơi cảm thán, đồng thời đưa bàn tay khô ráp lên rồi vỗ nhẹ vào vai Vĩ Phàm, nhẹ giọng an ủi:
"Chuyện là vậy sao! Thật sự là khó khăn cho huynh. Ta gọi huynh ra đây cũng là vì hiếu kỳ muốn biết mà thôi, nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ giúp huynh giữ bí mật. Chi bằng xem chuyện này như là bí mật giữa tình bạn hữu đi."
"Ta thật lòng cảm tạ huynh đã nghĩ cho ta. Quả thực chỉ biết cám ơn huynh!" Sau khi biết rõ đối phương đã một phần thông cảm, Vĩ Phàm không chần chờ mà lập tức quay sang ôm quyền cảm kích.
Tiếp sau một lúc qua lại tin tưởng, cả hai cũng không nói năng gì thêm, liền bình thường sải bước rồi quay lại chỗ nhóm người, tựa hồ tỏ ra như là không có chuyện gì.
Đồng thời sau một canh giờ nghỉ ngơi cho lại sức, nhóm người không còn chậm trễ mà liền tiếp tục lên đường đi tới. Mà với tốc độ của nhóm người hiện tại, chỉ mất khoảng vài canh giờ tiếp theo đã nhanh chóng đến được địa điểm cần tới.
Doanh trại Hà Đông.
Lúc này, trước mắt nhóm người hiện ra là một doanh trại trải dài khoảng 40ha diện tích, bao bọc xung quanh là một lớp hàng rào cọc nhọn bằng gỗ, kích thước khoảng 5 mét cao, cơ hồ đã nhất thời che dấu cả cái nội tình doanh trại ở bên trong.
Tiếp theo nhóm người nhìn nhau thần sắc đều tỏ ra vui mừng, tất thảy không hề hẹn trước mà nhanh chân tiến đến. Ai ai cũng là ánh mắt xa xăm, đứng trước cổng chính có biển gỗ ghi rõ hai chữ đen "Hà Đông" nhất thời nhìn thẳng như muốn tìm kiếm bên trong có người.
Cùng lúc đó, một tên lính gác phía trên tháp canh quan sát, thấy có một nhóm sáu người đang ngơ ngác tiến đến, hắn nhanh chóng thực thi theo nhiệm vụ mà lớn tiếng quát:
"Người nơi nào? Không phận sự thì mau cút!"
Nhóm người nghe thấy tiếng đe dọa, ban đầu là giật mình, sau đó là cùng lúc ngước mắt nhìn lên cái tháp canh gần cổng.
Nhóm người nhất thời nhìn nhau một lúc như bàn chuyện, tiếp đó gần nửa ngày, A Ngưu phía dưới nhìn lên rồi ôm quyền hô lớn:
"Bẩm đại nhân, chúng ta chính là người đi ứng tuyển để nhập ngũ, được lệnh hôm nay phải có mặt ngay tại đây để làm lính."
Nói đến đây, A Ngưu nhanh chóng từ người lấy ra một mảnh giấy mỏng vuông vức, lập tức thẳng tay đưa lên phía tháp canh, lại nói:
"Đại nhân có thể nhìn rõ, đây chính là giấy xác nhận. Cẩn mong đại nhân minh chứng cho."
Mà tại phía trên tháp canh, tên lính canh chăm chú nheo mắt nhìn xuống, sau đó hạ thấp đề phòng mà gật gật đầu.
"Được rồi! Các ngươi ở đây chờ ta một lúc, ta sẽ đi bẩm báo..."
"Cám ơn đại nhân!"
Cùng với một lời cảm kích, A Ngưu lần nữa quay sang nhóm người Vĩ Phàm rồi bình thản nói:
"Mọi người yên tâm, có giấy xác nhận thì chúng ta sẽ vô sự mà vào trong."
Nhóm người cũng là an tâm mà gật gật đầu.
Vĩ Phàm lúc này không làm ra cớ sự gì, dường như là thành thành thật thật mà phía sau nhóm người chờ.
Sau một lúc chờ đợi, cánh cổng doanh trại bất ngờ kêu lên vài tiếng "cạch cạch" tiếp đó là chậm rãi được khai mở. Mà nhóm người bên ngoài trông thấy thì liền nhìn nhau rồi vội vàng tiến đến gần.
Cánh cổng hiện tại đã được mở toang, trước mặt nhóm người lúc này là tên lính canh khi nãy, hắn nghiêm nghị đứng, đồng thời đưa ánh mắt dò xét mà nhìn qua nhóm người.
"Từng người giao ra..."
Tuy tên lính chỉ thốt ra một câu nhưng tựa hồ nhóm người đã hiểu ý, A Ngưu liền là người đầu tiên đến trước, thành thật nâng lên hai tay rồi đưa mảnh giấy vuông vức cho tên lính canh.
Đọc rõ chữ viết và dấu mọc phía trên, nhìn là không giả, tên lính cũng là gật đầu rồi cho qua.
Mà nhóm người Vĩ Phàm phía sau thấy vậy, đồng dạng từng người liền xếp thành hàng, lần lượt đưa ra mảnh giấy.
Mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ thì nhóm người hiện tại lại được một tên lính khác dẫn đội và đưa vào bên trong.
Tiếp đó nhóm người được đưa đến một bãi đất trống, chung quanh quảng trường là những vật dụng dùng để tập luyện, có lẽ điểm này là nơi được dùng làm thao trường bên trong doanh trại. Mà chính diện lúc này lại thấy rõ cũng có một đám người ứng tuyển khác đã từ lâu đến trước, bọn họ tụ tập rất đông và đang đứng thành nhiều hàng nghiêm trang, hơn nữa tất thảy đều mơ hồ và đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Nhóm người A Ngưu một bên thấy vậy, đồng dạng không suy nghĩ nhiều mà liền tiến vào hàng ngũ, tìm cho mình một góc rồi chỉnh đốn lại đội hình.
"Mọi người không việc gì phải lo, xong việc thì chúng ta sẽ biết nên làm gì tiếp theo, hiện tại cứ đứng nơi này như bao người chờ." A Ngưu nhẹ giọng bên tai để trấn an nhóm người Vĩ Phàm.
Nhưng tựa hồ Vĩ Phàm một bên đứng lại tỏ ra hết sức kinh ngạc, hắn lúc này không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh khí thế mà không ngừng cảm thán trong lòng. Thật sự đây là lần đầu tiên hắn tự mình trông thấy cảnh tượng như là trong phim, chính là nơi q·uân đ·ội anh dũng nán lại.
"Không ngờ đây là doanh trại thời phong kiến, chính là nơi tập trung q·uân đ·ội của Đại Việt đây sao? Quả là phước phần nhìn rõ, xem ra phim ảnh báo đài lịch sử cũng không nói quá!"
Vừa nghĩ đến đây, một thanh âm trống đồng hùng dũng nhất thời ầm vang bên tai đám người, từng nhịp dồn dập, lại bất giác gợi lên mơ hồ cái ý chí kiên cường bất khuất.
"Tất cả... nghiêm!" Một thanh âm rõ ràng mà uy dũng, phát ra từ người lính vạm vỡ đang đứng phía trước đám người, bất ngờ vang vọng.
Đám người nghiêm trang đứng thẳng, thật sự là không một tiếng động.
Ngay sau, khi đám người đã vào đúng hàng ngũ, tên lính vạm vỡ thân hình đảo mắt nhìn qua một lượt, lần nữa vang vọng nói:
"Các ngươi nghe rõ, đại tướng quân một lát sau sẽ đến nơi này, các ngươi liệu hồn mà giữ lấy ý tứ. Đã nghe rõ chưa?"
Đám người đều đồng thanh hô lớn là đã rõ.
Một lúc chờ đợi, từ phía trên bầu trời nhất thời xuất hiện mây đen đang dần hội tụ, gió cũng đã bắt đầu gào thét.
Mà đám người phía dưới mặc dù lo lắng, nhưng vì đã được lệnh, nên cũng cố gắng giữ lấy đội hình không dám di chuyển.
"Cẩn thận, một tên cực mạnh, sắp đến..." Thần Khải bất ngờ truyền âm, nhắc nhở Vĩ Phàm tâm thần phòng bị.
Rồi sau một lúc dồn dập dị tượng như vậy, cuối cùng bầu trời cũng đã bắt đầu lặng gió, mây đen tán loạn để lộ ra một khoảng trong xanh, một vầng hào quang cũng từ đó mà bất giác hiện rõ.
Tiếp sau, từ phía bên trong vầng hào quang, một bóng người bất chợt xuất hiện, chậm rãi mà hạ thấp xuống dưới đám người đang đứng.
Nhìn lại gần thì đang đứng uy nghiêm chính là một vị nam tử, người này sở hữu dung mạo khôi ngô, thân mặc khải giáp bạch kim cùng cây thương chạm trổ hình mãnh sư uy dũng, tiêu sái đáp xuống.
Nhưng vừa mới chạm đất, vị nam tử đã đưa ánh mắt dò xét nhìn một lượt qua đám người, khuôn mặt khôi ngô không thể hiện dù là một tia cảm xúc, sau đó từ tốn lên tiếng:
"Hừm... đây là tất cả rồi sao?"
Lúc này, tên lính vạm vỡ đứng bên cạnh, hắn nghe xong liền ôm quyền gật đầu, đồng thời rõ ràng đáp lời:
"Bẩm Phạm tướng quân. Đây là tất cả, tổng số vừa tròn bốn trăm tám mươi người, gồm một trăm Tái Thể sơ kỳ... phần còn lại là Luyện Thể tầng ba phía trên."
Vị nam tử nghe thấy chỉ gật nhẹ đầu, tiếp theo tên lính liền lớn tiếng xuống đám người rồi rõ ràng giới thiệu:
"Các ngươi nghe rõ, trước mắt các ngươi đây chính là Phạm Ngũ Lão đại tướng quân, còn không mau cúi chào!"
Mà đám người nghe danh đến, tất thảy đều đồng loạt cúi chào, theo sau đó là những tiếng xì xào bàn luận, cơ hồ là cả kinh khi vừa nghe qua danh của vị đại tướng quân đang đứng phía trước.
"Người đó thật sự là Phạm Ngũ Lão đại tướng sao? Lần đầu ta gặp. Vị tướng quân thanh danh hiển hách, đi lên từ tầng lớp bần nông đây sao?" Đó là những lời đám người bàn luận về người tướng quân này.
Tất nhiên, nhận thấy tiếng bàn luận ầm ỉ của đám đông, tên lính vạm vỡ lập tức hung dữ quát lớn:
"Giữ ý tứ, im lặng cho ta!"
Cùng lúc đó, từ phía cuối hàng, Vĩ Phàm cũng là cúi đầu, đôi lần lại đưa ánh mắt dò xét nhìn về hướng của vị tướng quân ấy.
"Không thể tin được, đây là Hóa Nguyên sơ kỳ... lần đầu thấy qua, thật sự là khủng bố!"
Lại nói qua, ngoài việc có thể che dấu cảnh giới bản thân, Vĩ Phàm còn có thể cảm nhận rõ được cảnh giới của người khác. Ngay khi vị tướng quân gọi "Phạm Ngũ Lão" này vừa xuất hiện, vô tình khiến hắn khó thở vì đã nhất thời tự mình dò xét cảnh giới của đối phương.
Lúc này vị tướng quân vội đưa tay, ra hiệu cho tên lính ngừng lại.
Đám người phía dưới cũng nghiêm trang, không còn phát ra tiếng.
"Các vị đã biết tên ta, ta gọi Phạm Ngũ Lão, sau này sẽ là tướng quân của các vị. Trong thời gian tới, nơi này sẽ là nhà của các vị, hết thảy sẽ huấn luyện tại nơi này và cùng một lòng vì Đại Việt, vì bệ hạ mà hiến dâng. Đã rõ chưa?" Phạm Ngũ Lão từ tốn nói, gương mặt như là một thanh niên cường tráng, nhưng cách nói chuyện lại giống như một lão già đã quá tuổi.
"Đã rõ..."
Nghe thấy, đám người đều đồng thanh và một lòng hướng về đất nước, có lẽ chỉ trừ mỗi Vĩ Phàm mà thôi.
Đồng thời sau một lúc hướng dẫn, vị tướng quân Phạm Ngũ Lão nhất thời độn không mà lên, nhanh như thiểm điện rồi biến mất giữa không trung.
Phía dưới ai ai cũng đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn, tựa hồ ao ước một ngày bản thân cũng sẽ được uy danh như là vị đại tướng quân kia.
Sau đó, theo hướng dẫn và phân chia bên trong, bốn trăm tám mươi người lập tức được chia ra, tạo thành hai đại đội rồi rời đi thao trường.
Đám người chia làm hai, một nhóm chỉ toàn Tái Thể kỳ và đều được phân thành một nhóm đi về khu doanh trại phía đông. Còn lại Luyện Thể kỳ cũng được phân ra một nhóm tương tự, tất cả hướng khu doanh trại phía tây mà đi.
Hà Đông doanh trại được chia làm bốn khu vực, lần lượt là đông - tây và nam - bắc. Khu vực đông - tây, lần lượt phân chia cho binh lính Tái Thể - Luyện Thể, mỗi khu vực đều sẽ có thao trường và khu tập trung riêng. Tiếp theo là khu vực phía bắc, đây là địa điểm chỉ dành cho binh lính tinh nhuệ đã đạt đến Kết Đan kỳ, còn phía nam là kho chứa v·ũ k·hí, đồng thời cũng là nơi ở của các chỉ huy phía trên.
Người cai quản doanh trại Hà Đông này là tướng quân Phạm Ngũ Lão. Được biết, trước đây ông cũng từng thuộc tầng lớp bần nông, nhưng một lần nhà vua đi khảo sát và nhận thấy rõ tài năng của con người này thì liền nhận ông vào q·uân đ·ội. Từ đó ông bôn ba chin chiến tứ phương, trở nên cường đại, lập nhiều đại công không tưởng và được vua ưu ái ban thưởng cho một cái họ "Phạm" sau đó ông trở thành một đại tướng quân khiến cho tầng lớp thấp kém của Đại Việt đều ngưỡng mộ và muốn được như ông. Tất thảy đều muốn giúp sức vì nước nhà.
***
"Hài... thật sự quá nhanh, cứ như là mơ vậy!"
Vĩ Phàm lúc này vẫn chưa định thần lại được sau khoảng thời gian và kiến thức đã được tiếp thu ở nơi đây, hắn cứ như mơ hồ vậy. Ban đầu đến Hà Vân Thành ba tháng thời gian, sau đó rời khỏi rồi đến Hà Đông doanh trại làm lính. Vừa mới nghĩ tới thì hắn đã tự cảm thán chính mình.
"A Chu huynh, huynh đang nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy?" A Ngưu một bên ngồi, tay cầm cán dao thái thịt, nhất thời hỏi.
"À, ta chỉ thấy thời gian quả thực mơ hồ, vẫn là không dám tin thôi." Vĩ Phàm giật mình một cái, vội cười nhẹ mà đáp lời.
Nói rồi hắn thở dài một tiếng, sau đó nhìn xuống một đống bắp thảo thái mỏng đang nổi lành bành trên mặt nước, chép miệng nói tiếp:
"Hài... huấn luyện chưa thấy đâu, suốt ngày đi rửa rau, chuẩn bị bữa tối!"
Hắn thật sự không hiểu, ban đầu là nhập ngũ, nghĩ sẽ ra chiến trường, huấn luyện và đánh giặc. Nhưng mọi thứ lại không như hắn nghĩ, nhóm của hắn mới vào đây ngày đầu tiên đã được cử đi làm chân sai vặt, ngủ nghĩ huấn luyện không được bao nhiêu, toàn phần thời gian đều phải đi làm cơm cho cả khu trại này.
Cả tuần thời gian mới tới, nhóm người gồm Vĩ Phàm, A Ngưu, A Huy, A Xuân, A Cửu và A Ninh, không biết có phải là đã có duyên tiền định từ trước hay không mà đều được phân làm một nhóm riêng, cùng sinh hoạt, cùng làm chân sai vặt, đồng thời đều bị nhóm người đày đọa.
Tối ngày chỉ cắm mặt dưới nhà bếp và vẫn chưa biết bao giờ mới có thể đến được biên ải, thực hiện mục đích riêng, cũng là ước mơ của từng người.
"A Chu huynh vẫn chưa quen sao? An tâm đừng vội, sau này sẽ được huấn luyện thôi." Sau một khoảng, A Xuân một bên nghe thấy Vĩ Phàm nói như vậy cũng liền cười nói.
Mà nhìn thấy Vĩ Phàm gật đầu, tiếp tục thở dài một tiếng, điều này khiến nhóm người A Ngưu cũng là phá lên cười.
Đồng thời phía sau đi tới, A Huy trên tay đang ôm một mớ bắp thảo tiến đến, cũng bật cười nói:
"A Chu huynh cố chịu, ta nghĩ tròn một tuần chúng ta sẽ được huấn luyện thôi. Nhưng hiện tại, chịu khó rửa thêm rau nhé!"
Nói rồi A Huy ôm mớ bắp thảo thả xuống chậu nước, điều này làm cho Vĩ Phàm chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
"Hài! Không cường đại bằng người thì sẽ là chân sai vặt và bị người ức h·iếp… nên là... phải cường đại."
"Mọi người nhanh tay lên, trễ giờ cơm lại bị phạt đi dọn nhà xí bây giờ!" A Cửu từ trong bếp lửa mò đầu đi ra rồi lên tiếng với đám người.